Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 26: Trưởng thành



AdsThời gian tựa thoi đưa, mới đó mà đã 9 năm trôi qua. Trong 9năm này, thiên hạ tiếp nhận không chỉ một mà rất nhiều tin tức kinh thiên độngđịa. Thứ nhất là sự xuất hiện của một số tổ chức bí hiểm, không rõ ai là ngườiđứng đằng sau chỉ huy nhưng hoạt động vô cùng lớn mạnh cùng với thực lực khôngthể xem thường. Có thể kể đến Ám Dạ các – tổ chức sát thủ khét tiếng, HuyềnThiên lâu – cơ quan tình báo bí ẩn, cùng với một tổ chức khác cũng nguy hiểmkhông kém, Tư Ảnh môn

Ám Dạ các với tôn chỉ, ngươi có tiền, ta có mạng, sẵn sànggiết bất cứ ai khi nhận được yêu cầu từ người khác. Dĩ nhiên, giá của mỗi lầnnhư vậy không hề rẻ. 5000 lượng vàng – bất kể đó là ai, đây là mức giá tối thiểu.Nếu không có tiền, có thể thay thế bằng yêu quái hoặc báu vật đều được. Một khiÁm Dạ các đã nhận lời, nạn nhân chắc chắn sẽ chết!

Huyền Thiên lâu – cơ quan tình báo khét tiếng trên giang hồ.Đồn rằng, không có chuyện gì mà Huyền Thiên lâu không biết cũng như không cóchuyện gì mà Huyền Thiên lâu không thể tra ra. Chỉ cần ngươi có tiền, lập tức cóthể đổi lấy tin tức. Do tổ chức này vô cùng đặc biệt vậy nên mức giá đưa racũng không hề nhẹ nhàng. 10000 lượng vàng là mức tổi thiểu, tin tức càng quýbáu, mức giá sẽ lại càng tăng. Nếu không đủ tiền thì đừng bàn sự. Cũng giốngnhư Ám Dạ các, Huyền Thiên lâu cũng chấp nhận yêu quái hoặc báu vật nếu nhưkhách hàng không gom đủ tiền

Tư Ảnh môn, tổ chức bí ẩn bậc nhất thiên hạ. Không ai biếtđược thành viên Tư Ảnh môn là ai, võ công ra sao, càng không biết được cách thứchọ ra tay. Chỉ biết được rằng. thế gian này bất cứ ai có ý đồ chống lại họ, kếtcục chỉ có 1 chữ, tử

Ngoài 3 tổ chức trên, giang hồ giờ còn tồn tại một số tổ chứclớn nhỏ khác, tuy không nổi tiếng bằng nhưng mức độ nguy hiểm cũng không hề kémcạnh. Tất cả những tổ chức này, nước sông không phạm nước giếng, đều cùng tồn tại,phát triển và không hề có ý định sát phạt lẫn nhau. Chứ nếu không, giang hồ sớmđã một hồi máu tanh không thể cứu vãn

Thứ hai chính là sự thành lập của Pháp sư hội và Chiến sĩ hội.Pháp sư hội là nơi tập trung của pháp sư. Nếu như bình thường, Diệt sư và Thuầnsư không bao giờ hòa hợp thì ở đây, cục diện lại hoàn toàn khác. Pháp sư hội đượclập ra với mục tiêu, tất cả pháp sư có thể sinh sống hòa bình, không việc gì phảiđấu tranh, ghen ghét, kỳ thị lẫn nhau. Lúc đầu, khi mới xuất hiện, số lượngpháp sư tham gia pháp sư hội vô cùng bé nhỏ, nhưng dần dần tổ chức này ngàycàng lớn mạnh, thậm chí trong đó có cả những Thần Đế, Thượng Tôn cấp cao!!! Đâycó thể coi là một mối uy hiếp không nhỏ đối với trật tự thiên hạ. Tam đại đế quốcvà nhị đại gia tộc đã không chỉ một lần họp tìm cách đối phó, diệt trừ nhưngkhông có biện pháp nào thỏa đáng. Ngươi nói xem, kẻ địch không hề gây hấn, giờtự dưng ta xuất quân đi đánh, như vậy há chẳng phải để cho thiên hạ chê cười?Đó là lý do, hiện giờ Pháp sư hội vẫn tồn tại và ngày một phát triển

