Tuyệt Sắc Khuynh Thành

Chương 34: Đợi em ổn rồi, chúng ta sẽ thay đổi cách sống



Những người như bọn họ đều là tổ tôngcủa chữ “chơi đùa ”, thích nhất được ở trên cao nhìn xuống các cô tự mình coithường bản thân ra sao.

Buổi tối khi Trì Mạch trở về, nghe thấy trong phòngtắm có tiếng động, ngẩng mặt lên nhìn thấy Như Phi đang định đi làm. Anh đặt balô xuống hỏi cô: “Cô ấy vẫn trong đó à?”.

Như Phi thở dài, “Vâng, tự nhốt mình trong đó gần mộtbuổi tối rồi”.

“Hôm nay cô ấy sao vậy?”.

Như Phi hận đến mức nghiến chặt răng, “Thật xui xẻo,hôm nay vốn ra ngoài vì muốn mua cho cô ấy mấy dụng cụ vẽ để cô ấy dùng khikhai giảng. Ai ngờ nhìn thấy quảng cáo công ích của Nguyễn Thiệu Nam. Em chỉ sợcô ấy hồ đồ, để ý cô ấy hồi lâu, kết quả vẫn bị lạc mất cô ấy. Ai ngờ lại đụngphải Lăng Lạc Xuyên trên đường, khi em tìm thấy cô ấy, anh ta đang kéo cô ấylại nói chuyện”.

Trì Mạch có chút căng thẳng nhìn về phía phòng tắm,“Khi đó cô ấy nhận ra anh ta không?”.

“Khi đó chưa nhận ra, nhưng lúc này, cô ấy lại nhớ ra,đến việc của người kia cũng cùng nhớ ra, nếu không sao lại như vậy”. Cô nhìngương mặt Trì Mạch, “Sao lại bị thương? Có bị thương ở mắt không?”

Trì Mạch lắc đầu, “Một vết thương nhỏ, không sao. Emđi làm cẩn thận chút nhé”.

Như Phi gật đầu, xỏ giày rồi đi làm.

Trì Mạch treo găng tay lên, cởi áo khoác. Tuy là buổitối nhưng căn phòng lợp tôn vẫn nóng đến mức khiến người ta khó thở.

Anh cởi áo ba lỗ và quần dài, lau cơ thể đầy mồ hôibằng nước mát trong bồn, để trần ngã lên giường, giống như con thú mệt mỏi,nhanh chóng ngủ mất.

Trong giấc ngủ mơ màng, cảm giác trên mặt mát lạnh. Mởmắt nhìn, Vị Hi đang cầm viên đá, xoa vết thương cho anh.

Trì Mạch cười cười, nắm tay cô nói: “Để anh tựlàm".

Vị Hi lắc đầu, cầm viên đá lên lại cẩn thận lau sạchvết máu xung quanh vết thương, sau đó mới dùng tăm bông tỉ mần bôi thuốc choanh.

Cô hơi mạnh tay, vừa chạm vào vết thương Trì Mạch liềnthấy đau. Anh không nhịn được rên một tiếng, Vị Hi đành bôi chậm hơn một chút,nhẹ hơn một chút. Vừa bôi thuốc vừa thổi cho anh, tựa như thế này có thể giảmcơn đau cho anh, nhưng nước mắt lại lã chã rơi tự lúc nào.

Trì Mạch thở dài, dùng ngón tay chai sần lau nước mắtcho cô, “Ngốc ạ, khóc gì chứ? Chẳng phải anh vẫn ổn đấy thôi?”.

Vị Hi nắm tay Trì Mạch, lắc đầu, dùng ngôn ngữ kí hiệunói với anh, “Anh đừng lo cho em nữa, em đã liên lụy đến anh nhiều rồi…”.

Trì Mạch nắm lấy đôi bàn tay nhỏ lạnh giá ấy, khôngcho cô nói tiếp, xoa xoa vết sẹo trên cổ cô mà đau lòng, thương xót nói: “Khókhăn vậy mà em còn chống đỡ được, lại chẳng phải chữa không khỏi, sao có thểkhông lo cho em? Vài hôm nữa là khai giảng rồi, học cho tốt, em không cần lolắng về học phí. Ban đầu em xin bao nhiêu người, trường học mới đồng ý bảo lưukết quả học tập của em. Chỉ cần em có thể hoàn thành việc học, chỉ cần có thểchữa khỏi cổ họng của em, anh làm gì cũng đáng”.

