Tuyệt Sắc Đan Tôn

Chương 39: Hàn Long Trì



Hàn Long Trì chính là linh tuyền trấn giữ của Nguyệt quốc, từ thời Tư Đế Vương khai thiên lập quốc đã sớm có Hàn Long Trì, đến nay đã hơn nghìn năm nhưng nước trong hồ vẫn còn chưa cạn.

Cũng vì chỉ có người dưới hai mươi tuổi mới có thể tiến nhập Hàn Long Trì nên đại hội của Nguyệt quốc mới có luật lệ cấm người trên hai mươi tuổi tham gia.

Phượng Nguyệt Hi gương mặt có phần đăm chiêu, nàng còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì đột nhiên nghe thấy thanh âm kích động của Phượng Kình.

“Phụ thân đại hội lần này ta cũng muốn tham gia.” Phượng Kình thích nhất là đến những nơi náo nhiệt, đại hội cuối năm của Nguyệt quốc sao có thể thiếu vắng hắn.

“Ngươi cũng muốn tham gia?” Phượng Thiên sắc mặt tràn đầy nghi hoặc, thật lâu sau mới mở miệng, giọng nói thập phần chế giễu: “Còn chưa trở thành Võ sĩ, ngươi cũng đừng mơ tưởng, đại hội cũng không phải nơi ngươi có thể đến.”

Phượng Thiên nói không sai, hầu hết người tham gia đều đã đạt đến Võ sĩ, thậm chí còn có người thực lực tiếp cận đến Võ sư. Chỉ dựa vào một tên Võ đồ đỉnh cấp thì chính là đi tìm chết, tham gia cũng chỉ làm trò cười. Tuy nhiên Phượng Kình năm nay mới mười bốn tuổi, có thể đạt đến Võ đồ đỉnh cấp đã được xem như không tồi, tuy không tính là tuyệt thế thiên tài nhưng cũng là người có thiên phú vô cùng tốt. Hơn nữa người tham gia có thực lực tiếp cận Võ sư đều là những người mười tám mười chín tuổi.

Đại hội lần này Phượng Kình có thể bỏ lỡ, cũng không có nghĩa những đại hội lần sau hắn sẽ không tham gia, đến lúc đó thực lực tăng cường báo danh cũng không muộn, thậm chí may mắn còn có thể đạt được kết quả tốt, tuy không thể tiến vào mười hàng đầu nhưng tiến vào trước năm mươi người vẫn là chuyện dễ dàng.

Phượng Kình không để ý đến lời nói của phụ thân, hắn khoát tay, thản nhiên nói: “Phụ thân người coi thường ta sao? Chỉ là Võ sĩ mà thôi ta muốn liền có thể tùy tiện đạt đến.”

Phượng Nguyệt Hi im lặng đứng một bên, chuẩn bị nhìn xem phụ thân nổi nóng thì lại thấy một màn kinh ngạc, phụ thân vậy mà không trách hắn chỉ nhàn nhạt nói một câu.

“Ta tin ngươi… Nếu ngươi nghiêm túc tu luyện thì khả năng đạt đến Võ sĩ cũng không lâu.”

Hơn ai hết, Phượng Thiên rất hiểu rõ nhi tử của mình, đừng nhìn hắn bây giờ chỉ là Võ đồ đỉnh cấp. Phải biết hắn chưa từng chuyên tâm tu luyện, hết thảy thời gian không phải ra ngoài gây chuyện thì cũng là trêu hoa ghẹo nguyệt. Vậy mà tu vi vẫn không ngừng tiến bộ, nếu không phải Phượng Thiên ngày đêm để mắt tới nhi tử, hắn đã sớm tưởng rằng tên này nhất định lén lút tu luyện.

Người bình thường phải vất vả mới có thể đạt đến Võ đồ đỉnh cấp còn nhi tử của hắn thì thật an nhàn, chẳng cần phải tu luyện ngày ngày chỉ việc ăn chơi cũng đạt đến cảnh giới người bình thường cả đời vất vả cũng không làm được.

Đúng là trời sinh không công bằng, người so với người càng thêm đố kị.

Phượng Kình nghe vậy nhất thời sửng sốt, cẩn thận đánh giá Phượng Thiên, xác định phụ thân không bị đánh tráo hắn mới yên tâm nói: “Nhi tử của phụ thân sao có thể làm người thất vọng, vậy ta có thể tham gia đại hội lần này không?”

“Không được!” Phượng Thiên tiếp tục kiên quyết đáp.

Nói xong, không để ý đến sắc mặt thất vọng của hắn, Phượng Thiên dời ánh mắt lên người Phượng Nguyệt Hi, trong mắt tràn đầy đau lòng và ôn nhu, đối với nữ nhi hắn không bao giờ keo kiệt biểu lộ yêu thương của mình. Không phải hắn thiên vị Nguyệt Nhi, cả hai đều là hài tử của mình Phượng Thiên đối đãi đều như nhau, chỉ là hắn cùng Phượng Kình chung quy đều là nam nhân, hai người rất khó để biểu đạt tình cảm. Hơn nữa Phượng Thiên cũng không thể đối với nhi tử mềm mại, ôn nhu như đối với nữ nhi.

“Nguyệt Nhi ta nhất định sẽ tìm cách chữa trị thân thể của con, rất nhanh thôi con sẽ có thể tu luyện, còn đại hội lần này không tham gia cũng được cũng không phải không còn cơ hội về sau.” Trong giọng nói mang theo hối tiếc và an ủi, mỗi đứa trẻ Nguyệt quốc sau khi sinh ra sẽ tiến hành một đợt khảo thí, phán định tư chất của một người. Phượng Kình còn tốt tuy thiên phú có chút kém nhưng vẫn không phải không thể tu luyện, còn Phượng Nguyệt Hi trời sinh kinh mạch bế tắc, đến một tia linh khí cũng không vận chuyển nổi thì chuyện muốn tu luyện chính là nằm mộng giữa ban ngày.

Phượng Nguyệt Hi mỉm cười, nhận thấy một tia nuối tiếc trên gương mặt của phụ thân, trong lòng một mảnh ấm áp không khỏi dâng lên. Nàng sinh ra trong gia đình quyền quý, một người bất tài như nàng đáng lẽ sinh ra sẽ không được mọi người chào đón, dù sao đã là danh gia vọng tộc có ai không để ý đến danh dự của mình. Vậy mà phụ thân lại không hề ghét bỏ nàng mà còn hết mực sủng ái.

Tuy phụ thân vẫn không tỏ vẻ gì, nhưng nàng có thể thấy được sự phiền muộn của người. Mỗi đời gia chủ Phượng gia đều phải gánh trách nhiệm rất nặng nề, thế hệ của nàng càng lớn lên áp lực của phụ thân càng nhiều. Phượng gia mỗi đời đều sinh ra cường giả bảo vệ Nguyệt quốc, nếu không có người thừa kế, Phượng gia tương lai sớm hay muộn cũng sẽ có ngày suy tàn.

Nghĩ tới đây, Phượng Nguyệt Hi cảm thấy chua xót, bất tri bất giác không biết từ khi nào nàng đã coi nơi đây là gia đình của mình.