Tuyết Hoa Phong Nguyệt

Chương 24: Cửu cung liên hoàn tuyệt mệnh



Với những nghi ngại mơ hồ, đang đi nhanh, chàng bỗng chậm lại. Và sau đó, vừa bước đi thật nhẹ, chàng vừa cố soi rọi mục quang như muốn nhìn xuyên qua lớp vân vụ mờ mờ.

Ở một nơi có đầy vân vụ như thế này, nếu bảo mục lực là vô dụng e có phần quá đáng. Nhưng sự thật, Tư Không Bạch dù có mục lực thuộc hàng tinh tường cũng không thể nhìn xa quá nửa trượng. Điều này chứng tỏ với hai lần đi vào cốc núi thì lần thứ hai này lớp vân vụ đã xuất hiện nhiều hơn, dày hơn.

Không những thế, cũng ở lần thứ hai này, dường như thính giác của chàng cũng bị suy giảm hoặc là cách chàng từ năm bảy trượng trở lại đang có một sự tĩnh lặng lạ kỳ. Tĩnh lặng đến độ tiếng gió thổi cũng không có, tiếng sương rơi cũng im bặt.

Càng thêm hồ nghi, chàng cố tình di chuyển chậm hơn, nhẹ hơn.

Và thật bất ngờ, chỉ cách chàng độ một trượng chứ không hơn, bỗng có tiếng người chép miệng lẩm bẩm :

- Ở một nơi xa thật xa như thế này cớ sao bỗng xuất hiện trận Cửu Cung Liên Hoàn Tuyệt Mệnh của nhà Gia Cát ta?

Kinh hãi đến phải bế khí, Tư Không Bạch không thể ngờ người vừa vô tình phát thoại và để lộ thân phận chính là Gia Cát Quân.

Và còn có gì kinh hãi hơn nếu trong vòng một trượng chàng không hề phát hiện sự có mặt của ả. Như thế chẳng phải nói lên bản lĩnh của ả đã vào hàng tuyệt đỉnh rồi sao, lai vô ảnh, khứ vô hình?

Còn đang nghi hoặc thảo nào chàng không nghe gì cũng không thấy gì bỗng có tiếng Hứa Vân Thông mơ hồ vang đến :

- Công chúa từng đề cập đến Gia Cát Nghị lệnh tổ là nhân vật đã từng tuyệt tích khi du nhập Trung Nguyên, phải chăng đây chính là trận do chính lệnh tổ thiết lập?

Chàng ngỡ đã nghe lầm, còn nếu như không lầm, võ học của Hứa Vân Thông như thế nào chàng biết, có lý nào đến cả tiếng hô hấp nặng nề của Hứa Vân Thông chàng cũng không nghe thấy?

Và như vậy, chàng bỗng chuyển sang sự nghi ngại khác, thính lực thị lực của chàng không phải đã kém đi. Trái lại điều đó xảy ra vì hiện giờ chàng đang lạc vào trận đồ Cửu Cung Liên Hoàn Tuyệt Mệnh như ả Gia Cát Quân vừa lẩm nhẩm.

Có lẽ chàng nghĩ đúng. Vì thanh âm của Gia Cát Quân lại vang đến tai chàng :

- Ta không hề phủ nhận điều đó. Nhưng lạ ở chỗ, trận đồ này đã bị sửa đổi, không đúng như nguyên thủy mà ta rất am tường.

Có tiếng Tả Danh :

- Hay có người đã vào đây trước chúng ta và người đó thay đổi thế trận là để ngăn ngừa những ai cũng có ý xâm nhập?

Gia Cát Quân lại chép miệng :

- Do Tả huynh không tinh thông thuật kỳ môn độn giáp nên mới nói như thế. Đâu phải muốn thay đổi trận thế lúc nào cũng được và nhất là làm cho trận thế phải tăng thêm uy lực nhiều hơn so với lúc đầu? Cứ theo tình thế này mà nói, trận thế đã được sửa đổi ngay từ lúc bắt đầu thiết lập và là một hợp trận do hai người cùng lập.

Tư Không Bạch bỗng thất kinh khi nghe Hứa Vân Thông tỏ ra linh lợi không đúng chỗ. Hứa Vân Thông đang bật reo lên :

- Nếu những gì Đàm Tất Hạ nói là đúng, trước kia độ trăm năm ở Trung nguyên có đến hai nhân vật cùng thất tung. Đó là Tuyết Nguyệt nhị hùng. Và bây giờ vì Công chúa đã nhận ra một trong hai hợp trận là do Gia Cát Nghị lệnh tổ lập, nhân vật còn lại phải là một trong Nhị hùng đó.

