Tuyệt Sắc Khuynh Thành

Chương 62: Giấc mộng Nam Kha



Nếu anh không yêu em, không căn bảnkhông quan tâm đến em, cho dù em chết rồi anh cũng sẽ không rơi một giọt nướcmắt vì em. Em mất cả tính mạng, nhưng anh không hề thấy đau lòng chút nào, phụcthù như vậy, còn có ý gì nữa sao?

Sáng hôm sau, Nguyễn Thiệu Nam đưa Vị Hi đến bệnh việnkiểm tra. Vị Hi luôn không thích không khí của bệnh viện, nhưng lần này lại cóvài phần hưng phấn. Nghiêng đầu mộng tưởng đến dáng vẻ đứa trẻ, trên đườngkhông ngừng nói chuyện.

Nguyễn Thiệu Nam vừa lái xe vừa lặng lẽ lắng nghe, có lúcđáp lại cô vài câu, phần lớn thời gian đều im lặng, bộ dạng nơm nớp lo sợ.

Sau khi tới bệnh viện, bác sĩ Ngô sắp xếp cho Vị Hikiểm tra sức khỏe.

Vị Hi nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải chỉ kiểm tra ở khoasản xem tôi có cục cưng hay không ư?”

Bác sĩ Ngô sững người, nhìn Nguyễn Thiệu Nam một cáimới cười nói: "Tốt nhất kiểm tra toàn bộ, như vậy mới thỏa đáng".

Vị Hi vẫn không yên tâm, lắc đầu như trống bỏi, “Vậynhỡ cục cưng bị thương thì làm sao? Tôi không đi!”

Nguyễn Thiệu Nam cúi đầu nhìn cô, dịu giọng nói: “Yêntâm, mấy cuộc kiểm tra này đều rất an toàn, ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, kiểmtra xong anh đưa em đi chơi”.

Lúc này Vị Hi mới lưu luyến không rời buông tay chồng,đi theo y tá.

Hai người nhìn cô rời đi, bác sĩ Ngô nghi hoặc nhìnngười đàn ông với dáng vẻ tiều tụy trước mặt, “Anh Nguyễn, vợ anh vẫn khôngbiết cô ấy đã không còn khả năng sinh nở ư?”

Nguyễn Thiệu Nam lắc đầu, “Tôi chưa nói cho cô ấy biết,cô ấy vẫn luôn muốn có một đứa con, tôi sợ cô ấy không chịu nổi đòn đả kíchnày".

Bác sĩ Ngô thở dài, “Nhưng anh giấu cô ấy như vậy cũngkhông phải cách, sớm muộn cô ấy sẽ biết".

“Chuyện này nói sau đi, bây giờ tôi khá lo cho sứckhỏe của cô ấy. Gần đây cô ấy luôn kêu đau phía dưới sườn phải, còn nói mìnhkhó chịu, buồn nôn, có thể có vấn đề gì không?”.

Bác sĩ Ngô nghĩ một chút, “Phía dưới sườn, chắc làgan. Thuốc chống trầm cảm mà cô ấy uống có chứa thành phần phá hoại gan, cóđiều chắc sẽ không nghiêm trọng. Tình hình cụ thể vẫn phải đợi kết quả kiểm tramới biết".

“Khi nào có kết quả kiểm tra?”.

“Ngày mai đi, tôi gọi điện thông báo cho anh".

“Cảm ơn...”.

Vị Hi kiểm tra sức khỏe xong, kêu mệt, Nguyễn ThiệuNam thấy cô không còn tinh thần, hai người không đi đâu mà về thẳng nhà.

Sau khi về nhà, Vị Hi tắm xong liền lên giường nghỉngơi sớm. Nguyễn Thiệu Nam làm việc trong thư phòng đến muộn mới trở lại phòngngủ.

Đây là một đêm yên tĩnh, hai người như đứa trẻ mớisinh dựa vào nhau, không nói gì, không làm gì, thế giới dịu êm và yên ồn nhưthiên đường thời tiền sử.

Nguyễn Thiệu Nam mơ một giấc mơ, một giấc mơ vô cùngngọt ngào. Anh không nhớ rõ nội dung, chỉ láng máng nhớ anh và Vị Hi trở về quákhứ xa xôi, họ đều ở trong dáng vẻ thời niên thiếu, bầu trời khi ấy xanh nhưbiển, anh kéo cô đi xem cây phong ở Nam Sơn, lá phong đỏ như một vùng biển lớnbùng cháy, nối liền với ráng ngũ sắc nơi chân trời vô cùng rực rỡ, tươi đẹp.

