Tuyết Lạc Trần Duyên

Chương 43: Ở chung cùng mẹ chồng



Mẹ chồng mặc một bộ trang phục GabrielleChanel màu đen đangđứng ở trước mặt, trên người bà không biết có bao nhiêu phụ tùng rườm rà, có vẻlại như trước ung dung đẹp đẽ quý phái, điều này làm cho tôi nghĩ tới mọi ngườithường nói, khí chất nếu tốt thì mặc dù có đeo kim cương giả nhìn cũng vẫn giốngthật. Tôi nghĩ khi mẹ chồng tôi còn trẻ, nhất định là một vị tuyệt đại giainhân, tuy rằng hiện tại đã năm mươi tuổi, thân thể vẫn yểu điệu, thuỳ mị như vậy,có lẽ nên dùng câu ‘Nhất cố khuynh nhân thành, nhị cố khuynh nhân quốc’ để hìnhdung dáng vẻ của bà cũng không đủ. Không khó nhìn ra, bề ngoài của Nghê Giáng Trần đại bộ phận là di truyềntừ mẹ, ngay cả khí chất cũng đều tương tự như vậy, cho dù có lúc tỏ ra lạnhlùng cao ngạo, ánh mắt cũng lộ ra vẻ thảnnhiên âm trầm cùng cao quý.

Bởi vì cùng mẹ chồng gặp mặt qua chỉ có một lần, lần này đếnlại rất đột ngột, trong lúc nhất thời tôi có chút bối rối, đành phải ngây ngốcnhìn bà.

“Tiểu Tuyết đừng thất thần, mau mở cổng ra, mẹ đã ở trong xengồi hơn hai giờ rồi .” Bà tuyệt đối đã tu dưỡng rất nhiều mặt cả trong lẫn ngải, lời nói ra thực tao nhã, lại cảm giác thân thiết.

Tôi vội vàng lấy chìa khóa, trong lòng tự dưng phát run“Giáng Trần thật sự là, cũng không nói trước với tôi một tiếng, hại mẹ ở bênngoài chờ lâu như vậy.”

“Đừng trách nó, là mẹ đến quá đột nhiên. Tiểu Tuyết a, con đừngtrách mẹ, mẹ cũng không có biện pháp, mỗi lần nói muốn tới gặp các con, xú tiểutử kia luôn ngăn trở, nói các con bận, không có thời gian tiếp đón.” Bà có chútbất đắc dĩ, sau đó lại thần bí hề hề, còn nở nụ cười đắc ý “Mẹ lần này thừa dịpnó ở Paris, liền chính mình vụng trộm đến đây, nó có không vui cũng không cócách nào……”

Tôi cười đưa bà vào nhà, cũng không biết mời bà uống cái gìcho tốt, đành phải đưa cho bà một ly nước lọc. Bà bưng ly nước lên, nhìn chungquanh đánh giá ngôi nhà: “Nơi này nha, cũng là trước khi kết hôn mẹ đã tới mộtlần, khi đó đang trang hoàng, sau lại Giáng Trần gọi điện thoại cho mẹ nói,phòng đều là con thiết kế cùng bố trí , thật đúng là rất có phong cách, lại cóvẻ ấm áp.”

Tôi có chút áy náy cúi đầu thấp, tôi không biết Nghê GiángTrần nói như thế nào với mẹ chồng tôi , kỳ thật là ngày đó tôi kết hôn, mới lầnđầu tiên đi vào nơi này, trong nhà hết thảy đều là anh một tay xử lý.

“Mẹ, con mới từ khu huấn luyện dã ngoại trở về, mẹ xem con mộtthân bụi bẩn ,con đi thay đổi quần áo, mẹ trước ngồi nghỉ một chút.”

“Đi thôi, cũng không phải người ngoài gì.”

Tôi bước nhanh đi lên lâu, đóng cửa phòng ngủ lại, vội vàngthở ra một hơi, không biết mẹ chồng tôi muốn ở bao lâu thời gian, nhưng tôi cóthể xác định Nghê Giáng Trần chưa trở lại, bà sẽ không đi rồi. Tôi không phảingười ngại phiền toái, cũng rất nguyện ý hiếu kính người lớn, chính là, ở chungcùng một người phụ nữ cao quý như vậy tôi cảm thấy rất áp lực, huống chi ngườiđó lại là mẹ chồng tôi.

Thay xong quần áo, tôi vừa mới đi ra cửa phòng, liền bị bà gọivào thư phòng cách vách.

