Tuyệt Đỉnh Phù Thủy

Chương 17: Vạn Độc Niên Xà



Thiên San đi theo lão giả một đường không trở ngại đến nội vi Lạc Nhạn sâm lâm, chỉ ngẫn nhiên gặp được vài con ma thú nhưng nàng đều ảo diệu né tránh, thiết nghĩ bọn huyễn thú có lẽ đều bị trận lôi kiếp của nàng dọa sợ cả rồi.

Thiên San dừng bước trước một vách đá dựng đứng. Nàng lấy ra một viên đan dược nuốt vào, chạy cả buổi mệt chết đi được

(Mạn: Đan dược này là cao cấp đan Ngân Diện cho Thiên San, đan dược nàng luyện đã xài hết khi vượt lôi kiếp rồi. San tỷ thật xa xỉ a)

“Đến rồi sao?” Thiên San nhìn lão giả hỏi.

Lão giả không trả lời chỉ là thật sâu nhìn Thiên San, lâu đến mức nàng muốn ngủ mới lên tiếng.

“Ngươi là ai?”

“Ta là ta a” Sao tự nhiên hỏi vấn đề vô bổ vậy.

“Không cần gạt ta. Ta là hồn thể. Mà hồn thể là linh hồn của người sau khi chết không đến Minh giới lại miễn cưỡng ở lại nhân gian. Thế nên ta có thể nhận thấy ngươi không phải chủ nhân thân thể này”. Lão giả khắnh định nói.

“Tiếp” Thiên San thu lại dáng vẻ ngây thơ, lạnh nhạt chờ lão giả nói tiếp.

“Tá thi hoàn hồn là bí pháp chỉ có phù thủy Vong Linh và hoàng tộc Minh giới là có thể thực hiện. Mà ngươi không giống như là được bọn họ thi pháp sống lại. Bởi vì…. Hồn và xác của ngươi đã xuất hiện khe hở, nếu ta đoán không lầm thì ngươi đây là đoạt xác và chỉ còn sống được khoảng nửa năm thôi”.

“Ân”

Lúc dò xét thân thể sau thăng cấp nàng cũng phát linh hồn nàng có dấu hiệu muốn tách khỏi thể xác. Thế nên dù trong lòng không tình nguyện nàng vẫn là đi theo lão “ma” này vì đều là hồn nên chắc lão có thể giúp nàng, cộng thêm linh cảm nàng càng chắc chắn hơn.

“Ta rất tò mò kiếp trước ngươi là ai a. Linh hồn ngươi có thể đoạt xác thì thôi lại còn phá cấm chế để thăng cấp nữa”.

“Kiếp trước là ai…ta sẽ không cho ngươi biết. Nhưng ngươi nói cấm chế là sao?”

“Ta cũng không biết là nguyên nhân gì, trước khi ta đến thì đại lục này đã bị đặt cấm chế khiến cho phù thủy tập sự (dưới tử cấp) không thể thăng cấp”.

“Gì?!”

Sao lại có cấm chế quỷ quái như thế. Trong luật phù thủy có nói phù thủy tập sự phải ở nơi (đại lục, không gian) bản thân sinh ra đón nhận lôi kiếp, bởi vì lên tử cấp cũng như được sinh ra lần nữa, thăng cấp ở quê hương như là sự tôn trọng đối với vùng đất đã sinh ra mình vậy. Phủ thủy tập sự không thể thăng cấp thì còn làm nên trò gì chứ.

“Vậy sao ta thăng cấp được?”

“Ta cũng rất muốn biết a” Lão giả than thở. Lúc đầu nhìn thấy lôi kiếp rồi hào quang thăng cấp làm lão vui đến hồ đồ. Hiện tại lão càng nghĩ lại càng thấy… nha đầu này là cái đại phiền phức a. Lão có nên giao “nó” cho nàng ta hay không? Thật rối rấm.

Mà thôi, cứ thuận theo tự nhiên đi. Thời gian của lão cũng không còn nhiều, đến khi lão không còn thì “nó” có mà thành mồi cho đám huyễn thú ở đây.

“Nha đầu, theo ta”

Thiên San đối với việc đại lục này có cấm chế cũng không nghĩ nhiều, nàng cũng đã lến cấp rồi còn gì, cần gì quấn quýt chuyện này cho hại não.

Thiên San đi đến một bụi cỏ cao rậm rạm bên vách đá, lại theo lời lão giả vạch đám cỏ ra thì nhìn thấy một hang động cao nữa mét.

Thật bí mật nha! Nếu không có người chỉ làm sao biết trong này có bảo, cho dù có người phát hiện hang động cũng chỉ nghĩ là hang tiểu huyễn thú cũng sẽ không vào tra xét.

Thiên San bò vào trong, phát hiện chỉ có cái cửa là nhỏ chứ bên trong rất rộng a. Nàng theo lão giả đến giữa hang thì thấy có một quả trứng màu trắng lớn cỡ trứng ngỗng đang nằm trên ổ rơm.