Sức khỏe Vị Hi rất yếu, mỗi lần trèo lên đỉnh núi luônbắt anh cõng cô xuống. Đôi tay nhỏ của cô ôm lấy cổ anh một cách tin cậy, đôimôi ghé sát tai anh thổ lộ những bí mật nho nhỏ, mái tóc dài xõa trên vai anh,đẹp như ánh trăng. Dưới núi là những bông hoa du mạch to bản màu vàng, biển hoamênh mông nhấp nhô trong gió mùa thu, đẹp tựa thiên đường...

Anh cười rồi lại khóc trong giấc mơ, đó là cảnh đẹpnhất trong đời anh, bị anh lãng quên trong cái chật hẹp của hiện thực. Anh đãlàm vấy bẩn hạnh phúc và sự đẹp đẽ bằng dục vọng không ngừng, cô cũng vĩnh viễnvứt bỏ anh. Anh quỳ xnống cầu xin sự thương xót của Thượng đế trước vận mệnh,nhưng Thượng đế lại nói con đường tới thiên đường đã khép chặt từ lâu, cửa địangục đã mở, đó mới là nơi vĩnh cửu của tội ác dành cho anh.

Anh đã khóc, thực sự đã khóc, khóc đến nỗi rát cổ bỏnghọng trong giấc mơ. Anh muốn trở về, trở lại giấc mộng hạnh phúc ấy, trở lại kíức đẹp đẽ ấy, trở lại là một Nguyễn Thiệu Nam trong sạch ấy. Nhưng anh vĩnhviễn không thể quay trở lại rồi. Không ai có thể cứu anh, không ai có thể giúpanh. Trên người anh dính máu của quá nhiều người, anh không rửa sạch nổi, vĩnhviễn không thể rửa sạch...

"Thiệu Nam, Thiệu Nam...".

Có người lay anh, anh mở trừng mắt, nhìn thấy ánh mắtsợ hãi của Vị Hi trong bóng tối, vuốt mặt mình, lạnh toát.

Vị Hi vội vàng ôm lấy anh, “Anh sao vậy? Vừa nãy vừakhóc vừa kêu, dọa em sợ chết khiếp”.

“Không có gì, anh gặp ác mộng”.

Vị Hi ngước gương mặt nhỏ nhắn nghi hoặc nhìn anh,“Thiệu Nam, anh muốn đi không?”

“Cái gì?”

“Vừa nãy anh luôn nói, tôi muốn trở về. Anh muốn vềđâu?”.

Nguyễn Thiệu Nam lau mồ hôi, ôm vai cô nói: “Anh muốnđưa em về thăm căn nhà xưa của nhà họ Lục một chút, chúng ta quen nhau ở chínhnơi đó”.

“Chúng ta vẫn còn nhà ư?”.

“Đương nhiên còn, đó là căn nhà cha mẹ em để lại choem. Anh đã tu sửa rồi, phía dưới rừng phong Nam Sơn, trước căn nhà còn có mộthồ nước xanh biếc. Phong cách cổ xưa trong vườn vô cùng đẹp, lịch sự, tao nhã.Nếu em thích, sau này chúng ta sẽ ở đó. Nơi ấy rất yên tĩnh, thích hợp để emtĩnh dưỡng”.

“Cây phong? Nhất định rất đẹp". Vị Hi dán mặt lênngực anh, hạnh phúc nói, "Em nhất định sẽ thích. Mùa thu chúng ta có thểcùng đi lên núi ngắm lá phong, mùa hè chúng ta có thể chèo thuyền trên hồ. Emmuốn lắp một xích đu trong vườn, buổi tối chúng ta có thể cùng nhau ngồi trênxích đu ngắm sao. Ban ngày em có thể bày giá vẽ ở chính cửa lớn trong vườn vừavẽ vừa đợi anh về”.

Khóe miệng cô nở nụ cười ngọt ngào, từ từ nhắm mắt,“Em có thể vừa đợi cục cưng của chúng ta chào đời, vừa nuôi tóc dài. Thiệu Nam,chẳng phải anh thích nhất dáng vẻ để tóc dài của em ư? Anh nhất định phải đợiem...”.

Anh im lặng lắng nghe trong bóng tối, nghe giọng nóicô nhỏ dần, nhỏ dần, nước mắt lặng lẽ mịt mờ khóe mắt. Ngón tay anh nắm chặtlấy cô, như thể nắm lấy sinh mạng của mình và hạnh phúc trôi vuột trong nháymắt.