Cón về Chiến sĩ hội, đây là một tổ chức nuôi dưỡng, đào tạochiến sĩ. Bất luận ngươi là ai, gia thế ra sao, lai lịch đặc thù như thế nào, mộtkhi vào đây, ngươi cũng giống như bao người bình thường khác, không có bất kỳđiểm nào khác biệt. Đó cũng lý do, Chiến sĩ hội được coi là “nhà” của một bộ phậnkhông nhỏ thường dân, những người sinh ra không mang trong mình dòng máu phápsư cao quý. Bọn họ tìm đến đây đều mong có được một tương lai tốt đẹp hơn việctrở thành nô tài cho người khác. Không như Pháp sư hội, Chiến sĩ hội không mangđến cho thiên hạ một tia uy hiếp nào cả. Các đại đế quốc cũng không thèm để ý đếncái hội nhóm vô dụng này. Bởi trong mắt họ, chiến sĩ vĩnh viễn không thể sosánh được với pháp sư!

Vậy, câu hỏi đặt ra là, Pháp sư hội và Chiến sĩ hội một khiđã độc lập tồn tại, như vậy làm sao có thể tiếp tục duy trì? Lương thảo, tiềnnong ở đâu ra để có thể tồn tại? Đó cũng là lý do, Pháp sư hội và Chiến sĩ hộitổ chức nên các cuộc săn lùng yêu quái, truy tìm báu vật lớn. Một khi bắt đượcnhững yêu quái đáng giá, hai bên sẽ lập ra các buổi bán đấu giá lớn nhằm kiếm lợinhuận. Chiến sĩ hội và Pháp sư hội có thể được coi là đối thủ cạnh tranh bởiphương thức sinh tồn của bọn họ na ná nhau, do vậy, để có thể có được tiền, cóđược đồ ăn thức uống, có được địa vị, hai bên không ngừng nỗ lực vươn lên củngcố địa vị của bản thân mình

Như vậy, sau 9 năm, cục diện thiên hạ đã có sự biến đổikhông hề nhỏ. Nếu như trước kia, số lượng người cần phải e dè chỉ gồm có haigia tộc Đoạn – Tần, ba đế quốc Thiên Lang, Nguyệt Dạ, Vĩ Đồ thì giờ đây còn phảithêm vào Ám Dạ các, Huyền Thiên lâu, Tư Ảnh môn, Pháp sư hội, Chiến sĩ hội. Mặcdù có sự biến chuyển nhưng do thực lực các bên cân bằng, khống chế lẫn nhau nênhòa bình vẫn ổn định, chiến tranh cũng không có xảy ra

Nhưng nếu là một người thông minh, nhìn vào cục diện này chắcchắn sẽ phát hiện có chỗ không ổn. Quyền lực phải phân chia quả thực quá nhiều!!!Đối với những người đứng đầu, đây là một điều không thể chấp nhận được. Ở trênđời này, ai lại không muốn mình là độc tôn, là duy nhất? Và do đó, cục diện nàyhiện nay vẫn cân bằng, nhưng trong tương lai ắt sẽ có sự thay đổi – một sự thayđổi đẫm máu!

Điều kinh thiên động địa thứ 3 xuất hiện trong quãng thờigian này, chính là sự xuất hiện của những cá nhân vô cùng xuất sắc, xuất quỷ nhậpthần, vô cùng bí hiểm. Đó là Quỷ Độc Thần Y - một vị thần y nổi tiếng với khảnăng chữa khỏi bách bệnh, chỉ cần ngươi còn một hơi thở, đưa đến đây cho ngài,ngài sẽ chữa khỏi. Mặc dù tài giỏi là vậy nhưng không ai biết Quỷ Độc Thần Y lànam hay là nữ, già hay trẻ, dung mạo ra sao cũng như chỗ ở của ngài. Chỉ biết rằng,Quỷ Độc Thần Y có một mái tóc vô cùng đặc biệt – mái tóc bạc trắng. Có ngườinói rằng, do luyện chế độc dược nhiều nên ngài ý bị như vậy, có người lại nói,đó là do bẩm sinh. Tất cả dù sao cũng chỉ là tin đồn, bởi trong số họ, bất cứai cũng đã được gặp ngài đâu để mà chứng thực!

