Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 3



Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Đang khi suy nghĩ khổ não, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa đến gần. Cửa phòng mở ra lại đóng, Liễu Như Phong xuất hiện trong một thân xiêm y màu xanh đen sạch sẽ, bưng một chậu nước ấm, đặt trên mặt đất cạnh giường, nhúng một cái khăn ướt.

“Bữa sáng sẽ lập tức xong, thỉnh công tử lau mặt trước.” Liễu Như Phong một bên nói, một bên đưa qua khăn tay.

Nam Cung Thiên Mạc hơi ngồi dậy, tiếp nhận, lau, nhìn nhìn xung quanh, hỏi: ”Sao không có gương?”

Liễu Như Phong tiếp nhận lại khăn tay,khom người bưng thủy bồn lên, xích lên gần một chút, thuận tiện cho Nam Cung Thiên Mạc rửa tay, hồi đáp: “Nghe nói trước đây bị rớt bể qua vài lần, còn khiến công tử bị thương, sau đó Lễ phu nhân không cho đặt gương nữa.”

Nam Cung Thiên Mạc rửa sạch tay, dùng khăn lau, vén chăn, đứng trên mặt đất, ánh mắt chuyển vòng quanh căn phòng trống rỗng, cười nói: “Những thứ khắc cũng là như vậy? Trước hay sau khi ngươi đến?”

Liễu Như Phong đem thủy bồn đặt cạnh cửa, xoay người lại lấy ra một bộ trường sam bằng lụa lam sắc từ tủ giường, một mặt giúp Nam Cung Thiên Mạc mặc vào, một mặt hồi đáp: “Sau khi thuộc hạ đến, những thứ khác cũng là như vậy.”

Nam Cung Thiên Mạc đứng không nhúc nhích, mặc cho Liễu Như Phong đem y phục trên người chỉnh phẳng lại, nhìn nhìn y quỳ xuống, chỉnh sửa lại vạt áo, lại hỏi: “Tình hình trong viện thế nào? Ta không muốn có người thứ ba biết được tình hình của ta!“

Tay Liễu Như Phong đang vuốt thẳng vạt áo, hơi dừng lại, hồi đáp: “Mỗi ngày vào giờ Mẹo sẽ có người trong viện đến xem xét tình hình. Bình thường chỉ có thuộc hạ hầu hạ công tử, có khi Lễ phu nhân có việc phân công thuộc hạ, khi đó Lễ phu nhân sẽ cử a hoàn thân cận tên gọi Tiểu Ngọc đến hầu hạ công tử. Trong sân bốn phía đều có người của phu nhân canh gác, sợ công tử đi ra ngoài, gặp phải chuyện bất trắc… Công tử, người nghi ngờ?”

Nam Cung Thiên Mạc cười lạnh một tiếng: “Nếu ta không muốn chết, hoặc lại phát điên, sao dám dễ dàng tin tưởng người khác? Hiện giờ chính ngươi tự tay làm cơm canh, đừng nói ngươi không có bất luận lòng nghi ngờ gì!”

Liễu Như Phong ngẩng đầu, sắc mặt có chút trắng bệch, thấp trầm mà kêu: “Công tử ……”

Nam Cung Thiên Mạc hướng cửa mà đi, không để ý đến chân chủa bản thân còn để trần, tóc tai bù xù, chỉ nói: “Ra khỏi cửa phòng này, ta vẫn là một kẻ điên, ngươi phải nhớ cho kỹ!“

Phía sau vang lên thanh âm xen lẫn kinh hoàng của Liễu Như Phong: “Thuộc hạ làm việc cho Lễ phu nhân, nguyên bản là do yêu cầu lúc mới đến của Lễ phu nhân, sau là do trong cốc càng ngày càng loạn, nếu không có Lễ phu nhân, một mình thuộc hạ, khó mà bảo hộ công tử chu toàn, cho nên đối sự phân phó của Lễ phu nhân, không dám không tận tâm tận lực, nếu công tử muốn trách tội, thuộc hạ nguyện lĩnh bất luận nghiêm phạt nào! Sau này, thuộc hạ tuyệt không dám có nửa phần làm trái công tử nữa, thỉnh cầu công tử tin tưởng.”

Cước bộ Nam Cung Thiên Mạc dừng một chút, nói: “Nhớ kỹ lời thề của ngươi!”