Bi thương và đau khổ dường như có thể kéo dài vô hạn,chỉ cần anh ở bên cô một ngày, tất cả mọi thứ đều sẽ không dừng lại, cô có thểgiày vò anh không sống tiếp nổi bằng sự ngây thơ mơ hồ và sự vô tri đầy thiệnlương.

Nhưng anh không nỡ buông tay, cũng không thể buôngtay. Anh đã đi quá xa rồi, đã không thể phân rõ ranh giới giữa hạnh phúc và đaukhổ nữa.

Thế giới này có lúc lại châm biếm, hoang đường vậyđấy. Quả đắng do chính tay anh trồng giờ đây một mình anh phải nếm trải.

Hạnh phúc trước mắt có thể lâu dài như trời đất, cũngcó thể biến mất trong chốc lát. Nhưng điều này không đáng sợ, điều đáng sợ nhấtlà cô ấy đối với bạn như mấu chốt của sống chết sinh tồn, còn bạn lại khôngbiết mình sẽ mất đi tất cả mọi thứ của cô ấy khi nào.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Nguyễn Thiệu Nam phát hiệntinh thần Vị Hi rất kém, thế là gọi điện cho Uông Đông Dương hủy tất cả cáccuộc họp. Hai năm nay tình trạng này thi thoảng xảy ra, Uông Đông Dương khôngthấy lạ với tình hình này nữa, đến mức tự mình quen việc giải quyết hậu quả choông chủ.

Vì thế khi bác sĩ Ngô gọiđiện đến, Vị Hi đang ngủ, còn Nguyễn Thiệu Nam sợ làm cô tỉnh giấc, một mìnhvào thư phòng nghe điện.

“Anh Nguyễn...". Bác sĩ Ngô thở dài, “Tôi hi vọngkhi anh nghe tin này, có thể giữ được bình tĩnh. Tôi không biết nên giải thíchvới anh thế nào, chuyện này quả thực khó bề tưởng tượng. Kết quả kiểm tra chothấy gan của cô Nguyễn đã bị hỏng phần lớn, cô ấy chắc đã đau rất lâu rồi,nhưng vì sao bây giờ mới nói với anh? Tôi...". Người bác sĩ đẩy kính lên,“Tôi không biết nên nói gì với anh. Chỉ có thể nói, nhìn kết quả như vậy, tôithực sự rất lấy làm tiếc".

Bác sĩ Ngô một hơi nói xong, không khí vắng lặng nhưđã chết.

“Anh Nguyễn? Anh không sao chứ? Anh Nguyễn?”.

Người bên kia đầu điện thoại trả lời một cách thẫnthờ, “Bây giờ tôi còn có thể làm gì?”.

Bác sĩ Ngô trầm mặc một lát, “Không cần làm gì, hãy ởbên cô ấy đi. Nếu có thể, tôi đề nghị anh đưa tôi xem loại thuốc cô ấy uống.Ngoài vấn đề thuốc, tôi thực không nghĩ ra khả năng khác".

Nguyễn Thiệu Nam đặt điện thoại xuống, đột nhiên cảmthấy toàn thân lạnh toát, tiếp theo là con buồn nôn như muốn long trời lở đất.Anh từ trên ghế khuỵu xuống, quỳ trên đất không ngừng nôn khan, dường như muốnnôn sạch lục phủ ngũ tạng của mình.

Tầm nhìn dần trở nên mơ hồ, anh dùng tay lau mắt, muốnđứng lên nhưng hai chân mềm nhũn, vô lực như giẫmtrên mây. Anh như kẻ say, hai tay chống xuống đất, đứng lên, ngã xuống, đứnglên lại ngã xuống. Cứ lặp lại như vậy vô số lần, cuối cùng anh nằm trên nền nhàlạnh giá, không thể dậy nổi...

Mở mắt ra lần nữa đã là hoàng hôn. Anh cảm thấy ngườimình lạnh như xác chết, anh đứng lên, ra khỏi thư phòng, tắm một cái trongphòng tắm của phòng khách, thay quần áo rồi mới bước ra.

Giúp việc đến hỏi anh có cần chuẩn bị bữa tối không.

Anh nói với người giúp việc rằng không cần chuẩn bị gìcả.

