Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 8



Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Trời dần dần sáng lên.

Gian phòng bị bịt kín, một tia hắc ám cuối cùng cũng bị ánh mặt trời nhuộm thành một dải màu xám. Nam Cung Thiên Mạc không thể không vì chói mà mở mắt.

Cảm giác lúc này hoàn toàn thả lỏng, từ ngày hôm trước tỉnh táo về sau, chưa từng có bao giờ!

Nhìn nhìn, người bị chính mình ôm trong ngực nguyên một đêm, dưới mí mắt đóng chặt, con mắt chuyển động cực nhỏ. Nghĩ chắc là y đã sớm tỉnh lại, phát hiện bị mình ôm, rồi lại không dám giãy ra.

“Thân mình ra sao?” Nam Cung Thiên Mạc nhịn không được mà nở nụ cười, ở trên môi y nhẹ trác (trác = mổ (chim mổ)…, dịch từ này mà ta lăn lộn cười mấy vòng XD~~~~) hôn một chút, buông y ra, đứng dậy phủ thêm ngoại sam.

Phía sau truyền đến thanh âm vạt áo run run. Nam Cung Thiên Mạc vừa mới bắt đầu buộc đai lưng trên y sam, Liễu Như Phong đã xuống giường, quần áo chỉnh tề quỳ xuống bên cạnh hắn, một bên đem dây đai buộc cho hắn, một bên hồi đáp: “Công tử dùng ‘ Ngưng Lộ ’? Huyệt tử đã không còn trở ngại gì lớn.”

“Sao không nghỉ ngơi thêm một hồi?” Nam Cung Thiên Mạc duỗi tay khều một sợi tóc dài rơi tán loạn của y, ở ngón tay cứng cáp mà chơi đùa.

“Thuộc hạ nên đi nấu cơm, để tránh khiến người nghi ngờ!” Tay buộc đai lưng dừng một chút, Liễu Như Phong thấp giọng nói.

Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc biết y nói có lý, mặc y đem mái tóc dài chính mình chải thuận, buộc cao, thở dài nói: “Ngươi đi đi, chú ý nhiều đến chính mình!”

Thân phận mình khác biệt, Nam Cung Thiên Mạc chưa nói, Liễu Như Phong tất nhiên đã hiểu được. Ứng thanh, Liễu Như Phong mở cửa rời đi.

Thần sắc Nam Cung Thiên Mạc phức tạp nhìn cửa phòng trong chốc lát, không muốn đi ra ngoài giả ngây giả dại, liền ngồi xếp bằng trên mặt đất, trữ thần tĩnh khí, yên lặng điều tức.

Tính toán thời gian không sai biệt lắm, thu công, nhưng không vội vã đứng dậy, vẫn với tư thế ngồi xếp bằng, một tay chống cằm, yên lặng trầm tư.

Tuy rằng hết thảy chứng cớ, đều chỉ hướng về phía mẫu thân, nhưng Nam Cung Thiên Mạc vẫn không thể tin, trong trí nhớ, tuy tính tình mẫu thân có chút thanh lãnh, nhưng đối chính mình vô cùng tốt! Huống chi năm ấy, chính mình vừa mới được phụ thân tuyên bố theo cốc chủ làm con thứ tư, chính thức đổi danh thành Tuyệt Cốc Đệ Tứ công tử! Theo lẽ thường cũng tự động cùng trưởng huynh Đệ Nhị công tử, cùng với mười một vị do trưởng lão các điện đề cử ra, đồng thời trở thành mười ba vị công tử Tuyệt Cốc được đề cử trở thành Tuyệt Cốc cốc chủ đời kế. Mẫu thân thật sự không có lý do gì, cũng không có đạo lý đối mình hạ thủ......

