Tuyết Lạc Trần Duyên

Chương 22: Huấn luyện dã ngoại



Edit: Hoa Hồng Nhung

Beta: Phù dung đào hoa

Đêm hôm đó tôi ngủ ở phòng đọc sách, nhưng trong lúc mơ màngcảm thấy Nghê Lạc Trần bật đèn làm việc suốt đêm, mãi cho đến sáng sớm hôm sau, khi tôi tỉnh lại mới phát hiện anh nằmngủ trước máy tính. Tôi nhẹ nhàng chụp hình anh đang ngủ, thấy anh dụi mắt,kinh ngạc nhìn tôi, dáng vẻ mơ mơ màng màng như con mèo vô hại, khiến tôi cóchút không nỡ. Ngày kia, có lẽ hai chúng tôi đều bận nên có không gian cho haivợ chồng tương đối là điều may mắn đỡ cho một người khỏi cảm thấy cô đơn…

Ngày thứ 3, đến huyện Z rèn luyện binh sĩ, 6 giờ sáng bắt đầukhởi hành.

Tôi nghĩ những người đã từng đi lính sẽ hiểu, hành quân huấn luyện dã ngoại trong quân độilà cách huấn luyện dã chiến tương đối khổ cực nhất, đặc biệt là với nữ quânnhân. Không chỉ thách thức ý chí của họ,mà còn thách thức cơ thể chịu sự rèn luyện hàng ngày và đến cảnh giới cực hạncủa mỗi người. Từ thành phố D đến huyện Z mất 170 km, mấy người sĩ quan huấnluyện chúng tôi cùng người dẫn đường sắpxếp tương đối hợp lý, đi bộ 150 km mất hết 3 ngày, cũng phối hợp với nhà bếp rất tốt, cốgắng đảm bảo thức ăn ở trên đường của học viên, không xảy ra bất cứ vấn đề gì lớn. Lúc này trên đường phốcòn yên tĩnh, mọi người dường như đang ngủ say trong giấc mộng, nhưng các côgái của tôi đã phải diễu hành trong sương sớm.

Trên suốt cả quãng đường là hát quân ca hướng tới cuộc hành trình mới của họ,tuy không phải lần đầu tiên tôi trải qua huấn luyện như thế nhưng trong lòngvẫn hơi kích động mà không hiểu vì nguyên nhân gì.

Có lẽ đây là sứ mạng nghề nghiệp và niềm kiêu hãnh của quânnhân,

Sau khi đi bộ hơn 10 km chúng tôi bỏ lại tiếng ồn ào ở phíasau và càng ngày càng cách xa thành phố.

Tôi không nhịn được ngẩng đầu lên, bầu trời là một màu xanhlam, bốn phía xung quanh là cảnh nông thôn rất đẹp, khi mặt trời lên đến đỉnhnúi chiếu sáng khắp các đường nhỏ ở nông thôn, bên cạnh là đồng ruộng rộng lớnmùi hương từ từ ngấm vào lòng người, giốngnhư chìm vào trong mộng, lạ lẫm mà thân thuộc.

Lúc này các cô gái cũng bắt đầu reo hò, trong thành phố từtrẻ con đến khi trưởng thành vẫn bị cấm ởdoanh trại nên tự nhiên rất ít khi nhìn thấy cảnh tượng như thế khiến tôi khôngkhỏi cảm thán thế giới như thế này có đủ các cô gái mọi lứa tuổi cống hiến giaiđoạn đẹp nhất của mình cho quân đội, chúng tôi có hối hận khi đã trải quakhông?

Bỗng nhiên bên tai truyền đến hát đều đều mà quen thuộc, đólà khi tôi vừa nhập ngũ thì học được bài hát đầu tiên này…

“Mười tám tuổi mười tám tuổi tôi tham gia vào quân ngũ, phùhiệu đỏ chiếu vào tôi khai mở những năm tháng, mặc dù không mang theo huy hiệutrường đại học, tôi vì lựa chọn của tôi hô to vạn tuế, với cuộc sống của một người lính cả đời cũng sẽkhông cảm thấy hối tiếc, với lịch sử của một người lính cả đời đều có thể cảmthấy đáng giá, với lịch sử của một người lính, cả đời đều có thể cảm thấy quýgiá.”