Anh bước vào phòng ngủ, thấy tất cả rèm cửa sổ đềuđược kéo ra, ánh nắng ấm áp chiếu vào như đóa hoa tươi nở rộ đầy sức sống trẻtrun, sôi nổi.

Vị Hi ngồi ngay ngắn trên giường, tay trái ôm bảng vẽ,tay phải đang cầm bút vẽ. Hộp thuốc màu trắng đặt trên tủ đầu giường đã trốngrỗng.

Vô số bức tranh rải rác dưới nền nhà, giống như hoatuyết ngày lễ Noel. Tất cả các bức vẽ đều là kí họa nhân vật, góc độ khác nhau,nét mặt khác nhau, nhưng đều cùng một gương mặt, gương mặt khiến anh kinh hoàngkhiếp sợ.

Đột nhiên anh hiểu ra tất cả. Không! Thực ra anh sớmđã hiểu, từ cú điện thoại đáng sợ ấy vào buổi sáng, có lẽ còn hiểu ra sớm hơn,nhưng anh không muốn thừa nhận, không dám thừa nhận, không sẵn lòng thừa nhận.

Lúc này đứng dưới ánh mặt trời, anh cảm thấy tay chânmình lạnh buốt, giống như con thú cận kề cái chết, máu toàn thân đều chảy ngượcmạch máu bảo vệ trái tim không chịu nổi một đòn của anh.

Anh bước tới, ngồi bên giường, nhìn người phụ nữ gầnnhư đã khiến anh hủy diệt mọi thứ, nơi bắt nguồn tất cả mọi đau khổ và điêncuồng của anh.

“Em đã hồi phục trí nhớ từ lâu rồi, đúng không?”.

Cô đặt bảng vẽ xuống, quay mặt sang nhìn anh, gươngmặt trắng bệch không chút hoảng sợ, tựa như hồ nước êm ả, nhưng đôi mắt lộ ravẻ kì vọng cổ quái, giống như phút trước khi bị xử tử hình, thoải mái và giảithoát một cách khó hình dung nổi.

Cô nói: “Tôi chưa bao giờ mất trí nhớ”.

Anh lắc đầu một cách khó tin, khẽ giọng líu ríu nói:“Sao có thể? Khi ấy anh rõ ràng đã mời...".

Cô cười, nhìn vào mắt anh, “Sự thực chính là như vậy,tôi đã lừa anh, lừa anh tròn hai năm. Chuyên gia anh mời từ Mỹ cũng không thểhiểu thấu tôi, điều này phải cảm ơn người thầy tốt là anh, đã cho tôi biết lờinói dối chân thực nhất, nhất định phải diễn bằng tình cảm chân thành nhất mớicó thể vĩnh viễn không bị đánh bại, cái gọi là kịch giả tình thật cơ bản chínhlà đạo lí này”.

“Nói như vậy, hai năm nay em luôn diễn kịch với anh.” Anh lắcđầu khẽ cười, “Em thực sự là diễn viên giỏi, diễn xuất của em có thể gọi làhoàn hảo, thật giả lẫn lộn, anh bị em lừa tới tận bây giờ”.

Anh hít sâu một hơi, hỏi cô bằng giọng nói run rẩy:“Những thứ thuốc ấy là em đổi. Em làm hại bản thân như vậy có phải vì báo thùanh?”.

Cô bình tĩnh nhìn anh, “Anh cho rằng còn có đáp ánkhác sao?”.

“Đáng không?”. Anh run rẩy sờ gương mặt phẳng lặngkhông gợn sóng của cô, “Nếu anh không yêu em, nếu anh căn bản không quan tâmđến em, cho dù em chết anh cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt vì em. Em mất cảtính mệnh, nhưng anh không chút tổn thương, báo thù như vậy còn có ý nghĩachăng?”.

Cô vẫn bình thản nhìn anh như thế, cười một cách yếuớt, “Chẳng sao cả, tôi đã không thể chịu đựng nổi nữa. Hai năm nay, hàng tốitôi phải như người vợ làm tròn bổn phận nằm trên giường anh, bị anh ôm vàolòng, cười với anh, nhận sự sủng ái của anh,sau đó hàng ngày trong lòng tôi phải lặp đi lặp lại một lần những việc anh từnglàm đối với tôi, tất cả mọi thứ khiến tôi đau khổ đến mức hận không thể chếtngay lập tức. Tôi đã không phân biệt nổi rốt cuộc tôi đang giày vò anh hay đanggiày vò chính mình. Ngày tháng như vậy, tôi không thể tiếp tục nữa, đã đến lúckết thúc rồi".