Cửa mở ra, Liễu Như Phong bưng khay tiến vào. Thấy Nam Cung Thiên Mạc nhíu mi, hơi chút buồn rầu, nghĩ đến nhập thần. Không tới quấy rầy, chỉ đem đồ ăn nhẹ nhàng mà đặt ở trên mặt đất, ngồi chồm hổm ở một bên, lẳng lặng chờ. (nhìn cái cảnh này sao mà ta thấy buồn cười wá! XD~~~)

Hay là, hẳn phải ngẫm lại, trong mười hai vị công tử, là ai có thể vì mình bị thương tổn mà đạt được lợi ích lớn nhất?!

Ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc đảo qua một bên thấy thần sắc Liễu Như Phong bình tĩnh.

Liễu Như Phong đoan chính ngồi chồm hổm ở một bên, thu liễm hơi thở toàn thân giống như không tồn tại, rũ mi mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Vừa không có ý đồ nhìn trộm vẻ mặt trên mặt hắn, cũng không có ý đồ quấy rầy hắn trầm tư.

Tuy rằng từ xa nhìn qua, vẻ mặt Nam Cung Thiên Mạc ngớ ngẩn, nhưng tới gần bên người hắn, lại có thể cảm giác được hàn ý trong không khí áp lực nặng nề.

“Bốn năm qua, trong cốc đã xảy ra chuyện gì?” Nam Cung Thiên Mạc duỗi mi, mang ra một tia ý cười ấm áp, hữu ý vô ý quanh co hỏi han.

Hàn ý kia nháy mắt mất đi, trong phòng lại khôi phục không khí đầu hạ, độ ấm phù hợp.

Liễu Như Phong khiêm cung hạ thấp người, đem đồ ăn tới trước mặt Nam Cung Thiên Mạc, nhìn hắn cầm lấy chiếc đũa, động tác thong thả mà tao nhã.

Liễu Như Phong hơi hơi nhớ lại một chút, mở miệng, thanh âm thong thả mà trầm thấp, một bên nhớ lại, một bên cẩn thận châm chước từ ngữ......

Ba năm trước.

Tháng năm: Đệ Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc nổi điên.

Tháng bảy: Lễ phu nhân tra ra thiếp thân thị tòng của Thiên phu nhân có ý đồ đối Trác Tiêu Cung hạ độc.

Tháng tám: Cốc chủ tức giận lãnh khốc đem Thiên phu nhân mình vô cùng sủng ái ra oan nhãn đoạn chỉ (khoét mắt, chặt ngón tay) , tra tấn suốt một ngày, mới làm cho nàng đoạn khí......

Tong cung của mười hai vị công tử khác thoạt nhìn gió êm sóng lặng......

Hai năm trước.

Tháng ba: Cốc chủ cự tuyệt yêu cầu triệt tiêu thân phận Đệ Tứ công tử của Nam Cung Thiên Mạc do các trưởng lão đưa ra, cũng như yêu cầu xử tử Nam Cung Thiên Mạc!

Các nơi trong cốc, tựa hồ đối bệnh điên của Nam Cung Thiên Mạc có hứng thú rất lớn, cả quang minh lẫn lén lút, Trác Tiêu Cung trở thành nơi náo nhiệt nhất trong cốc.

Tháng tư: Đệ Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, hướng Trác Tiêu Cung đưa ra đề nghị dẫn đệ đệ hắn đi Lạc Dương Cung, bị Lễ phu nhân cự tuyệt!

Tháng năm: Người hầu trong cốc được phân cho Đệ Tứ công tử trốn đi, lại bị Lễ phu nhân bắt về.

Tám tháng: Biển hoa trong hoa viên của Lễ phu nhân nở động lòng người dị thường, nghe nói là bởi vì bùn đất trong hoa viên của Lễ phu nhân quá mức phì nhiêu.

Một năm trước.

Tháng hai: cốc chủ tuyên bố, Tuyệt Thiên thần công của hắn đã đạt đến tầng thứ chín, ba năm sau nhường vị trí cốc chủ, vào cấm địa Tuyệt Cốc bế quan, vô luận thành hay bại, đều sẽ không ra khỏi cấm địa.

Trong mười ba vị công tử, trừ bỏ cốc chủ đời kế, mọi công tử khác, tính cả công tử trong điện, đều bị đem vào cấm địa!