Nghe xong không biết mắt đã ươn ướt từ khi nào, có lẽ đây làcâu trả lời của toàn bộ quân nhân.

Trong cuộc sống, có lẽ sẽ có rất nhiều cô gái hâm mộ nghềnghiệp của nữ quân nhân cả người mặc quân phục, bọn họ sẽ nói chúng tôi rấtoai, rất uy nghiêm, rất đẹp… thực sựhành trình của quân nhân không giống như các cô ấy tưởng tượng, nó khôngchỉ gian khổ mà hơn nữa còn rất khô khan, mỗi ngày đi đứng phải nghiêm trang,huấn luyện bắn súng, dọn dẹp trong phòng là lịch học bắt buộc, còn nhớ ba thángkhi mới làm lính mới, ngoại trừ đêm đầu tiên vì nhớ nhà khóc thì không có thời gian để nhớ nhà, mới bắtđầu vì buổi tối tập hợp bất ngờ hoặc kiểmtra trong phòng, chúng tôi liền đi ngủkhông dám cởi quần áo. Chỉ gục vào bên giường nghỉ ngơi chờ đợi tiếngcòi tập hợp. Không kể là thời gian huấn luyện hay làm việc và nghỉ ngơi, cóchút nhầm lẫn sẽ dẫn tới đủ loại hình phạt nghiêm khắc, rất nhiều quân nhân ưutú được đào tạo ra từ đây. Tôi luyện được ý chí kiên đinh, Giang Triều là mộtngười như vậy (chị này hay nghĩ tới tình cũ quá!!bực ). Nghe nói anh là lính mớiđầu tiên đạt được vị trí xuất sắc…

Nghĩ đến Giang Triều không thể không nghĩ đến Nghê Lạc Trần,không hiểu làm sao, gần đây trong đầu tôi bóng dáng hai người kia cứ luân phiênxuất hiện ( tin vui đó chị, chị sắp thay anh triều bằng anh trần rồi), lúc nào tôi cũng nói với mình, đừng so sánh hai người họ như thế, nhưng tôi lạiluôn không ngừng tự hỏi hai người bọn họ đối với tôi mà nói rốt cuộc là ai quantrọng hơn một chút? Tôi thậm chí tự hỏimình một câu rất ấu trĩ, nếu khi cả hai người rơi xuống nước tôi sẽ cứungười nào trước….

“Nhạc Tuyết, để các em học viên nghỉ ngơi một chút đi.”

Đội trưởng tiên phong đồng thời cùng tôi bàn bạc cắt ngangdòng suy nghĩ của tôi, tôi nhìn các học viên có chút mệt mỏi một chút, quả thựccó chút mệt mỏi, liền cho các em ngồi xuống, uống nước, nghỉ ngơi, đây là cácem học viên sắp tốt nghiệp, huấn luyện như vậy đã không còn thường xuyên, có lẽcũng không quá sức.

“Đội trưởng Nhạc, ăn socola bổ sung chút năng lượng nhé…”

Một em học viên nhét một thanh socola vào trong tay tôi, tôi không kiềm chế đượcnhìn xung quanh một lúc, phát hiện các cô gáo đang cẩn thận dùng đồ ăn vặt bổsung năng lượng, tôi nửa đùa nửa thật nói“Các em biết không, nếu đangtrong mục diễn tập quân sự bí mật , thì nguồn nhiệt sẽ dễ dàng làm lộ dấu vết củacác em?”

“Vâng, đội trưởng Nhạc!” họ vội vàng nuốt thức ăn trong miệngxuống, lại đồng loạt trả lời “Bọn em lầnsau sẽ không như thế này nữa.”

Nhìn thái độ nhận khuyết điểm của họ tương đối thành khẩn,tôi liền đưa thanh socola trong tay cho một học viên khác, cười nói “Trong hànhlý giấu nhiều đồ ăn như thế, các em không sợ nặng à?”

