Tuyết Lạc Trần Duyên

Chương 36: Là yêu hay là hận? …



Hai nốt ruồi màu đỏ ở da thịt trắng nõn thật nổi bật, có vẻđỏ tươi chói mắt lạ thường, tôi tưởng là do ảo giác của mình nên dưới tình thếcấp bách liền đưa tay ra cầm lấy chổ lửa nóng của anh kéo qua một bên rồi cúi đầumuốn nhìn kỹ xem cuối cùng là cái gì. Nhưng nhìn thế nào thì nơi đó vẫn là hainốt ruồi màu đỏ.

“Em cầm nó để làm chi?”

Sáng sớm thật yên tĩnh bỗng nhiên có một âm thanh lạnh lungkhốc liệt mà quỷ dị nhẹ nhàng phá tan không khí, tôi thậm chí ngay cả xấu hổcũng không kịp, liền mờ mịt quay đầu lại……

“Huh?” dáng vẻ củatôi nhất định chật vật vô cùng.

Nghê Lạc Trần cụp mắt xuống nhìn thoáng qua quần áo của mìnhbị cởi ra, quần bị tụt xuống đến dưới chân, anh đột nhiên nheo mắt lại thong thảnhắc nhở “Tay của em……”

Thế này tôi mới định thần lại, vội vàng rút tay về, chỉ cảm thấy nơi đó của anh nhảy mạnh đánh vài cái. Độtnhiên anh đứng dậy cởi quần áo ra đemtôi đặt ở dưới người, có vài phần kiên quyết kiềm chế hai tay của tôi ở hai bênsườn“Sáng sớm, em lật thân thể của anh tới lui, đang tìm gì vậy?”

Thì ra anh đã sớm tỉnh lại.

Tôi vội vàng lắc đầu, lại không dám nói dối nên lắp bắp“Không…… Chân của anh….. có hai nốt ruồi màu đỏ…..”

“Uhm, hiện tại em mới biết được sao? Làm vợ chồng lâu như vậy,từ trước tới bây giờ em không hề quantâm, không để ý cơ thể của anh phải không? Em muốn tìm cái gì?” Anh mang theo dụcvọng thở hào hển, lại hung hăng nhìn tôi.

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ cảm thấy mình thực không hay ho,vì sao mỗi lần đều bị anh phát hiện hành động của mình, vậy tốt rồi tôi cùng kẻhảo sắc giống nhau.

Đột nhiên ánh mắt anh tối sầm lại, trở nên hơi điên cuồng,không nhẹ không nặng một ngụm cắn trên xương quai xanh của tôi “Mặc kệ emtìm cớ gì, anh chỉ biết em đã khiêukhích anh……”

Tôi gật đầu, thực nguyện ý anh hiểu lầm tôi như vậy.

Trong không gian tĩnh lặng chỉ có âm thanh quần áo xé rách bịxé rách như quanh quẩn,“Hối hận thì đẩy anh ra.” Anh khàn khàn nói xong, tayđiên cuồng tùy ý xoa nắn cơ thể của tôi, không hôn môi, không tiền diễn, chỉ vộivàng tách hai chân của tôi ra rồi tiến vào……

“Đừng, Nghê Lạc Trần, nhẹ một chút……” Tôi đau đến phát run,thân thể theo bản năng hơi co rút lại.

Anh ngừng lại, ánh mắt tràn ngập dục vọng nhìn thẳng tôi,sau đó liền vội vàng nhấc chiếc áo ngủ rộng thùng thình của tôi lên, ghé vàotrước ngực tôi mút. Anh dùng lực rất lớngiống như đứa nhỏ nghịch ngợm làm tôi hơi đau, tôi nhẫn nại ôm chặt anh khôngdám để cho biểu hiện đau đớn lộ ra ngoài, tôi sợ anh sẽ dừng lại, sợ anh khôngmuốn tôi nữa ……

Thật ra tôi cũng không phải muốn dùng cách này để vãn hồianh mà là trong lòng thật sự muốn anh.

Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, không biết nắm hạnh phúc đượcbao nhiêu……

Nếu nói trước kia đối với thân thể tôi anh có loại bức thiếtcùng nhiệt tình muốn giữ lấy, thương tiếc cùng yêu, thì lúc này anh hoàn toàncó một loại xúc động nguyên thủy, còn có chút làm cho hả giận, tôi nghĩ thầm.

Một lát sau, anh ngồi phịch trong lòng tôi, làm vội vàng nhưvậy nếu muốn khoái cảm cũng rấtkhó, cũng có lẽ là do anh đã lâu khôngyêu qua. Tôi trìu mến hôn lên trán anh, hưởng thụ sự nóng bỏng cùng mỏi mệt thởdốc của anh, thân thể anh dường như không được như xưa, là vì trong lòng anhkhông hề yêu sao? Đã không còn có gì đáng giá để anh thương tiếc sao?

“Em khỏe không?” Anh đem mặt dán sát ở ngực tôi, rõ ràng làđể thở nhưng dáng vẻ lại có vẻ thực ấm ức.

Tôi gật đầu, ôm chặt anh “Ngoan, em không sao, xa nhau lâunhư vậy để cho em ôm một chút……” Tôi dùng mặt vuốt ve đầu của anh, thực mềm mại,lại làm trái tim của tôi đau đớn. Trước mắt tôi lại hiện ra hai nốt ruồi đỏkia, tôi thậm chí cảm thấy chúng nó rất xinh đẹp một cách tà mị . Khó trách TiếuĐịch mê luyến nó như vậy, bởi vì nó sẽ kích thích ngươi có được nó trở nên đauthần kinh, sau đó ham muốn điên cuồng,muốn bắt chủ nhân của nó lại để vuốt ve, từng tấc từng tấc để yêu thương.

“Anh cùng người khác đã làm sao?” Tôi thực khó khăn ghé vàotai anh hỏi, tôi phát giác mình là không thể không yêu anh, thậm chí yêu đến cóthể dễ dàng tha thứ khuyết điểm của anh, cũng cảm thấy hận khuyết điểm đó.

“Huh? Em vì chuyện tin đồn kia mới tới tìm anh sao? Anh nghĩđến……” Anh mạnh mẽ ngẩng đầu lên, dùng hai tay chống nửa người làm cho nửa ngườiphía dưới của chúng tôi càng dán sát vào nhau .

“Em không tin đồn nghe được kia, cho dù là thật sự, em cũngkhông tin.” Tôi kiên định lắc đầu, nhìn anh.

“Sao em lại ngốc như vậy, sao anh có thể yên tâm được đây……”Anh sờ soạng tóc của tôi một chút, trong ánh mắt rốt cục có vẻ trìu mến nhưngthực ngắn ngủi. Sau đó anh lại tỏ ra không có gì cả cười nói,“Nghê Lạc Trần đãkhông còn là Nghê Lạc Trần của trước đây nữa, báo chí nói đều là thật sự…… Bê bối,sa đọa, vì không chịu nổi cô đơn nên phản bội người vợ quân nhân cùng nữ ngôisao tư tình…… Đều là sự thật, em có thể hận anh, xem thường anh, nhưng không cầncảm thấy anh đáng thương hơn Giang Triều mà đồng tình với anh……”

“Em không phải đồng tình với anh mà em là……” Tôi đột nhiênkhông có can đảm nói yêu vì sợ anh không tin,“Nghê Lạc Trần, chúng ta cũngkhông còn trẻ con nữa , về nhà đi, trở lại cuộc hôn nhân của chúng ta thôi, ngườibên ngoài chỉ biết làm anh tổn thương ……”

“Hôn nhân?” Anh tự giễu nở nụ cười “Anh vẫn cho là hônnhân bắt đầu từ tình yêu , ai biết nócũng không thoát khỏi khuôn sáo cũ, có lẽ chúng ta đều là người phàm tục, hônnhân chỉ có thể là phần mộ, anh cũng cho là mình ở phần mộ sống lại thôi.”