Người thứ hai, chính là Thánh Chủ của Tư Ảnh môn. Cũng nhưQuỷ Độc Thần Y, hành tung của vị Thành Chủ này vô cùng khó đoán. Đến giờ, trênthế gian những kẻ gặp được người đếm trên đầu ngón tay. Rất tiếc, bọn họ đềukhông còn sống mà kể cho người khác về vị Thánh Chủ đó

Tiếp nữa, không thể không kể đến sự hiện diện của một loạithần đan – thứ đan dược khiến cho người người thèm muốn – Dưỡng Nhan đan. Đâylà loại đan dược kỳ diệu có khả năng giúp người uống trẻ mãi không già, bảo tồnnhan sắc. Người sáng chế ra loại đan dược này là ai, thiên hạ không người biết.Chính do sự bí ẩn này nên giá cả của Dưỡng Nhan đan không hề rẻ và thậm chí,đôi khi có tiền cũng không mua được. Tương truyền, có vị phu nhân danh giá nọvì mua Dưỡng Nhan đan mà trở nên tán gia bại sản, sau đó thành điên loạn, rốtcuộc qua đời ở tuổi 80 với gương mặt 20 trẻ trung xinh đẹp. Câu chuyện đấy đếnnay vẫn là một truyền kỳ, cảnh báo người đời không nên quá mức tham lam. Nhưngđứng trước Dưỡng Nhan đan, có mấy ai không nổi lòng tham cơ chứ???

------------------------------------

Trong hoa viên của một tòa nhà vô cùng quý phái, sang trọngngút trời, một vị tiểu thư dung nhan tuyệt hảo đang ngồi cạnh chiếc bàn đá đặt ởgiữa sân. Đầu tóc tung bay trong gió, vị tiểu thư đó khe khẽ mỉm cười, dườngnhư điều nàng chờ đợi cuối cùng cũng đến vậy

“Tiểu thư”

Một thanh âm to lớn vang lên, kềm theo từng tiếng bước chânchạy nhanh về phía mình, vị tiểu thư đó nhẹ nhàng xoay mình. Đối diện với nànglà một nữ tử tuổi ngoài 20, khoác trên mình bộ y phục màu hồng đậm cùng với mộtmái tóc mang cùng một sắc, chỉ có điều là nhạt hơn mà thôi

“Hồng Hoa, phụ thân, mẫu thân triệu kiến ta có phải không?”

Thở hổn hển, Hồng Hoa kinh ngạc nhìn Tuyết Lăng, “Sao… saotiểu thư biết…?”

Tiêu sái bước dần về phía trước, Hoàng Điệp mang theo ý cườingước nhìn vị tỷ tỷ của mình, “Tỷ tỷ ak, người quên bây giờ tiểu thư bao tuổi rồisao? 15 - 15 rôi đấy. Cũng tức là đến hạn của cuộc khảo thí năng lực pháp sư.Chắc chắn lão gia và phu nhân sẽ đem chuyện này nói với tiểu thư. Nhìn bộ dángvội vàng của tỷ, ngoài chuyện này ra thì còn có chuyện gì khác cơ chứ?”

Hồng Hoa hổn hển cười, “Đúng… đúng thật. Tiểu thư, lão gia,phu nhân đang đợi người ở sảnh chính đấy. Người hãy nhanh đến gặp hai người họđi”

“Ta biết rồi”

Nói xong một tiếng, thân ảnh Tuyết Lăng nhanh chóng biến mấttrước tầm mắt của Hồng Hoa, Hoàng Điệp, phi thân về phía phụ mẫu đang đợi nàng.Nghĩ đến hai người Đoạn Trung và Vương Nhạn, Tuyết Lăng không khỏi ôn nhu cười,trong lòng nàng bỗng dưng cảm thấy từng cơn ấm áp

Bị bỏ lại sau lưng, tỷ muội Hồng Hoa quay sang nhìn nhau mộtcái rồi cũng phi thân theo sau Tuyết Lăng, không chút chậm trễ

Trên đường đi, Tuyết Lăng bỗng nhiên quay lại nhìn Hoàng Điệp,“Hài tử của ta giờ đi đến đâu rồi?”

“Dạ bẩm, Thế Thành thiếu gia và cùng với hài tử của tứ đệ,ngũ đệ, lục đệ sau khi lén rời khỏi ngọc lâu, giờ đang hướng về phía Vạn Yêulâm ạk”

Nhớ tới vị thanh niên khôi ngô hiền lành với đôi mắt tím nhạtmột màu, Hoàng Điệp không khỏi mỉm cười. Thiếu gia tưởng rằng chuyện mình trốnkhỏi nhẫn giới không có ai biết, kỳ thực tiểu thư biết thừa rồi. Nếu như biếtđược, không hiểu chàng ta sẽ có phản ứng như thế nào đây???

