Tuyết Lạc Trần Duyên

Chương 24: Đàn ông cũng rơi lệ



Tốc bộ hành quân của chúng tôi kết thúc sớm hơn 4 tiếng so vớidự định

Bây giờ là đúng 8 giờ sáng, mục tiêu huyện Z ở phía trước còn cách 20 km, tôi liềnnghe tiếng học viên reo hò, đó là lời reo hò mang theo niềm vui sướng vì thắng lợi . Trong quân độimỗi lần huấn luyện nghiêm khắc đều là mộtchiến dịch của khói thuốc súng mà mỗi chiến sĩ chỉ có chiến thắng và vượt qua bảnthân mình mới có thể giành được thắng lợi cuối cùng.

Ngay lúc đội ngũ đang nghỉ ngơi chờ hồi phục lại để chuẩn bịkhi chạy nước rút lần cuối cùng, tôi phát hiện có hai học viên ngã bệnh, cơ thể bị bệnh rất yếu, nhưng hai cô gái vẫn cố chấpmuốn đi tiếp. Tôi và đội trưởng Triệu đều hơi do dự, bố mẹ các em giao các emcho quân đội, dù sao chúng tôi cũng nên chịu trách nhiệm, không thể chỉ vìthành tích mà khiến cơ thể của các em mạo hiểm. Nhưng làm sao tôi có thể nhẫntâm khi đang ở thời khắc cuối cùng thuyếtphục các em từ bỏ? Điều này đối với quân nhân mà nói, không thể nghi ngờ chính là một mối hận suốt đời…

Lúc này mấy trăm ánh mắt đang nhìn tôi và đội trưởng Triệuchăm chú, đợi chờ chúng tôi quyết định.

“Đội trưởng Nhạc, chúng ta không thể vứt bỏ đồng đội sang mộtbên, thôi cõng đi, chúng em cũng muốn cõng các bạn đến đích..”

“Em muốn cõng…”

“Để em cõng đi”

Nhìn thấy vài học viên tự nguyện xung phong nhận việc, tôivà đội trưởng Triệu dung ánh mắt trao đổi một chút, động tác của đội trưởng Triệu nhanh vô cùng, sau khi anh đem hành lý giaocho chính trị viên phía sau, liền cõng mộthọc viên lên lưng đi rất nhanh về phía trước… nhưng khi tôi cũng muốn đem hànhlý giao cho chính trị viên, Nghê Lạc Trần đã đoạt lấy trước mặt tôi, cõng một họcviên khác lên theo sát phía sau đội trưởng Triệu…

Nói thật tôi vẫn cho rằng Nghê Lạc Trần có thể chịu khổ, chịumệt nhưng anh tuyệt đối sẽ không thể chịu được một ngày không tắm rửa, khôngthay đồ lót, điều này giống như rất giankhổ cho nên trên đường tôi đã đặt ra giả thiếtcó rất nhiều lý do để anh rời đi,nhưng không nghĩ đến anh sẽ kiên trì đếncùng như thế này.Còn tôi và anh cũng ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi haingày, từ tinh thần đến thể xác dường như đã dung nhập vào thế giới của nhau, giốngnhư anh hay nói đùa chúng tôi cùng ở trong một cái chậu rửa mặt hay một cái chậurửa chân, đã được định trước ở trong chậu rửa mặt của cách mạng, bồi dưỡng tìnhđồng đội trong cách mạng. Lời này tuyhơi nhảm nhưng thực sự cùng mọi người trảiqua, là quãng thời gian khó quên nhất, có lẽ là trên đời này không có mấy cặp vợchồng được may mắn như chúng tôi…

“Anh rể, em lại hạnh phúc 5 phút, anh nhân tiện để em xuốngđi, em có thể tự đi được.”

“Nếu em không nghe lời, anh sẽ nói đội trưởng Nhạc của bọnem, ném em lại chỗ quái quỷ này.”