“Thuộc hạ không dám quên” Liễu Như Phong thở phào nhẹ nhõm, đối bóng lưng của Nam Cung Thiên Mạc, trọng trọng khấu đầu. Nghĩ nghĩ, có chút bất an mà nói: “Chỉ là hôm nay, thuộc hạ có cần đi đến chỗ Lễ phu nhân hồi báo hay không?”

“ Chỗ mẫu thân, ngươi vẫn cứ đến như cũ đi! Tối nay quay lại đây thị tẩm, có vấn đề hay không?” Nam Cung Thiên Mạc không quay đầu lại. (Thị tẩm: nói chung là đến ‘ngủ chung’, nghĩa sâu xa tự hiểu.)

“ Vâng, tất cả của thuộc hạ nguyên bản đều thuộc về công tử, thân mình này đương nhiên cũng vậy.” Liễu Như Phong không có nửa phần chần chừ mà hồi đáp.

Nam Cung Thiên Mạc vừa lòng nở nụ cười, đẩy cửa bước ra, một bên chậm rãi bước dọc hành lang, một bên đưa mắt nhìn trái nhìn phải.

Liễu Như Phong từ dưới giường lấy ra một đôi giày vải, bước nhang đuổi kịp,cùng Nam Cung Thiên Mạc sóng vai, thấp giọng nói: “Thuộc hạ đắc tội.”

Hai tay ôm Nam Cung Thiên Mạc, dựa vào tường nửa ngồi xổm xuống, thay hắn mang giày vào. Lại duỗi tay vuốt thẳng tóc dài rối tung, dùng một dải lụa trắng buộc lại.

Nam Cung Thiên Mạc hồi tưởng một chút, liền duỗi tay kéo cổ Liễu Như Phong, đeo lên mặt một nụ cười ngu ngốc, nói: “Lan nhi, ta đói bụng!”

“Vâng, thuộc hạ mang công tử đi ăn cơm” Sắc mặt Liễu Như Phong có chút xấu hổ, thanh âm cứng ngắc, đem Nam Cung Thiên Mạc nửa ôm lấy, hướng phòng khách mà đi đến.

Nam Cung Thiên Mạc đem mặt vùi vào ngực Liễu Như Phong, thở dài, duỗi tay hung hăng ngắt ở bụng y một cái phen, đè thấp thanh âm nói: ”Tự nhiên một chút! Trước kia ngươi làm như thế nào, hiện tại cũng làm như thế.”

Liễu Như Phong cố nén đau, không dám lên tiếng, chỉ ôm Nam Cung Thiên Mạc, tăng nhanh cước bộ.

Nam Cung Thiên Mạc cũng không tiếp tục làm y khó xử, nắm lấy một sợi tóc đen rũ xuống trước ngực Liễu Như Phong mà đùa nghịch.

Bước vào đại sảnh, Liễu Như Phong cẩn thận đem Nam Cung Thiên Mạc đặt vào một chiếc ghế siêu lớn phủ đầy lông thú êm ái. Có lẽ do hành vi của Nam Cung Thiên Mạc, khiến cho Liễu Như Phong cảm giác được vài phần tình hình ngày xưa, để cho Liễu Như Phong điều chỉnh tốt tâm tình. Lúc này, trên mặt Liễu Như Phong cũng hiện lên một nụ cười ôn nhu thập phần tự nhiên, ôn nhu dỗ dành nói: “Công tử, chúng ta làm ảo thuật được không? Người bịt kín mắt,sau đó đếm đến mười, thuộc hạ sẽ làm cho trên bàn xuất hiện bữa sáng thơm ngào ngạt, được không?”

“Hảo a! Ta đây sẽ bịt! Một, hai, ba…” Nam Cung Thiên Mạc nói xong, tay bịt chặt hai mắt của mình, trong lòng khẽ rùng mình, trực giác mách bảo có chút không đúng, âm thầm điều động nội tức, bên tai nghe được bên người có tiếng gió ma sát vạt áo, đó là Liễu Như Phong đề khí thả người rời đi.

“Năm, sáu, bảy…” Nam Cung Thiên Mạc kiên trì đếm, bỗng phát giác trong góc đại sảnh vang lên một tiếng cười nhạo cực nhỏ, nếu không vận nội tức, tuyệt khó có thể nghe được.

“Tám, chín…” Quả nhiên! Nam cung Thiên Mạc âm thầm cười lạnh trong lòng. Tiếng gió lần thứ hai vang lên trong không trung, là Liễu Như Phong đã trở về.