Cô cúi đầu nhìn bảng vẽ của mình, khẽ vuốt ve đôi mắtđẹp của người trong tranh, bình thản cười, “Bây giờ, tôi chỉ muốn ở cùng anhấy".

Anh không thể kiềm chế nổi bản thân mình, hai tay siếtchặt cô như gọng kìm, hét đứt hơi khàn tiếng, “Vì sao em không thể quên nhữnglỗi lầm đáng chết ấy của anh, vì sao không thể cho anh thêm một cơ hội nữa, emnên biết em có ý nghĩa thế nào với anh, em nên biết anh yêu em biết bao, vì saonhất định phải phá hủy tất cả em mới cam lòng? Vì sao?!”.

Anh túm lấy cánh tay cô, bi ai nhìn cô, “Cậu ta đãchết rồi, đã chết ba năm rồi. Cậu ta không thể trở lại, giấc mộng của em nêntỉnh rồi. Thời gian qua anh còn chưa đủ nỗ lực ư? Anh đối với em chưa đủ tốt ư?Vì sao em không thể quên được cậu ta? Rốt cuộc em muốn thế nào? Muốn anh chếttrước mặt em hả? Anh chết rồi có phải em sẽ thấy dễ chịu không? Có phải như vậykhông? Em nói cho anh biết!”.

Anh túm tóc cô, kéo ngã lên giường, hung dữ như đối xửvới kẻ thù mình hận nhất. Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, tóelửa như binh khí chạm vào nhau.

“Tôi muốn thế nào? Có lẽ câu nói này nên đổi lại làtôi hỏi anh.” Cô nhìn anh qua nắngchiều vàng, đôi mắt trong veo xinh đẹp, lấp lánh như nước, "Anh Nguyễn,không phải tôi chưa từng yêu anh. Anh rõ hơn bất cứ người nào, ban đầu tôi ômmột trái tim thế nào, gọi dạ bảo vâng yêu anh. Cho dù tôi biết rõ anh mượn rượugiày vò tôi, cho dù anh đã làm bao chuyện quá đáng với tôi, tôi cũng chưa từngmuốn rời xa anh...".

Cô dừng lại một chút, tự cười châm biếm, “Là anh dễdàng vứt bỏ tất cả tình cảm của tôi, là anh vứt tôi cho Lục Nhâm Hi, mượn tay anhta đẩy tôi vào chỗ chết. Anh vứt tôi dễ dàng đến vậy, tựa như vứt đi tờ giấy vôdụng, một chiếc áo cũ vướng mắt. Sao anh còn có thể yêu cầu tôi đứng trước mặtanh như không có chuyện gì xảy ra, thổ lộ tình yêu và sự thủy chung với anh?Tôi không làm được, không ai có thể làm được”.

Anh suy sụp nhìn cô, từ từ buông lỏng cánh tay bị siếtchặt của cô, sự thực trần trụi, chuyện cũ đẫm máu, anh không còn lời nào đểnói.

“Tôi thoát thân khỏi chỗ chết từ tên súc sinh ấy, anhcũng mặc tôi tự sinh tự diệt. Tôi nỗ lực sống, nỗ lực hoàn thành việc học, nỗlực trở lại là chính mình. Sau đó, Lăng Lạc Xuyên đã đến, anh ấy không giốnganh, tôi đã động lòng vì anh ấy. Tôi chưa từng nghĩ rằng mình muốn báo thù anh,tôi chỉ muốn ở bên anh ấy. Nhưng đến cả việc đó anh cũng không cho phép. Tôihiểu anh hơn cả Lạc Xuyên, tôi biết anh ấy không phải là đối thủ của anh. Anhấy không máu lạnh, không vô tình bằng anh. Tôi không muốn để một người đàn ôngthật lòng yêu tôi gặp họa vì mình. Bởi thế, tôi đầu hàng, tôi từ bỏ một ngườiđàn ông thà làm tổn thương chính mình cũng không muốn làm tổn thương tôi, tôiđã làm trái tim anh ấy tổn thương nặng nề. Nhưng cho dù như vậy, anh vẫn khôngthể buông tha tôi”.

Cô thoát khỏi sự kìm hãm của anh, dựa lên đầu giườngngồi ngay ngắn lại, ôm bảng vẽ của mình, dường như người trong tranh có thể chocô dũng khí và sức mạnh.