Gia Cát Quân bất ngờ à lên :

- Hứa huynh nói không sai. Rất có thể gia tổ khi vào Trung Nguyên đã hóa thân thành một trong Tứ Đại Hùng. Vì gia tổ cũng đã thất tung xấp xỉ trăm năm. Vậy Nguyệt chính là gia tổ.

Có tiếng Kha Lạc nêu nghi vấn :

- Sao không là Tuyết? Công chúa lấy gì làm chắc gia tổ chính là Nguyệt?

Gia Cát Quân phì cười :

- Thứ nhất, Tuyết mang ẩn ý lạnh, công phu của nhà Gia Cát nào phải lãnh công. Thứ hai, nếu ta nghe không lầm nhân vật mang chữ Tuyết là nữ nhân, gọi là Phi Tuyết Tiên Tử. Và Tuyết Nguyệt đã phối ngẫu thành đôi phu thê, như vậy Nguyệt là nam nhân. Gia tổ cũng là nam nhân mà.

Ả Xuân Mai mãi đến lúc này mới lên tiếng :

- Công chúa! Tình hình này cho thấy Tra Khuất tuy được lệnh dò xét nhưng có thể lão chưa từng đi vào đây. Chứng tỏ những tin do lão đưa về là của lão tự bịa đặt. Theo nô tỳ, lệnh tổ Gia Cát lập trận này là để bảo vệ sinh mạng.

Gia Cát Quân buông tiếng hừ lạnh :

- Ta cũng nghi như ngươi. Hừ! Ta càng quyết phải tìm thấy di bút, di ngôn của gia tổ. Và khi đã tìm thấy mối thù càng lúc càng sâu nặng, hỏi sao Gia Cát Quân này không báo thù?

Tư Không Bạch hỡi ôi. Vì như thế nếu Gia Cát Quân quyết thục hiện điều này kết quả thế nào ả cũng tìm thấy di học của Gia Cát Nghị và hậu quả đối với võ lâm Trung Nguyên thật khó lường.

Chàng thêm chấn động khi nghe Gia Cát Quân phát lệnh :

- Tuy chưa biết đúng sai nhưng mọi người hãy đi theo từng bước chân của ta. Đừng lầm lỡ hậu quả khó thể nói trước.

Vậy là chàng hiểu, lần trước chàng chưa bị trận đồ giam hãm quả là điều may mắn. Và lần này nếu chàng còn manh tâm mạo hiểm, có thể chàng phải lưu lại đây vĩnh viễn.

Cố trấn tĩnh, chàng nhếch môi cười lạt, chàng đã có cách để không lạc đường trong trận.

Nhẹ nhàng và êm thấm cùng với sự cẩn trọng cao độ, Tư Không Bạch len lén bám theo sau đoàn người Gia Cát Quân.

Chàng nghĩ không lầm nếu Gia Cát Quân đã xuất hiện ở đây cùng với Xuân Mai và còn có Hứa Vân Thông, Kha Lạc, Tả Danh theo chân nhất định những người còn lại chàng từng biết cũng phải có mặt.

Gia Cát Quân đã dặn mọi người phải cố dịch chuyển theo từng bước chân để không bị lạc trong trận, như vậy chính Gia Cát Quân là người dẫn đầu. Và theo sau Gia Cát Quân ngoài bốn nữ lang Hoàng Y theo hầu còn có bọn Hứa Vân Thông bốn người.

Với tất cả tám người nối đuôi nhau bám theo, một Gia Cát Quân dẫn đầu đâu dễ gì phát hiện nếu sau tám người đó còn có thêm một nhân vật nữa.

Tư Không Bạch đã thực hiện đúng như vậy và chàng càng yên tâm khi người đi sau cùng của đoàn người chính là Thạch Nhân, một người nếu chưa dám chắc có hảo cảm với chàng thì chí ít từ trước cho đến nay vẫn chưa có lần nào tỏ ra có địch ý với chàng.

Thạch Nhân với sở học có hạn dường như không thể nào biết đang có Tư Không Bạch lặng lẽ bám theo sau. Do đó, vô tình Thạch Nhân biến thành người dẫn đường cho chàng.