Tôi nhìn thấy bà nhìn chằm chằm vào bức tranh của Nghê ThiênVũ ở trên tường, thần sắc ngưng trọng, thậm chí lại có chút khẩn trương: “Bức họa này sao lại treo ở đây, nhanh đem xuốngđi.”

“Mẹ, đó là bức tranh Giáng Trần rất yêu quý……” Tôi giảithích nói.

“Tiểu Tuyết con không hiểu, mẹ vừa thấy đến bức tranh này chỉsợ tiểu bảo bối sẽ không thể xuất hiện……” Bà nói một nửa, lời tiếp theo lại nuốttrở vào, chính là bà như trước cau mày bảo tôi: “Đi, đem nó xuống, con độngvào, nó không dám nói gì đâu.”

Tôi nghe lời cầm ghế dựa, đứng lên trên, đem bức tranh thậtcẩn thận đưa được xuống dưới, trong lòng nói thầm , thì ra bà cũng không dámtùy tiện động vào đồ của con trai…… Nhưng là, tôi động vào, Nghê Giáng Trần thậtsự sẽ không trách tôi, sẽ không giận sao?

Tôi đem bức tranh dựng ở góc tường, thần sắc của bà mới dầndần hoãn lại đây.

“Mẹ, mẹ muốn ăn chút gì không ạ? Chúng ta đi bên ngoài ănđi.” Đây là khi tôi thay quần áo, đấu tranh tư tưởng hồi lâu, mới nghĩ ra biệnpháp này, tôi cuối cùng không thể làm cho lần đầu tiên bà đến nhà phải ăn đồ ănnhanh được.

“Mẹ thường ăn ở bên ngoài rồi, con có mệt không, nếu khôngcon làm món gì đơn giản đủ 2 mẹ con là được, Giáng Trần đã nói yêu nhất đồ ăncon làm, mẹ hôm nay xem như có lộc ăn , cũng muốn nếm thử.”

Tôi âm thầm cắn răng, vốn không có ý định giấu diếm bà ta vềtrình độ nấu ăn của tôi, nhưng hiện tại không giấu diếm cũng không được, này đồchết tiệt Nghê Giáng Trần này, khi anh nói dối những lời này có nghĩ đến ngàyhôm nay không, thật không ngờ tôi cũng có ngày như thế này.

Tôi nghĩ, nói: “Mẹ, trong nhà thật lâu không người trở về,làm sao còn có nguyên liệu nấu ăn ……”

“Mẹ biết, cho nên đến trên đường mẹ đã mua rồi , ở trong xeđây, mẹ gọi lái xe đưa vào.”

“……”

Bà gọi điện thoại, một hồi lái xe liền một túi một túi đemhoa quả, rau dưa, thịt cùng hải sản, còn có những nguyên liệu nấu ăn tôi chưa từngthấy qua cũng tiến vào. Trong đầu tôi như có hai trái bom lớn nổ tung, tôi nghĩnếu có thể hôn mê lúc này hẳn là chuyện hạnh phúc nhất……

“Lúc ban đầu khi các con kết hôn, mẹ muốn đưa Giang thẩm ngườigiúp việc nhà mười mấy năm lại đây giúp các con, nhưng Giáng Trần như thế nàocũng không chịu, nói là không có thói quen trong nhà có thêm người thứ ba, cònnói ai làm đồ ăn cũng không ngon như con làm. Đứa nhỏ này là ông nội làm hư ,các con bận như vậy, nó cũng thật không biết đau lòng cho vợ……”

“Mẹ, Giáng Trần rất thương con.” xác thực, hiện tại mà trên người tôi có làm sao, anh đều sẽ đauchết mất.

Bà nghe xong câu nói của tôi tựa hồ thực vui vẻ, một tay lôikéo tôi nói “Không vội mà nấu cơm, Paris hiện tại hẳn là giữa trưa mười hai giờ,Giáng Trần nhất định bận không có thời gian ngủ trưa, trước goi điện thoại chonó, bảo nó mau chóng xong việc để nhanh trở về.”

Tôi gật gật đầu, điều này cũng đúng tâm nguyện của tôi, gầnnhất là muốn anh , thứ hai có anh ở đây thì ởcùng bà sẽ đơn giản hơn.

Xem ra, tôi còn là thói quen ỷ lại anh .

Khi điện thoại gôi được, trên mặt mạ chồng liền hiện lên vẻsủng nịch tươi cười: “Bảo bối, con đoán mẹ ở đâu?”