“Mười!” Nam Cung Thiên Mạc buông hai tay, trên bàn đã bày ra một chén cháo nóng hổi, cùng hai món ăn sáng thơm ngát.

“Hảo a, hảo… Lan nhi giỏi quá!” Nam Cung Thiên Mạc vỗ tay cười to.

Liễu Như Phong cầm lấy chiếc thìa nhỏ bằng bạc trong chén, múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi thổi, chạm nhẹ trên môi, cảm giác độ ấm thích hợp, một mặt ôn nhu dỗ dành, một mặt đút cho phía Nam Cung Thiên Mạc ăn.

Đút xong cháo, Liễu Như Phong lại đem Nam Cung Thiên Mạc ôm trở về trong phòng, nhẹ nhàng đặt hắn lên giường, quỳ cúi xuống đầu, thấp giọng nói: “Thuộc hạ vượt phép.”

“Không sao, nếu không làm như vậy, khó có thể qua mặt được người khác. Người trong sảnh kia là ai?” Nam Cung Thiên Mạc khẽ mỉm cười nói.

“Là một cao thủ do cốc chủ an bài.” Liễu Như Phong ngẩng đầu lên.

“Nga? Nếu đem so với ngươi thì sao?” Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn mắt y cười hỏi.

“ …..” Liễu Như Phong trầm mặc một hồi, hồi đáp: “Trong vòng ba trăm chiêu, khó phân thắng bại. Nếu lấy mệnh cùng đọ sức, thuộc hạ cũng chỉ có năm phần thắng.”

“Đã giao thủ?” Nam Cung Thiên Mạc có chút kinh ngạc.

“Vâng… Một tháng trước, khi hắn mới đến, giữa đêm có ý muốn đột nhập vào phòng công tử.” Liễu Như Phong đạm đạm đáp.

“Kết quả?” Nam Cung Thiên Mạc có chút hứng thú.

“Đấu được nửa trận, thuộc hạ thấy ảnh bài trên lưng hắn, thu tay.” Liễu Như Phong cúi thấp đầu.

“Ảnh vệ?” Nam Cung Thiên Mạc cười lạnh, hôm qua đói bụng cả ngày, sao không thấy hắn đi ra? Mắt thấy Liễu Như Phong cúi đầu, không khỏi cười nói: “Chịu thiệt? Nhìn không thuận mắt?”

“Không phải… hắn…” Liễu Như Phong phẫn nộ mà nâng đầu, nhìn Nam Cung Thiên Mạc, môi động động, lại không nói tiếp.

“Ha hả, hắn khinh thường ta?” Nam Cung Thiên Mạc tâm tình tốt mà cười nói, không chút nào bất ngờ. Theo một tiếng cười nhạo trong đại sảnh kia, là có thể suy ra, bất quá, muốn để cho một cao thủ, thuần phục đối một kẻ điên, đúng là có chút làm khó.

Liễu Như Phong cắn môi trầm mặc một hồi, cúi đầu nói: “Là thuộc hạ vô năng.”

“Đứng lên đi, chuyện không liên quan ngươi.” Nam Cung Thiên Mạc nhịp nhịp ngón tay bên giường, nhìn y đứng dậy, lại nói: “Hôm qua, mẫu thân muốn ngươi giết là ai?”

“Là người bên cạnh Tam công tử, xuất thân Dược Điện, Lễ phu nhân nói, hắn có ý đồ hạ độc trong Trác Tiêu Cung chúng ta.”

“Hắn võ công tốt? Ngươi làm sao lại bị thương?” Nam Cung Thiên Mạc không phủ định.

“Võ công người nọ bình thường, chỉ là kê đơn có chút lợi hại, thuộc hạ trúng mê dược của hắn, bị hắn trong lúc sắp chết đánh một chưởng.” Biểu tình trên mặt Liễu Như Phong có chút xấu hổ, nói: “Lúc đó vội trở về, không điều tức ở trên đường, mới bị công tử nhìn ra. Hiện tại đã không còn việc gì.”

Nam Cung Thiên Mạc ân một tiếng nói: “Ngươi đến chỗ mẫu thân hồi báo trước đi. Đúng rồi, tìm cho ta cái gương.”

“Vâng.” Liễu Như Phong xoay người đi ra ngoài, không bao lâu sau, cầm một mặt gương đồng đến, giao đến tay Nam Cung Thiên Mạc, rồi thi lễ, rời đi.