Tuyệt Sắc Đan Tôn

Chương 36: Tiểu Bá Vương



Thấy Phượng Nguyệt Hi sững người, Phượng Kình tưởng nàng chê ít trong lòng không khỏi lấy làm lạ. Mọi lần chẳng phải chỉ dùng một cái màn thầu đã đem nàng vui mừng đến cả ngày sao? Tại sao lần này lại không có phản ứng, nghĩ vậy hắn có chút gấp gáp vội vàng mở miệng.

“Chỉ cần tỷ giúp ta đừng nói là một cái màn thầu cho dù có là năm cái, mười cái ta cũng có thể đem ra.”

Phượng Nguyệt Hi lặng người, cấp cho hắn một ánh mắt khinh bỉ.

Tên này không biết bao nhiêu lần đến quấy rầy nàng, lần nào cũng không phải chuyện tốt, không phải thiếu nợ người khác thì cũng là nhờ nàng giúp hắn che giấu chuyện xấu của mình. Mỗi lần như vậy hắn chỉ cần xuất ra một cái màn thầu liền có thể khiến Phượng Nguyệt Hi dễ dàng đáp ứng. Nhưng cô nương này cũng thật ngốc, nàng không phải thích màn thầu, sở dĩ đáp ứng hắn là bởi vì nàng hiểu lầm đệ đệ quan tâm đến mình nên mới tốt bụng giúp hắn không ít chuyện. Cũng vì vậy hắn tưởng nàng là người tham ăn, mỗi lần cầu nàng giúp đỡ, hắn đều đưa cho nàng một cái màn thầu.

Chỉ là nàng cũng không phải vị cô nương kia, chỉ dùng một cái màn thầu liền có thể thu mua được nàng sao?

Phượng Nguyệt Hi sắc mặt không đổi, đối mặt với ánh mắt mong đợi của Phượng Kình, nàng kiên nhẫn chờ hắn mở miệng.

Thấy vậy Phượng Kình đáy mắt ánh lên một tia hi vọng, hắn nhanh chóng chớp lấy cơ hội.

“Cũng không phải chuyện lớn, chỉ là lần này ta thiếu người khác một ngàn lượng tỷ có thể cho ta mượn được không? Ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi.”

Còn chưa nói hết câu, Phượng Nguyệt Hi sắc mặt tức giận vội vàng xoay người rời đi.

Trong tay nắm chặt màn thầu, nhẫn nhịn xúc động đáp về phía hắn.

Một ngàn lượng! Ngươi cũng dám mở miệng! Ngươi tưởng là củ cải trắng sao!

Phượng Kình sắc mặt tái nhợt, biết mình lần này chọc giận tỷ tỷ, trong lòng thập phần sợ hãi.

“Tỷ ngươi nhất định phải cứu ta, ngươi cũng chỉ có một mình đệ đệ này thôi…” Nhìn thấy cước bộ của nàng càng lúc càng nhanh, hắn hoảng hốt hô to.

“Ta thật sự không cần đến một ngàn lượng đâu, tỷ tùy tiện cho ta bao nhiêu cũng được.”

Phượng Nguyệt Hi thoáng dừng bước chân, nàng từ trong giới chỉ lấy ra một chiếc túi ném về phía hắn.

Phượng Kình ngây người, sắc mặt hiện rõ vẻ kinh hỉ, hắn biết trong nhà tỷ tỷ là yêu quý mình nhất. Cầm lên túi vải, hắn cẩn thận mở ra. Khi nhìn thấy một ngân lượng nằm yên trong túi, sắc mặt hắn biến đổi. Gương mặt anh tuấn không tin tưởng nhìn Phượng Nguyệt Hi, vì sao bây giờ hắn mới phát hiện tỷ tỷ lại có bộ mặt phúc hắc như vậy.

Một ngân lượng! Là tên hỗn đản nào làm hỏng tỷ tỷ thiện lương của ta rồi!

Phượng Nguyệt Hi nhìn hắn, ánh mắt hiện lên một mạt ý cười.

Đúng như ngươi muốn, một ngân lượng ta cũng không cho thêm.

Nhìn thấy thần sắc kiên quyết của Phượng Nguyệt Hi, Phượng Kình không khỏi buồn bực, từ khi trở về tỷ tỷ dường như trở nên khó lừa gạt hơn trước rất nhiều, nhất thời không biết nên làm gì để tỷ tỷ đáp ứng thì đã thấy Phượng Nguyệt Hi không chút do dự trở về Tây viện, đem hắn dọa sợ không nhẹ.

Còn chưa đi được bao xa, Phượng Nguyệt Hi đột nhiên bị người kéo chân, may mắn giữ được thăng bằng nếu không đã bị vấp ngã.

Nhìn thấy Phượng Kình ôm chặt chân của mình, Phượng Nguyệt Hi vừa thẹn vừa giận, trong lòng kém chút liền không nhịn được đem hắn một cước đá bay.

“Tỷ không được đi, ngươi nhất định phải cứu ta, nếu không bị phát hiện phụ thân sẽ đánh gãy chân ta mất!” Phượng Kình ôm chặt chân Phượng Nguyệt Hi nhất quyết không chịu buông, bây giờ chỉ còn cách bám riết lấy nàng thôi.

Phượng Nguyệt Hi nhìn thoáng qua Phượng Kình, sắc mặt lạnh nhạt nhíu mày, trong mắt lộ ra một luồng phức tạp. Tên này cũng thật kì hoa, ở trong nhà thì là tiểu bá vương hạ nhân trên dưới đều nghe lời hắn răm rắp còn ra ngoài lại là nổi danh hoàn khố quậy đến gà bay chó chạy, hắn ngày thường không sợ trời không sợ đất vậy mà chỉ cần nghe đến tên của phụ thân cũng đã đem hắn dọa đến thất sắc.

“Tỷ ngươi giúp ta lần cuối cùng đi, ta hứa lần sau sẽ không đến làm phiền ngươi nữa.”

Phượng Kình tiếp tục nài nỉ, mặt mũi đã mất cũng không thể không thu về một ít lợi tức.

Lúc này trông thấy Phượng Kình cầu xin mình, nàng rất muốn mặc kệ hắn, họa mình tự gây nên thì phải tự gánh chịu. Nhưng hắn lại như keo dính bám chặt lấy nàng, nhất quyết cũng không chịu buông ra.

Ngay lúc Phượng Nguyệt Hi dường như sắp mất kiên nhẫn thì một nha hoàn từ xa đi tới, nhìn thấy nàng, sắc mặt Nhị Cúc hiện lên vẻ mừng rỡ.

“Tiểu thư cuối cùng cũng tìm thấy người, tướng quân có chuyện muốn gặp tiểu thư.”

Phụ thân muốn tìm ta sao?

Mặc dù có chút nghi hoặc nhưng nàng không hề chậm chễ cùng Nhị Cúc đi gặp phụ thân.

“Nếu tỷ đã có việc bận vậy ta cũng không làm phiền, ta đi trước đây.” Phượng Kình nghe thấy hai chữ tướng quân, sống lưng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.

Chỉ là vừa mới cất bước rời đi, Nhị Cúc lúc này mới phát hiện Phượng Kình, nàng có chút kinh ngạc mở miệng hô lên.

“Chậm đã thiếu gia, tướng quân cũng có chuyện muốn gặp người.”