Thạch Nhân ngoặc phải, chàng ngoặc phải, ngoặc trái chàng cũng ngoặc trái. Họ Thạch đi hoặc dừng lại thì Tư Không Bạch cũng đi hoặc dừng lại.

Cứ thế, cho đến lúc Tư Không Bạch nghe có tiếng Gia Cát Quân cất tiếng lo ngại :

- Đã có người từng vào đây trước chúng ta. Vì người này không tinh thông trận đồ đã bị giam hãm và trận đồ đã biến chuyển khác thường, chứng tỏ người này quá hoảng loạn, có những hành vi loạn động vô tình kéo theo sự biến đổi của trận đồ.

Xuân Mai cũng lo ngại không kém :

- Bây giờ thì sao Công chúa? Có cách nào giúp chúng ta có thể tiếp tục không? Hay phải...

Gia Cát Quân bỗng buông một tiếng cười khẩy :

- Ngươi chớ quá lo. Một chút khó khăn này đâu thể gây trở ngại cho ta?

Tiếp theo đó, Gia Cát Quân hạ lệnh :

- Tạm thời mọi người cứ lưu lại đây chờ ta. Chỉ cần tìm ra nhân vật kia, ngăn hành vi loạn động của hắn lại, trận thế sẽ ngừng biến chuyển. Nhớ đấy.

Vì đứng ở cuối hàng và vì đang dịch chuyển trong trận đồ khác xa với lúc dịch chuyển ở chỗ trống nên Tư Không Bạch đương nhiên không thể nhìn thấy Gia Cát Quân.

Chàng chỉ biết ả bỏ đi khi nghe có tiếng Xuân Mai đột ngột căn dặn :

- Mọi người hãy nhìn vào phía sau kiểm lại xem đầy đủ không?

Chàng phát hoảng khi lần lượt có tiếng của từng người báo danh :

- Hạ Lan!

- Có Hứa mỗ.

- Thu Cúc!

- Tả mỗ đây rồi.

- ...

Tư Không Bạch chỉ dám hy vọng, do Thạch Nhân tự biết y là người đứng sau cùng, y sẽ không phí công quay nhìn phía sau.

Tuy thế, trong nhất vạn có ai dám chắc là không có vạn nhất? Biết đâu vì thấy mọi người đều quay đầu nhìn về phía sau, Thạch Nhân cũng quay lại thì sao?

Chàng ngấm ngầm nghĩ kế :

Nếu dịch lùi lại hoặc bước lánh qua một bên, chà chỉ một bước sơ sẩy là đủ cho trận thế biến động, chàng lập tức tự gây họa chàng.

Không được!

Trong tình thế khẩn trương, với mọi việc đều có thể xảy ra, do Tư Không Bạch không thể nghĩ ra kế nào khả dĩ, chàng đành chấp nhận mai rủi.

Người đứng ngay phía trước Thạch Nhân đã lên tiếng :

- Kha Lạc!

Toàn thân chàng vụt hóa đá khi thấy đầu của Thạch Nhân như đang có dấu hiệu ngọ nguậy.

“Nguy tai! Họ Thạch cần gì phải quay lại? Trừ phi... trừ phi từ bây giờ Thạch Nhân đã có chút nghi ngờ rằng ở phía sau...”

Thạch Nhân quay đầu nhìn phía sau thật. Miệng họ Thạch đang ung dung báo danh :

- Thạch...

Mắt họ Thạch mở to. Điều đó cho biết họ Thạch quá đỗi kinh ngạc vì không ngờ còn có người thứ chín nữa đứng phía sau.

Tứ chi rụng rời, Tư Không Bạch nào biết vào thời khắc này mắt chàng để lộ thái độ lo sợ và van xin cầu khẩn Thạch Nhân như thế nào.

Và điều hết sức quái lạ liền xảy ra. Hai mắt đang mở to bỗng từ từ nheo lại, miệng Thạch Nhân vẫn tiếp tục phát thoại :

- (Thạch )... Nhân! Không còn nữa!

Không tự chủ được nữa, tay chàng bất giác đưa lên lau vội giọt mồ hôi lạnh chẳng biết có hiện hữu hay không trên vầng trán của chàng.