“Ta biết rồi”. Ra đi cũng tốt, coi như đây là một chút trảinghiệm của thằng bé, ta cũng đâu thể nào bao bọc nó cả đời đâu. Nghĩ đến chuyệnmình mới 15 tuổi mà đã phải lo lắng cho con trai, Tuyết Lăng khẽ lắc lắc đầu,cười khổ rồi tiếp tục tăng tốc tiến về phía trước, để lại sau lưng một mảnh vườnlặng im đón gió, không chút tiếng động

-----------------

“Hách xì”

Có ai, có ai đó đang nói xấu ta hay sao mà tự dưng ta lại hắtxì thế này??? Chẳng nhẽ, chẳng nhẽ,… mẹ đã biết được chuyện ta trốn khỏi ngọclâu sao? Đâu có thể, hôm đó ta cùng mọi người nhẹ nhẹ nhàng nhàng rời đi mà…Đâu có đánh động ai đâu, không phải vậy sao?

“Tiểu Thành Thành, chàng làm sao thế? Ốm rồi sao?”

Giọng nói nũng nịu vang lên, kèm theo đó là một cánh tay trắngmuốt chầm chậm trượt trên khuôn mặt bạch ngọc của Thế Thành, thân thể của kẻphát ra câu nói đó tựa như không xương, cả người dựa hẳn vào thân thể chàng,không hề có ý định rời đi

“Hồng Phụng Nhan, ngươi… người xuống khỏi người ta ngay!”

Đối diện với ánh mắt khó xử của Thế Thành là một thân thể mềmmại của nữ tử. Ngũ quan nàng yêu mị không nói nên lời, bàn tay nàng thon dàicùng với bộ móng tay được cắt tỉa cẩn thận. Mặc dù vậy, trên người nàng có điểmgì đó không được hợp lý nhưng không ai biết được, điều không hợp lý ấy là ởđâu?

“Tại sao cơ chứ, đối diện với mỹ nhân như ta mà tiểu ThànhThành không chút rung động sao?”, nỉ non lên tiếng, Phụng Nhan nhẹ vuốt bờ má củaThế Thành. Đáp lại hành vi thân mật đó của Phụng Nhan, cơ thể Thế Thành nổi lêncả một lớp da gà, “Điều này còn cần phải ta nói sao? Dù sao ngươi cũng là…”

Thế Thành chưa kịp nói hết câu, khuôn mặt nữ tính của PhụngNhan đã hiện lên một nụ cười, một nụ cười vô cùng nguy hiểm với hàm ý, nói đi,nói xong ngươi không xong với ta đâu

“Thôi được rồi, hai người hãy thôi đi được không? Ta phát mệtvới cả hai rồi”

Một thanh âm có phần cục cằn vang lên phía sau lưng, PhụngNhan liền quay người lại, nhìn xem là kẻ nào tự dưng phá hỏng niềm vui củanàng. Trước mặt nàng lúc này là hai nam thanh niên trong bộ y phục màu nâu vớikhuôn mặt giống nhau như đúc, tuấn tú không bút tả xiết. Làn da bạch ngọc, đôilông mày lá liễu, bờ môi anh đào,…. Tất cả những nét đẹp đó kiến tạo nên một bứctranh vô cùng hài hòa, khiến cho bất cứ ai nhìn vào đều không thể không thốtlên hai từ, đẹp quá!

Hai nam tử song sinh đứng cùng một chỗ. Người đứng trướckhuôn mặt có nét khó chịu, hiển nhiên chàng là người vừa lên tiếng. Đứng népsau lưng chàng là người thanh niên với vẻ đẹp hiền hòa, thậm chí có phần yếu đuối.Nghe được câu nói vừa phát ra, chàng ta nhẹ nhàng kéo áo của người con trai khóchịu kia, “Đệ đệ, đệ… đệ sao có thể nói vậy với Thế Thành cùng Phụng Nhan chứ?”

Vỗ vỗ bàn tay ca ca mình, thanh niên khó chịu dịu giọng, “Caca, huynh đừng lo, đệ chẳng qua chỉ là lỡ lời thôi mà. Thế Thành cùng PhụngNhan không để ý đâu, ta nói vậy có đúng không, hai người?”

“Khuynh Kỳ nói đúng đấy Khuynh Đình, ta sao nỡ để ý cơ chứ?”

