Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 40: Nghịch thiên tình ái



AdsMộc Nhã

15 tuổi, ta vượt qua kỳ sát hạch pháp sư và dấn thân vàogiang hồ

16 tuổi, ta gặp huynh, vị nghĩa ca của mình. Ấn tượng đầutiên của ta với huynh ấy thật sự không được tốt. Lúc đó, huynh ấy được mệnhdanh là vị pháp sư đào hoa nhất trong giới pháp sư. Với vẻ ngoài như điêu nhưkhắc, cộng thêm tài ăn nói và xuất thân cao quý, huynh ấy khiến cho tất cả nữnhân thiên hạ điên đảo, ngày nhớ đêm mong. Dù biết rằng bản thân mình không thểníu giữ, họ đều muốn được một lần trở thành “người đàn bà” của huynh. Đầu tiên,quả thực ta cũng có chút choáng ngợp vì vẻ tuấn tú của nghĩa huynh nhưng do cóthành kiến sẵn nên ta tìm mọi cách tránh xa, không muốn có chút dây dưa nào vớikẻ chuyên làm tan vỡ trái tim phụ nữ. Nhưng rồi, số trời run rủi, ta và huynh ấygặp mặt nhau không chỉ một lần. Qua thời gian tiếp xúc, ta rốt cuộc cũng hiểu,tại sao nhiều người phụ nữ có thể yêu huynh ấy đậm sâu đến vậy. Bởi, huynh ấylà một người tốt bụng, mặc dù đào hoa nhưng chưa bao giờ lợi dụng tình cảm củangười khác. Và đó cũng là lý do, khi huynh ấy nói rằng muốn kết nghĩa huynh muộivới ta, ta liền đồng ý không chút nghĩ suy

17 tuổi, ta gặp nàng, vị nữ tử xinh đẹp rung động lòng người,vị nữ tử với trái tim của một bồ tát sống, vị nữ tử chế ngự được con tim haythay đổi của đại ca ta. Ngay lần đầu tiên khi đại ca nhìn thấy nàng, ta đã biết,lần này mọi chuyện sẽ không còn giản đơn như mọi khi nữa. Và quả đúng như vậy.Đại ca ta, đã yêu, đắm say, vị nữ tử đó. Huynh yêu nàng bằng tất cả con tim, bằngtất cả lý trí, bằng cả sinh mạng của mình. Vì nàng, huynh nguyện làm tất cả. Vìnàng, huynh từ bỏ thói trăng hoa của mình. Vì nàng, huynh cố công tu luyện đểcó thể trở thành một vị Thuần Sư giỏi giang, khiến cho nàng có thể ngẩng cao đầukhi nói, huynh là người nàng yêu. Nhìn đại ca ta lúc đó, ta quả thực hết sứcngưỡng mộ vị nữ tử kia, hay đại tẩu của mình. Những lúc nhìn thấy ánh mắt sángngời của đại ca khi được ở bên đại tẩu, ta ước ao sao sau này mình có thể gặpđược một người giống như vậy, người mình yêu bằng cả trái tim và người yêu mìnhbằng cả lý trí

18 tuổi, ta gặp chàng, người đem đến cho ta những cảm xúckhông tên, người khiến ta hạnh phúc nhất và cũng là người làm vỡ tan trái timbé nhỏ của ta. Lần đầu tiên khi 4 mắt chúng ta chạm vào nhau, trái tim ta đã loạnnhịp. Và ta cũng biết rằng, chàng chính là người mà bấy lâu nay ta tìm kiếm, làngười bấy lâu nay ta mong đợi

19 tuổi, ta dùng hết can đảm bộc lộ cảm xúc của mình vớichàng. Từng lời nói, từng cử chỉ của ngày đó sau này thi thoảng vẫn hiện hữutrong từng cơn mơ của ta. Nhìn thẳng vào đôi mắt chàng, ba tiếng “muội yêuhuynh” run rẩy phát ra từ khóe miệng ta. Giờ phút đó, mọi thứ như ngừng chuyểnđộng, thiên hạ to lớn này dường như chỉ còn lại ta và chàng. Ta hồi hộp, sợ hãiđón nhận câu trả lời của chàng. Và rồi, khi nhừng lời chàng nói cuối cùng cũnghiện hữu, trời đổ mưa. Những trận mưa to lớn không ngừng trút xuống, những cơngió đêm không ngừng gào thét như để chia sẻ chút đau buồn đang bóp chặt lấy contim yếu đuổi của ta

20 tuổi, ta cuối cùng cũng hiểu được tại sao chàng lại chốitừ tình cảm của ta. Đơn giản lắm, trong con tim chàng đã có một bóng hình khác,một vị nữ tử không ai có thể thay thế. Nhìn ánh mắt của chàng ôn nhu níu giữ từngđộng tác của vị nữ tử đó, trái tim tưởng như đã chai sạn của ta lại một lần nữarỉ máu. Thời khắc ấy, ta rốt cuộc cũng hiểu, bản thân mình vẫn chưa thể lãngquên chàng. Ta yêu chàng bằng cả con tim, bằng cả lý trí. Ta muốn hận chàng, muốncăm thù chàng vì đã không đáp lại tình cảm của ta nhưng ta làm không được. Mỗikhi đêm xuống, trong từng giấc mơ ta có, lặp đi lặp lại vẫn chỉ là đêm hôm ấy,đêm ta nói với chàng ba tiếng thiêng liêng đó, đêm trời đổ từng hạt mưa khi tarơi từng giọt lệ. Ông trời quả thực khéo trêu ngươi. Ta yêu đơn phương chàng,còn chàng lại yêu đơn phương người khác. Chàng từ chối tình cảm của ta, ngườikhác chối từ cảm tình của chàng. Ta quên không được chàng, chàng xóa không đượctên người con gái đó

21 tuổi, sau nhiều lần cố gắng, rốt cuộc ta cũng từ bỏ khátvọng có thể ở bên cạnh chàng. Tạm biệt đại ca, đại tẩu, tạm biệt người nam tửquan trọng nhất của đời ta, ta tự mình bước đi trên con đường mới. Đêm hôm đó,trước khi giã từ mọi người, đợi khi chàng đã say ngủ, ta khẽ đặt lên môi chàngmột nụ hôn, nụ hôn đầu tiên của ta

22 tuổi, ta gặp chàng, vị phu quân tương lai của ta. Quả thực,ta không hiểu sao chàng lại muốn ta làm vợ chàng nhưng có một điều ta chắc chắn,chàng không hề yêu ta! Những khi hai ta ở bên nhau, ta không cảm nhận được dùchỉ một chút rung động. Trái tim ta vẫn hướng về chàng, người đầu tiên ta yêuvà cũng có thể là duy nhất

23 tuổi, ta đồng ý lấy chàng, phu quân của ta. Một đám cướihào nhoáng, lộng lẫy được tổ chức nhưng hai người trong cuộc lại không hề cóchút xíu cảm xúc nào về nhau. Hôn lễ của ta, đại ca, đại tẩu cùng với 1 – 2 bằnghữu của họ mà ta không quen cũng đến tham gia và tất nhiên không thể vắng bóngchàng. Trong suốt thời gian giao bái và cả đêm động phòng, ta luôn tưởng tượngchàng chính là phu quân của mình, là người đang nằm cạnh bên mình, là người ômmình vào lòng.