Anh đột nhiên từ trong ngực tôi rời đi, cầm quần áo trên giường lên quấnquanh bên hông,“Hiện tại không có ai có thể làm tổn thương được anh.” Nói xong, anh vọt vào phòng tắm.

Trong nháy mắt đó, tôi cảm giác thân thể cùng trái tim đềutrở nên hư không……

-

Rời giường, tắm xong, tôi phát hiện quân phục đã được vắttrong phòng , đã được ủi phẳng, tôi đi qua nhẹ nhàng vuốt ve nó, dường như độ ấmnơi đầu ngón tay của anh còn dừng lại ởtrên mặt. Tôi nghĩ anh vẫn còn yêu tôi, bởi vì yêu sâu mới có thể hậnnhiều, mới có thể lạnh lùng và phớt lờ tôi như vậy. Nhưng mặc kệ anh che dấunhư thế nào, loại quan tâm rất nhỏ này đã bán đứng anh.

Thay quần áo xong, đi đến phòng vẽ tranh của anh, anh đangngồi trước máy tính bận rộn, một thân áo quần màu đen làm cho anh thoạt nhìn có vẻ nhã nhặn lại lịchsự tao nhã, hoàn toàn không còn sự điên cuồng vừa rồi ở trên giường. Đều nóiđàn ông là cầm thú, mặc xong quần áo là mặt người dạ thú, đối với anh thì sẽ cảmthấy anh là một người mặt người dạ thú làm cho người ta thương tiếc. Nghĩ vậy,tôi hơi nở nụ cười, nhìn nhìn bữa sáng bày ra trên bàn “Em không ăn đâu, khôngcòn kịp rồi……”

“Để Từ Dĩnh đưa emđi.”

Tôi gật đầu, sau đó anh cũng không nói gì nữa, tiếp tục cúiđầu làm việc.

“Đưa số điện thoại của anh cho em đi, nếu không tìm anh rất khó khăn .”

Tôi giống như bình thường hỏi anh, cũng không ôm hy vọng quálớn. Quả nhiên đầu anh cũng không ngẩng lên chỉ nói nhàn nhạt“Có việc anh sẽtìm em.”

“Được.”

Tôi xoay người đi rồi, nước mắt viền quanh đôi mắt, tôi biếtanh sẽ không tìm tôi, hôm nay ở trên giường chỉ là ngoài ý muốn, là tôi vô sỉquyến rũ anh.

-

Thời tiết bên ngoài rất ảm đạm tựa như lòng của tôi, khôngcó nửa điểm trong sáng nhưng lại chưa đến nỗi bi thương, chỉ là cảm giác giốngnhư có tảng đá đặt lên trên, phiền muộn vô cùng. Cách đó không xa, tôi nhìn thấyTừ Dĩnh đứng trước bãi cỏ xa xa chờ tôi, tôi liền vội nở một nụ cười với cô ấy,nhưng tôi lập tức cảm thấy mình thực ngốc, có gì cần phải che dấu đâu, chỉ sợcô ấy hiện tại càng rõ ràng hơn tôi.

Dọc theo đường đi Từ Dĩnh vẫn chưa mở miệng nói chuyện nhưngtôi biết cô ấy nhất định có chuyện muốn nói với tôi.

Quả nhiên khi sắp đến quân doanh, cô ấy đột nhiên thở dài “Đừngtrách anh ấy, hai tháng này anh thực cũng không tốt.”

Tôi gật đầu, xuyên qua cửa kính xe nhìn mây trên bầu trời ,màu xám thong thả di động, có loại đau âm ĩ.

“Có chuyện, tôi nghĩ đã lâu, không biết có nên nói cho cônghe không, nếu cô không thương anh ấy cũng đừng đi trêu chọc anh ấy nữa, anh ấy sẽ bị thươngkhông dậy nổi ……”

Tôi quay đầu nhìn Từ Dĩnh, rất muốn biết cô ấy rốt cuộc có ýgì.