Vị Hi nước mắt lã chã, ôm chặt lấy cơ thể cường trángnhưng đầy vết sẹo của người đàn ông này, khóc không thành tiếng. Trên cơ thể nàyđã chịu bao nhiêu vết thương vì cô, cô đã không còn nhớ rõ nữa. Vừa nhớ đếnđiều này liền đau như dao khoét vào tim.

Do cô vô dụng, làm người thất bại đến mức này. Bảnthân bị người ta lừa, bị người ta đùa vui tới nỗi thương tích đầy mình cũngđành, còn liên lụy đến họ cũng chịu khổ theo cô.

Nếu không phải vì chữa bệnh cho cô, Như Phi sẽ khôngtiêu sạch tất cả số tiền tiết kiệm của mình, Trì Mạch cũng sẽ không đồng ý vớiNgụy Thành Báo, tham gia thi đấu sinh tử cho ông ta, bây giờ lại phải dùng tínhmệnh và tôn nghiêm của bản thân để làm vui lòng những khán giả không có nhântính.

“Xin lỗi...”. Tay Vị Hi dừng giữa không trung, ngoàiđiều này ra, cô không biết đôi tay mình còn có thể nói gì với anh.

Nhưng lời xin lỗi còn chưa nói xong của cô càng khiếnanh vô cùng đau lòng. Anh kéo tay cô, xót thương nói: “Đừng nói lời xin lỗi vớianh, cũng đừng xin lỗi bất kì ai. Em không sai, từ đầu đến cuối, người saikhông phải là em. Cho dù chúng ta từng chịu tổn thương thế nào nhưng trái timyêu một người tuyệt đối không sai, tuyệt đối không phải không có ý nghĩa'’.

Anh hôn lên trán cô, “Vị Hi, tin anh, tất cả mọi thứrồi sẽ tốt thôi. Đợi em ổn, chúng ta sẽ thay đổi cách sống”.

Tất cả mọi thứ rồi sẽ tốt thôi...

Khi Như Phi đi làm, trong lòng cô vẫn đầy ắp suy nghĩ.Sắp khai giảng rồi, đợi sau khi trở lại trường học, Vị Hi nhất định sẽ tốt hơn.Đợi cô và Trì Mạch kiếm đủ tiền để chữa khỏi cổ họng cho Vị Hi, cô ấy nhất địnhsẽ tốt hơn. Tới lúc đó, họ nhất định phải thay đổi cách sống.

Đúng thế, người còn sống còn có hi vọng. Chỉ cần có hivọng thì điều gì cũng đáng.

Bao gồm hiện tại, tất cả những thứ cô chịu đựng.

Như Phi đang rót rượu cho khách khi suy nghĩ như vậy.Không phải ngồi mà là đang quỳ.

Không chỉ mình cô, mà tất cả nhân viên phục vụ của hộpđêm nơi cô làm việc hiện nay đều như vậy.

Phục vụ với hình thức quỳ, hàng ngoại nhập học từ NhậtBản. Người có tiền, đặc biệt là đàn ông, họ hưởng thụ niềm vui của tiền bạc tốicao, cùng với cảm giác ưu việt bẩm sinh mà sự bá quyền trong giới tính trao chohọ.

Nhưng không hiểu vì sao cảm giác ưu việt của một sốngười nào đó nhất định phải xây dựng trên việc giẫm đạp lên tự tôn của ngườikhác?

Tất cả nhân viên phục vụ đều là nữ, hơn nữa đều mặccùng một kiểu sườn xám bó sát, khi quỳ xuống, nội y bên trong không tránh khỏibị lộ ra dưới con mắt hoặc đầy dục vọng, hoặc thô lỗ, hoặc khinh thường của đànông, xem như phúc lợi thêm vào.

Như Phi có thân hình chữ S chuẩn mực, đường cong uyểnchuyển, eo thon, thanh tú, khi mặc sườn xám lại càng xinh đẹp. Đàn ông trongphòng gần như không ai nhìn cô gái bên cạnh mình, đều chăm chú nhìn thân hìnhcô.

Chỉ trừ một người.