Cảm nhận một luồng lạnh từ ánh mắt của Khuynh Kỳ, Thế Thànhkhông còn cách nào khác đằng phải “dối lòng mình”. Hồng Phụng Nhan thấy thế liềncười nhẹ, dựa cả người vào Thế Thành rồi yểu điệu nói, “Đúng vậy, tiểu ThànhThành đã không để ý, sao Phụng Nhan ta nỡ để ý cơ chứ, người nói xem có đúngkhông???”

Chớp chớp mắt, Phụng Nhan tinh nghịch quay sang Thế Thành.Nhìn thấy vậy, chàng không còn cách nào khác ngoài kệ cho nàng ta làm gì thìlàm. Dù sao nàng ta cũng là … Thôi kệ đi, đấu võ mồm cùng nàng ta oải lắm

Ở bên trong cơ thể, chứng kiến một màn này, Ngọc Giai khúckhích cười. Cuối cùng đệ đệ cũng gặp được khắc tinh rồi. Ha ha ha…

Nhận thấy thiếu mất một người, Thế Thành nhìn ngó xung quanhmột hồi, “Mọi người có thấy Đán Tử Y đâu không? Con sâu lười đấy lại chuồn đingủ chỗ nào rồi?”

Khuynh Đình nhút nhát nói, “Lúc nãy ta có thấy Đán huynh đivề phía kia…”

Chỉ tay về hướng cánh rừng rậm rạp phía trước, Khuynh Đìnhcòn chưa nói dứt câu thì đã nghe thấy một tiếng hét lớn, “Cứu……”

Có chuyện gì xảy ra rồi? “Chúng ta qua đó xem xem có chuyệngì không?” Cầu mong ngàn vạn lần tên sâu lười ấy không gây nên chuyện gì

Nhẹ gật đầu rồi tất cả phi thân về hướng tiếng hét kia thămdò. Hồng Phụng Nhan như mọi khi liền bay thật gần Thế Thành, khiến cho chàng cảmthấy hơi khó chịu. Đi sau là huynh đệ Khuynh Đình, Khuynh Kỳ như trước đi đằngtrước, đôi bàn tay thanh mảnh nắm lấy tay Khuynh Đình đang ở đằng sau, cử chỉchàng nhẹ nhàng như sợ làm hỏng một thứ bảo bối vô giá nào vậy

Đến chỗ phát ra tiếng hét, trông thấy một dáng hình quen thuộc,Thế Thành không khỏi rủa thầm, Tử Y, ngươi tốt nhất đừng gây ra chuyện gì, takhông gánh vác nổi đâu

Phía dưới, một chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo, tay cầm mộtcây tiêu bạch ngọc, nhìn sơ qua cũng biết không hề đơn giản, sau lưng chàng là3 gái 1 trai đang run lên cầm cập vì sợ hãi. Nhìn về phía trước, Thế Thành cuốicùng cũng thở phào một hơi, hóa ra không phải hắn gây chuyện, vậy là may rồi,may rồi…

Đứng trước thanh niên tên Tử Y là một nam nhân mình vằn cóđôi mắt vô cùng hung dữ. Ngửi thấy có mùi khác lạ, hắn ta rống lớn, “Kẻ nào đếnngay lập tức cút đi cho ta. Nếu không đừng trách Hoàng Yêu ta vô tình”

Phi thân xuống mặt đất, Khuynh Kỳ khinh bỉ nhìn Hoàng Yêu,“Chỉ là một con hổ yêu nhãi nhép mà cũng xưng hùng xưng báo. Ngươi còn không xứng”.Nghe được những lời của Khuynh Kỳ, Hoàng Yêu cảm thấy bản thân mình bị sỉ nhục.Cái gì, nhãi nhép, ta tu luyện hơn 5 vạn năm mà thằng nhãi con đó dám gọi ta lànhãi nhép ư? Được rồi, hôm nay, ta sẽ cho nó biết thế nào là nhãi nhép

“Thằng nhóc kia, tiếp chiêu”. Hoàng Yêu hóa cánh tay củamình thành vuốt hổ, ngay tức khắc xông về phía Khuynh Kỳ. 4 con người đang runrẩy kia sợ hãi nhắm chặt mắt lại, trong lòng đang không ngừng cầu siêu chochàng. Tại sao một người đẹp như vậy mà lại có thể khờ đến mức đấy cơ chứ? Quảthực phí, hao phí quá mà…

Nhìn thấy đòn công của Hoàng Yêu, Thế Thành và Phụng Nhan đứngcách đó không xa gợi lên một nét cười trào phúng, mới tý đó mà đã bị kích tướngrồi. Nóng tính như vậy, đối đầu với Khuynh Kỳ, chỉ có thua thôi

Những tưởng một chiêu có thể kết liễu Khuynh Kỳ, Hoàng Yêuvui vẻ nghĩ thầm, ở đó mà khinh bỉ ta. Hôm nay, ta muốn ngươi chết, chết khôngtoàn thây. Trái ngược với suy đoán của Hoàng Yêu, Khuynh Kỳ khẽ giơ tay lên, đỡtrọn đòn công của Hoàng Yêu

“Hả?”