24 tuổi, ta gặp lại chàng trong đại điển đăng cơ của phuquân ta. Giờ đây chàng đã không còn là một pháp sư bình thường nữa mà đã trởthành một quân vương. Người nữ tử năm nào lặng thầm yêu chàng cũng đã trở thànhhoàng hậu. Khi nghe tin đó, tâm trạng ta không hiểu sao lại có đôi chút dậysóng. Ta biết, quả thực, ta vẫn chưa hề quên chàng. Biết rằng, chàng đã có thêtử nhưng ta cảm nhận được, hình ảnh nữ tử kia vẫn còn tồn tại bên trong tráitim chàng. Chàng vĩnh viễn cũng không thể nào yêu được hoàng hậu của mình cũngnhư ta, mãi mãi không thể đón nhận trượng phu của mình. Nhắc đến hoàng hậu củachàng, ta quả thực không hề ghen tỵ với nàng ta. Khi lần hai ta gặp nhau lần đầu,ta biết, nàng ta là con người cố chấp, không dễ dàng tử bỏ như Mộc Nhã ta. Cáigì nàng ta muốn có, nàng ta sẽ có cho bằng được! Nhưng, trên đời này, có đượcchắc gì đã là chiến thắng, đánh mất chắc gì đã là thua cuộc?

25 tuổi, ta trở thành mẫu thân. Nực cười thay, đứa bé gọi talà mẹ lại không phải là hài nhi do chính ta thân sinh. Nó là do một vị phi tầnkhác được phu quân ta lâm hạnh và rồi được đưa đến cho ta chăm sóc, nuôi dạy. Từngày có hoàng nhi, cõi lòng lạnh giá của ta phần nào được sưởi ấm. Ta lại yêu đời,một lần thêm nữa!

26 tuổi, hoàng nhi của ta được sắc phong thái tử. Khi biếtđược tin đó, ta nở nụ cười hạnh phúc. Ta biết, hoàng nhi lớn lên nhất định sẽlà một vị minh quân yêu nước thương dân. Nghĩ đến viễn cảnh ấy, tâm trạng ta trởnên vô cùng tự hào

28 tuổi, một vị phi tần khác trong cung qua đời, để lại saulưng hai đứa con côi cút, tội nghiệp. Trong hoàng cung người ăn người này, thửhỏi hai đứa bé đó làm sao có thể sống sót cơ chứ? Cảm thương cho số phận củachúng, với tư cách hoàng hậu, ta ra lệnh cho chúng nô tài cũng như hậu cungkhông ai được đụng đến chúng nếu không muốn bị chết. May sao, tuy ta không cócon nhưng do hoàng thượng vẫn không lạnh nhạt nên mọi người đều kiêng dè, khôngai dám làm trái ý ta

29 tuổi, ta gặp chàng, người làm thay đổi cả số phận của ta

Hoàng Quân

8 tuổi, mẫu thân ta qua đời. Ta dùng tất cả sức lực còn lạibảo vệ muội muội, cố giúp nàng lớn lên với một tuổi thơ êm ấm nhất. Nhưng, dùthế nào chăng nữa, ta cũng chỉ là một thằng nhóc, ở trong hoàng cung vô tìnhnày, ta với muội muội có thể sống sót sao? Suy nghĩ ấy khiến ta lo sợ, khiến tasáng ăn không ngon, tối ngủ không yên. Ta sợ rằng, nếu lơ là dù chỉ một giâyphút, tính mạng của anh em ta sẽ biến mất nhanh đến độ không ai thèm chú ý. Maysao, nhờ vị Mộc Nhã hoàng hậu ta chưa từng gặp mặt ra lệnh, chúng nô tài cùngđám phi tần như hùm như hổ kia cuối cùng cũng chịu buông tha cho ta cùng muộimuội. Và cũng từ đó, trong tâm trí ta không ngừng vang vọng hai tiếng, Mộc Nhã

9 tuổi, lần đầu tiên ta gặp nàng. Như bao ngày khác, hôm đóta thư thái cất bước dạo quanh ngự hoa viên. Chợt, một thân ảnh mỹ lệ đập vào mắtta, khiến ta không thể không chú ý. Khoác lên minh bộ y phục trắng toát mộtmàu, mái tóc buông lơi không chải chuốt, nàng ngồi đó tựa thiên tiên giáng trần.Đứng trước vị nữ thần đó, ta không dám có chút cử động dù là nhỏ nhất. Và rỗi,một giọt lệ trắng muốt tựa trân châu lăn dài trên bờ má ngọc ngà của nàng, khiếncho nội tâm ta có những biến chuyển lạ lùng đến chính ta cũng không thể lý giải

Nhẹ bước lại gần thiên tiên áo trắng, ta run run mờ lời, “Vìsao nàng khóc?”

Thiên tiên ngẩng cao đầu, mở to mắt nhìn ta, dường như khôngthể tin được lời ta vừa nói. Khẽ mỉm cười, nàng chầm chậm đáp, “Ai nói vớingươi là ta khóc?”

Ta đưa bàn tay bé nhỏ của mình lau đi giọt nước mắt trênkhuôn mặt mỹ miều của nàng, nghiêng nghiêng đầu nhìn sâu vào mắt nàng, ta nói,“Nếu người không khóc, tại sao nước mắt người lại rơi?”

“Ta … “

Nàng đang định ở lời thì ở phương xa, vài tên nô tài chạy tới,quỳ sụp xuống, “Hoàng hậu nương nương, ngươi đi đâu mà để chúng nô tài tim ngườisuốt vậy? Hoàng thượng, đại hoàng tử đang tìm người ạk”. Nói xong liền quaysang phía ta, “Hoàng Quân điện hạ cũng ở đây ạk? Nô tài kính an điện hạ”

Nhìn thẳng về phía Mộc Nhã, nội tâm ta chấn động không thôi.Nàng là Mộc Nhã hoàng hậu, người đã cứu giúp huynh muội ta sao? Nàng … nàng quảthực … quả thực quá đẹp. Thảm nào phụ hoàng lại sủng ái người, phong người làhoàng hậu

Mộc Nhã cúi xuống nhìn ta, dịu dàng nói, “Ngươi chính làHoàng Quân sao? Khi nào có dịp, ngươi hãy đến tẩm cung chơi với đại hoàng tử.Hai ngươi dù sao cũng là huynh đệ, cũng nên ở bên nhau”

Ta chỉ gật đầu chứ không nói năng gì cả. Sau khi Mộc Nhã đãđi xa, ta vẫn đứng đó, không chút cử động. Nhìn bàn tay của mình, thứ vừa lauđi giọt lệ nơi khóe mắt nàng, trong lòng ta không ngừng tự nhủ, nàng là MộcNhã, nàng chính là Mộc Nhã

