Tuyết Lạc Trần Duyên

Chương 33: Nữ tình nhân là ngôi sao thần bí …



Ăn xong cơm chiều tôi đi vàophòng đọc sách của Giang Triều, nhìn trên bàn bày đầy tư liệu ôn tập.Anh nói cho tôi biết đang chuẩn bị ghidanh học nghiên cứu sinh ở học viện chính trị Nam Kinh, anh nói có cảm tình quásâu với quân đội nên không muốn chuyển nghề, nhưng hiện tại lại không thể thamgia huấn luyện cho nên chuẩn bị đổi sang làm công tác giáo dục tư tưởng . Đây mớilà anh Giang Triều của tôi không vì bất cứ nguyên nhân gì mà trở nên suy sụp vàcam chịu được……

Sau đó chúng tôi trò chuyện một hồi, anh liền vội đuổi tôi về.

Trên đường đến nhà ga, Giang Triều vẫn như trước im lặng đivới tôi tới đó, điểm bất đồng là trước kia anh đi phía trước nhưng hiện tại tôilại cố ý đi sau anh nửa bước. Trên đường đi tôi vừa đá một viên sỏi vừa nhớ tớichuyện cũ, có lẽ thật không giống với sự trầm mặc từng có của chúng tôi, tronggiờ phút đó có thể cảm giác được trái tim của chúng tôi dính cùng một chổ ,nhưng giờ phút này anh là anh còn tôi chỉ có thể là tôi. Tôi đột nhiên phát hiệnvận mệnh con người như hòn sỏi dưới chân tôi, lơ đãng bị ông trời trêu cợt làmchuyển đổi vị trí, ông trời dùng nhiều sức lực cho nên chúng tôi cùng vị tríban đầu có khoảng cách rất xa, có lẽ làdo vận mệnh…..

“Nhạc Tuyết,hiện tại anh chỉ có thể đưa em đến nơi này .”

Nhìn thấy nhà ga không còn xa, tôi gật đầu với Giang Triều,nhắc nhở anh trên đường trở về đi chậm một chút.

Xe rời đi trong nháy mắt, tôi vẫy tay với anh tựa như ở cùnganh, giống nhau từ biệt ngày hôm qua rồisau cuối tuần tôi sẽ lại đến. Xem ra đối mặt với sự hao mòn của thờigian, tình yêu có khi thật sự thực bất lực……

Trên đường trở về, tôi nhận được tin nhắn của Giang Triều:Còn về công tác em không nên để xuất hiệnsai lầm gì, nếu không anh sẽ đối xử bình đẳng. Còn nữa chờ Giáng Trần không bậnrộn hãy cùng cậu ta đến, anh sẽ nấu cơm cho hai người.

Tôi đột nhiên nở nụ cười, mở cửa kính xe ra, gió xuân hợp lòng người rất mát mẻ cũng có thể làm mộtít đau xót trong lòng dần dần bình ổn lại, nhưng vẫn chưa giảm bớt chỉ là khôngcòn dâng lên mãnh liệt như bão tố nữa.

Trở lại nhà sau hai tháng, đã là đêm khuya . Toi nghĩ trừ bỏbận rộn có lẽ còn có một nguyên nhân làm tôi không muốn trở về chính là trongnhà rất tịch mịch .

Tôi có cảm giác khát nước liền đi vào nhà bếp tìm nước.

Nhà bếp sáng đèn vẫn ấm áp như hôm qua vậy, sạch sẽ im lặng cùng đợi chủ nhân trở về. Tôiđi qua đi mở cửa tủ lạnh, không biết Nghê Lạc Trần để đầy đồ ăn bên trong, có lẽkhi hôm anh rời đi . Anh biết tôi không biết làm gì nên mua rất nhiều thức ănmà bình thường anh vẫn cho rằng thực phẩm rác rưởi, thức ăn nhanh, đồ đông lạnh, sữa linh tinh gì đó.

Đột nhiên cảm giácmũi ê ẩm , tôi khép cửa tủ lạnh lại, thậm chí quên uống nước rồi trở vềphòng ngủ trên lầu.