Thằng nhóc đó cư nhiên có thể đỡ lấy đòn công kích của tahay sao? Điều này sao có thể cơ chứ?? Không thể nào???

“Ngươi… còn chưa xứng để ta ra tay”, hất nhẹ một phát, thânthể to lớn của Hoàng Yêu đập mạnh vào gốc cây cổ thụ phía sau. Một dòng máu đỏchảy ra khiến cho khuôn mặt hung tợn của Hoàng Yêu càng thêm đáng sợ, làm cho 4kẻ kia lại càng thêm run rẩy

Được, ngươi dám … dám sỉ nhục Hoàng Yêu ta. Hôm nay không giếtđược ngươi, ta không còn là ta nữa… Gào….

Một luồng ánh sáng lóe lên, giây lát sau, nhân hình củaHoàng Yêu đã biến mất, thay vào đó là thân thể to lớn của một con hổ mình vàng.Bản thể! Hoàng Yêu đã trở về bản thể của mình!

Nhìn về phía nam nhân tên Tử Y, Khuynh Kỳ hét to, “Tử Y, rắcrối này là do ngươi mang đến, ngươi tự mình giải quyết đi”

Khẽ vuốt cây tiêu bạch ngọc của mình, Tử Y lười biếng đáp lời,“Ai nói là do ta, ta đang tìm chỗ ngủ thì 4 người này cùng con hổ chết tiệt kiatự mình chạy đến đấy chứ. Nói chung ta không biết”

“Tử Y, ngươi lại mà đánh bại con hổ tinh này đi”

“Không làm đâu, nhường ngươi đấy”

“Ta không muốn bẩn tay mình khi phải giết cái thứ đó. Ngươilàm đi”

“Ta lười lắm. Ngươi làm hộ ta đi”

“Ta nói không là không…”

Quay sang nam nhân nãy giờ nép sau lưng Khuynh Kỳ, Tử Y khẽcười, “Khuynh Đình, ngươi bảo đệ đệ của ngươi ra tay đi. Ak mà đúng rồi, nếunhư không được, ngươi ra tay cũng ổn mà”

“Tử Y, ai cho ngươi sai bảo đại ca của ta. Ta nói rồi, takhông làm, đại ca ta cũng nhất định không làm”

Nhìn một màn cãi nhau của Khuynh Kỳ và Tử Y, 4 con người đứngim nãy giờ không thể tin vào tai mình được nữa. Vào cái lúc dầu sôi lửa bỏng thếnày, hai người bọn họ còn có tâm trạng đấu khẩu sao??? Không nhanh ra tay thì tấtcả chúng ta đều chết đấy….

Những tưởng sau khi hóa về bản thể, mọi người sẽ phải khiếpsợ mình. Ai dè ngoài 4 tên nhóc con kia, tất cả đều không có chút biến chuyển.Hơn nữa còn dám coi ta như một món đồ vật, đẩy tới đẩy lui. Láo, quá sức hỗnláo. Gào…

Giận dữ lao về phía Khuynh Kỳ, Hoàng Yêu mở to mồm, định bụngmột phát nuốt chửng chàng. Đến khi chỉ còn cách chàng một khoảng rất gần nữa, mộtbóng dáng nữ hài yểu điệu bỗng dưng hiện ra trước mắt Hoàng Yêu, “Nếu hai ngườicác ngươi đã không muốn ra tay thì để ta”

Phụng Nhan bay đến phía trước Hoàng Yêu, rút ra cây roi củamình, vụt nhẹ một tiếng. Tích tắc sau đó, một thân thể to lớn liền đổ ầm xuốngdưới mặt đất với đôi mắt mở to, dường như không thể tin được bản thân mình lạibị giết hại một cách nhanh chóng như vậy

Sau khi đánh bại Hoàng Yêu, Phụng Nhan liền chạy về phía ThếThành, ôm chặt lấy chàng, “Tiểu Thành Thành, …”

Chết! Hoàng Yêu 5 vạn năm bị giết hại đơn giản như thế thôisao? Đây sao có thể??? Nàng nhìn qua vô cùng vô hại, hơn nữa tuổi tác hãy còn rấttrẻ, sao có thể có được sức mạnh như thế này cơ chứ????

