Tuyệt Sắc Khuynh Thành

Chương 10: Anh cho rằng tôi đã mang thai



Mỗi giây, mỗi phút chiếm hữu cô, anh đềumuốn cô mở mắt nhìn mình. Anh muốn cô ghi nhớ tất cả sự giảo hoạt và lạnhlùng của anh, vìthế cả đời cô đều không thể quên được.

“Bản tin đặc biệt, contrưởng của chủ tịch tập đoàn Thái Hoàng - Lục Trạch Hi, bị nghicó dính líu đếnviệc cưỡng hiếp một thiếu nữ vị thành niên, đêm quađã bị cơ quan cảnh sát bắt giữ. Thiếu nữ bị hại do bị ép dùngthuốc cấm với khối lượng lớn, đến nay vẫn trong tìnhtrạng hôn mê, theo như bệnh viện tiếtlộ, bệnh tình tương đối nguy hiểm. Vụ ánnày tuy còn đang trong giai đoạn thẩm tra, nhưng Lục Trạch Hi thân là cán bộcấp cao của tập đoàn, trải qua vụ án lần này sẽ khiến tập đoàn Thái Hoàng gặpkhông ít ảnh hưởng bất lợi. Có chuyên giacổ phiếu cho rằng, cổphiếu Thái Hoàng hôm nay sẽ giảm mạnh. Điều này chắc chắn khiến Thái Hoàng đangbị Dịch Thiên tấn công lại càng thêm khó khăn...”.

Khi bản tin buổi sáng đưa đoạn tin này, Vị Hi đangăn sáng cùng Như Phi trong quán ăn nhỏ tầngđưới.

Như Phi đầu tiên sửng sốt, sau đólắc đầu, nói với Vị Hi: “Bây giờ cuối cùngmình cũng hiểu thế nào gọi là báo ứng kiếp này. Anh trai cậu cũng coi như đángtội, nhưng người con gái đó thật đángthương, không biết có thể cứusống được không?”.

“Không cứu sống nổi…”. Vị Hi uốngngụm canh đậu, thấp giọng nói.

Sự chắc chắn của Vị Hikhiến Như Phi có phần kinh ngạc: “Vì sao?”.

“Thế giới này không có báo ứng kiếp này, chỉ có cạmbẫy được sắp đặt trước. Tội cưỡng dâm nhiều nhất từ ba đến bảy năm. Nhưng nếuvì thế mà dẫn tới cái chết của đốiphương thìđó là trọng tội. Người sắp đặt màn kịch không phải muốn dạy dỗ anh tamà muốn dồn anh ta vào chỗ chết.Người con gái này nếu được cứu sống: cái bẫy ấy còn có ý nghĩagì?”.

Như Phi đột nhiên hiểu ra, hỏi cô, “NguyễnThiệu Nam, cậu nghi ngờ anh ta?”.

Vị Hi lắc đầu, “Khôngphải nghi ngờ, mình có thể khẳngđịnh.Lục Trạch Hi đích thực là tên súc sinh, nhưnganh ta không ngu. Anh ta có thủ đoạn, có đầuóc, khi nhỏ có thể trịngười khác đến chết đi sống lại, bảnthân trót lọt thoát tội. Lớn lên chắc càng cao tay hơn, sao bị người ta túm chohiện nguyên hình? Cho dù anh ta nhất thời sơ ý,nhưng nhà họ Lục bao năm hô mưa gọi gió như vậy, giao thiệp rộng như vậy sao cóthể để tin tứclộ ra nhanh như thế chứ?”.

Như Phi khẽ cười một tiếng, “NguyễnThiệu Nam, loạinhư anh trai cậu cũng có thể ngã ngựa dướitay anh ta, quả thật anh ta rất có bản lĩnh”.

“Có lẽ, ngườira tay không chỉ có mình anh ta”.

Như Phi nghĩ ngợi ba giây, rồi buột miệng, “LăngLạc Xuyên?”.