“Tôi luôn nhớ cái ngày khi tôi bị ngã từ cầu thangxuống, đầu tôi vẫn còn chảy máu, đến nhìn anh cũng không thèm nhìn mà vứt tôilên giường của anh".

Cô nhìn xung quanh, cười châm biếm, “Đúng, chính làcăn phòng này, chiếc giường này. Tôi đau đớn tỉnh dậy trên đó, cơ thể không thểcử động nổi, tay chân cũng không còn chút sức lực, nhưng ý thức càng lúc càngtỉnh táo. Tôi rơi nước mắt, nhìn máy quay camera đen ngòm. Anh đè trên cơ thểtôi, chiếm hữu hết lần này đến lần khác, không ngừng nghỉ, anh biết khi đó tôicó cảm giác gì không? Tôi đau đến nỗi muốn chết! Tôi thực sự muốn chết, nhưngtôi không chết nổi. Anh có thể khiến một người đau tớimức sống không bằng chết, nhưng đến quyền đoạn tuyệt cũng không để lại cho côấy, đây chính là cách anh yêu người ta ư?”.

Cô thẫn thờ nói, mắt nhìn phía trước, nhưng tâm hồnlại không ở đây, dường như đã rời xa thể xác, bay đến một khoảng thời giankhác, tận mắt chứng kiến bản thân trải nghiệm lại một lần nữa hành vi tàn bạoấy.

“Sau đó tôi có miệng khó mở lời, có mắt như mù, tôiphong kín chính mình. Tôi không có dũng khí đối mặtvới bất kì ai, đặc biệt là Lăng Lạc Xuyên. Bởi tôi sợ anh, tôi sợ đến muốnchết, tôi sợ anh sẽ làm hại anh ấy. Nghe giọng nói thê lương của anh ấy, ngheanh ấy tự trách chính mình như vậy, cảm giác anh ấy dần dần tiều tụy bên cạnhtôi, dần dần nản lòng. Đến khóc tôi cũng không dám, hàng ngày chỉ có thể bày ragương mặt trơ lì như gỗ, không quan tâm, không để ý, không hỏi, không nghe.Nhưng cho dù như vậy, anh cũng không buông tha cho anh ấy...".

Cô nhìn vào đôi mắt anh, cười một cách thê lương,“Nguyễn Tlnệu Nam chính là Nguyễn Thiệu Nam, diệt trừ tận gốc mới là sở trườngcủa anh. Dù có phải đền bằng bao nhiêu sinh mạng vô tội, để đạt được mục đíchanh giết người không chớp mắt. Cả một chiếc máy bay, một trăm linh ba nhânmạng, sao anh có thể xuống tay?”.

Anh lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt sắc bén lúc này tĩnh mịchnhư tro tàn, yết hầu chuyển động lên xuống, hồi lâu mới nói: “Sao em biết làanh làm?”.

“Có lẽ anh đã quên, lần cuối cùng tôi tự sát, anh đãnói với tôi một câu. Anh nói, “Máy bay cậu ta ngồi bị phá nổ thành ba khúc”,nguyên nhân tai nạn máy bay lần đó vẫn chưa điều tra ra, nhưng anh không hềnghĩ gì liền nói bị phá nổ. Nguyễn Thiệu Nam, còn cần tôi nói tiếp không?”

“Không cần nữa”. Anh nhìn bàn tay mình đặt trên đầugối, lại hỏi, “Chính từ khi đó em quyết định ở bên anh, tiến hành kế hoạch báothù to lớn của em?”.

“Người đàn ông tôi yêu đã chết, tôi lại bị ép phục vụhàng đêm bên người đàn ông tôi không yêu. Sự giày vò như vậy, sống thêm mộtngày đều là sự hành hạ. Tất cả mọi suy nghĩ và kế hoạch của tôi đều sụp đổ, đaukhổ tột cùng, chỉ mong mau chết. Nhưng anh không cho tôi chết, cho dù tôi dùngcách gì, anh luôn có thể kéo tôi trở lại, sau đó khiến tôi đau khổ hơn cả chết.Cho tới một ngày, anh nói với tôi, anh muốn chúng tôi chết cũng không thể ở bênnhau. Cuối cùng tôi đã hiểu, vì sao tôi phải chết chứ? Kẻ đáng chết là anh, anhmới là kẻ đầu sỏ tạo ra tất cả bi kịch này. Khi Lăng Lạc Xuyên chuẩn bị ra đitừng nói với tôi, anh ấy nghi ngờ anh lợi dụng Dịch Thiên rửa tiền giúp xã hộiđen của Việt Nam. Anh ấy muốn nhân cơ hội về Bắc Kinh, nhờ anh trai anh ấy điềutra anh. Đáng tiếc là anh ấy vĩnh viễn không thể trở về nhà. Từ khi ấy, tôiliền quyết định ở bên anh".