“Em không tin, em thấy trong nhà anh, rất giống đội trưởngNhạc nói là do anh định đoạt mà”

“…”

Nghe thấy lời nói của hai người, nhìn thấy Nghê lạc Trầnkinh ngạc, tôi không nhịn được cười phá lên, thật ra hai vợ chồng nào có quy địnhai là người định đoạt đâu vì tôi vớiNghê Lạc Trần vẫn luôn tôn trọng ý kiến của đối phương, rất ít khi không thể hiểunhau.

“Em cười gì vậy?”Nghê Lạc Trần bỗng nhiên xoay người lại hỏi tôi, gương mặt anh trắng nõn cùng vớimồ hôi ở hai bên thái dương chảy xuống được ánh sang phản xạ có vẻ trong suốt.Tôi không cầm lòng được giơ tay lên, giúp anh lau lau, bỗng nhiên cảm thấy giốngnhư anh đã gầy đi rất nhiều…

Anh hướng về tôi mỉm cười, bỗng nhiên hỏi nhỏ “Đau lòng phảikhông?”

“Mới không phải…” Tôi vội vàng thu tay lại, chuyển đề tài “Em đang nghĩ, cuộc huấn luyện dã ngoạilần này nên cho toàn bộ học viên của em đạt thành tích ưu tú đi.”

“Vậy còn em, em cho anh mấy điểm?”

Thấy anh vẫn giữ vẻ mặt tươi cười sáng chói, tràn đầy chờmong nhìn tôi, tôi liền cười nói “Thấy anh cười như vậy cũng đáng được 60 điểm.”

Anh quả nhiên dừng ngay dáng điệu tươi cười, không quay đầutrêu chọc tôi nữa. Qua một lúc lâu tôi nghe thấy giọng nói của anh cùng họcviên trên lưng nói chuyện phiếm, giống như đang nói đến những năm tháng anh duhọc và gầy dựng sự nghiệp. Sự dịu dàng củaanh là niềm ao ước của rất nhiều học viên, ngay cả tôi là vợ mà cũng sinh ra một cảm giác hâm mộ, về saunày có rất nhiều học viện đều nói muốnngã bệnh, muốn anh chàng đẹp trai cõng một đoạn đường cũng không phí cuộc đờinày…

Buổi trưa quân đội rốt cuộc chào đón ánh rạng đông thắng lợi,khoảng cách trước mặt chúng tôi chỉ còn mười mét, liền tới đón tiếp xe chúngtôi, các cô gái khua khua cái mũ quân đội, vui vẻ nhảy lên, dùng các loại phương thức để biểu đạttâm tình vui vẻ của mình, tôi thậm chí còn nghe được tiếng khóc vui sướng,trong lòng không hiểu sao cũng trở nênkích động…

Đương nhiên trong đoàn xe đến nghênh đón, còn có hai chiếcxe hãn mã đã lâu không gặp. Tôi thấy Từ Dĩnh từ xa nghênh đón , hướng về phía tôi mỉm cười, lại ở bên cạnh Nghê Lạc Trần hỏi han mọi chuyện,lo lắng và quan tâm của cô đối với Nghê Lạc Trần mà một người vợ như tôi cũng đềukhông sánh kịp, như vậy cũng tốt, tôi đỡ phải lo lắng vì trước mắt tôi còn có rấtnhiều công việc cần phải bố trí, liền chỉ có thể gửi chồng mình vào tay cô ấy…

Sau khi tôi cùng đội trưởng Triệu bàn bạc, đem hai học viênbị bệnh nặng bố trí ở trên xe của Nghê Lạc Trần, muốn họ về doanh trại trước đểkịp điều trị và truyền dịch. Đang khi tậphợp, học viên điểm danh, Nghê Lạc Trần mộttay vịn cửa xe, không cử động, hướng về phía tôi phất tay, anh cười như vậy giốngnhư có một dòng nước ấm chậm rãi chảy vàolòng tôi, phảng phất đó là một loại quan tâm và an ủi vô hình khiến lòngtôi nảy sinh rất nhiều sức manh không hềthắc mắc mà đi làm việc.

Khoảng cách với doanhtrại còn khoảng vài dặm nữa, ước chừngsau hai mươi phút chiếc xe đầu tiên sẽ tới đích.