Tắm rửa xong, tôi mới phát hiện di động có vài cuộc gọi nhỡ,đều là mẹ tôi gọi tới. Tôi xem lại thời gian, vội vàng gọi điện thoại lại,trong lòng không ngừng bồn chồn, cha mẹ sẽ không biết biết chuyện của tôi vàNghê LạcTrần chứ.

Điện thoại được thông, lập tức truyền đến âm thân vội vàng của mẹ tôi “Nhạc tuyết, con ởnhà sao? Giáng Trần có về nhà không?”

“Gần đây anh ấy rất bận nên đều ở lại công ty thiết kế.” Tôi bịa ra lý do lung tung.

“Cậu ta rốt cuộc bận gì? Hôm nay báo chí đăng tin tức loạnlên, rốt cuộc có phải sự thật không?”

“Báo chí? Viết gì vậy?”

“Nhạc Tuyết, con và Lạc Trần có xảy ra chuyện gì không, chuyệnlớn như vậy con cũng không biết sao? Hôm nay tất cả các đầu đề báo chí đều đưatin, minh tinh điện ảnh nổi tiếng Tiếu Địch là tình nhân thần bí của Nghê LạcTrần…… rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“……”

“Nhạc Tuyết ơi, mẹ hối hận lúc trước không phản đối , chodù nhà họ Nghê có tiền, dáng vẻ của NghêLạcTrần tốt như vậy cũng không thích hợp với gia đình quân nhân chúng ta. Hạnhphúc lớn nhất của người phụ nữ chính là cùng chồng mình bình thản sống vui vẻhòa thuận, lúc trước tại sao mẹ lại không kiên trì phản đối chứ……”

Mẹ tôi từ tức giận lúc ban đầu chậm rãi bắt đầu tự trách,tuy rằng tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nghĩ nhất địnhlà cho tới khi dư luận xôn xao mẹ tôi mớitìm tôi để xác nhận .

“Mẹ, hôn nhân là dochính con lựa chọn , việc này không phải tại mẹ, nói sao thì lúc nàokhông tồn tại hôn nhân như vậy, trước đây đàn ông không có chuyện bên ngoàisao? Đàn ông xấu sẽ không phong lưu sao? Mẹ, mẹ đừng tin báo chí bịa đặt, cóvài ngôi sao thích lợi dụng chuyện xấu để tuyên truyền cho mình, nếu Nghê LạcTrần thật sự khôngkiềm chế chỉ sợ đã sớm có chuyện như vậy truyền ra , còn chờđến hôm nay sao? Mẹ hãy đem suy nghĩ để bụng đi, con đã lớn như vậy có thể xử lý tốt chuyện của mình, mẹ đừngquan tâm, có chuyện gì con sẽ nói với mẹ……”

Nghe được lời tôi nói như vậy, mẹ tôi dường như trở nên bìnhtĩnh hơn một ít, khuyên tôi không nên cãi nhau với Nghê Lạc Trần , có việc gìthì hãy chậm rãi thương lượng để giải quyết. Vì muốn cho mẹ tôi yên tâm, chuyệngì tôi cũng đều đáp ứng, hơn nữa một lần nữa cam đoan chờ tôi cùng Nghê Lạc Trầnhết bận nhất định về nhà ăn cơm một bữa, mẹ tôi mới thở dài ngắt điện thoại,trước khi ngắt còn không ngừng nói tôi đã trưởng thành hơn rồi……

Nghe tiếng của mẹ tôi, lòng có bao nhiêu đau xót đều trở nênbình ổn , thật ra người sống ở này trên đời vẫn quan tâm cho người nhà càng nhiều.

Tôi ổn định hơi thở, tựa vào trên giường, chậm rãi mở kênhtruyền hình, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp tựa nhưtiên, tôi rốt cuộc không thể bình ổn được .

“Cô Tiếu Địch đã lập thành tích hơn một triệu vé, nghe nói kếtiếp cô sắp sửa tham gia vào tập đoàn nhà họ Nghê, sau này cùng Nghê thị có hạngmục hợp tác lâu dài phải không?”