10 tuổi, ta chứng kiến phụ hoàng rời bỏ Mộc Nhã hoàng hậu,ngã vào trong tay vị mỹ nhân mới được tuyển vào cung. Ta những tưởng, khi bị bộiphản như vậy, người sẽ đau lòng, sẽ suy sụp rất nhiều. Nhưng không, đối diện vớisự vô tình đó, Mộc Nhã chỉ cười, một nụ cười nhẹ nhàng, không mang bất kỳ chútxúc cảm nào hết. Và đó cũng là lúc, ta nhận ra, Mộc Nhã không hề yêu phụ hoàngnhư ta vẫn tưởng. Do vậy, cuối năm đó, khi vị phi tần kia sinh hạ một hoàng tử,người không chút ghen tuông, thật tâm gửi quà chúc phúc hai mẹ con vượt cạnbình an

11 tuổi, ta theo phụ hoàng và Mộc Nhã hoàng hậu đi đến Đoạngia chúc mừng sinh thần của Đoạn tiểu thư. Nghe phụ hoàng và mẫu hậu nói chuyện,ta mới biết rằng, quan hệ của nàng với Đoạn gia chủ không hề bình thường. Lúccòn phiêu bạt giang hồ, hai người đã từng kết nghĩa. Trên suốt chặng đường đi,trong tâm trí ta không tồn tại bất cứ điều nào khác ngoài câu hỏi, mẫu hậu vàĐoạn gia chủ thật ra có mối quan hệ khăng khít đến mức nào? Chỉ đơn thuần làhuynh muội kết bái hay còn hơn thế nữa??? May sao, đến khi dự tiệc, ánh mắt củamẫu hậu nhìn Đoạn gia chủ không hề có chút khác thường và bởi thế, tâm trạng tacũng trở nên vui vẻ một cách khó hiểu

Từ khi nào ta lại quan tâm đến chuyện của mẫu hậu với nam tửkhác cơ chứ???

Không để ý đến điều đó nữa, ta vui vẻ dự tiệc. Không may, sựvui vẻ đó của ta chỉ kéo dài được một lúc đến khi Vương phu nhân xuất hiện. Lúcđó, tất cả mọi người đều hướng sự tập trung của mình về hướng nàng nhưng mẫu hậuthì ngoại lệ, ánh mắt người không hề dời nam nhân ngồi cách đó không xa. Tráitim ta lúc đó tưởng chừng như bị ai bóp nghẹt lấy, khó thở vô cùng. Ta … ta làmsao … làm sao thế này?

12 tuổi, ta ngày đêm ở lại cung tẩm của Mộc Nhã để chơi đùacùng đại hoàng tử nhưng trong thâm tâm ta biết, đó không phải là lý do chính.Ta làm điều đó vì sao đến ngay cả bản thân ta cũng không hiểu nổi. Điều duy nhấtta cảm nhận được, những ngày tháng đó là những ngày tháng vui vẻ nhất của ta.Sáng sáng ta thức dậy cùng người, tối tối ta chúc người ngủ ngon. Tâm trạng tatrở nên vui vẻ một cách lạ thường. Đến nỗi, Hoàng My còn phải thốt lên rằng, mấyngày này, chính muội cũng không thể nhận ra ca ca của mình

13 tuổi, ta hiểu được cảm giác thế nào là khổ đau. Tối hôm ấy,như thường lệ, ta đang ở tẩm cung của Mộc Nhã hoàng hậu với Hoàng My, Hoàng Liễuvà đại hoàng tử thì bỗng, phụ hoàng di giá đến nơi đây. Trò chuyện cùng Mộc Nhãmột lúc, người sai bọn nô tài đưa chúng ta về phòng của riêng mình. Nhìn thấyánh đèn sau lưng từ từ tắt dần, trong cơ thể ta dường như có thứ gì đó vụn vỡ.Thân thể ta cứng ngắc, bước chân ta nặng nề, đầu óc ta trở nên trống rỗng. Nhữngviệc xảy ra sau đó, ta không hề nhớ được, ngoại trừ một điều, đêm hôm đó, ta mấtngủ

14 tuổi, ta cùng nàng dạo chơi trong ngự hoa viên. Nắm taynàng nhẹ bước trên con đường trải đầy muôn thứ hoa sặc sỡ, cảnh vật trong mắtta trở nên đẹp tươi một cách lạ lùng. Mải vui vẻ với những ảo mộng của riêngmình, bàn chân ta vấp phải một hòn đá nhỏ, khiến cho thân thể ta mất cân bằngvà chao đảo trong không khí. Trông thấy ta sắp sửa ngã nhào xuống đất, Mộc Nhãliền đưa tay ra túm lấy ta nhưng do mất đà, nàng và ta đều nằm sóng xoài trên nềnđá lạnh. Nhưng điều đấy ta không hề để ý bởi vào giây phút đó, đôi môi ta đã chạmphải một thứ mềm mại tựa hoa đào mùa xuân, mang theo sắc đỏ của hoa hồng rực rỡvà mùi hương thanh khiết của đóa sen thanh bạch tồn tại giữa vũng bùn sâu. Tavà nàng đã hôn nhau, một nụ hôn bất ngờ, không ai biết trước, một nụ hôn khiếncho trái tim ta thình thịch đập, không ngơi không nghỉ. Đó cùng là nụ hôn đầu đờicủa Hoàng Quân ta

15 tuổi, ta được phụ hoàng và Mộc Nhã tổ chức cho một buổitiệc sinh nhật hoành tráng với nào là pháo hoa, nào là ca kỹ, … Những người congái thướt tha trong bộ y phục khéo léo khoe những điểm mạnh trên cơ thể mìnhlàm cho tất cả nam tử có mặt nơi đây đều không thể dời mắt. Đứng trước những mỹnhân đó, tâm khảm ta không hiểu sao lại lặng im, không một chút lay động. Họ,những vị nữ tử nhan sắc khuynh đảo, trong mắt ta đều không thể và cũng khôngbao giờ kiều diễm bằng vị hoàng hậu đang ngồi tại nơi cao kia

Chăm chú ngắm nhìn nàng, ta không nhận ra rằng, ánh mắt mìnhđã bị nàng chú ý. Dù ta đã cố tình chỉ dùng đuôi mắt lướt qua nàng mỗi khi cốtình chúc rượu phụ hoàng, dù ta đã cố tình dùng tất cả lý trí của một nam tử tuổi15 để che đậy sự xúc động của mình thì nàng vẫn biết. Nàng đưa chén rượu lêncao rồi mỉm cười nhìn ta

Thời khắc ấy, trái tim ta tưởng chừng như ngừng đập. Vạn vậtxung quanh ta chợt biến mất, chỉ để lại trên thế gian rộng lớn này một mình tavới nàng. Từng tiếng đàn, từng trống vẫn liên hồi vang lên nhưng không có mộtchút tạp âm nào lọt được vào tai ta ngoại trừ tiếng rượu êm mượt chảy xuống cổhọng nàng. Giây phút, ta mới ngộ ra được một điều, một điều mà suốt bấy lâu nayta vẫn không thể lý giải. Hoàng Quân ta, đã yêu, Mộc Nhã! Ta yêu nàng từ khinào đến bản thân ta cũng không hề hay biết. Ta chỉ biết rằng, con tim ta, lýtrí ta, tâm hồn ta, tất cả đều đã thuộc về nàng, vẹn nguyên không chút sứt mẻ

Tiệc tan, phụ hoàng theo Lữ Nhiên rời đi. Hoàng My dắt theoHoàng Liễu trở về nơi ở của mình, kéo theo mọi người còn sót lại chốn này, lưulại phía sau mình ta với một Mộc Nhã đã uống say từ lúc nào. Diu nàng đứng dậy,ta đưa Mộc Nhã về lại tẩm cung của mình

Đến nơi, không có một tên nô tài nào đứng canh gác ở đấy cả.Chắc bọn chúng đã được phép nghỉ ngơi sớm hoặc đang đi bợ đỡ chủ nhân các cungkhác, ta cũng không quan tâm. Nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, ta ngắm nhìn khuônmặt nàng, lưu luyến không rời. Độ chừng nửa tiếng sau, nhận ra số rượu vừa uốngbắt đầu phát huy tác dụng, ta liền rời khỏi nơi có người con gái ta yêu đangyên bình ngủ say.