“Yên tâm, chúng em mấtda mất thịt cũng không đầu hàng, máu chảymồ hôi cũng không đổ lệ…”

Nói chung quân nhân tham gia hành quân dã chiến , đối với khẩulệnh này không hề xa lạ, tôi không hỏi mà chỉ mỉm cười.

“Báo cáo đội trưởng,phía trước có một chiếc xe khả nghi đang đi gần về hướng của chúng ta, một chiếcxa nhà binh, một chiếc quân dụng, còn mộtchiếc…..”

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, quả nhiên là có 3 chiếc xeđang hướng về phía bên này, liền lập tức ra lệnh toàn bộ quân sĩ tập hợp, tôi nghĩcó thể đó là viện trưởng học viện đến tuần tra huấn luyện và an ủi học viên,đương nhiên tập hợp đội ngũ cũng không phải là phần ngoài của công việc, chỉ muốn đemtrạng thái tốt nhất của học viên biểu hiện ra ngoài.

Không qua một hồi ba chiếc xe dừng lại trước mặt chúng tôi,hai người từ xe nhà binh bước xuống , điều làm tôi kinh ngạc chính là một vị là Viện trưởng lưu, người kia là NghêLạc Trần…

Anh đang đùa kiểu gì đây? Tôi đi qua kính trọng chào theo nghi thức quân đội“ Báo cáo thủ trưởng, toàn bộ học viên tập hợp đầy đủ, mời ngài kiểm duyệt.”

“Em Nhạc, các cô cực khổ rồi.”

Viện trưởng Lưu gật đầu, cùng sĩ quan huấn luyện khác , độitrưởng và các em học viên thực hiện xongcác lễ tiết, liền xoay người giới thiệuNghê lạc Trần với đội trưởng Triệu, “Em Triệu, đây là chủ tịch Nghêngày hôm qua tôi đã nói qua với cô, cậu ấy từ nhỏ cũng ở trong khu tậpthể quân đội lớn lên, hơn nữa bây giờ còn là người nhà quân nhân đang thi hành nghĩa vụ quân sự?” Viện trưởng Lưucười nhìn tôi nháy mắt, tôi nhất thời cảm thấy trên mặt nóng rực , xấu hổ vôcùng, hận không thể một tay ngăn lại nụ cười hoàn mỹ kia của Nghê lạc Trần, rồiném tới núi lớn bên kia…

Viện trưởng Lưu lại nói : “Tôi giao cậu ấy cùng người mẫutham gia huấn luyện quân sự cho các cô,không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, cuộc sống cùng đợt huấn luyện ở bên kiahuyện Z cũng đã được bố trí tốt, cô chỉ cần phối hợp một chút…”

“Vâng” mấy người tiên phong chúng tôi đều trả lời.

Sau khi đợi chúng tôi và viện trưởng Lưu chia tay rồi ngồitrên xe quân đội đi xa, tôi mới biết chiếc xe nhà binh oai hùng kia là xe củanhà mình, Từ Dĩnh cũng từ trên xe bước xuống. Tôi không nhịn được mỉm cười, câuấm nhà họ Nghê tham gia huấn luyện dãchiến cũng mang theo bảo mẫu.

Lúc này Nghê lạc Trần không nhìn tôi mà mỉm cười bắt tay với đội trưởng Triệu, hànhuyên với nhau, trong cuộc nói chuyện củahọ tôi mới rõ chuyện ngày hôm qua, chẳng trách nghê Lạc Trần nghe nói tôi muốnđi tới Huyện Z liền thức đêm làm việc, ngày hôm sau suốt ngày bận việc ở bênngoài, nhưng đây là quân đội không phải ai cũng có thể ra vào như cái chợ, sao có thể cho phép anh tới quấy rối.