“Thực xin lỗi chuyện này tôi còn không rõ ràng lắm, tất cả đềutừ công ty thương lượng, theo tôi được biết, lần này Nghê Lạc Trần đầu tư vàođiện ảnh chính là xuất phát từ hứng thú cá nhân trong một lần chơi phiếu màthôi, chắc hẳn là không tồn tại hợp tác lâu dài.” Giọng của tiên nữ thật tuyệt vời và êm tai.

“Như vậy có thể lý giải thành Nghê thị vẫn còn đang do dựtrong quan hệ hợp tác sao? Xin hỏi cô cùng chủ tịch Nghê thị xảy ra chuyện tìnhcảm có phải thật không, cùng lần hợp tác này có liên quan với nhau?”

“Đó là suy luận của cô, tôi chưa hề nói gì.” Tiên nữ vô tộinháy ánh mắt, cười cười “Nói sao thì cô đều nói chuyện tình cảm, còn hỏi tôi cóphải sự thật không? Tôi cũng không muốn bị người ta gọi là nhân tình.”

“Nghe nói trước kia cô từng nói qua đã thầm mến một nhà thiếtkế nhỏ hơn mình 5 tuổi, tuổi cùng danh tiếng của cậu Nghê vừa lúc ăn khớp, cóthể là anh ta không vậy?”

“……”

Khi Tiếu Địch nhìn như vô tội cùng biểu tình xấu hổ biểu lộra thì không thể nghi ngờ, một vị quản lý vội vàng đi ra từ chối khéo “Thực xinlỗi, xin bạn bè giới truyền thông không nên hỏi riêng tư không liên quan tới chủđề đang nói tới”. Kế tiếp họ còn nói gì nữa nhưng tôi không hề nghe lọt tai ,không hề nghĩ ngợi liền gọi cho Nghê Lạc Trần, lúc này mới nhớ anh đã thay đổi số điện thoại di động.

Tôi ngơ ngác sửng sờ nơi đó, không tin Nghê Lạc Trần có thể ởchung với ngôi sao kia, tôi không có cách nào ngồi yên trong nhà nên vội vàng cầm chút tiền lẻ từtrong ngăn kéo, vội vàng chạy xuống lầu.

-

Xe lướt qua ngã tư đường nhộn nhịp, tôi không biết mình nênđi làm sao, cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ có một ngày không thể liên lạc đượcvới anh.

“Cô gái, cô rốt cuộc muốn đi đâu?”

Người tài xế không ngừng dùng ánh mắt liếc tôi, như đangnhìn một quái nhân , tôi mất tự nhiên đưa mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặnnhìn thấy một cửa hàng bán báo, tôi vội vàng bảo xe dừng lại, thanh toán tiềnxong đi xuống xe, trong nháy mắt ngườitài xế giống như chạy trối chết chạy xe nhanh ra khỏi nơi này……

Tôi không để ý chuyện ấy chỉ một lòng đi về hướng đó.

“Bác ơi, xin hỏi có tuần san giải trí không?”

Người bán báo ngẩng đầu nhìn tôi, giống như hoảng sợ “Côgái, nhà cô ở gần đây sao?”

“Cứ cho là như vậy đi, tôi muốn mua tuần san.”

“Mua mau rồi về nhà đi, mặc quần áo như thế đi ra ngoàikhông an toàn.”

Tôi cúi đầu vừa nhìn thấy mới biết được mình mặc áo ngủ đira ngoài, tôi ngẩng đầu nhìn vào gương, phát hiện mình tóc tai bù xù giống nhưlà nhân vật trong phim kinh dị của Nhật Bản. Tôi vội vàng để ý phía dưới cườicười “Thật gượng ngùng, bác à, có phải làm bác sợ không ?” May mắn áo ngủ củatôi có hình thức kín đáo, nếu không tôi càng xấu hổ vô cùng .

“Không có gì, lá gancủa bác cũng không nhỏ như vậy, chỉ là đã trễ thế này con gái nên chú ý antoàn.”