Chợt, cổ tay ta bị kiềm chế lại. Giữa lúc đang phân vân chuyệngì xảy ra, một giọng nói ôn nhu vang lên, khiến cho cơ thể ta run lên từng đợt

“Ở lại đi. Đừng rời xa ta”

Ánh mắt nàng khẩn khoản nhìn ta khiến cho ta không nỡ gỡ taynàng ra. Ngồi xuống bên cạnh, ta vuốt lại mấy sợi tóc bị gió làm rối của nàng,thì thầm từng tiếng, “Mẫu hậu, người mệt rồi. Người hãy nghỉ ngơi đi, có gì mainhi thần sẽ đến thỉnh an người sau”

“Đừng rời xa ta”

Nàng lại cất lời một lần nữa rồi vươn người về phía ta. Hơithở nàng phả mạnh vào khuôn mặt nóng bừng do rượu của ta khiến cho cơ thể taquay cuồng vì ham muốn. Áp chế lại những suy nghĩ đen tối của mình, ta khó khănnói, “Mẫu hậu, người…”

Lời còn chưa dứt, đôi môi ta đã bị một thứ mềm mại tựa hoaanh đào khóa chặt, bên tai ta vang lên từng đợt âm thanh nồng ấm, “Đừng rời xata…”

Chút xíu lý trí còn sót lại nhanh chóng biến mất, ta mãnh liệthôn lại nàng và rồi, hai chúng đắm chìm trong thứ dục vọng tội lỗi nhưng cũngvô cùng quyến rũ. Và đó là đêm, ta chính thức trở thành một người đàn ông đúngnghĩa và cũng chính thức trở thành tình lang của Mộc Nhã

16 tuổi, nàng nói rằng, nàng đang mình trong mình cốt nhục củata. Khi nghe được tin ấy, ta cảm thấy thế giới này sao lại tươi đẹp đến thế,ông trời sao lại tốt với ta đến vậy. Ta được ở bên cạnh người ta yêu và giờ còncó hài nhi với nàng nữa. Nếu mấy năm trước, có người hỏi ta, liệu ngày này có đếnhay không. Nhất định ta sẽ chỉ cười và nói rằng, đó là điều không thể. Nhưngkhông, tất cả những điều đó, tất cả những mơ ước, tất cả những khát vọng của tagiờ đều đã là sự thực, một sự thực không ai có thể xóa nhòa, không ai có thể chốibỏ

Vui là vậy nhưng ta cũng cảm thấy vô cùng lo sợ. Ngộ nhỡ phụhoàng phát giác ra mối quan hệ của ta với Mộc Nhã thì sao? Đến khi đó, Mộc Nhãvà đứa nhỏ sẽ làm sao? Ta không muốn chỉ vì ta mà nàng phải chết, đối với ta,điều đó còn đớn đau hơn gấp trăm, vạn lần so với cái chết của chính mình

Nhận thấy sự lo lắng của ta, Mộc Nhã ôm lấy ta rồi bảo hãyyên tâm, chuyện đứa nhỏ của con của hai ta sẽ không có ai khác biết được. Đứabé này sẽ được sinh ra với tư cách là hài nhi của phụ hoàng cũng tức đệ đệ củaHoàng Quân ta

17 tuổi, hài nhi ta cất tiếng khóc chào đời. Ta hồi hộp đợichờ ở ngoài cửa cung, tâm trạng bấn loạn không thôi, lo sợ rằng ngộ nhỡ Mộc Nhãxảy ra chuyện, ngộ nhỡ hài nhi của ta xảy ra chuyện, ngộ nhỡ… Hàng ngàn hàng vạngiả thuyết không ngừng hiện lên trong trí óc khiến cho ta không ngừng đi đi lạilại. May sao, trong mắt mọi người, ta và Mộc Nhã vẫn là cặp mẫu tử tình thâmnên không ai có chút xíu nghi ngờ, kể cả phụ hoàng

“Oe oe…”

Hai tiếng khóc giòn tan vang lên, khiến cho toàn bộ gánh nặngtrong lòng ta chợt tan biến. Bà đỡ tươi cười đi ra, nói với phụ hoàng, Mộc Nhãđã sinh hạ ra được một tiểu hoàng tử. Trái với sự mừng vui khôn xiết của tất cảmọi người, phản ứng của phụ hoàng có phần thờ ơ. Nhìn qua hài nhi một lần, phụhoàng nhanh chóng rời đi, hướng đến tẩm cung của Lữ Nhiên. Trước khi đi, ngườikhông quên căn dặn, để cho Mộc Nhã quyết định tên của đứa bé

Sau khi bóng dáng của phụ hoàng đã xa khuất, ta nhanh chóngđỡ lấy đứa bé từ tay bà đỡ rồi cùng đại ca, Hoàng My, Hoàng Liễu vào thăm MộcNhã. Ở được chừng 10 phút, lấy cớ nàng cần nghỉ ngơi, ta đuổi khéo mọi người đicùng với đám người hầu, để lại một mình ta cùng nàng

Đặt nhẹ hài nhi vào lòng Mộc Nhã, ta đưa tay lau đi từng giọtmồ hôi khẽ chảy trên trán nàng. “Vất vả cho nàng rồi”

Mộc Nhã lắc đầu, mỉm cười nhìn hài nhi, “Không vất vả. HoàngQuân, chàng nói xem, chúng ta đặt tên hài nhi là gì bây giờ?”