Vị Hi gật đầu, “Bọn họhợp tác cùng có lợi. Bây giờ, giá cổ phiếu giảmmạnh, danh dự nhàhọ Lục mất sạch, sợ rằng bọn họ đang mở champagnechúc mừng tại nhà ấy chứ”.

Như Phi lắc đầu: “Hai người này, thực sự... nhưng họcũng quá tàn nhẫn, cô gái đó mới bao nhiêutuổi? Chăng phải uổng phí làm bia đỡ đạn rồiư?”.

“Thương trường là chiến trường không khói súng, nhưngđầy rẫy xác chết, cạm bẫy khắp nơi. Điều đóhọ gọi là sự hi sinh của hàng ngàn hàng vạn sinh mệnh binh lính đổi lấy thànhcông của một tướng soái…”. Vị Hi quay mặt nhìn tòanhà Dịch Thiên cao vút tầng mây nơi xa, “Cậu xem, mấy tòa nhà cao tầng nguy ngalộng lẫy kia, bề ngoài rực rỡ đẹp đẽ, thực rađều xây dựng trên hàng đống xươngtrắng”.

Như Phi quả thật không thể tinnổi, thở dài, “Ôitrời ạ, mình thực không thể tưởng tượng đây rốt cuộc là những người như thếnào?”.

Vị Hi cười một cái, nghiêmmặt nói, “Là người mà mình, cậutuyệt đối không thể trêu vào”.

Nói tới đây, cô đột nhiên cảm thấy phần bụng quặnthắt.

“Cậu sao vậy? Sắc mặtkém quá”. Như Phi phát hiện ra cô khác lạ, lo lắng hỏi, “Buổisáng thấy cậu ở trongnhà vệ sinh hơn nửa ngày, không sao chứ?”.

“Không sao…”. Sắc mặtVị Hi trắng bệch, toát mồ hôi,“Sáng nayhơi buồn nôn, có thể do ăn phải cái gì đó”.

“Có cần mình đưa cậu đến bệnh viện khám không?”.

Vị Hi xua tay, “Khôngcần, sáng nay mình có tiết, chiều tan học nếu vẫn khóchịu, tự mình sẽ đi. Yên tâm, mình cóthểchịu được”.

Tiết học hôm nay dườngnhư dài vô cùng, Vị Hi vẫncảm thấy rất khó chịu, cố chịu đựng đến khi tanhọc. Cô thu dọn đồ đạc, khoác giá vẽ lên vai địnhrời đi thì Chu Hiểu Phàm tới vỗ vaicô, “Vị Hi, chủnhiệm khoa muốn cậu qua một chút”.

“Có chuyện gì vậy?”.

“Mình đoán có thể liênquan đến học bổng của cậu, cậu đi xem thì biết”.

Khi Vị Hi ra khỏi văn phòng củachủ nhiệm khoa, vẫn choáng váng, có lẽ cô thực sự cần phải đi bệnh viện, sắptới cổng, cô còn đang tính ngồi xebus nào tới bệnh viện vừa nhanh vừa tiết kiệm tiền.

“Vị Hi!”. Có người đang gọicô.

Vị Hi quay đầu nhìn, dướiánh mặt trời, một mĩ nhântrang điểm xinh đẹp đang đứng bên chiếc xe Maserati, vẫy tayvới cô.

Vị Hi tự cười chế giễu mình,nghĩ tới cuộc đời hai mươi mốt năm của cô vô cùng vắng lặng đột nhiên lại trở nên bậnrộn chen chúc như vậy. Người ngựa khắp các đường lần lượt đều xuất hiện, bạn vừauống hết, tôi liềnbưng canh lên[1], thật quá náo nhiệt.

[1] Câunày xuất phát từ Hồng Lâu Mộng, sau này ám chỉ “thế sự biếnđổi, nhân vật đổi thay”.

“Lâu rồi không gặp, chúngta có thể nói chuyện không?”.