Lăng Lạc Xuyên lắc cốc rượu, chất lỏng trong suốt màuhổ phách chuyển động dưới ánh đèn sa đọa. Đôi mắt phượng đẹp đẽ nhìn người đangquỳ dưới đất phục vụ bọn họ dường như đang suy tư điều gì. Quả thật, anh khôngngờ lại gặp Mạc Như Phi ở nơi này.

Đây chính là cái gọi là đời người sẽ luôn có cơ hộitương phùng.

Anh cười, một hai uống cạn cốc rượu.

Khi điện thoại reo, Trì Mạch đã ngủ rất say rồi. Vị Hingồi bên cạnh anh, sợ đánh thức anh bèn ra ngoài nghe. Kết quả cúi đầu nhìn lạithấy số của Như Phi.

Cô nhận máy, gõ gõ ống nói, nghe thấy âm thanh đó, NhưPhi liền hiểu là Vị Hi nghe điện thoại. Nhưng trong điện thoại lại vọng ratiếng một người đàn ông.

Cô lặng lẽ nghe xong, sau khi đặt điện thoại xuống,gương mặt đã trắng bệch.

“Dạ Diễm" là hộp đêm mới mở trong thành phố, xemnhư là nơi mới nổi trong chốn phong nguyệt. Quy mô, sự phô trương, thanh thếđương nhiên không thể sánh với “Tuyệt sắc khuynh thành” nhưng lại hơn hẳn ở chỗcó vẻ đặc sắc của riêng nó.

Toàn người đẹp trong căn phòng xa hoa phục vụ theohình thức quỳ tất nhiên là một điểm nhưng không thể coi là mới mẻ. Nơi này đặcbiệt nhất là tuyển vài cô gái còn là học sinh chạy tới đây làm việc. Ông chủ vôcùng giảo hoạt, có người đến điều tra thì chỉ nói là em gái nhỏ tự đi cùngkhách, không liên quan tới hộp đêm. Thế là ngồi tiếp chuyện trở thành “gáibao”, hộp đêm có thể kiếm đủ tiền rượu, nhưng lại có thể phủi tay một cách sạchsẽ.

Mà gan những đứa trẻ này còn lớn hơn cả người trưởngthành, mở to đôi mắt ngây thơ, không rành thế sự, vì một chiếc túi da hànghiệu, một lọ nước hoa mà cái gì cũng dám nếm thử, cái gì cũng đều không quantâm. Nhưng lại có người thấy thế là hay, cậy vài đồng tiền thối liền cho rằngkhông có gì không thể, giơ đôi tay móng vuốt Lộc Sơn[1] về phíabộ ngực nõn nà của thiếu nữ trạc tuổi con gái mình.

[1]Lộc Sơn: An Lộc Sơn, là tướng nhà Đường, Huyền Tông tin tưởng An Lộc Sơn tớimức nhận ông làm con nuôi. Vợ Huyền Tông là Dương Quý Phi trở thành mẹ nuôi củaLộc Sơn, dù kém ông mười sáu tuổi. Tuy nhiên chính từ lúc ra vào triều kiến vuaĐường, Lộc Sơn và Dương Ngọc Hoàn bắt đầu có quan hệ lén lút. Một lần do móngtay Lộc Sơn làm xước ngực Dương Quý Phi, sợ Huyền Tông phát hiện, Dương Quý Phiđã lấy mảnh lụa che đi. Thế nên mới xuất hiện cụm từ “móng vuốt Lộc Sơn”.

Như Phi đến nơi này làm việc cũng là bất đắc đĩ, côchạy đến Dịch Thiên tìm Nguyễn Thiệu Nam tranh cãi, kết quả kẻ đầu sỏ không bịthương chút nào, còn cô không những ngã bị thương ở chân còn mất việc.

Hồi mới đến, những uất ức từng chịu, thiệt thòi từngtrải qua không cần nói. Trước sự mài mòn của hiện thực, người cũng trở nên càngngày càng biết vâng lời.

Lúc Vị Hi chạy tới “Dạ Diễm” đã có người đàn ông mặcđồ đen dáng vẻ như vệ sĩ đứng chờ ở cửa.

“Cô Lục ạ?”

Vị Hi gật đầu.

“Mời theo tôi".

Người đàn ông cung kính dẫn cô đến một căn phòng,nhưng Vị Hi nhìn thấy một bóng hình ở cửa đang vô cùng lo lắng, nhìn kĩ lại hóara là Lệ Lệ.