Chỉ khi nhìn thấy Thạch Nhân lẳng lặng lắc đầu và dường như có tiếng thở dài kèm theo, Tư Không Bạch mới tin những gì đang xảy ra là thật, chàng điểm một nụ cười có thể nói là chưa bao giờ gượng gạo bằng.

Vậy là chàng biết, họ Thạch vì có hảo cảm, vì tin tưởng ở chàng nên mới có thái độ che chở vừa có. Còn cái lắc đầu lặng lẽ chàng đoán có thể Thạch Nhân trách chàng, sao chàng quá mạo hiểm. Hoặc họ Thạch trách chàng đã hiểu lầm ý tứ của bọn họ khi thấy bọn họ bốn người vẫn lẳng lặng bám theo bọn Gia Cát Quân?

Khó có thể biết đâu là ý nghĩ thật của Thạch Nhân, chàng đành lặng lẽ gật đầu và ra dấu, bảo Thạch Nhân đừng quá lo, chàng biết tự lo liệu.

Gia Cát Quân đã quay lại. Có tiếng của ả vang lên :

- Chúng ta bị chậm chân rồi. Như ả này vừa cung xưng có một bọn ba nhân vật do có trong tay bức họa đồ, có lẽ đã đến nơi chúng ta cùng đến. Giữ lấy ả, Xuân Mai. Mọi người phải nhanh chân hơn mới được. Đi!

Vẫn phải bước theo, tâm tư Tư Không Bạch đang có nghi vấn trùng trùng, theo lời Gia Cát Quân nói, có một nữ nhân vì bị lạc giữa trận nên đang bị ả khống chế. Là ai?

Dương Liễu Liễu hay là Hứa Vân Anh?

Ba nhân vật đã đi với bức họa đồ trong tay có thể là Cung chủ Bắc Băng cung và phụ tử Dương Thanh - Dương Liễu Liễu. Và nếu có ba nhân vật này, họ sau khi buộc Hứa Vân Anh phải giao bức họa đồ ra, đã cố tình loại bỏ ả, để ả phải lạc giữa trận.

Nếu đúng như vậy, chàng có phần nhẹ nhõm, ác lai ác báo, Hứa Vân Anh đáng bị như vậy.

Bất chợt, Tư Không Bạch nghe văng vẳng phía sau có tiếng người :

- Ta hy vọng, đây là lần đầu tiên ta và mụ phải đối xử nhau một cách thành thật. Bằng không, mụ đừng quên do mụ đã mất đi cơ hội tự luyện Phong Hỏa Hợp Bích đương nhiên không thể đối phó nổi Bách Hoa Hội Nguyên Âm của ta.

Tư Không Bạch bàng hoàng.

Vậy là Phong Hỏa - Bạch Y đang có sự liên hiệp? Thanh âm chàng vừa nghe chính là thanh âm của Bạch Hoa Lão Quân. Chữ “mụ” mà lão vừa đề cập còn ai khác ngoài mụ Phong Hỏa Xú Diện? Mụ chưa chết? Sau lần chân khí nghịch hành đến nỗi cương hỏa chân muội bị phát tán, điều gì đã xảy ra khiến mụ bây giờ vẫn bình ổn để mụ có thể hiệp với Bạch Hoa Lão Quân, ghép hai mảnh Phi Tuyết Cung Hàn lệnh lại?

Và quan trọng hơn, điều gì đã xảy ra đưa đến sự hợp tác chưa từng có giữa Phong Hỏa - Bạch Y?

Chàng nhẹ nhàng chạm tay vào Thạch Nhân.

Thạch Nhân quay lại cau mặt nhìn chàng.

Tư Không Bạch mấp máy môi, nói mà không phát thành thanh âm :

- Có Phong Hỏa - Bạch Y bám phía sau.

Thạch Nhân trợn mắt tỏ ra kinh nghi.

Chàng gật đầu miệng lại mấp máy :

- “Tại hạ không thể lộ diện. Cẩn trọng!”

Dứt lời, chàng nhắm mắt lại, cố tình dịch đúng hai bước về mé tả.

Sau đó, khi từ từ hé mắt nhìn quanh chàng chỉ thấy toàn là vân vụ và vân vụ không còn thấy Thạch Nhân đâu.

Biết rõ sẽ nguy nếu loạn động chàng đứng im vận lực ngưng thần nghe ngóng.