Cô có thể nói không không?

Địa điểm nói chuyện là một quán cà phê lộ thiên, Vị Hi nhìnngười phụ nữ mặc đồ hiệu rực rỡ trước mặt, khôngcần nghi ngờ gì, cô ta vẫn đẹp như xưa.

“Vị Hi, chị đãbao lâu không gặp em rồi nhỉ? Em sống tốt không?”. Mĩ nhân cười không lộ hàmrăng, dáng vẻ uyển chuyển yêu kiều.

Vị Hi gật đầu, “Em rấttốt”.

“Gần đây có đi thăm mộ mẹ em không?”.

“Hôm qua vừa đi rồi”. Vị Hi uống ngụm cà phê, rấtđắng.

Mĩ nhân có phần kinh ngạc, “Nóinhư vậy, em đã biết rồi?”.

“Vâng, em đã biết. Nhân viên quản lí khu mộ đã nóikhông thấy tro của bà đâu. Em đã nhờ họ báo cảnh sát, đangđợi kết quả”. Vị Hi đặt cốc xuống, nhìnchị ta, “Hôm nay chị tới khôngphải tìm em hỏi han ân cần. Em còn có việc, chị vàochủ đề chính đi”.

“Ha, em vẫn như hồi nhỏ, vậy chịcũng không phí lời nữa. Chắc em đã nghe nói chuyện anh cả, chúngta biết Nguyễn Thiệu Nam từngtìm em, cũng biết quan hệ giữahai đứa. Nhà họ Lục bây giờ cần sự giúp đỡ của em, đương nhiên, cha đã nói, sẽkhông để em làm công không. Chịnghĩ chị nói đã rõ ràng rồi nhỉ?”.

Vị Hi gật đầu, “Rất rõràng. Nhưng em vẫn không hiểu, chị tìm em làm gì?”.

Khóe miệng người đẹp chùng xuống, có phầnkhông vui,“Em đang trêu chị đúngkhông? Nguyễn Thiệu Nam trị anhcả như vậy, anh ta căn bản chính là thay em báo thù. Nhà họ Lục bây giờ chỉ có emmới có thể giúp anh cả nói vài câu với anh ta, bảo anh ta đừng quá đáng, hơn nữasau khi việc thành công cũng sẽ không xử tệ với em, điềunày em cũng không muốn ư?”.

Vị Hi không nhịn được bậtcười, “Hóa ra các người cho rằng tai họangồi tù của Lục Trạch Hi là do tôi thủ thỉ bên gốivới anh ta ư? Thế thì quá coi trọng tôi rồi. Tôi lấy đâu ra tài đức có thể chiphối suy nghĩ của Nguyễn Thiệu Nam chứ? Lẽnào các người đã quên, tôi cũng họ Lục. Theo lí mà nói, tôicũng là kẻ thù của anh ta”.

“Vị Hi, em khácchúng ta. Nguyễn Thiệu Nam trướckia yêu thương em nhất, em nói một câu bằng ngườikhác nói mười câu. Cho dù việc này không phải doem xui khiến, nhưng em cũng không thể thấychết không cứu chứ!”. Người đẹp đột nhiên nắm tay Vị Hi, dườngnhư muốn ủ ê sa lệ, “Coi như giúp chị đi, Vị Hi, rốtcuộc chúng ta là người một nhà mà”.

“Người một nhà?”. Vị Hi cảmthấy buồn cười, “Năm đó,hai tên súc sinhlôi tôi vào căn phòng tầng hầm…” .Cô dừnglại một chút, nhìn thẳng vào cái ngườiđược gọi là chị gái này,“lột sạch quần áo tôi, chà đạptôi, khi đó, chịgái, là ai đứng bên cười trên nỗi đau củangười khác, thấy chết không cứu?”.