Suy nghĩ trong chốc lát, ta ôn nhu mở lời, “Hoàng Lam. Ta muốnhài nhi của chúng ta tên Hoàng Lam”

Mộc Nhã gật đầu, “Hoàng Lam, một cái tên rất hay. Lam nhi,con sau này lớn lên phải như phụ thân của con nhé, làm một nam tử chí tình chínghĩa”

Hôn nhẹ lên bờ má của nàng, tay ta vuốt ve đứa con trai bébóng của mình, “Nhất định rồi”

Mộc Nhã

29 tuổi, ta gặp chàng, người làm thay đổi cả số phận của ta

Sáng hôm đó, trong lúc vô tình dọn dẹp đồ đạc, ta lại nhìnthấy một kỷ vật xa xưa, thứ ta từng mua dành tặng cho chàng, người ta yêu nhấtnhưng mãi không có dịp trao tận tay. Chạm vào kỷ vật ấy, hồi ức tưởng chừng đãngủ quên bỗng dưng sống dậy, giày vò tâm ta

Khoác trên mình lớp áo trắng mỏng manh, đầu không cài trâmngọc, thậm chí còn không điểm tô chút son phấn, ta chân trần chạy thẳng đến ngựhoa viên. Ngồi ngắm nhìn muôn hoa khoe sắc, tâm trạng ta cũng không khá hơn trướclà bao

Chàng… giờ này chàng có còn nhớ đến thiếp? Người đã từng thậttâm thật dạ yêu chàng? Người đã từng không chút ngượng ngùng bày tỏ tình cảm củamình với chàng? Người bao năm qua chưa hề lãng quên bóng hình chàng?

Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ta không hề biết rằng, cómột thân ảnh đang dần dần tiến về phía ta. Một giọng nói trẻ thơ vang lên, kéota về lại với thực tại, “Vì sao nàng khóc?”

Khóc? Ta đâu có khóc…

Ta nở nụ cười tươi tắn nhất có thể, đáp lại nhóc ta, “Ai nóivới ngươi là ta khóc?”

Nghe được những lời ta nói, nhóc con đưa bàn tay bé nhỏ củamình lên chạm vào bờ má ta, nghiêng nghiêng đầu hỏi, “Nếu người không khóc, tạisao nước mắt người lại rơi?”

“Ta…”

Ấp úng mãi không thành câu, ta thật sự ngạc nhiên với chínhbản thân mình. Tại sao đối diện với một đứa trẻ con, ta lại trở thành thế nàycơ chứ? Chuyện gì đang xảy ra với ta vậy???

May sao, vài tên nô tài không hiểu từ đâu chạy tới, giải vâycho ta, “Hoàng hậu nương nương, ngươi đi đâu mà để chúng nô tài tim người suốtvậy? Hoàng thượng, đại hoàng tử đang tìm người ạk”

Ta đang định cất bước rời đi thì mấy tên nô tài đó chợt quaysang đứa trẻ lạ mặt kia nói, “Hoàng Quân điện hạ cũng ở đây ạk? Nô tài kính anđiện hạ”

Hoàng Quân! Đứa trẻ này chính là Hoàng Quân sao??? Khổ thân,mới tý tuổi đầu đã mất mẹ!

Ta quay lại, cúi đầu nhìn Hoàng Quân, “Ngươi chính là HoàngQuân sao? Khi sao có dịp, ngươi hãy đến tẩm cung chơi với đại hoàng tử. Haingươi dù sao cũng là huynh đệ, cũng nên ở bên nhau”

Sau khi thấy nhóc ta gật đầu, ta liền cùng với đám nô tài rờiđi. Trên cả quãng đường, thâm tâm ta không ngừng vang lên hai chữ, Hoàng Quân.Thật không ngờ, mới từng đấy tuổi đầu, nhóc ta đã có thể có hành vi đáng mặtnam tử, biết quan tâm đến người khác như vậy. Mai sau lớn lên, chắc chắn sẽ khiếncho nữ nhân nào lọt vào mắt xanh của nhóc ta được hưởng hạnh phúc, chứ khôngnhư ta

Hoàng Quân, Hoàng Quân, quả là một đứa trẻ thú vị!

30 tuổi, vị phi tần mới được Hoàng Lực vô cùng sủng ái rốtcuộc cũng sinh hạ cho chàng một hoàng tử. Là chủ hậu cung, ta thành tâm sai ngườiđưa quà sang chúc mừng nàng ta mẹ tròn con vuông. Ta là người trong cuộc, khôngcó bất kỳ cảm giác ghen tuông, thậm chí là chút xíu khó chịu nhưng Hoàng Quân,một người không liên quan dường như lại không được lấy làm thoải mái cho lắm

Nhẹ xoa đầu Hoàng Quân, ta giảng giải với nó rằng không cầnphải cảm thấy như vậy, ta ổn chứ không có khổ đau gì cả bởi suy cho cùng, ta vớiHoàng Lực đâu có chút cảm tình nam nữ. Lúc ấy, khuôn mặt của nhóc ta mới tươicười trở lại, thậm chí so với trước còn vui vẻ hơn nhiều

Ta khẽ lắc đầu, trẻ con đúng là dễ vui dễ giận…

31 tuổi, ta cùng Hoàng Lực lên đường đi đến Đoạn gia, tham dựsinh thần 1 tuổi của con gái đại ca, đại tẩu ta. Trước lúc lên đường, Hoàng Lựccho ta lựa chọn 1 vị hoàng tử để cùng mang theo dự tiệc. Không hiểu sao, lúc ấy,khuôn mặt Hoàng Quân lại hiện lên đầu tiên trong ta chứ không phải đại hoàng tử,người ta coi như khúc ruột của mình. Hoàng Lực cũng hơi bất ngờ với lựa chọn củata nhưng cũng không hỏi nhiều. Và cứ như vậy, ta, Hoàng Lực, Hoàng Quân bắt đầuchuyến đi của mình

Bao năm xa cách, được gặp lại đại ca, đại tẩu, tâm trạng tatrở nên vui vẻ lạ thường. Đến nơi, chứng kiến hai người họ vẫn ân ân ái ái nhưhồi mới cưới, ta cảm thấy trên thế gian này quả thực còn tồn tại chân tình. Bỗng,một thân ảnh quen thuộc thu hút ánh nhìn của ta, khiến cho tâm ta chấn độngkhông thôi.

Chàng… chàng…

Nực cười thay, ánh mắt của chàng vẫn như ngày xưa, chỉ chămchú khóa chặt lấy bóng hình của Vương Nhạn. Ta không biết mình nên cảm thấy buồnhay vui nữa. Buồn vì bao năm, chàng vẫn không quên được nàng ta hay vui vì suốtthời gian qua, chàng vẫn là một kẻ si tình?

Thật sự, ta không biết…

32 tuổi, mối quan hệ của ta với Hoàng Quân ngày càng thêmthân thiết. Nó ngày ngày đêm đêm ở bên cạnh ta và đại hoàng tử. Ăn cùng ăn, ngủcùng ngủ. Đôi lúc không thấy nó, ta lại cảm thấy có chút gì đó thiêu thiếunhưng chính bản thân mình cũng không hiểu, rốt cuộc là thiếu cái gì???