Cuối cùng chàng cũng nghe được thanh âm the thé của mụ Phong Hỏa Xú Diện :

- Lão Thẩm ngươi đừng quên ta giúp lão vì không muốn di học đó rơi vào tay lũ phản phúc Bạch Y giáo của lão, nếu không như thế...

Thanh âm của Bạch Hoa Lão Quân nghe rõ hơn :

- Thì cũng như mụ thôi, mụ cũng đang sợ ả gì đó đã phản mụ sẽ chiếm đoạt phần di học này vậy? Mụ đâu dễ dàng đối xử tốt với ta?

Có tiếng rít the thé của mụ Phong Hỏa Xú Diện, tiếng rít khá lớn, cho Tư Không Bạch biết cả hai đang di chuyển đến gần :

- Là ả tạp chủng họ Hứa. Hừ! May là phía ta chỉ có một, không như bên lão có đến ba.

- Ba? Sao mụ biết?

- Lão đừng hỏi ta. Lão tự biết như thế mà.

Bạch Hoa Lão Quân gật gù :

- Uổng cho ta đã dày công giáo dưỡng tiểu nha đầu họ Dương. Rốt cuộc để cho gã họ Nhậm mê hoặc, quyết tâm phản bội ta.

Chàng nghe chấn động. Rõ rồi Cung chủ Bắc Băng cung chính là Nhậm Thiên Hành, Bảo chủ Thiên Nam bảo, cũng là kẻ bội sư, nhẫn tâm sát hại sư phụ y cũng là sư phụ của chàng. Thảo nào họ Nhậm sẵn sàng dối gạt Cái bang, hăm hở tiếp nhận chức vụ Phó giáo chủ Bạch Y giáo. Đó là nguyên nhân khiến Nhậm Thiên Hành mau chóng phát hiện ý đồ của Phong Hỏa - Bạch Y khi tìm đến Quát Thương sơn. Và họ Nhậm cũng biết khơi dậy lòng oán thù của phụ tử họ Dương khiến cả hai nhanh chóng ly khai phản lại Bạch Y giáo.

Không nghe Bạch Hoa Lão Quân và mụ Phong Hỏa Xú Diện nói gì nữa, chàng nhắm mắt lại dịch chuyển về vị trí trước đó.

Mới dịch được một bước, chàng kinh hoàng khi phát hiện như có ai đó vừa đi ngang qua, chạm khẽ vào đầu vai bên hữu của chàng.

Chuyện đó là có thật. Chàng nghe người đó bật kêu lên, cũng nêu nghi vấn giống như chàng đang có :

- Nội tổ! Hình như cạnh hài nhi vừa có người đi chung.

Chàng giật mình, là Đàm Tất Hạ vừa lên tiếng.

Và chàng còn giật mình nhiều hơn khi nghe thanh âm của Đàm Tất Khả cũng vang lên :

- Ta và Thẩm thúc thúc đang đi ngay phía sau ngươi. Làm gì có ai đi ngang qua khiến ngươi phải hô hoán ầm ĩ như thế?

Thẩm thúc thúc nào nếu không là Thẩm Nguyên, Giáo chủ Bạch Y giáo?

Thanh âm của Thẩm Nguyên vang lên thật :

- Chúng ta đang di chuyển trong trận tất cả đều là ảo giác. Môn chủ hà tất phải hốt hoảng.

Đàm Tất Khả cười khẩy :

- Thẩm Nguyên ngươi chớ có quá lời. Hạ nhi còn quá trẻ chưa đủ tư cách làm Môn chủ.

Đàm Tất Hạ vặc lại :

- Nếu vậy theo phụ thân ai mới đủ tư cách? Đàm Tất Vũ, tên cẩu tạp chủng phản đồ ư?

Đàm Tất Khả gầm vang :

- Ngươi không được thóa mạ. Trừ phi ngươi cũng tự cho ngươi là thứ tạp chủng.

Đàm Tất Hạ bật cười :

- Từ khi phụ thân vì mê luyến nhan sắc của yêu nữ bỏ mẫu thân vò võ một mình cho đến chết, Tất Hạ này cũng từng nghĩ đúng như vậy. Ha... ha...

Có tiếng mụ Phong Hỏa Xú Diện quát :

- Bọn ngươi có im đi không? Sau mỗi khi có ngươi bên cạnh nếu không khắc khẩu với ta cũng xung khắc với bất kỳ ai ở cạnh ngươi. Tại sao chứ?