Như bị người khác tát thẳng vào mặt, ngườiđẹp lập tức đỏmặt, cố cười, “Vị Hi, khi ấychị nhất thời hồ đồ. Nhưng lúc đó mọi người đều cònnhỏ, không hiểu chuyện. Hơn nữa anh cả,anh hai chẳng qua chỉ đùa với em, cuốicùng em cũng chẳng sao mà, đúng không?”.

“Đùa?”. Vị Hi cườimột cái, “Cũng đúng, đối vớimấy người từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, vênhmặt hất hàm sai khiến người khác như các người mà nói, làm hạingười khác chỉ như uống nước lạnh, giảnđơn đến thế. Huống hồ, chúng ta còn chẳng cùngmột mẹ sinh ra”.

Vị Hi rụt tay lại, vừa lấyví tiền trong ba lô, vừanói, “Tôi tuyệt đối tin rằng các ngườithực sự đã không có lối thoát nếu không sẽ không chạy tới tìm tôi. Nhưng cácngười tìm lầm người rồi. Tôi thể hiện sựcảm thông sâu sắc đối với cảnh ngộ của các người nhưng lực bất tòng tâm. Cóđiều, có điểm này tôicó thể bảo đảm.”

Vị Hi nhìn vào mắt chị tamỉm cười, “Chính là Nguyễn Thiệu Nam, anh tarất thích đùa. Anh ta còn rất thích chơi trò chơi, nhà họLục hiện nay đối với anh ta mà nói chính là chỗ giải trí thú vị bấtngờ, đầy hấp dẫn nhất. Trước khi anh tahoàn toàn hủy hoại nhà họ Lục, các người chính là trò tiêu khiển của anh ta.Anh ta sẽ khiến các người thânbại danh liệt không xu dính túi! Bởi vì, đâychính là món nợ của nhà họ Lục với anh ta”.

Vị Hi nói xong, đặttiền cà phê trên bàn, cầm ba lô đứng lên rời đi. Bản thân cô còn có một đốngphiền toái chưa giải quyết căn bản không rảnh quan tâm người đẹp đã tái xanhmặt mày.

“Lục Vị Hi, đừng cócười trên sự đau khổ của người khác như vậy, màytưởng mày có thể tự lo cho thân mình ư?Đừng quên, mày cũng họ Lục. Đợi anhta trị chúng tao tới chết, cuối cùng sẽ tới lượtmày. Tao sẽ đợi xem, mày có kết cục tốt nhưthế nào!”.

Vị Hi dừngbước, quay đầu nhìn gương mặt phẫn nộ vìtuyệt vọng ấy, không hề tức giận, chỉ bìnhtĩnh. Vì cô biết người phụ nữ nàyđang trải qua một nỗi sợ hãi thâm căn cố đế,như hình với bóng, giốngnhư cô từng trải qua trước đây, đồng thời bây giờ đang trải qua y như vậy.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi có thể tự lo cho thân mình.Nhưng, bây giờ các người sợ hãitới mức như vậy vẫn khiến tôi kinh ngạc. Còn nhớ hồi nhỏ, khinhốt tôi trong căn phòng tầng hầm không thấy ánh sáng, mấyngười từng nói gì không? Các người nói đây gọi là đóng cửa đánh chó. Vậy cácngười bây giờ giống cái gì? Cá chậu chim lồng ư? Khi các người làm bao điều ác,từng nghĩ có cái gọi là ác giả ác báo không?”.

Vị Hi không nhìn chị ta nữa,có điều, nghe tiếng cũng biết,bàchị gái xinh đẹp của cô đang khóc nức nở tuyệtvọng saulưng, sợ hãi đã khiến chị takhông còn quan tâm tới thể diện và tôn nghiêm nữa.

Hóa ra chỉ sợ hãiđã có thể khiến người ta rơi xuốngtận bước này.

Vị Hi biết, bảnthân không hề cười trên nỗi đau của người khác, vìchính cô cũng đang trong tai họa này.

Đi sai một bước, muônkiếp không trở lại!