“Vâng ạ.” Tôi tiếp nhận giải trí tuần san từ tay bác gái, mặttrên thật bắt mắt với vài cái chữ to nhảy vào mắt, Nghê Lạc Trần cùng người vợquân nhân mỗi người một ngả, xuất hiện tình nhân thần bí Tiếu Địch sau lưng.

Tôi vội vàng lật vài tờ, bên trong vô cùng văn vẻ, đại kháinói bởi vì người vợ quân nhân ở trường kỳ bên ngoài, Nghê Lạc Trần không chịu nổitịch mịch, cùng ngôi sao Tiếu Địch hôn nhau giữa đêm khuya ở quán bar, phóng viên còn theo một đường đến khách sạn,chụp được sáng sớm ngày hôm sau, Nghê Lạc Trần còn ngái ngủ từ khách sạn đi ra.Không thể không nói, phóng viên hành văn cụ thể, sinh động như thật miêu tả ramột bộ dáng yêu đương vụng trộm……

Tay của tôi không nhịn được trở nên run run, cứ việc ôm ảnh chụp cảm thấy mônglung mờ mịt, nhưng dáng vẻ đẹp trai và gợi cảm của Nghê Lạc Trần vẫn có thể thấy được rõ ràng.

Tôi kìm lòng không được rơi lệ ……

“Cô gái, thần tượng của cô là nam hay là nữ vậy? Hãy suynghĩ thực tế một chút, thế giới giải trí là nơi phức tạp vô cùng, đừng nhìn họđẹp đẽ hào nhoáng nhưng thật ra rất loạn, nhà ai có con gái tốt nguyện ý gả bọnhọ chứ. Đàn ông lớn lên đep trai có gì tốt, suốt ngày thay đổi thất thường, cóvợ là quân nhân tốt như vậy cũng không muốn. Người phụ nữ này nhiều năm như vậycũng không kết hôn, cùng cô ta truyền ra chuyện xấu đều là đàn ông trẻ tuổi hơncô ta……”

Bác gái cằn nhằn liên miên, giọng vẫn vang lên bên tai, có lẽdo bác ấy bán tạp chí giải trí nhiều năm , đối với tin tức lộn xộn này đã nhìnquen. Chỉ là có ai gặp qua người tuổi giống rồi mà vẫn còn mơ mộng chứ, tuy rằngbác ta hiểu lầm cũng tốt nhưng tôi mộtchút cũng cười không được. Tôi vừa muốn trả tiền, lại thấy một tạp chí kháctrên mặt bìa có tiêu đề rất kêu:‘Sự kiệnsao chép’ , tác phẩm dự thi của Nghê Lạc Trần được sao chép ở đâu.

Tôi xem lại tiêu đề không dưới mười lần, giờ phút này,chuyện anh đang lăng nhăng bên ngoài đã không cònquan trọng , tôi chỉ biết với tài hoa vànhân phẩm Nghê Lạc Trần tuyệt đối không thể làm ra chuyện sao chép kia, nhưnganh vì vậy mà bị tước đoạt tư cách tham gia đại cuộc thi. Thế giới này từ khinào thì bắt đầu trở nên lộn xộn, và thứ chúng ta thấy đã không còn chân thật ?

“Bác gái, cho cháu gọi một cuộc điện thoại.”

Tôi cầm lấy điện thoại gọi đến nơi làm việc của Nghê Lạc Trần,chuyển được trong nháy mắt, tôi lập tức gọi tên anh, không nghĩ đến âm thanhtruyền đến là của Từ Dĩnh…..

“Nhạc Tuyết, tôi là Từ Dĩnh, thân thể của chủ tịch Nghêkhông thoải mái, vừa uống thuốc liền đi ngủ rồi, có chuyện gì quan trọng không,muốn tôi đánh thức anh ấy dậy không?”

“Anh ấy bị bệnh sao? Có nghiêm trọng không? Đã đi khám bácsĩ chưa?” Tôi hỏi cô ấy một hơi, trong lòng cảm thấy đau nói không nên lời .