Phe phẩy bạch tiêu, Tử Y gian xảo cười cười, “Cám ơn PhụngNhan đã ra tay cứu giúp”

“Sâu lười, ngươi cũng quá… Hôm nay nếu không phải sợ dâydưa, làm lỡ hành trình của tiểu Thành Thành, còn lâu ta mới ra tay”

“Ngươi mà cứ ôm lấy ta như vậy thì chắc chắn sẽ làm chúng talên đường muộn đấy”. Gỡ Phụng Nhan ra khỏi người, Thế Thành mặc kệ phản ứng phụngphịu của nàng ta, cất bước về phía 4 kẻ nãy giờ vẫn im lặng, “Các người là ai?Sao tự dưng lại chạy vào Vạn Yêu lâm, hơn nữa làm cái gì mà khiến cho Hoàng Yêunổi giận đến vậy?”

Giờ đây, sau khi đã hoàn hồn, nhìn thấy trước mắt mình là vịmỹ nam tử hoa nhường nguyệt thẹn, 3 cô gái ngay lập tức đỏ mặt, lắp bắp lên tiếng

Chuyện hóa ra đơn giản chỉ có như này, 4 người này đi vào VạnYêu lâm để bắt yêu quái. Trông thấy một con sơn dương tinh đẹp mã, 4 người xônglên, định bụng tóm gọn nhưng không ngờ lại khiến nó chạy mất. Ai dè, con sơndương tinh đó lại là bữa trưa của Hoàng Yêu. Bị mất bữa ăn, Hoàng Yêu giận quámới đuổi theo bọn họ. Thấy vậy, 4 người liền nhanh chóng chạy trốn, đang chạythì gặp Tử Y và rồi mọi chuyện sau thế nào thì ai cũng biết cả rồi

“Nàng tên là gì?”

Cúi đầu hỏi người nữ tử có vẻ già dặn nhất nơi đây, ThếThành mang theo một nụ cười vô cùng thiên chân, trong sáng, làm cho bất kể ai đềukhông thể nghi ngờ chàng

“Ta … ta tên Hoàng My, còn 3 người này lần lượt là Hoàng Liễu,Tiểu Diệp và A Bảo”. Chỉ tay về phía ba người đứng phía sau, Hoàng My giới thiệubọn họ với Thế Thành

Nghe thấy tên của cả 4 người, trong đầu Thế Thành bỗng hiệnlên ba chữ, Thiên Lang quốc. 2 người ăn mặc sang trọng này đều mang họ Hoàng,xem ra ít nhiều có quan hệ với hoàng gia Thiên Lang. Ta nghe mẹ có nói qua,Hoàng Lực, quân chủ thiên lang quốc luôn luôn tìm cách tạo dựng quan hệ với Đoạngia, mặc dù tất cả chỉ là hư tình giả ý nhưng cũng không thể xem thường

Hồi lâu không thấy Thế Thành lên tiếng, Hoàng My xấu hổ nhìnnhìn chàng, “Tráng sĩ, hôm nay may nhờ có chàng cùng đồng bọn, Hoàng My mớithoát khỏi kiếp nạn. Nếu không ngại, Hoàng My xin mời chàng về Thiên Lang quốc,Hoàng My sẽ bày tiệc cảm ơn chàng, ý chàng thế nào?”

Nghe được những lời Hoàng My nói, Hoàng Liễu không khỏi giậtmình, đại tỷ, đại tỷ làm sao thế vậy? Còn chưa biết tên đã muốn dẫn người ta vềnhà rồi??? Đây… đây không phải có chút…

Trông thấy Thế Thành chưa có trả lời, Phụng Nhan mỉm cười,bước lại gần, khoác lấy tay của chàng, “Nếu đã vậy, cung kính không bằng tuân lệnh.Ta tên Phụng Nhan, chàng ta là Thế Thành, cặp sinh đôi kia là Khuynh Đình –Khuynh Kỳ, còn hắn, kẻ cẩm tiêu ngọc kia là Tử Y. Hân hạnh được làm quen với mọingười”

Thế Thành!

Chàng tên Thế Thành!

Quả là người đã đẹp, tên còn đẹp hơn!