“Vị Hi, cho dù màykhông giúp chúng tao, cho dù taovới anh cả, anh hai, cha, tất cả mọi người bọntao đều tội đáng muôn chết, vậy em gái Ấu Hicủa chúng ta? Mày cũng không quan tâm à?”.

Lưng Vị Hi cứngđờ nhưng cô đi thẳng không quay đầu lại.

Bụng dưới quặn đau dữ dội, bệnhviện...

Vị Hi không kịp đợi xe bus, vẫy taygọi taxi. Khi ngồi trên xe, qua kính chiếu hậu, cô thấysắc mặt trắng bệch như tuyết của mình.

Khi Vị Hi ra khỏi khoa phụ sảnđã gọi điện cho Như Phi,muốn hỏi cô ấy lát nữa có thể đến đóncô không. Nhưng điện thoại bận nên cô đành ngồi đợi trong phòng nghỉ.

Đúng lúc ti vitrong phòng nghỉ đang phát lễ trao giảithưởng ngân hàng xuất sắc nhất năm, đây là vinh dự caonhất trong ngành, những người giành được giải luôn lànhững nhân vật quan trọng đứng đầu giới tài chính.

Vị Hi còn đang nghĩ, năm nayai giành được vòng nguyệt quế. Kết quả, một bóng dáng quen thuộc trên ti vi kèmtheo tiếng vỗ tay như sấm và ánh đèn chớp lia lịaxuất hiện trong tầm mắt cô.

Vị Hi có phần hốt hoảng,nhìn chằm chằm vào ti vi. Tất cả âm thanh đột nhiên trở nên xavời như đến từ thế giới khác.

Cô ngồi trong bệnh viện đông người qua lại, nhưnggiống như đang ở hòn đảođơn độc hoang vu. Tất cả mọi thứ xung quanh phút chốc trở nên ảmđạm, chỉ còn duynhất mình anh,nụ cười nhạt, gương mặt sáng sủa, vẫnlãnh đạm như trước,đến nụ cười cũng chỉ hơinhếch khóe môi, cao quý giốngnhư một vị đế vương, có cảm giác nắm bắt đượchết thảy.

Cô đã không còn nhớ dáng vẻ lần cuối cô thấy anh. Buổisớm mệt mỏi và đau đớn ấy, khi cô tỉnh dậy, anh vẫn còn ngủ say, hít thở bêntai cô, xa như vậy mà lại gần đến thế...

Nhưng cô vẫn nhớ ngón tay, đường cong dịu dàng của đôimôi, hơi thở cuồngloạn, sức mạnh nóng bỏng của anh. Cô lạinhớ rất rõ ràng tất cả những thầm kín chua xót đêm đó. Cô không thể quên,cũng không cách nào quên nổi.

Cả đêm, chỉ cần côthử trốn tránh, anh liềncưõng ép cô nhìn vào mắt anh. Mỗi giây, mỗi phút chiếm hữu cô, anh đều muốn cômở mắt nhìn mình. Anh muốn cô ghi nhớtất cả sự giảo hoạt và lạnh lùng của anh, vì thế cảđời cô đều không thểquên được.

Lại một trận đau kịch liệt dộilên, Vị Hi giống như hoa lê bịmưa bão vùi dập, từ từ tàn lụi, cuốicùng cả người cuộn tròn lại.

Chính lúc này, lễ trao giải đột nhiên xảy ra rối loạn.

Chỉ thấy Nguyễn Thiệu Nam đangphát biểu cảm nghĩ khinhận giải, UôngĐông Dương đột nhiên bước lên, ghé tai anh không biết nói gì. Ai ngờ, anhnghe xong mặt biến sắc. Vội nói câu “Xin lỗi” vàomicro, không một câu giải thích liền cùng UôngĐông Dương vội vã rời đi.

Cả hội trường xôn xao!

Đây lại là truyền hình trực tiếp, hàngngàn hàng vạn người xem còn anh cứ thế mà đi ư? Không một lời giải thích?