“Cô cũng biết anh ta rất kiên cường, anh ấy không muốn khámbác sĩ ai khuyên cũng không được, bất quá không cần lo lắng, thân thể anh ấycũng không có gì đáng ngại. Đúng rồi, không phải cô nghe được tin đồn này nọ chứ ?Không cần tin, đó chỉ là thủ đoạn để gây nổi tiếng của các ngôi sao thôi, đối vớitin tức như vậy, chủ tịch Nghê đều cười trừ, chưa bao giờ đáp lại. Chỉ cầnkhông phải anh ấy chính miệng thừa nhận , cô không nên tin.”

“Từ Dĩnh, tôi muốn biết gần đây Lạc Trần rốt cuộc đã xảy rachuyện gì.”

“Chuyện này……” Từ Dĩnh trầm mặc một lát, hỏi “Cô đang ở đâu?Tôi sẽ đi tìm cô.”

-

Buông điện thoại xuống, tôi vẫn đứng ven đường ngẩn người.Tôi không biết hiện tại mình ở trong lòng Nghê Lạc Trần giống như cái gì, tôicòn có quyền lợi cùng nghĩa vụ để quan tâm anh không. Nhưng khi nhìn thấy tin đồnnày, nghĩ đến hiện tại anh đang bị áp lực,đã xa cách hai tháng, nước mắt liền không chịu sự khống chế rơi xuống.

Sau đó Từ Dĩnh lái xe đưa tôi đưa về nhà, dọc theo đường đichúng tôi trò chuyện rất nhiều, tôi mới biết được từ khi rời đi tinh thần củaNghê Lạc Trần sa sút vô cùng, làm việc cũng luôn không yên lòng, không biết làmsao khi đem bản thảo gửi đi dự thi nhưng lại thất lạc, sau đó tìm thấy được bảnthảo, anh ấy cũng không để ý, cho đến khi có một ngày trên thị trường xuất hiệncác thiết kế của anh ấy, vì vậy hội đồng dự thi nói anh ấy sao chép tác phẩmnên hủy bỏ tư cách dự thi . Trước mắt sự kiện này còn đang được điều tra, nhưnganh ấy cứ như vậy bị mất đi lần cơ hội quan trọng , công ty thiết kế và danh dựcá nhân cũng bị ảnh hưởng……

Thật ra cuộc sống chính là như vậy, người có vị trí càngcao, như vậy người đó phải gánh vác và phiêu lưu càng lớn. Một người bình thườngcho dù kém cỏi nhất cũng còn có thể ăn cơm, nhưng rất nhiều người giàu có sẽ bởivì mỗi lần sai lầm mà trả giá. Đối với Nghê Lạc Trần mà nói, tài hoa cùng danhdự mới là tài phú thật sự của anh, nhưng chỉ trong một đêm liền bị mất đi…..

-

Suốt một đêm, tôi vẫn tự trách cùng lo lắng thật sâu, khôngthể ngủ được. Không biết anh như thế nào, lẽ ra đêm qua muốn đi nhìn anh mộtchút, nhưng Từ Dĩnh nói mấy ngày nay anh không nghỉ ngơi tốt , thật vất vả mớingủ say, sợ đi sẽ làm anh tỉnh dậy tôiđành phải từ bỏ. Chỉ là khi anh bị bệnh thì tựa như một đứa nhỏ, phải dỗdành mới bằng lòng uống thuốc, ngủ, không biết lúc này canh giữ bên người anh sẽ là ai, anh sẽ ỷ lại để ngườikia ôm ấp sao? Đối mặt áp lực lớn như vậy cùng dư luận xã hội, thì ai sẽ cùnganh vượt qua đoạn gian nan này?

Thật vất vả trải qua một đêm, tôi rời giường thu thập đơn giảnmột chút để chuẩn bị đi gặp Nghê Lạc Trần, buổi chiều quay lại quân doanh. Ngaytại lúc tôi bước ra cửa liền nhận được một cú điện thoại ngoài ý muốn.

“Nhạc Tuyết phải không? Tôi là Tiếu Địch, có rảnh không, tôimuốn gặp mặt cô một chút.”