“Đây là hải tử duy nhất còn sống của tộc ta. Chúng ta là Vạn Độc Niên Xà, không chỉ am hiểu độc dược, còn biết cách giải độc, đặc biệt là túi mật có thể giải vạn độc. Tuy chúng ta có bản lĩnh hơn người nhưng con cháu ít ổi, tốc độ tu luyện cũng chậm chạp. Thế nên, cuối cùng gần như là diệt tộc, chỉ còn lại một mình nó.
Ta vì không yên lòng nên miễn cưỡng ở lại nơi đây thủ hộ, chỉ mong giữ lại một tia huyết mạch. Đáng tiếc linh khí ở đại lục này quá ít khiến cho nó đến nay vẫn không thể nở ra” Lão giả khan giọng nói, trong mắt tràn ngập bi thương cùng thống khổ, phẩn hận.

“Vậy ý ông là…”

“Ngươi cùng nó khế ước. Năng lực của chúng ta rất có ít với ngươi, hơn nữa sau khi cùng ngươi khế ước nó sẽ nhanh nở ra thôi”.

“Khế ước cũng được, nhưng ngươi đừng quên ta chỉ còn sống nửa năm thôi” Cuối cùng cũng vào đề chính rồi.

“Ta có thể dùng hồn thể của mình bổ khuyết vào khe hở giữa hồn và xác ngươi. Nhưng cũng chỉ duy trì được ba năm. Trong ba năm này ngươi phải tìm được phù thủy Vong Linh để nàng chỉ ngươi cách bổ hồn”.

“Không còn cách khác sao? Muốn tìm một phù thủy Vong Linh không phải dễ a. Nếu sau ba năm ta không tìm được không phải sẽ chết sao?”

“Ngươi sẽ không chết…Loại đoạt hồn như ngươi sẽ bị hồn phi phách tán” Lão giả thành thật nói. Chính bản thân ông cũng sẽ chịu cảnh như vậy, không thể luân hồi chuyển thế. Đây là cái giá của việc miễm cưỡng ở lại nhân thế

Lão Thiên! Có cần tuyệt tình như vậy không a ~. Nàng chỉ muốn sống thôi mà cũng khó đến mức đó sao? Trong mắt Thiên San xẹt qua một tia hận ý rất nhanh thì biến mất, cả lão giả cũng không phát hiện. Phần hận ý này cũng là nguyên nhân mở đầu cho bao nhiêu chuyện nghịch thiên mà về sau nàng gây ra.

“Ta nghe nói có một vật gọi là Hồn Ngọc rất có tác dụng bổ hồn. Nếu ngươi có nó không biết chừng có thể sống thêm vài năm, nhưng cũng không biết nó có thật không”.

“Thật giả đều được, có thêm hi vọng là tốt rồi. Vậy lão có biết hình dáng nó thế nào không?”

“Ta không biết. Ta nghĩ nếu nó có tác dụng với linh hồn thì khi ngươi tiếp xúc với nó chắc có thể cảm ứng được”

“Còn có một việc ta phải nói với ngươi” Lão giả có chút ngập ngừng nói

“Ta giúp ngươi sống thêm ba năm chính là cải mệnh… Vì thế ngươi phải từ bỏ nãng lực tiên tri của mình”

“Năng lực tiên tri?”

“Là cái mà các ngươi nói là linh cảm đó. Năng lực phù thủy là không có giới hạn, dù không chuyên nhưng nếu có phương pháp thì phù thủy có linh cảm cũng có thể làm chủ linh cảm của mình để tiên tri đoán mệnh”

Có thể biết trước tương lai số mệnh là miếng mồi béo bở với bất kỳ ai.Không chỉ dừng lại ở việc biết trước mà còn có thể thay đổi số phận, đặc biệt là phù thủy có ma trận khế ước có thể trao dổi cùng thiên địa lại càng đễ dàng. Kỳ duyên của nha đầu này rất sâu, cho dù hôm nay ông không gia mạng cho nàng ta thì nàng cũng có thể sống tiếp.

Sự thật chứng minh điều lão gia nghĩ là đúng. Rất lâu về sau, mỗi lần Thiên San nhớ đến chuyện hôm nay đều rầu thúi ruột, không phải vì mất đi năng lực mà vì nàng phải nuôi một con rắn ham ăn, ham ngủ còn có vô số tật xấu a.

“Mất thì mất. Mạng vẫn quan trọng hơn mà!” Thiên San không sao cả nói. Thế giới muôn màu muôn vẻ nếu cứ biết trước tất cả thì còn gì thú vị, phấn khích nữa.

Sau khi hai bên bàn bạc xong, Thiên San đến chỗ quả trứng cắn ngón tay, nhiễu một giọt máu lên quả trứng. Sau đó, dưới chân nàng và quả trứng đều xuất hiện ma trân khế ước đặc hữu của nàng. Đến khi ánh sáng ma trận không còn thì trên quả trứng và cánh tay nàng là ấn ký ma trận khế ước có thêm hình một con rắn ở trung tâm trận.

Khế ước giữa Thiên San và quả trứng là khế ước bình đẳng giữa người và thú. Vì thông thường nếu không có yêu cầu đặc biệt thì ma trận khế ước sẽ tự động thực hiện loại khế ước bình đẳng này.