Cô quay mặt sang nhìn người đàn ông thê lương tới mứcgần như mất cả thế giới trước mặt, cô nói: “Đáng tiếc, quả thật anh quá cẩnthận. Tôi tìm tròn một năm cũng không tìm thấy gì. Tôi từng phá mật mã máy tínhcủa anh, xem trộm giấy tờ anh khóa trong ngăn tủ, kết quả vẫn không được gì.Cuối cùng tôi đã tuyệt vọng. Tôi biết, muốn báo thù chỉ có thể dùng cách khác.Cha tôi từng nói, cách tốt nhất muốn báo thù một người không phải là đẩy anh tavào chỗ chết mà là hủy hoại thứ anh ta coi trọng nhất, điều đó có thể khiến anhta sống không bằng chết. Ngoài quyền lực và địa vị, tiền bạc và phục thù, thứquan trọng nhất đối với anh mà nói là gì? Ngoài bản thân tôi, tôi không tìm rađáp án khác. Anh tốn nhiều thời gian, tiền bạc, sức người, sức của đến vậy,dùng lắm thủ đoạn đến thế, hi sinh bao tính mạng con người như vậy, chính là đểcó được tôi - một người phụ nữ sớm đã không còn thuộc về anh nữa. Đã như vậy,tôi dứt khoát khiến anh cái gì cũng không đạt được”.

Hai mắt anh đỏ sọc nhìn cô, lắc đầu một cách bi ai,“Không phải anh cẩn thận, mà sau khi bệnh em đỡ, anh không muốn có bất kì liênquan nào với bọn họ nữa, chỉ muốn sống tử tế cùng em qua ngày tháng, vì thế...anh âm thầm phái người báo tội họ với chính phủ Việt Nam, hai năm nay nhữngviệc anh làm đều là kinh doanh chân chính”.

Cô nhìn anh lắc đầu khẽ cười, "Hóa ra như vậy,suýt chút tôi quên, qua cầu rút ván cũng là sở trường của anh”.

Bất giác trời đã tối, căn phòng ảm đạm tối tăm, nhưmột nốt nghỉ màu xám được vẽ lên cho một sinh mệnh đã từng tốt đẹp. Sự ra đờicủa một sinh mệnh cho dù xán lạn đẹp đẽ hay thiếu sức sống, cho dù cao quý haythấp hèn, khi chúng kết thúc đều bi thương và vô vọng như nhau.

“Thực ra em không cần như vậy, thực sự không cần nhưvậy...". Im lặng rất lâu anh mới lên tiếng, nhưng mỗi một từ nói ra đềuhàm chứa bi thương, “Chỉ cần em nói một câu, em không muốn nhìn thấy anh nữa,chỉ cần em nói một câu, anh liền có thể...".

“Anh sẽ để tôi đi ư?". Cô ngắt lời anh, “Anh sẽkhông làm thế. Từ đầu đến cuối, anh căn bản không biết yêu một người như thếnào, có lẽ anh cũng không biết yêu bản thân mình thế nào. Hai năm nay, tôi thửcư xử với thế giới bằng tư duy của anh, từ góc độ của anh, tôi tưởng rằng cóthể hưởng thụ khoái cảm phục thù như anh, nhưng kết quả lại là trèo cây tìm cá.Tôi rất cực nhọc, không vui vẻ một chút nào. Từng chịu qua khổ nạn, không thểtrở thành lí do chúng ta hại người khác, chúng ta sớm đã nên hiểu đạo lí này,đúng không?”.

“Đúng...". Anh khẽ gật đầu.

“Đáng tiếc, chúng ta đã đi quá xa". Cô giơ ngóntay khô héo, khẽ vuốt ve gương mặt không còn chút máu của anh, “Vừa nãy anhnói, anh căn bản không quan tâm đến tôi, tôi chết rồi, anh cũng sẽ không rơimột giọt nước mắt. Tôi hi vọng điều này là thật, nếu như vậy, sự báo thù củatôi không coi là thành công, tôi có thể ra đi một cách trong sạch. Khisống trong sạch, sau khi chết mới có thể an lòng. Khi sống đã rất cực nhọc rồi,tôi không muốn chết cũng không được yên tĩnh".