Tôi nhìn về phía Đài Trung, từ bên trên nhìn xuống nhóm các cô gái trẻ cao thon, nhìn rất buồncười hoàn toàn không hợp với quân trang đang mặc, đương nhiên không mang quânhàm và phù hiệu, trong các cô bé còn có một nam sĩ quan, tôi nghĩ có lẽ là huấn luyện viên huấn luyện quân sự, xem raNghê Lạc Trần có vẻ nghiêm túc, tronglòng tôi không khỏi cảm thấy hơi tức giận, vì sao trước khi quyết định sự việcanh không trao đổi với tôi một chút, chẳng lẽ anh không hề trải qua huấn luyện,hơn nữa các cô bé được nuông chiều từ bé sao có thể trãi qua hơn 100 km huấn luyện dã ngoại được.

Trước mắt tôi không có nhiều thời gian nói chuyện với anh vìtiếng quân ca lại vang lên.

Tôi đi bên cạnh đội quân, thỉnh thoảng lại trừng mắt về phía Nghê Lạc Trần, anh giả bộ như không nhìn thấy làm bộ ra dáng vượtqua tôi, đi bên cạnh tôi. Tôi phát hiện anh hôm nay không mặc đồ công sở nhưngkhông ăn mặc thời trang quá, chỉ là mộtbộ thể thao màu xám đơn giản, giày thể thao màu trắng, có một trận gió xuân chợtthổi tới, anh đột nhiên run lên, tôi hơi hoảng hốt, khó trách có ngưới nói, gióxuân là hương vị trong lành thuần khiết.

Nhưng lần này dù sao cũng là huấn luyện dã chiến, không phảilà trẻ con đi qua từng nhà, tôi luôn cảm thấy việc này có chút buồn cười, liềnnhỏ giọng quát anh…

“Nghê Lạc Trần, anh làm loạn gì thế, mau về nha đi.”

“Ai nói là anh làm loạn, cho dù em là đội trưởng cũng khôngthể gây trở ngại anh xây dựng tình quân dân.” Anh cũng khẽ phản bác lại tôi,thái độ nghiêm túc mà kiên định, không đểcho ai cự tuyệt.

“Xây dựng tình quân dân cái gì, em không đồng ý.”

“Viện trưởng Lưu đồng ý giúp anh huấn luyện vài tuần , đâylà giáo vụ đã định rồi, em nói không tính đâu.” Anh cười có chút đắc ý.

“Huấn luyện người mẫu cũng không phải là huấn luyệnanh. Anh về nhà đi.”

“Anh dẫn các cô ấy tới đây, sẽ chịu trách nhiệm với các cô ấy,em không thể đuổi anh đi.”

“Cần bao lâu?” bước chân tôi dừng lại nhìn anh, rất lo lắng.

Lúc này tôi quay đầu lại, cười miễn cưỡng, giọng nói có chútđanh đá “Không bao lâu, tổng cộng 4 kỳ, mỗi kỳ một tháng, vừa vặn đến lúc họcviên tốt nghiệp.”

“Em …đừng nói theo anh.”

Tôi giận dỗi không để ý đến anh, một lúc lâu sau, anh quay lại nhìn tôi, cười nhàn nhạt, giống nhưđang cam đoan gì đó ‘Yên tâm đi, anh sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc củaem, anh có tự giác của người nhà quân nhân.”

Xem ra muốn khuyên anh quay về là không thể, tôi nhận lệnhđi ở phía sau anh không nói gì nữa, trong lòng lại bối rối vô cùng, luôn cảm thấyphía sau có nhiều ánh mắt đang nhìn mình, không biết mọi người sẽ loan truyềnnhư thế nào đây, là đội trưởng Nhạc không rời khỏi chồng, hay là chồngkhông rời xa cô ấy, nhưng dù là thế nàocũng đều chuyện phiền muộn…

Đột nhiên Nghê Lạc trần dừng lại, xoay người cười trêu tứcnói ‘Dì giải phóng quân ơi, dì đi chậm thôi…”

Đáng chết, trong lòng tôi phiền não, anh vậy mà vẫn có can đảmquay đầu cười nhạo tôi, nếu anh biết cầnphải đi 150 km, chỉ sợ sẽ không thể cười đắc ý như thế nữa. lại nói dì giảiphóng quân gì đó, anh vẫn già hơntôi mấy tháng mà.