Phụng Nhan đảo mắt nhìn 4 người Hoàng My một lượt, khiến chocả 4 người có đôi chút không được tự nhiên. Đặc biệt là Hoàng Liễu, đối diện vớiánh mắt sắc sảo của nàng, khuôn mặt của chàng bỗng dưng đỏ ửng, ấp úng khôngnói nên lời. Thấy vậy, Phụng Nhan lại càng cười to, khiến cho khuôn mặt củachàng ngày càng đỏ, không có dấu hiệu dừng lại

“Mời Hoàng My cô nương dẫn đường”

Bỏ tay Phụng Nhan ra, Thế Thành khoát tay về phía trước, ý mờiHoàng My cất bước. Trông thấy cử chỉ nho nhã của chàng, Hoàng My bẽn lẽn cúi đầu.Một lúc sau, lấy hết can đảm, nàng mới ngẩng đầu, tiếp chuyện cùng Thế Thành.Nhận thấy chàng không ngừng tiếp lời mình, Hoàng My vô cùng vui vẻ, dần dần,Hoàng Liễu, Tiểu Diệp, A Bảo cũng bắt đầu bắt chuyện cùng Khuynh Đình – KhuynhKỳ, Tử Y và Phụng Nhan. Đặc biệt là Hoàng Liễu, ánh mắt của chàng không ngừngdõi theo bóng hình của Phụng Nhan, ẩn chứa những quang mang khác thường.

---------------------------------------

Tối đến, khi màn sương bắt đầu buông xuống làm trĩu nặngcành lá, ở một địa phương xa xôi, không bóng người, một trung niên nam tử áotím giận dữ ngồi ở trên ghế cao, nhìn xuống nam nhân sẹo dài phía dưới, gằn lêntừng chữ, “9 năm – 9 năm trôi qua mà đến ngay cả một chút tin tức của Hắc trưởnglão của không thấy đâu?? Ngươi nói xem, ngươi nói xem!!!!”

“Thánh sứ, xin người đừng tức giận. Tất cả là do nô tài vô dụng,là do nô tài vô dụng”, sẹo dài nam nhân cung kính trả lời, trong lời nói khônghề có một tia bực dọc, bất mãn nào cả, dủ là nhỏ nhất. Dường như, người trước mặthắn, chính là trời, là thần trong lòng hắn vậy. Trời đã nói, sao có thể sai???

Nhận thấy nam tử áo tím trầm ngâm không nói, nam nhân sẹodài suy nghĩ một lúc rồi nói, “Thánh sứ, có khi nào, chuyện Hắc trưởng lão mấttích có liên quan đến “hắn” không? Nếu không thì người nói xem, 9 năm trôi qua,tại sao chúng ta ngay cả 1 chút tin tức về Hắc trưởng lão cũng không có?”

“Hắn”, chẳng nhẽ thật sự là “hắn” ra tay sao? Ta cho ngườitheo dõi hắn, không bỏ sót nhất cử nhất động nhưng vẫn không phát hiện một chútnào gọi là khả nghi? Như vậy có nghĩa, một là có kẻ giúp hắn, hai làn Hắc trưởnglão là bị kẻ khác hãm hại!!! Nếu đã như vậy, ta không thể không tăng cường đềphòng

“Ngươi hãy nhanh chóng phái thêm người giám sát “hắn” chota. Nếu như thật sự phát hiện được có chỗ khả nghi ngay lập tức báo cho ta. Đồngthời bảo tất cả mọi người nâng cao cảnh giác, khi làm việc phải hết sức cẩn thận.Còn nữa, mấy năm nữa là “sự kiện đó” diễn ra, mọi chuyện đã chuẩn bị đến đâu rồi?”

“Thưa thánh sứ, mặc dù thiếu mất Hắc trưởng lão, thế nhưngdo các trưởng lão khác dốc công, dốc sức nên mọi việc đều đã đâu vào đấy. Chúngta giờ chỉ còn đợi thời cơ nữa thôi ạk”. Nghĩ đến “sự kiện đó”, sẹo dài khôngkhỏi độc ác mỉm cười, đến lúc đó, tất cả những chướng ngại vật của giáo phái tasẽ bị tiêu diệt hết. Tiêu diệt hết…

“Tốt lắm, giờ ngươi hãy lui xuống đi…”

Khẽ phẩy tay một phát, sẹo dài liền biến mất nơi màn đêmthăm thẳm, để lại sau lưng nam tử áo tím ngồi một mình vẩn vơ suy nghĩ, sắp đếnrồi,… thời khắc đó sắp đến rồi…