Điều kiện trường học tốt hơn rất nhiều so với suy nghĩ củatôi , cây ngô đồng xanh xanh bốn phía,nhưng căn nhà nhỏ nằm cạnh nhau ngay ngắn, trong đó có một căn nhà hai tầng màutrắng dung để chiêu đãi khách, Nghê Lạc Trần chắc hẳn là bị sắp xếp ở chỗ này,tôi không nhịn đường nhìn về bên kia…

Sau khi bỏ hành lý xuống,đầu tiên tôi đi tìm hai học viênbị bệnh kia, biết được không có gì đáng ngại, liền yên tâm bố trí giáo viên vàhọc viên nghỉ lại, cũng căn dặn nhà tắm mở cửa đến 6 giờ tối để học viên có đủthời gian tắm rửa, nhưng điều duy nhất tôi không nghĩ tới là ở trong bữa cơm hôm nay xảy ra một chútkhông thoải mái.

Tôi vốn nghĩ các em học viên vô cùng khổ cực, liền cùng sĩquan hậu cần trong này thỏa hiệp, cố gắng để bữa cơm hôm nay thịnh soạn hơn mộtchút, sĩ quan hậu cần kia có lẽ cũng ở trong quan đội mười mấy năm nên quen rấtnhiều thủ trưởng, anh không kiên nhẫn nói với tôi hôm nay thức ăn có hạn, cầncân nhắc dành cho người mẫu của công ty SNOWLET, hơn nữa còn mời thượng khách từxa là Nghê Lạc Trần..

Nghe đến những thứ này trong lòng tôi cảm thấy hơi tức giận,người mẫu không phải giảm béo sao hơn nữa, một mình nghê Lạc Trần ăn hết baonhiêu, có lẽ thiếu tá như tôi không đủ có sức thuyết phục, hiện tại có rất nhiềungười đều rất hiện thực, cho dù là bộ đội cũng tránh không đươc, tôi nghĩ nếutôi nói tôi là vợ của Nghê Lạc Trần, sắc mặt của anh ta sẽ nhanh chóng biến thành như thế nào? Nhưngtôi vẫn nhẫn nại, luôn cảm thấy nên nhẫn nại, vì không muốn làm giống như cướpcơm từ miệng của dân chúng…

Sau khi bố trí toàn bộ thỏa đáng thì đã hơn 3 giờ chiều, tôitừ phòng y tế liền đi hướng về nơi chiêu đãi Nghê Lạc Trần.

Xa xa, tôi liền nhìn thấy ở cửa sổ đang mở ra ở tầnghai hiện ra khuôn mặt đẹp trai đang nhìnquanh bên ngoài, anh liền cười vẫy tay vớitôi, tô có cảm giác rằng anh nhất định đã đứng trước cửa sổ từ lâu…

Đi vào trong phòng tôi mới biết, phòng chiêu đãi khách sangtrọng như thế nào, nói là xa xỉ, thực rathì cũng chỉ hơn một phòng vệ sinh để tắm rửa và trong phòng còn có một bộ ghếsa lon

Tôi thấy Nghê Lạc Trần nhìn tôi, cũng không nói lời nào, liềnra lệnh cho anh ngồi xuống trên giường.

“Anh không mệt, vừa mới tắm rửa qua, anh đã ngủ một giấc rồi…”Tuy anh giải thích, nhưng cũng nghe lời quay về ngồi trên giường, có lẽ anh sợ tôi đuổi đi.

“Không phải em muốn anh ngủ mà là muốn nhìn chân anh.”

“Chân của anh làm sao? Rất tốt nha…”

“Đừng nhiều lời, đàng hoàng duỗi chân qua đây.”

Tôi nói xong liềnchìa tay ra sờ chân của anh, thực ra từ dángđi thật cẩn thận của anh, tôi biết bàn hai chân anh nhất định bị rộp nước,quả nhiên hai ngón chân ở bàn chân đang chảy nước, tôi cầm ống tiêm mở ra, theo bản năng anh rụt chân trở về…

“Em làm gì vậy?”