33 tuổi, sau một thời gian rất dài, Hoàng Lực cuối cùng cũngđến tẩm cung của ta. Cho người dẫn đám Hoàng Quân ra về, hai chúng ta ngồi nhìnnhau thật lâu, không ai nói dù chỉ một lời. Nằm bên nhau như hai người bạn,chúng ta chìm vào giấc ngủ tự bao giờ mà không hề hay biết

34 tuổi, ta trải qua một sự kiện khó quên trong đời mình.Năm đó, vào một ngày đẹp trời, ta định đưa đại hoàng tử, Hoàng Quân, Hoàng My,Hoàng Liễu cùng nhau đi dạo ngự hoa viên. Thế nhưng, do có việc bận nên cuốicùng chỉ có ta cùng với Hoàng Quân. Nắm tay nhau dạo bước, ngắm cảnh, tâm trạngta thư thái lạ thường. Đang đi, bỗng nhiên, Hoàng Quân vấp phải hòn đá, lảo đảosắp ngã. Thấy vậy, không chút suy nghĩ, ta đưa tay ra tóm lấy chàng, hòng giúpchàng ta lấy lại thăng bằng. Ai ngờ, thân thể ta lại ngã nhào xuống nền đá. Nàođã hết, ta bỗng cảm nhận được trên môi mình một sự mềm mại, êm ái tột cùng

Mở mắt, điều đầu tiên ta nhìn thấy là Hoàng Quân và đôi môichàng! Hôn, chúng ta đã hôn nhau!!!

Bỗng dưng, trái tim thình thịch đập! Đến chính ta cũng khônghiểu được bản thân mình. Đúng vậy, Hoàng Quân năm nay đã 14 tuổi, cũng đã có thểcoi là trưởng thành nhưng trong mắt ta, chàng vẫn mãi chỉ là đứa bé, một đứa bécon mà thôi

Vậy tại sao, khi hôn một đứa bé, ta … ta … lại có cảm giác…cảm giác lạ kỳ… như này cơ chứ???

35 tuổi, ta tham dự đại tiệc sinh nhật của Hoàng Quân dochính Hoàng Lực tổ chức. Suốt cả buổi tiệc, ta để ý thấy ánh mắt của Hoàng Quânkhông ngừng lướt qua chỗ ta, bỏ mặc tất cả vị mỹ nữ trẻ đẹp trước mắt chàng. Chứngkiến cảnh đó, ta chợt cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều. Hóa ra, ở độ tuổi này, tavẫn còn là một nữ tử có sức quyến rũ

Quay lại nhìn kẻ đang khóa ánh mắt mình trên người ta, tađưa chén rượu lên, mỉm cười nhìn chàng. Dường như trong chàng có điều gì thay đổi,ta không chắc đó là gì, nhưng khuôn mặt chàng bỗng toát ra cái chí khí của ngườinam nhân ta vô cùng quen thuộc

Thời khắc đó, ánh mắt Hoàng Quân hệt như ánh mắt người đónhìn đại tẩu Vương Nhạn của ta vậy! Ánh mắt của một kẻ si tình và cũng vô cùngcố chấp

Nhớ đến mối tình đầu ngọt ngào nhưng cũng đầy đắng cay củamình, tự dưng ta lại muốn uống, uống thật say để quên hết mọi vật, mọi người.Ta uống, uống đến khi không thể uống được nữa, uống đến khi tất cả âm thanh ồnào của bữa tiệc nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất

Thân thể vô lực của ta được một bàn tay êm nhu dựng dậy, nhẹnhàng di chuyển. Một lúc sau, ta cảm nhận mình được đặt xuống tại một nơi êmái, ấm cúng. Ta mở đôi mắt nhòe đi vì tình, vì rượu chỉ để nhìn thấy một thân ảnhmờ mờ đứng trước ta

Chàng… là chàng … phải không??? Cuối cùng chàng cũng quên đượcđại tẩu rồi sao??? Tốt … tốt quá…

Khoan… Chàng định đi đâu??? Đừng đi… đừng rời xa ta… đừng…

Dùng chút tàn lực còn sót lại của mình, ta nắm lấy cổ taychàng, ôn nhu lên tiếng, “Ở lại đi. Đừng rời xa ta”

Đáp lại lời khẩn khoản của ta là những câu nói của chàng tanghe không rõ. Lúc này đây, ta chỉ biết rằng, nếu ta để chàng đi, ta sẽ mấtchàng, mãi mãi!

“Đừng rời xa ta”

Không! Ta không thể để vuột mất chàng một lần thêm nữa!Không…

Ta từ từ vươn người lại gần chàng, chàng mấp máy môi, địnhnói với ta gì đó. Nhưng ta không quan tâm, bất cứ điều gì chàng nói vào giờphút này cũng đã đâu còn ý nghĩa! Lý trí của ta sớm đã bị thanh trừ bời rượu, bởichút tình cảm còn sót lại bao năm qua ta không dám lãng quên

Đôi môi ta cuối cùng cũng không thể kiềm chế thêm được nữa.Nó lao nhanh tới điểm đến ta luôn hằng mong muốn. Hôn! Ta dùng toàn tâm khảmhôn lấy chàng, không để cho chàng rời xa ta, buông bỏ ta

“Đừng rời xa ta…”

Dường như cảm nhận được lòng nhiệt thành của ta, chàng cũnghôn ta lại bằng tất cả sức bình sinh của mình. Và rồi sau đó, chàng hiền từ ngãvào lòng ta, khiến ta trở thành nữ nhân của chàng, của người ta chưa bao giờ vàrất có thể sẽ không bao giờ quên lãng

36 tuổi, ta đã trở thành tình nhân của Hoàng Quân được tròn1 năm. Vào thời điểm này năm ngoái, ta nhầm tưởng chàng với người đã từng làmtan vỡ con tim ta. Lúc đó, ta không hoàn toàn có cảm tình với Hoàng Quân nhưngsau 1 năm chàng luôn cận kề bên ta, chăm sóc ta, dỗ dành ta, nuông chiều ta, dầndần hình ảnh của người đàn ông năm xưa trong ta lu mờ và đến hôm nay, nó đã thựcsự biến mất

Giờ đây, trái tim ta loạn nhịp khi nhìn thấy Hoàng Quân, suynghĩ rối rắm khi không được ở gần chàng, tâm hồn ta trống vắng mỗi khi khôngcòn được sánh bước cùng chàng. Không biết từ khi nào, hình ảnh chàng đã cắm rễtrong tâm ta, khiến cho cuộc sống của ta sẽ trở nên vô nghĩa nếu không có bónghình chàng

Mộc Nhã ta, đã yêu, Hoàng Quân, từ khi nào, chính ta cũngkhông biết

Mộc Nhã ta, rốt cuộc, cũng đã có thể, yêu một nam nhân khác,toàn tâm toàn ý

Gần đây, cơ thể ta có đôi chỗ khác thường, xanh xao hơn, nônnao hơn. Cho gọi ngự y đến khám, ta mới biết rằng mình đã mang thai. Khỏi phảinói, ta cảm thấy vui mừng đến nhường nào. Từ bé đến lớn, ta vẫn mong mỏi đượctrở thành một người mẹ bên cạnh những đứa con kháu khỉnh của mình. Bởi không cóđược hài tử do mình dứt ruột đẻ ra nên ta đối đãi với đại hoàng tử, Hoàng My,Hoàng Liễu và trước đây là Hoàng Quân bằng cả tấm lòng của một vị mẫu thân

Vui sướng qua đi, ta rốt cuộc cảm thấy lo lắng. Đứa bé nàylà của Hoàng Quân hay là của Hoàng Lực? Theo như thái y nói, ta mang thai đã được3 tháng. Tính ngày, thì hôm thụ thai ta đều ở bên cả Hoàng Quân lẫn Hoàng Lực.Trong ta không ngừng hiện lên muôn vàn câu hỏi, giả định khác nhau, nhưng điềukhiến ta phân vân nhất là, ta muốn phụ thân của đứa bé này là ai? Hoàng Quân?Hoàng Lực?