“Ngày hôm sau khi hai người tách ra , chủ tịch Nghê đã làmviệc ngốc nghếch……”

“Cái gì? Cô nói rõ xem nào……”

Tôi kinh ngạc trợn hai mắt thật lớn, hy vọng mình lý giảisai lầm rồi, cho đến cô ấy hơi gật gật đầu, tôi mới vội vàng nói “Quay xe trở về, tôi muốn thấy anh ấy……”

“Cô đừng xúc động, nếu chuyện này bị cô biết , cô tưởng anh ấysẽ thế nào?”

Nghe được Từ Dĩnh nói như vậy, tôi gật đầu, đau khổ nhắm mắtlại, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống. Khó trách Nhạc Vũ nói, tôi đã giếtngười, nhưng tôi không nghĩ tới anh lại yếu đuối như vậy. Tôi biết Nghê Lạc Trầnmặc dù có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, có chút phong bế chính mình, có chútu buồn thản nhiên, nhưng anh cũng coi như làquý ánh mặt trời, quý trọng mạngsống.

“Nhạc Tuyết, cô rất sơ ý , tuy rằng đã xử lý nhưng tay trái anh vẫn còn ba vếtthương chưa lành……”

“Thật không……” âm thanh của tôi nhỏ đến không thể nghe thấyđược nhưng lại có thể nghe được rõ ràng trong lòng mình đang vỡ vụn, khó tráchđêm qua khi tay anh chạm đến áo của tôi làm anh sợ hãi như vậy, có lẽ rất đau,cũng khó trách anh không cho tôi xem tay trái của mình, vì sao anh đau nhưng cuốicùng tôi cũng không thể chia sẻ thay anh…… Tôi đột nhiên không hiểu sao đem chuyệnnày cùng chuyện Nghê Thiên Vũ chết liênhệ với nhau, chú anh cũng tự sát, chẳng lẽ thật sự chính là một sự trùng hợpsao? Hay là trong gia tộc anh tồn tại sự yếu đuối gì đó……

Tôi đang nghĩ thì giọng của Từ Dĩnh lại thong thả nhẹ nhàngvang lên……

“Ngày đó, anh áy náy nhốt mìn trong phòng không ăn không uống,cũng không cho bất kì kẻ nào đi vào, cho đến ngày thứ tư tôi dự cảm có điềukhông tốt liền tìm người đến phá cửa thì thấy được một màn kia……” Cô ấy phủ phủtrán, hơi chút hoãn hoãn, nói tiếp “Tôi đi vào trước, khi đó anh ấy còn ý thức,anh nói đừng nói cho ai biết cũng đừng nói cho Nhạc Tuyết…… Tôi không biết tạisao mình lại đáp ứng với anh ấy , hiện tại ngẫm lại thật sự nghĩ mà sợ , nếu thậtsự có chuyện gì, nhà họ Nghê liền mất một bảo bối như vậy….. Bên ngoài phòng cấpcứu, tôi canh thật lâu. Sau đó anh tỉnh lại, cũng chỉ cho tôi gọi điện cho TiếuĐịch bảo tôi đưa cô ấy tới…… Ngày đó chỉ có tôi và Tiếu Địch bên người anh ấy,cùng anh vượt qua khó khăn…… Tuy rằng Tiếu Địch dịu dàng cẩn thận nhưng vẫn cócảm giác không thật, anh ấy thực sự vẫnnhớ tới cô ……”

Nói đến đây Từ Dĩnh cũng khóc, cô ấy đành phải dừng xe lạiven đường, trong đầu tôi cũng hiện ra mộtmàn một màn khiến người tan nát cõi lòng này.

“Tôi đã theo bên người anh thật lâu , anh đối cái gì đều lạnhnhạt, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấyqua anh khát vọng có được một thứ gì đó như vậy, khát vọng yêu cô cũng khát vọngđược cô yêu…… Về phần anh ấy cùng Tiếu Địch, tôi không tin có gì hay là anh ấy làm vậy vì muốn thấy ý nghĩ của cô, muốn thấy cô có tin tưởng anh ấykhông……”

Tôi hơi cười khổ , nói “Tôi cũng không tin anh ấy cùng TiếuĐịch có gì xảy ra.”