Anh nhìn gương mặt trắng bệch nhưng điềm đạm củacô,nhìn cô thản nhiên đón nhận cái chết sắp đến. Anh không biết mình nên nóigì, còn có thể làm gì nữa. Tất cả mọi thứ trước mắt đã vượt qua khỏi tầm kiềmsoát của anh, cô ở trước mặt anh nhưnglại trở thành cơn ác mộng, anh vĩnh viễn không cách nào nắm bắt và khốngchế.

Anh nắm tay cô, một tay nâng cằm cô lên, "Em nóikhông sai, bây giờ em vẫn là vợ anh, anh sẽ không để em rời xa anh. Anh từngnói, cho dù em chết, trên bia đá của em cũng phải khắc họ anh. Vì thế, emđừng nghĩ đến thời điểm cuối cùng trốn anh, một mình ôm chân dung cậu ta, lénlút chết ở nơi không người, anh không cho phép".

Cô từ từ rút tay mình khỏi tay anh, đặt bảng vẽ sangmột bên, từ từ nằm xuống, nói có phần mệt mỏi rã rời, “Nếu đó là điều anh hi vọng,vậy thì cứ như vậy đi. Tôi đã mệt rồi, không thể chống đỡ tiếp nữa. Thực ra,tôi sớm đã nên chết rồi...".

Đôi mắt cô mơ màng nhìn trần nhà, nước mắt làm nhòatầm nhìn, “Năm đó khi tôi bị Lục Nhâm Hi vứt trong xưởng thủy tinh bỏ không,tôi đã nên chết rồi. Nhưng tôi lại không cam chịu số phận, anh ta dùng mảnhthủy tinh cứa đứt cổ họng tôi, nhưng không hoàn toàn cắt đứt động mạch trên cổ,anh ta không muốn cho tôi chết một cách quá nhanh, quá dễ chịu, nhưng khôngngờ, tự tôi lại bò ra được”.

“Chính vì đó là em, em trước nay luôn không cam chịusố phận".

Cô từ từ nhắm mắt, khẽ giọng thì thào, "Bốn mươiphút...”.

“Cái gì?”

“Từ khi anh ta buông điện thoại, tới khi nghe tiếngcòi cảnh sát, tròn bốn mươi phút. Nhưng đối với tôi mà nói giống như bốn ngày,bốn tháng... không, phải là bốn thế kỉ. Anh ta dùng kìm sắt nhổ từng chiếc,từng chiếc móng tay của tôi ra...".

Anh bịt miệng cô, từng giọt, từng giọt nước mắt rơixuống gưong mặt cô, nghẹn ngào nói, “Đừng nói nữa, anh ta đã chết rồi”.

Vị Hi kéo bàn tay lạnh buốt của anh ra, lắc đầu, nướcmắt mơ hồ, tâm tư hốt hoảng, nói: “Anh ta chết rồi ư? Anh tachưa chết, anh ta sống trong trái tim tôi. Những việc anh ta từng làm với tôi,mỗi lần nghĩ đến tôi đều sợ đến run rẩy. Vếtthương và sự chà đạp anh ta gây ra trên người tôi, đến chết tôi cũng không thểquên. Chỉ cần tôi thảnh thơi, chỉ cần não tôi ngừng vận động, nỗi sợ hãi thâmcăn cố ấy liền chui vào trong đầu tôi, khiến tôi không thể an lòng. Cũng maymọi thứ đều đã kết thúc. Cuối cùng tôi có thể giải thoát rồi...".

Nụ hôn của anh rơi trên đôi môi khô héo của cô, cô mởmắt, nhìn đôi mắt ngập nước của anh, cô nói: “Đứa trẻ ba năm trước bị anh phálà của anh. Tôi cùng Lăng Lạc Xuyên chưa từng làm trọn vẹn. Đấy là đứa con thứhai của tôi và anh, đứa đầu tiên bị Lục Nhâm Hi giết chết, nó hóa thành mộtđống máu, chết trong bụng tôi".

Anh đột nhiên nhắm mắt, trời đất u ám...

Vài phút sau, mở mắt ra lần nữa, thấy đôi mắt tĩnhlặng của cô, anh hôn lên trán cô, khàn giọng nói: “Anh biết rồi. Ngủ đi, đợi emtỉnh dậy, mọi thứ đều đã kết thúc”.