Cô ấy trước đây là tú bà của “Tuyệt sắc khuynh thành”,từng dẫn dắt Như Phi. Vì đắc tội với khách nên đành kiếm chút tiền ở nơi này.Cô ấy là người phương bắc, tính tình vô cùng phóng khoáng, lại có vài phầnnghĩa hiệp, quan hệ khá tốt với Như Phi, hai người vẫn luôn chăm sóc lẫn nhau ởnơi này.

Thấy Vị Hi đã đến, đầu tiên Lệ Lệ sững sờ, sau đó vộikéo cô hỏi: “Em không ngoan ngoãn ở nhà chờ, sao lại đến đây?”.

Vị Hi nhìn người đàn ông mặc đồ đen, anh ta rất lịchsự đứng chờ một bên, không hề giục cô. Thế là cô cầm quyển sổ nhỏ mang theo bênngười, viết lên đó: “Trong ấy thế nào rồiạ?”.

Lệ Lệ lúc này mới than “ôi" một tiếng, nhanh nhẹnkể hết đầu đuôi ngọn ngành toàn bộ câu chuyện cho Vị Hi.

Hóa ra Lăng Lạc Xuyên nhìn thấy Như Phi trong phòngliền hỏi vài câu về tình hình gần đây của Vị Hi. Như Phi vốn đã có suy nghĩ“ghét ai ghét cả đường đi lối về” với anh ta, nhẫn nại trả lời vài câu. Ai dèthiếu gia này lại muốn hỏi đến cùng.

Cô ấy nhất thời không nhịn được, cười nhạt nói: “Muốnbiết gì, Lăng thiếu gia có bản lĩnh như vậy, không thể tự mình điều tra ư? Lạiphải ở nơi này rạch vết sẹo của người khác ra. Lẽ nào nhà anh có chị em gái bịngười ta lăng nhục, anh còn phải hỏi cô ấy có vui vẻ không?”.

Lời vừa thốt ra, cả căn phòng đều kinh ngạc! Mức độchấn động không thể tưởng tượng nổi.

Lăng Lạc Xuyên là hạng người quen ngạo nghễ, cho dùtrong lòng cảm thấy có vài phần áy náy với Vị Hi cũng không thể tùy tiện bịngười khác trút giận. Nhưng lại không lập tức nổi giận, đôi mắt lạnh lẽo liếc cô,gương mặt cười mà như không cười. Thấy tình cảnh này, không ai không cảm thấytoát mồ hôi lạnh thay cô.

Các cô gái trong phòng căng thẳng đến mức không nóilên lời, người thường ngày khôn khéo thế nào đi nữa đều không dám đứng ra xoadịu.

Rất nhanh các cô gái khác đều bị đuổi ra ngoài, bêntrong chỉ còn một mình Như Phi, lúc này lành dữ còn chưa biết.

Khi Vị Hi tới cửa phòng, trong lòng hỗn loạn bất an,giống như con cừu non sắp bị đưa vào miệng hổ. Cảm giác sợ hãi lúc này mới bổnhào xuống. Vừa nghĩ tới quan hệ giữa người phía trong và người đó, cô phải nỗlực hết sức mới có thể kiềm chế bản thân không kích động tìm đường chạy trốn.

Cô đã không còn là Lục Vị Hi với trái tim thuần khiếtđơn giản, có thể ung dung đối phó khi đối diện với sự lăng nhục thình lình ậptới nữa. Nửa năm nay, có lúc cô tỉnh táo, có lúc hồ đồ, những việc nhớ đượcthường không liền mạch, thường quên trước quên sau, đầu óc càng ngày càng trởnên chậm chạp. Mất đi tự tin và trầm tĩnh đáng tự hào, con người cũng trở nêncàng lúc càng nhát gan.

Vị Hi đứng ở cửa, hít thật sâu, cô không biết Lăng LạcXuyên gọi cô ra rốt cuộc là muốn làm gì?

Có điều, chỉ nghĩ thôi cũng biết, tuyệt đối sẽ khôngphải việc gì tốt đẹp. Những người như bọn họ đều là tổ tông của chữ “chơi đùa”,thích nhất được ở trên cao nhìn xuống các cô tự mình coi thường bản thân rasao.

Vị Hi cắn môi, lòng bàn tay toát mồ hôi, tim đập thìnhthịch. Nhưng Như Phi đang trong đó, cho dù trước mặt là địa ngục, cô cũng phảinhảy xuống.