Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 47: Một mình địch hết (3)



“Mộ Như Nguyệt, ngươi biết sai lầm lớn nhất đời này của ngươi là gì không?” Mộ Đình Nhi cười lạnh một tiếng, dùng thanh âm chỉ có người trên võ đài nghe được, nói: “Sai lầm lớn nhất đời này của ngươi chính là sinh ra là nữ nhi Mộ gia, ta rõ ràng ưu tú hơn ngươi nhưng lại chỉ là dưỡng nữ, dựa vào cái gì ngươi có huyết mạch Mộ gia? Căn bản không công bằng, nếu thân phận của ta không phải là dưỡng nữ thì không cần phải làm nhiều chuyện như vậy mới có thể cướp được phụ thân, muội muội và vị hôn phu của ngươi.”

Hận, nàng hận Mộ Như Nguyệt, cũng hận chính phụ thân mình.

Chính là vì phụ thân mình quá vô dụng mới khiến nàng không có bối cảnh tốt, loại phế vật như thế căn bản không xứng làm cha nàng, cũng may phế vật kia còn yêu thương nữ nhi như nàng, nếu không thì cũng không cố ý liều chết cứu Mộ lão phu nhân chỉ vì tìm chỗ dựa cho nàng.

Nhưng nếu cha nàng là nhân trung chi long hoặc Hoàng đế của quốc gia này, vậy không phải nàng muốn gió được gió muốn mưa được mưa sao? Sao còn phải tự mình nỗ lực như vậy?

Nói cho cùng, là nam nhân kia quá vô dụng, trước nay nàng luôn khinh thường loại người vô dụng này.

“Ngươi thật sự ưu tú hơn ta?” Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, nụ cười kia trong mắt Mộ Đình Nhi lại giống như ác ma, “Năm đó ngươi đã làm gì ta sợ không ai rõ ràng hơn ngươi đi.”

Sắc mặt Mộ Đình Nhi biến đổi, chẳng lẽ nàng ta đã biết chuyện đó? Không, tuyệt đối không thể, lúc trước nàng làm rất cẩn thận kín đáo, nàng ta tuyệt đối không thể biết được chuyện đó.

Nghĩ vậy, Mộ Đình Nhi trấn định lại, vẻ mặt trào phúng nói: “Mộ Như Nguyệt, ngươi đừng nghĩ vu oan cho ta, rõ ràng chính mình là phế vật, dù có tu luyện được cũng không so được với ta.”

Lúc nói câu này, nàng hạ thanh âm xuống rất thấp cho nên những người trên đài cũng không nghe thấy hai người nói gì với nhau.

Bất quá cuộc nói chuyện đã nhanh chóng kết thúc, Mộ Đình Nhi cầm kiếm vọt ra phía sau Mộ Như Nguyệt, mũi kiếm lạnh băng nhằm thẳng vào cổ đối phương.

Nhưng Mộ Như Nguyệt tựa như có mắt đằng sau, nhẹ nhàng vung kiếm chặn công kích của Mộ Đình Nhi lại.

Gió thu lạnh run, lá vàng rụng rực rỡ.

Lúc này trên võ đài chỉ còn lại hai người.

Mọi người nhìn những thân thể nằm ngang dọc trên đài, hung hăng nuốt nước bọt, cho dù trận này Mộ Như Nguyệt thua vì Mộ Đình Nhi dùng đan dược cũng không ai dám nói nàng là phế vật.

Nếu Mộ Đình Nhi không dùng đan dược, có lẽ cũng đã sớm ngã xuống rồi.

“Bệ hạ, người cảm thấy Mộ Như Nguyệt này thế nào?” Cơ Như Nhã mỉm cười vuốt vuốt tóc mình, đôi mắt đẹp mang chút tò mò, “Ta rất hiếu kì, rõ ràng nàng không phải phế vật nhưng tại sao lại có lời đồn đãi như vậy?”

Tử Nguyệt hoàng cũng không rõ sao lại xảy ra chuyện như vậy, nếu sớm biết Mộ Như Nguyệt có thiên phú này, hắn đã tùy ý gả nàng cho con cháu mình, làm sao có thể tiện nghi cho tên tiểu tử ở Quỷ Vương phủ kia?Nghĩ đến đây, trong lòng Tử Nguyệt Hoàng có chút không thoải mái.

Cơ Như Nhã cười cười, không nói thêm gì nữa, nàng nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, nụ cười bên môi càng thêm mê hoặc lòng người.

Mà hiện tại, ánh mắt mọi người đều dán chặt trên võ đài...

Tốc độ Mộ Đình Nhi rất nhanh, nhanh đến mức khiến người ta khó có thể chống đỡ, nàng dùng tốc độ hoa cả mắt công kích Mộ Như Nguyệt, khiến người ta vừa nhìn giống như hư ảnh, không cách nào biết kiếm ở đâu là thật.

Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Mộ Như Nguyệt không hề có chút hoảng loạn nào, thân thể không ngừng nghiêng trái nghiêng phải tránh né kiếm thế hoa mắt này.