Tất cả mọi người ở đó đềunhìn nhau ngơ ngác, người dẫn chương trìnhđứng trên bục không biết làm thế nào. Đến Vị Hi ngồitrong bệnh viện cũng bị tình huống đột ngột này làm quên cả đau đớn.

Chuyện này là thế nào?

Người dẫn chương trình không hổ được đào tạo bài bản,nhanh chóng khôi phục lại trạng thái, nói vàilời đẹp đẽ xoa dịu, giới thiệu hoạt động tiếp theo. Nhưng rõ ràng, khôngkhí trong hội trường đã không còn sôi nổi như trước, phóngviên và khách quý bàn bạc xôn xao, thậmchí rất nhiều bên truyền thông đã rời đi.

Đầu óc Vị Hi trởnên mơ hồ, chỉ cảmthấy việc này thật kì lạ, anh trước nay chưa bao giờ là người thiếu chừng mựcđến vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện lớn gì đây?

Đang nghĩ thì sảnh lớn bệnh viện xôn xao cả lên. Rấtnhiều người tập trung ở cửasảnh lớn, dườngnhư đang xem cái gì. Sau đó, có một y tá nhỏ giọngkinh ngạc kêu lên, “Nguyễn Thiệu Nam!”.

Đùa sao?

Vị Hi kinh hoàng quay đầulại, trợn tròn mắt nhìn người đàn ôngtrước mặt, lại nhìn ti vi. Quả thậtkhông dám tin, vừa còn trên ti vi, saogiống như gió vậy, trong nháy mắt liềnnhảy tới bên cạnh cô.

Nguyễn Thiệu Nam túm lấytay Vị Hi, xem raanh vô cùng lo lắng, trán còn đổ mồ hôi, biểuhiện vô cùng sốt ruột, “VịHi, ngheanh nói, em không thể làm nhưvậy”.

Vị Hi chỉ ngơngẩn nhìn anh, còn chưa kịp định thần sau nỗi kinh hoàng. Người đàn ông này chorằng cô không thèm chú ý đến, ngữ khí trở nênnghiêm khắc, “Cho dùngười lớn làm sai, nhưng trẻ con vô tội!”.

“Trẻ con?”. Vị Hi lúc này mớihiểu, “Anh cho rằng tôi mang thai?”.

Người đàn ông vô cùng nghi hoặc: “Anh tưởng rằng emđến phá thai... không phải ư?”.

Vị Hi nhìn anh, quảthật dở khóc dở cười, “AnhNguyễn, đến khoa phụ sản không nhất định để pháthai, cũng có thểkhám cái khác”.

“Cái khác?”. Nguyễn Thiệu Nam mơ hồ, khônghiểu.

Vị Hi lắc lắc thuốc trongtay, “Ví dụ như đau bụng kinh…”.

Nguyễn Thiệu Nam lúc nàymới hiểu, nặng nề thở phàomột tiếng, sau đó phì cười nhìn Vị Hi, có lẽbản thân cũng cảm thấy việc hôm nay quả thật quá hồ đồ.

Vị Hi nhìn ngây ngốc, từ khiquen nhau tới nay, cô thấy anh giống như ngọn đuốc sống, hoàn mĩđến mức kín kẽ hoàn toàn. Chưa từng thấycảm xúc anh biến đổi nhiều đến vậy trong thời gian ngắn như thế.

“Anh Nguyễn…”. Trợ lí UôngĐông Dương của anh bước lên nhắc nhở, “Phóngviên đã đi theo, chúng ta đi bằng cửa sauthôi”

Nguyễn Thiệu Nam đứngim, chỉ nắmchặt cánh tay Vị Hi, dường như đang suynghĩ điều gì.

Vị Hi đột nhiên hiểu ý đồ củaanh, cô túm tay anh, gần như nhìn anh cầu xin, “Không được…”.

Nhưng người đàn ông này hình như đã quyết định, chẳngcử động, chỉ càng thêmsiết chặt tay Vị Hi, giốngnhư sợ cô chạy mất.