Cho ngự y lui, ta dùng chút phép thuật lâu ngày không động đếncủa mình ra để làm sáng tỏ vấn đề. Và, ta đã có được đáp án mình cần. Đứa bénày chính con của Hoàng Quân!

Ta không chút chậm trễ báo tin này cho chàng. Lúc đó, ta quảthực không biết được chàng sẽ có phản ứng ra sao? Vui mừng? Lo lắng? Sợ hãi?Ngoại tình với phi tần của vua, tội đáng muôn chết. Huống hồ, bản thân ta cònlà hoàng hậu, tội càng thêm nặng. Vậy nên, đến ta cũng không chắc chàng sẽ muốnxử lý chuyện này thế nào

Trái với những suy nghĩ có phần tiêu cực của ta, Hoàng Quântột độ vui sướng khi đón nhận tin đó, không mảy may có chút sợ hãi nào cả. Và rồi,một tia lo lắng xẹt qua khuôn mặt tuấn tú của chàng. Không cần nói, ta cũng biếtđược điều chàng đang nghĩ suy

Nhẹ nhàng ôm chàng vào lòng, ta nói với chàng, đừng lo, chuyệnnày ngoài hai ta ra sẽ không có ai khác biết được. Hài nhi của chúng ta sẽ đượcsinh ra với tư cách là hoàng tử của Hoàng Lực, là đệ đệ của chàng!

37 tuổi, ta vượt cạn. Dùng hết sức bình sinh của mình rặntheo lời của bà đỡNhÀN, không m, ta cảm tưởng thân thể mình như bị xé làm đôi,đớn đau vô cùng. Và rồi, sau khi sức ta đã kiệt quệ, hài nhi của ta và HoàngQuân cuối cùng cũng cất tiếng khóc chào đời

Bà đỡ vui mừng bế đứa bé ra gặp Hoàng Lực, Hoàng Quân cùng vớiđại hoàng tử và tỷ muội Hoàng My. Chừng một lúc sau, Hoàng Quân cùng với huynhđệ, muội muội của mình vào thăm ta, nói với ta rằng, tên đứa bé Hoàng Lực chota toàn quyền quyết định

Việc Hoàng Lực làm vậy cũng không hề khiến ta cảm thấy bấtmãn mà ngược lại còn vô cùng mãn nguyện. Dù sao, đứa con này cũng không phải củachàng ta, chàng ta lấy tư cách gì đặt tên cho nó!

10 phút sau, Hoàng Quân bảo mọi người ta cần nghỉ ngơi khiếncho bọn họ kéo nhau ra về. Đuổi hết đám nô tài ra ngoài, trong tẩm cung chỉ cònlại ta cùng chàng. Đặt nhẹ hài nhi vào lòng ta, chàng đưa tay lau đi từng giọtmồ hôi khẽ chảy trên trán ta và nói, “Vất vả cho nàng rồi”

Ta lắc đầu, mỉm cười nhìn hài nhỉ, “Không vất vả. HoàngQuân, chàng nói xem, chúng ta đặt tên hài nhi là gì bây giờ?

Suy nghĩ trong chốc lát, chàng ôn nhu mở lời, “Hoàng Lam. Tamuốn hài nhi của chúng ta tên Hoàng Lam”

Ta gật đầu, “Hoàng Lam, một cái tên rất hay. Lam nhi, consau này lớn lên phải như phụ thân của con nhé, làm một nam tử chí tình chínghĩa”

Hôn nhẹ lên bờ má của ta, tay chàng vuốt ve đứa con trai bébóng của mình, “Nhất định rồi”

40 tuổi, đại hoàng tử đột nhiên qua đời, bỏ lại sau lưng tacùng Hoàng Lam. Hôm cử hành tang lễ cho đại hoàng tử, ta cảm tưởng như trái timta bị ai bóp nghẹn, đớn đau vô ngần. Từ bé đến lớn, một tay ta chăm bẵm hoàngnhi, không phải do ta dứt ruột đẻ ra thì sao? Đối với ta, hoàng nhi chẳng khácnào Hoàng Lam, đều là hài nhi thân sinh của ta

Khóc, hôm đó, ngoài việc khóc ra ta không còn làm được gì hết

Trước mặt ta không ngừng hiện lên khung cảnh khi hoàng nhicòn khỏe mạnh, lúc hoàng nhi còn gọi ta hai tiếng “mẫu hậu”. Tất cả, tất cả đềuđã không còn, không còn nữa rồi…

Hoàng Quân

20 tuổi, đại ca ta qua đời. Điều đó tạo thành một đả kích vôcùng lớn đối với Mộc Nhã. Nàng ngày khóc, đêm khóc, đến khi chìm vào giấc ngủcũng khóc. Nhìn thấy cảnh đó, lòng ta đau đớn tựa như có ai dùng kéo, dùng daotừng nhát từng nhát đâm cho đến ứa máu.

Thời khắc đó, ta cảm thấy bản thân thật sự quá vô dụng,không thể làm được gì giúp cho Mộc Nhã bớt buồn thương

22 tuổi, ta phát hiện ra một bí mật động trời. Đại ca ta,người con Mộc Nhã vô cùng mến thương, là bị người ta hại chết! Và kẻ đó, khôngai xa lạ, chính là … phụ hoàng!!!

Trời đất dường như đổ sụp xuống người ta, khiến cho ngay cảviệc hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Đầu óc quay cuồng, ta tự nhủvới mình rằng, đó không phải là sự thật, đó không thể nào là sự thật được! Đạica ta là hài nhi thân sinh của phụ hoàng, làm sao, làm sao người có thể… có thể…

Nhưng, thực tế thật quá phũ phàng. Chính miệng phụ hoàng nóira điều đó với Lữ Nhiên, đảm bảo với nàng ta rằng sẽ đưa Hoàng Đằng lên ngôi bấtchấp mọi giá

Run rẩy từng bước đến tẩm cung của Mộc Nhã, ta phân vânkhông biết có nên nói cho nàng biết điều ta vừa nghe được hay không? Nhưng nhìnđến Hoàng Lam bé bỏng, một sự sợ hãi xâm chiếm lòng ta. Phụ hoàng có thể sát hạiđại ca để giúp Hoàng Đằng đường đường chính chính trở thành thái tử thì cũnghoàn toàn có thể ra tay với Lam nhi!

Không, ta tuyệt đối sẽ không để cho chuyện đấy xảy ra. Lamnhi là hài tử của ta, bất cứ ai đụng đến hài tử của ta, ta sẽ liều mạng với kẻđó!