Quả nhiên bà vẫn kêu con mình như vậy, điều này làm cho tôinghĩ đến Tiếu Địch, mẹ chồng cô ấy cũng gọi con là bảo bối, ngữ khí cũng khôngkhác mấy, đều thân thiết như vậy, vậybên tôi cảm thấy mẹ chồng gọi vậy cũng không có gì lạ.

“Đoán không được cũng đừng phí sức cân não, mẹ hiện tại đangở cùng Tiểu Tuyết đây.” Bà bà cười nhìn tôi một chút, lại tiếp tục nói điện thoại “Tiểu Tuyết nào? Con bận đến ngaycả tên của vợ cũng không nhớ rõ sao? Thật ngạc nhiên nha? Uhm, mẹ đang ở nhàcác con….. Làm sao có thể, mẹ thương vợ con còn không kịp, như thế nào lại khidễ chứ…… Bảo bối, ở bên ngoài nhớ chú ý sức khỏe, mẹ cũng không để ý con có tiềnđồ hay không, có làm nhà thiết kế nổi tiếng hay không, mẹ chỉ mong muốn con đượckhỏe mạnh, hạnh phúc……”

Khi bà cùng con trai mình nói chuyện thật ấm áp làm cho ngườita không đành lòng quấy rầy, tôi liền lặng lẽ thối lui đến phòng bếp, xem xét đồăn. Những thứ đồ ăn kia ngay cả tên tôi còn không biết hết, nhưng chúng nó lạiđều nhận được tôi, tôi thậm chí không hy vọng có thể làm ra những món ăn ngon,chỉ cần làm chín được chúng cũng đã là kỳ tích rồi……

“Tiểu Tuyết, con không cần vội……” Tôi đang đứng lo lắng , mẹchồng cầm điện thoại cười khanh khách tiêu sái tiến vào “Con trước đừng làm , đểđó cho mẹ. Giáng Trần nói muốn ăn món tủ của mẹ , nên muốn mẹ trong hai ngàynày dạy con tập nấu, có hơn mười loại đồ ăn, nó lại khó tính, nếu chúng ta làmkhông giống nhau, nó cũng không chịu ăn. con đừng vội, mẹ sẽ từ từ dạy con……Xem mẹ chỉ lo nói, nó muốn con tiếp điện thoại đấy……”

Tiếp nhận điện thoại từ trong tay bà, nghe thanh âm của anh“Alo, Nhạc Tuyết?” Tôi nói không ra là cảm động, hay là cảm kích, có lẽ còn cónguyên nhân khác, thật sự rất muốn ôm anh thống khoái khóc một trận. Tôi khôngnghĩ tới anh lại dùng phương thức này thay tôi giải vây, cũng có lẽ mẹ chồngcăn bản là đoán được tôi cái gì cũng không làm được. Đem con giao cho một condâu như vậy, nhất định lo lắng lắm, chỉ có tự mình dạy làm mấy món ăn ngon mớian tâm rời đi……

“Mẹ trước rửa đồ ăn, con đi nghe điện thoại đi, vợ chồng sonxa nhau lâu, sao có thể không có chuyện riêng nói chứ.”

Tôi ngượng ngùng, nở nụ cười với mẹ chồng, liền vội mang đira khỏi phòng bếp, vừa nghe điện thoại, vừa đi về phòng nhủ.

“Paris thời tiết tốt không?” Rốt cụôc trốn vào phòng ngủ,tôi lại trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải, có lẽ cùng ngườiyêu ở một chỗ, cho dù tâm sự chuyện thời tiết, cũng là một loại ấm áp, một loạihưởng thụ.

“Không tốt,” Anh trong thanh âm có chút mệt mỏi cùng ủy khuất,dừng một chút mới tiếp tục nói: “Không cùng bầu trời với em, cho dù có ánh mặttrời, cũng là ảm đạm .”

“……”

“Nhớ anh không?” Anh lại nhẹ giọng hỏi tôi, tựa hồ là sợ nóilớn tiếng không đủ để biểu đạt nỗi nhớ của anh.

Tôi gật gật đầu, lại cảm thấy chính mình thật ngốc, anh làmsao có thể thấy được chứ.

“Em nhất định đã ngốc nghếch gật đầu phải không?”

“Không có nha……” Tôi có chút xấu hổ nói sạo, sau đó hỏi anh“Mấy ngày nay ngủ được không? ”

“Ngủ không tốt, chờ anh trở về, phải dỗ anh ngủ đấy.”

“Uhm.”

“Vậy dỗ ngay bây giờ được không?”