“Không làm gì, chỉ muốn giúp anh nặn bọc nước ra, nếu khôngngày mai không thể xuống giường được.” Không biết tại sao, trong lời nói củatôi có chút nghẹn ngào.

Nghê Lạc Trần không giãy dụa, chỉ ngoan ngoãn đem chân duỗiqua, nói thật tôi chưa từng nghĩ qua chân một người đàn ông lớn lên lại đẹp nhưthế, trong lòng hơi muốn cười, đẹp có tác dụng gì vì ngay cả đi bộ cũng bị nổibọc nước.

“Tối nay anh có thểkhông đi tiệc mời khách, có thể cố gắng không đi, nằm ở trên giường chotốt, để Từ Dĩnh giúp anh mang về là được.”

“Vậy em đi sao?” anh nhẹ giọng hỏi tôi

“Em không đi vì còn nhiều chuyện chưa bố trí xong.” Tôi quảthực là có chút chuyện cần làm, ngoài ra nghĩ đến vị sĩ quan hậu cần kia tốinay sẽ nịnh hót với Nghê Lạc Trần thì trong lòng lại có cảm giác hơi khó chịu

“Ừ, vậy anh cũng không đi…’

Tôi ngẩng mặt lên cười với anh, có cảm giác anh đã thay đổirất nhiều, người đàn ông lạnh lùng kia dường như đã bị cái gì đuổi đi rồi.

Giúp anh băng bó chân xong, tôi vừa muốn xoay người rời đi,anh liền một tay ấn tôi ngồi xuống giường,“Để anh cũng nhìn chân em xem…”

“Anh không ngại, để anh nhìn xem…” anh không để tôi nhiều lời,liền đặt chân tôi trên đùi của anh. Bìnhthản khiến tôi an tâm, tôi dường như muốnôm lấy anh, nói cho anh biết tôi rất mệt, và thật sự muốn ngủ một chút… nhưngtôi biết là không thể, nếu như thả lỏng trong giờ phút này thì sẽ không có sứcđể hoàn thành hết công việc của ngày hôm nay.

Khi anh xắn quần của tôi lên, tay bỗng nhiên dừng lại, tôicúi đầu xuống nhìn mới phát hiện chân của mình sưng phù như củ cải, tôi hơi cười muốn rụt chân lại, nhưng làm sao cũng không độngđậy được.

“Đừng động đậy, để anh xem chân cho em…”

Tôi liền ngăn không cho anh cởi giày từ hai chân tôi ra,“Không thể cởi, cởi rồi lại phải đi vào, em còn có công việc chưa làm xong…”

Nghe tôi nói công việc, tay của anh dừng lại, hai tròng mắthồng hồng nhìn ra phía ngoài cửa sổ. trong lòng bỗng nhiên có một sự đau đớn chầmchậm lướt qua, tôi vươn tay véo mặt anh, mỉm cười nói “Làm sao thế, muốn khócsao?”

Anh tránh khỏi tay tôi, như kiểu giận dỗi, vùi đầu thật mạnhtrên chăn “Đổi nghề đi, thích chỉ huy thì tới công ty của anh làm bà chủ.”

“Anh cho rằng em dẫn đầu đội ngủ vì muốn chỉ huy sao…”

Tôi cười trừng mắt liếc anh, tuy anh xoay đầu sang một bên nhưng tôi vẫn nhìn thấy anh rơilệ. Nói thật trong lòng tôi có chút sợhãi, cũng rất đau lòng, tôi không phải chưa nhìn thấy qua đàn ông rơi lệ. Giang Triều cũng khóc, chỉ làkhi anh rơi lệ là đang xem olympic, tuyểnthủ Trung Quốc đoạt được huy chương vàng, có lẽ vì anh là một huấn luyện quân sựkhóc vì vui mừng khi được thành tích phithường, nhưng hôm nay một người đàn ông rơi lệ vì tôi, đây lại là lần đầu tiêntôi trải qua, hơn nữa Nghê Lạc Trần đã từng là một người đàn ông lạnh lùng…

Lúc này cảm nhậntrong lòng tôi nói không nên lời là loại cảm nhận gì nữa…