Vị Hi lo lắng đến mức sắprớt nước mắt.

Cuối cùng vẫn là UôngĐông Dương biết cách cứu vãn, “Anh Nguyễn, nếu anh muốn công bố quan hệvới cô Lục, có thể chờ thời cơ khác. Nơinày, tình hình này, phóng viên nhất định sẽ viết linh tinh. Hơn nữa, cô Lục cònlà sinh viên, sợ rằng không tốt đối với cô ấy…”.

Nguyễn Thiệu Nam nhìn Vị Hi rồimới buông lời, “Vậy đithôi”.

Sau khi ngồi trong xe, Vị Hi mớithở phào một hơi. Có thểdo căng thẳng, gươngmặt trắng bệch của cô lại hơi hồng hào.

Nguyễn Thiệu Nam nhìnbiểu hiện nhẹ nhõm của cô, bất giác cười lạnh lùng, “Vuinhư vậy ư? Không phải dây dưa với anh trước mặttruyền thông lại khiến em vui như vậy ư?”.

Vị Hi sững sờ vì câu nóicủa anh, thấp giọng biện bạch,“Tôikhông có ý đó...”.

Nhưng Nguyễn Thiệu Namdườngnhư chẳng còn lòng dạ nào nghe cô giải thích, quay mặt sang hướng khác, để lạidáng nghiêng lạnh lùng cho cô.

Vị Hi thầm thở dài, lòng dạngười đàn ông này thực khiến người ta không đoán nổi, chỉ trongmột phút liền trở mặt.

“Anh Nguyễn, đi đâu ạ?”. Tài xế hỏi.

Nguyễn Thiệu Nam nghĩmột chút, nhìn Vị Hi, rất lịch sựhỏi, “Anh đói rồi, đi ănvới anh nhé, có được không?”.

Vị Hi gật đầu, “Được”.Cô nghĩ một một lát rồi lại nói,“Thực ra anh không cần khách sáo như vậy”.

Nguyễn Thiệu Nam khôngnói gì nữa, nhiệt độ trong xedường như hạ thấp xuống ngưỡng đóng băng. Tài xếsuy nghĩchu đáo bèn bật nhạc như muốn làm dịu không khí một chút.

Âm nhạc dịu dàng khiến tâm trạng con người dễ chịuhơn. Các môn nghệ thuật đều kết nối với nhau, người yêu thích mĩ thuật gần nhưkhông có ai không yêu âm nhạc.

Vị Hi có phần thanh thản dễchịu, cô nhớ tới chiếc máy ghiâm Như Phimới mua, nói thẳng ra âm nhạc hay hơn nữa phát ra từ thứ rẻ tiềncũng như tiếng bật bông mà thôi.

Vì vậy, có tiềnthật tốt, đến âm nhạc cũng vô cùngêm tai.

Đột nhiên cô nhớ ra vài chuyện, thế là quay mặt sanghỏi người đàn ông bên cạnh, “Sao anh biết tôi trong viện? Anh phái người theodõi tôi à?”.

Khóe miệng Nguyễn Thiệu Nam chùng xuống, dứtkhoát nhắm mắt nghỉ ngơi, dườngnhư không muốn để ý đến cô,“Anh muốn hiểu đó là bảo vệ hơn”.

“Thực ra anh không cần căng thẳng như vậy. Nếu mangthai thật tôi sẽ nói cho anh biết”. Vị Hi nói.

“Thật chứ?”. Nguyễn Thiệu Nam nghiêng mặt nhìn cô.

Vị Hi cười, “Giả đấy. Nhưanh dự đoán, tôi sẽ phá đi mà không nói một tiếng”.

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, vặn cằmcô, hơi thởnóng bỏng có thể đốt cháy thần kinh củangười khác. Rít qua kẽ răng, anh nói: “Đến nghĩ emcũng đừng nghĩ tới.