Lễ phu nhân mang theo Đệ Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc điên điên, trước tiên vì cốc chủ chúc mừng!

Sau khi hồi cung, Lễ phu nhân phân phó Trác Tiêu Cung toàn diện cảnh giới, không cho bất luận kẻ nào ra vào.

Sự tranh đoạt của mười ba vị công tử Tuyệt Cốc theo chỗ tối chuyển ra chỗ sáng, càng thêm thảm thiết.

Tháng năm: Đệ Thập công tử không biết như thế nào mà trúng độc, toàn thân thối rữa mà chết.

Cốc chủ hạ lệnh, đem tất cả tôi tớ người hầu còn sống trong cung Đệ Thập công tử xử tử toàn bộ!

Nghe nói, động thủ chính là Ảnh Điện trực thuộc cốc chủ......

Chỉ vẻn vẹn một đêm, nguyên là Tiêu Mai Cung Đệ Thập công tử, đã trở thành một tòa cung chết, toàn bộ một trăm tám mươi người trong cung, không một ai có thể trốn.

Tám tháng: Đệ Bát công tử khi ra ngoài, bị người ám sát bỏ mạng. Cốc chủ lại hạ lệnh diệt cung.

Tháng mười một: Đệ Ngũ công tử khi sủng hạnh một danh mỹ nữ, bị mỹ nhân kia đâm chết. Ngày thứ hai, cung Đệ Ngũ công tử bị diệt.

Năm nay.

Đầu tháng một: Liễu Như Phong mới tới Trác Tiêu Cung.

Giữa tháng một: Đệ Thập Nhị công tử tự ý ra khỏi điện, khi đến khe núi phía sau Tuyệt Cốc, bị người phục kích, thân thể Thập Nhị công tử bị trúng bốn mươi lăm vết đao, tính cả người hầu tùy thân mang theo, tổng cộng mười tám người toàn bộ tử vong.

Tiếp theo, cung Thập Nhị công tử, bị cốc chủ hạ lệnh giết sạch.

Cuối tháng một: Liễu Như Phong bảy lần phát hiện trong đồ ăn có độc.

Giữa tháng hai: Đệ Thất công tử ở trong cung bị người ám sát. Cung Đệ Thất công tử bị diệt.

Cuối tháng hai: Trác Tiêu Cung bị người không rõ thân phận đột nhập mười tám lần, Trác Tiêu Cung tử vong ba mươi sáu người.

Đầu tháng ba: cung Đệ Cửu công tử trúng độc —— Thực Hồn Đan, cung Cửu công tử bị diệt.

Lễ phu nhân hạ lệnh hết thảy sự vật trong Trác Tiêu Cung, khi sử dụng nhất thiết đều phải nghiệm độc. Cũng hạ lệnh ám sát một gã thị vệ xuất thân Độc Điện trong cung Thập Nhất công tử.

Tháng năm: Hoàn Kiếm Cung Đệ Nhất công tử, trong một đêm, ngay cả người canh cửa cung điện, bị một phen đại hỏa vô danh thiêu thành một phiến tro tàn.

Cốc chủ tức giận, nghiêm khắc cảnh cáo các công tử còn sống, không được hủy hoại cung điện trong cốc! Cũng vì sáu vị công tử còn sống, mỗi người được ban thưởng một danh ảnh vệ......

Các cung, vô luận là phòng thủ vẫn là cảnh giới, đến nỗi ngay cả con muỗi đều khó có thể ra vào. Các công tử xuất cung, lâu thì toàn bộ cung xuất động, chậm thì cũng có trên dưới một trăm người......

Năm vị công tử trong lúc đó, tranh đoạt càng thêm kịch liệt......

Nam Cung Thiên Mạc mặt nhăn mày nhíu, chỉ còn lại có Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà —— đại ca, Tam công tử Dương Kính Thiên, Lục công tử Trữ Thanh, Thập Nhất công tử Âu Dương Tín, Thập Tam công tử Đinh Tường cùng với chính mình.