Có lẽ Đàm Tất Khả định nói gì đó nên mới có tiếng Hỏa nhị Đàm Tất Vũ can ngăn :

- Bỏ đi phụ thân! Đây đâu phải là lần đầu Tất Hạ nhiếc mắng hài nhi?

Đàm Tất Hạ hừ lạnh :

- Ngươi biết như vậy là tốt! Đừng tưởng ngươi bây giờ được nhìn nhận là người họ Đàm mà ta bỏ qua chuyện phản bội của ngươi. Nếu không vì ngươi nội tổ ta đâu phải thất bại trong việc luyện Phong Hỏa Hợp Bích? Cũng đâu bị ả Hứa Vân Anh vì lây nhiễm sự phản bội của ngươi khiến nội tổ suýt mất mạng.

Lúc này, Tư Không Bạch đang đường hoàng bám theo từng bước chân của Đàm Tất Vũ. Đương nhiên đi phía sau Đàm Tất Vũ không có thêm bất kỳ môn nhân đệ tử nào của Bạch Y giáo hay Phong Hỏa môn.

Và chàng nghe Đàm Tất Khả nghiến răng ken két :

- Nội tổ của ngươi không là nội tổ của Tất Vũ sao? Tất Vũ đâu đã gây điều gì bất lợi?

Chàng thấy ở phía trước, Đàm Tất Vũ cứ luôn ngọ nguậy như sắp sửa lên tiếng.

Bất chợt từ phía trước nữa có tiếng Bạch Hoa Lão Quân kêu :

- Không đúng rồi! Theo họa đồ ở đây phải có lối rẽ. Nhưng sao ở đây lại không có?

Chàng giật mình. Vậy là sau lần chàng cho Thạch Nhân biết có sự xuất hiện của Phong Hỏa - Bạch Y, có lẽ Thạch Nhân đã tìm cách báo cho Gia Cát Quân biết. Và do Gia Cát Quân làm cho trận đồ biến đổi nên địa hình không còn đúng với bức họa đồ.

Kết quả nếu bọn Bạch Hoa Lão Quân bị vây khốn chàng cũng đâu khác gì họ?

Chàng đang ngấm ngầm lo sợ thì cảnh quang xung quanh chàng vụt sáng lòa, không còn sự hiện diện của lớp vân vụ nữa.

Cũng chính lúc đó, chàng nghe Gia Cát Quân phát ra tràng cười lảnh lót :

- Chư vị muốn đến Biệt điện Nguyệt Hàn của gia tổ ư? Không sao, tiểu nữ Gia Cát Quân xin thay mặt gia tổ cung nghinh chư vị! Mời vào. Ha ha...

Nhanh như chớp, Tư Không Bạch đảo người lạng vào một chỗ khuất cạnh đó, đúng lúc nghe tiếng gầm phẫn nộ của Bạch Hoa Lão Quân vang lên :

- Phản đồ Dương Liễu Liễu. Nếu tiểu cô nương chấp thuận giao phản đồ cho lão phu, Bạch Hoa Lão Quân này cùng toàn thể Bạch Y giáo sẽ do tiểu cô nương tùy nghi sử dụng.

Từ chỗ khuất, chàng nhìn ra. Hỡi ôi nữ lang bị Xuân Mai nắm giữ chính là Dương Liễu Liễu. Vậy là Dương Liễu Liễu, không phải Hứa Vân Anh lúc nãy do lạc vào trận đồ nên bị Gia Cát Quân tìm thấy và chế ngự.

Nghe Bạch Hoa Lão Quân nói như thế Gia Cát Quân cười chúm chím :

- Hóa ra lão trượng đây là Bạch Hoa Lão Quân vang danh thiên hạ? Được! Nếu ả này chính là phản đồ của quý giáo, tiểu nữ rất sẵn lòng giao trả cho.

Có một tiếng gầm to lớn bỗng vang lên :

- Nha đầu chớ hồ đồ. Đó là người của bổn cung, kẻ nào dám tùy tiện bắt giữ?

Sau tiếng gầm này là tiếng gầm của Cung chủ Bắc Băng cung, tiếng rít phẫn nộ của mụ Phong Hỏa Xú Diện cũng được mụ thốt ra :

- Hứa Vân Anh! Ngươi còn dám chường mặt ra đây à?

Diễn biến xảy ra thật nhanh và thật hỗn loạn...