Nghe xong toàn bộ lời ta nói, Mộc Nhã ngất lịm. Ta sợ hãi ômnàng vào lòng, thầm mong nàng không có việc gì và ra lệnh cho triệu ngự y. Ngựy đến, khám xong và nói, nàng bị chấn động tâm lý, cần năng nghỉ ngơi, tránh việcsầu lo

Ta thở phào nhẹ nhóm. Đưa tay vuốt nhẹ lên mặt nàng, ta hạquyết tâm, bằng mọi giá phải bảo vệ cho nàng và Lam nhi, không để cho bất cứai, bất cứ ai, bất cứ chuyện gì làm hại bọn họ, phụ hoàng cũng không ngoại lệ!

25 tuổi, nhìn thấy nàng suy yếu, tâm ta đớn đau liền hồi. Lêtừng bước chân đến bên nàng, ta mạnh mẽ đưa tay ôm nàng vào lòng. Như hiều đượctâm trạng của ta, nàng vỗ vỗ lưng ta, mỉm cười nói, “Ta không sao”

Ta không sao? Ta không sao ư? Nàng hao gầy đến mức này, tiềutụy đến mức này còn nói không sao? Không sao???

Ta… quyết … không để… chuyện này tiếp tục … xảy ra nữa!!!

Ta nhìn thẳng vào mắt nàng, chầm chậm lên tiếng, “Tâm – Ta –Đã – Quyết”

Đúng vậy, bao năm qua, ta vẫn phân vân không thể động thủ. Bởiphụ hoàng đối với ta dù không mặn mà nhưng cũng không vô tình. Nhưng ta sợ lắm,sợ rồi đây một ngày, số phận của ta, của Lam nhi, của Mộc Nhã sẽ trở nên giốngvới đại ca ta

Ta có thể chết nhưng hai người bọn họ thì không!!!

Phụ hoàng, tất cả đều là do người sai, đừng trách Quân nhivì đã vô tình!

Mộc Nhã

42 tuổi, ta được Hoàng Quân nói cho 1 chuyện tưởng như khôngthể nào là sự thật. Đại hoảng tử, hoàng nhi của ta chính là do Hoàng Lực hại chết,để có thể dễ dàng đưa Hoàng Đằng lên ngôi hoàng tử

Tại sao? Tại sao Hoàng Lực lại làm như thế? Hoàng nhi, hoàngnhi không phải là nhi tử thân sinh của hắn ư? Tại sao??? Tại sao????

Khung cảnh xung quanh chợt tối xầm lại, ta chỉ cảm thấy bảnthân mình được bao bọc trong một thứ gì đó ấm áp vô cùng và rồi ý thức ta hoàntoàn biến mất!

45 tuổi, ngày ngày ta ở lại trong tẩm cung của mình vớiHoàng Lam, miên man suy nghĩ về đại hoàng tử và sự vô tình của Hoàng Lực, khiếncho thân thể ta ngày một suy yếu.

Đang ngồi chơi cùng Lam nhi, cửa cung nhẹ nhàng bị đẩy ra,theo sau là chàng – nam nhân khiến ta có lại cảm giác yêu cùng với những hàinhi yêu dấu của ta

Nhìn thấy ta, Hoàng Liễu, Hoàng My ngay lập tức xông đến,khóc lóc kể chuyện. Vỗ về chúng nó được một lúc, ta ra hiệu cho chàng bảo bọnchúng cùng Hoàng Lam lui xuống. Đến khi chỉ còn lại hai chúng ta, chàng nhìn tathật lâu rồi từ từ đi về phía ta, mạnh mẽ ôm ta vào lòng

Biết được chàng nhất định phải đau lòng lắm, ta vỗ về, an ủichàng, “Ta không sao”. Ta vừa nói xong liền cảm nhận được vòng tay chàng đangsiết ta chặt thêm, “Ta không sao, thật mà”

Nhìn sâu vào mắt chàng, ta cảm nhận được hôm nay, chàng cóchút không được bình thường, một suy nghĩ chợt lóe qua đầu, ta chầm chậm nói,“Hoàng Quân, đừng nói với ta rằng … “

Thanh âm nhỏ bé của ta bỗng bị chen ngang bởi giọng nói trầmấm của chàng, “Tâm – Ta – Đã – Quyết”

Hoàng Quân

Một thời gian sau, phụ hoàng cùng với Hoàng Đằng, Hoàng Liễulên đường đến Vĩ Đồ quốc. Tranh thủ lúc hoàng cung không còn ai, ta lập tức đitìm nàng. Ta tìm khắp cả tẩm cung cũng không thấy bóng dáng nàng. Nàng… nàng rốtcuộc đi đâu… đi đâu rồi??

Khoan đã, còn một chỗ... Lẽ nào???

Phi thân đến ngự hoa viên, nơi lần đầu tiên đôi ta gặp nhau,ta nhìn thấy nàng. Đứng giữa vườn hoa khoe sắc, khuôn mặt nàng không hề vui vẻmà thấm đẫm nét sầu buồn. Thấy tâm trạng nàng như vậy, ta chầm chậm cất bước vềphía nàng

Nhìn thấy ta, nàng bỗng quay người né tránh, “Ngươi… ngươi đếnđây làm gì…?”

Ta âu yếm nhìn tấm lưng mảnh khảnh của nàng, hiền hòa cườicười, “Ta đến đây vì sao chẳng nhẽ nàng còn không hiểu? Ta … nhớ … nàng”

“Ngươi không sợ những lời vừa rồi có kẻ khác nghe thấy sao?Ngươi nên nhớ rằng … “

“Ta không sợ. Không được gặp nàng, không được ở bên nàng mớilà điều khiến ta sợ hãi”

“Ngươi…”

Ta đi lại gần, vòng đôi bàn tay mình đem ôm nàng vào lòng.Cúi đầu, ta thì thầm từng tiếng vào tai nàng, “Ta biết trong tâm nàng có ta,trong tâm ta có nàng. Vậy là đủ … đủ rồi…”

“Nhưng còn…”

“Đừng lo. Ta đã lo liệu ổn thỏa… ổn thỏa hết rồi”

“Được vậy thì tốt, ta chỉ sợ…”

“Nàng đừng sợ, có ta ở đây, nàng đừng sợ gì cả. Cho dù trờicó sập xuống cũng có ta đỡ thay nàng. Đừng lo, đừng lo gì cả”

“Ta biết rồi”

Ta ôm chặt nàng trong lòng rồi sau đó nhẹ nhàng xoay người,đặt lên môi nàng một nụ hôn, nụ hôn thấm đượm ái tình, thấm đượm xúc cảm khôngthể nói thành lời. Ta với nàng cứ như vậy đắm chìm vào trong thế giới của chínhmình, bỏ ngoài tai hết thảy ân oán, hết thảy tình thù, hết thảy mọi sự rắc rốitrên cõi đời

Ở lại ngự hoa viên thêm một lúc, đến khi sắc trời đã khôngcòn sớm, ta dìu nàng quay lại tẩm cung. Yên tâm Thiên Lang cung đã không còn cóai, ta cho bọn nô tài lui xuống hết và quyết định đêm nay ở lại cùng nàng. Tatrao cho nàng từng nụ hôn nồng nàn, tay khẽ cởi y phục của nàng, không khítrong phòng bỗng chốc trở nên ám muội hơn bao giờ

Bỗng, cửa cung nàng bị mở toang, kèm theo tiếng khóc thêlương, “Mẫu hậu, con …”