“Được……” Tôi đồng ý xong, liền không biết nên nói cái gì .

Anh ở bên kia mang theo một chút thỏa mãn, cười lên tiếng,“Chờanh thực hiện xong buổi trình diễn sẽ trở về, bây giờ còn khó mà nói cụ thể thờigian trở về , mẹ bên kia em không cần lo lắng, ngày mai anh sẽ bảo mẹ trở về.”

“Không cần, em muốn ở cùng với mẹ mấy ngày, thật vất vả đếnđược một lần, muốn gặp anh một lần, mẹ mới yên tâm trở về.”

“Anh sợ em cùng mẹ ở chung không quen.”

“Đều là người một nhà, dần dần rồi sẽ quen , đây là điều emnên làm thôi.”

“Anh không nghĩ em là bởi vì anh là mới làm vậy……”

“Vậy là bởi vì sao?”

“Bởi vì, yêu……”

Buông điện thoại tôi nghĩ thật lâu, có lẽ tình yêu của anhvà tôi không giống nhau, cũng hoặc là nói, tôi cho anh quá ít .

-

Trở lại phòng bếp, mẹchồng đã nấu các món gần xong, tôi phát hiện Nghê gia mọi người thực cótài nấu nướng, đến ông nội làm đồ ăn cũng rất ngon.

Tôi cùng mẹ chồng vừa ăn vừa nói chuyện, tôi một bên khen ngợitay nghề của bà, cũng một bên thưởng thức khoái hoạt cùng phiền não của bà. Thìra cuộc sống của bà cũng không như ý giống như tôi tưởng tượng, bà nói bà biếtNghê Thiên Vũ trước, bọn họ cùng học chung tại học viện mỹ thuật tạo hình, bàcao hơn Nghê Thiên Vũ hai năm, nói cách khác so với Nghê Thiên Vũ lớn hơn haituổi, cho nên, cuối cùng gả cho chồng là Nghê Thiên Hằng. Bà nói đàn ông Nghêgia mỗi một người đều rất tuấn tú, nhưng lại đều chung tình, thâm tình, bàkhông muốn phụ chồng mình, cho dù không dối trá cùng giả dối, cũng kiên trìthay chồng chia sẻ công việc nặng nề…… Sau đó, bà sinh tiểu Giáng Trần, mộtlòng thầm nghĩ chăm sóc đứa nhỏ thật tốt, cho nên chậm rãi rời khỏi công việckinh doanh…… Ai ngờ đứa nhỏ bảy tuổi liền bị ông nội Giáng Trần đưa đi, bà chỉcó thể yên lặng chịu đựng đau lòng, từng chuyến từng chuyến lên Bắc Kinh bôn bathăm đứa nhỏ, bà nói bà không có lập trường phải về đứa nhỏ của mình, cũng khôngcó thể diện, chỉ mong đứa nhỏ hạnh phúc, khỏe mạnh lớn lên, bà đã rất thỏa mãn…… Nhưng là, sau đó Nghê Thiên Vũ xảy ra chuyện, tiểu Giáng Trần liền phong bếchính mình, trừ bỏ ông nội, bất luận kẻ nào cũng khong nói chuyện, bao gồm ba,mẹ…… Thẳng đến khi nó mười bảy tuổi, chính mình vụng trộm gạt cả nhà, đi sangPháp du học, mới gọi điện nói cho bà biết…… Mẹ chồng nói, lúc ấy bà đã rất kíchđộng mà khóc……

Mẹ chồng còn nói, tính cách của Giáng Trần đặc biệt giốngThiên Vũ, ngay cả thái độ đối với tìnhyêu đều giống nhau như đúc, chấp nhất cũng không dám theo đuổi, cho dù là đemtình yêu giấu trong ngực, cũng sẽ lo được lo mất, cảm thấy có được là một loạitội lỗi, cũng cố chấp cho rằng, sớm muộn gì cũng mất đi, cho nên bọn họ chỉnguyện ý yên lặng mà trả giá, yên lặng quan tâm, cuối cùng sau khi mắt thấy ngườiyêu cách mình càng ngày càng xa, bọn họ sẽ lựa chọn rời đi……

Không biết như thế nào, tôi cuối cùng cảm giác mẹ chồng cùngNghê Thiên Vũ trong lúc đó đã phát sinh chuyện gì, lời của bà cũng làm tôi cóchút sợ hãi, bởi vì tình trạng Nghê Giáng Trần hiện tại đều bị bà nói trúng rồi.