Tuyệt Đỉnh Phù Thủy

Chương 15: Náo động Lạc Nhạn sâm lâm



PHẦN 2: TIẾU NGẠO TIÊU DIÊN

Chương 15: Náo động Lạc Nhạn sâm lâm

Ở một nơi thuộc ngoại vi Lạc Nhạn sâm lâm, một nhóm lính đánh thuê đang ra sức chiến đấu cùng ma thú Tê Giác cấp năm. Nhóm lính đánh thuê này có tám người gồm ba nữ năm nam.

Một nam tử có gương mặt chữ điền, biểu tình nghiêm túc cương nghị đang một mình đối chiến với một con Tê Giác mà bảy người còn lại thì chia ra vây công hai con khác

Ầm!

Nam tử bổ một đao vào cổ một con Tê Giác cắt đứt sinh mệnh của nó, còn chưa kịp đến giúp các đồng đội thì thấy một thân mình mảnh mai bị một con Tê Giác hút vào người bay ra ngoài. Nam tử vội vàng đến xem thương thế của nàng.

“Tiểu Thanh, muội có sao không?” Nam tử nâng thiếu nữ dậy, lo lắng hỏi.

Tô Thanh vừa muốn trả lời thì lại phun ra một ngụm máu rồi ngất đi.

“Á! Thanh tỳ!?”

Nhạc Sương vừa chạy ra khỏi vòng chiến nhìn thấy Lam Thanh hộc máu thì kinh hoàng kêu lên, nước mắt như mưa rơi xuống ngồi xuống cạnh nàng. Đây là lần đầu nàng vào Lạc Nhạn sâm lâm đánh ma thú, mấy ngày qua tuy đã quen chuyện bị thương, nhưng nhìn thấy Lam Thanh bị thương nặng như vậy vẫn khiến nàng hoảng sợ lo lắng.Huống chi vừa rồi nếu không phải Lam Thanh đẩy nàng ra thì người bị thương nằm đây là nàng rồi.

“Thanh tỷ! Tỷ tỉnh lại đi đừng làm muội sợ! Khang ca ca, Thanh tỷ sẽ không sao
chứ?” Nhạc Sương trông mong nhìn nam tử.

“Tiểu Thanh sẽ không có chuyện gì đâu, muội không cần lo lắng, yên tâm đi” Tân Khang vừa an ủi Ngô Sương vừa lấy ra hai viên sơ cấp Tề Thương đan phẩm chất trung phẩm cho Lam Thanh nuốt vào.

“Muội ở lại chăm sóc cho Tiểu Thanh” Tần Khang giao Lam Thanh cho Ngô Sương rồi vào vòng chiến. Hắn phải nhanh hạ hai con ma thú này rồi tranh thủ sớm trở về Lạc Thành trị thương cho Lam Thanh.

Có Tần Khanh gia nhập, hai con Tê Giác liền nhanh chóng bị giết.

Kết thúc cuộc chiến mọi người liền vây lại xem thương thế của Lam Thanh.

“Tiểu Thanh sao rồi?” Mọi người đồng thanh hỏi.

“Tỷ ấy còn chưa tỉnh lại” Nhạc Sương nghẹn ngào nói.

“Mọi người nhanh chóng đi thu thập bọn Tê Giác, chúng ta trở về Lạc Thành” Tần Khang bế Tô Thanh lên, nói với những người khác.

Mọi người không ý kiến, bọn họ cũng rất lo cho Tô Thanh. Nhưng khi họ định thu thập thì một tiếng kêu vui mừng vang lên cùng một đoàn hơn mười người xuất hiện. Dẫn đầu là một nam tử mập mạp khoảng hai mươi và một lão giả hơn năm mươi.

“Đội trưởng nhìn xem ở đây có ba con Tê Giác bị chết này!”

“Ân! Đã thấy. Các ngươi mau đi thu thập đi”Nam tử mập ứng tiếng nói, hoàn toàn xem nhẹ sự hiện hữu của nhóm Tần Khang. Nam tử mập tên Ngô Bảo là đội trưởng của đoàn người. Lão giả cạnh hắn gọi Bình lão là một trung cấp chiến sư cao giai được gia chủ Ngô gia mời đến bảo vệ Ngô Bảo.

Mắt thấy có người chen ngang muốn cướp thành quả của mọi người, Nhạc Sương liền tiếng lên ngăn cản.

“Mấy người dừng tay! Đám ma thú này là chúng tôi giết, ai cho mấy người lấy đí”

“Cái gì? Các ngươi giết? Các người có thấy bọn họ giết chúng sao?” Ngô Bảo bộ dáng giật mình rồi hướng tay của hắn hỏi.

“Không thấy!” Hơn mười người liền kêu to không thấy.

“Nha ~ Ta cũng không thấy, thế này làm sao nói là các ngươi giết được. Không phải do các ngươi giết thì chúng ta được quyền lấy. Các huynh đệ, ta nói có phải không?” Ngô Bảo cười bỉ ỏi nói.

“Phài! Phải! Đội trưởng nói đúng!”

“Ngươi…” Nhạc Sương tức giận muốn xông lên lại bị một người nắm tay cản lại.

“Ngọc tỷ?!Sao tỷ ngăn muội?”

“Chúng ta không đấu lại chúng” Lâm Ngọc trừng mắt nhìn đám người Ngô Bảo. Bị cướp thành quả trong lòng mọi người ai cũng khó chịu, tức giận nhưng vậy thì sao? Ngô Bảo là thiếu chủ Ngô gia- gia tộc đứng đầu ở Lạc Thành, Chuyện cướp đoạt thế này không phải lần đầu cũng không phải chỉ có nhóm người bọn họ mới bị như vậy. Bối cảnh, thực lực không bằng người thì chỉ có thể nhẫn nhịn đới đến lúc có đủ năng lực thì một lần hoàn trả cả vốn lẫn lãi cho bọn chúng.

“Này! Các người còn không mau đi thu thập đi!” Ngô Bảo khinh khỉnh nhìn nhóm Tần Khang, ra lệnh cho tay sai làm việc.

Nhóm người Tần Khang tức đến đỏ mắt nhưng lại không thể làm gì. Tân Khang cắn răng nói: “Chúng ta đi”

Không cam tâm. Nàng không cam tâm. Vì đánh ba con ma thú này mà mọi người đều bị thương, Thanh tỷ còn trọng thương hôn mê nữa. Nhạc Sương cắn môi, giãy tay ra khỏi tay Lâm Ngọc chạy trở lại muốn quyết sống mái với đám Ngô Bảo.

Lâm An đi bên cạnh thấy vậy liền ngăn nàng.

“An ca buông muội ra. Muội phải đánh cái bọn lưu manh vô sĩ này” Nhạc Sương cố gắng vùng vẩy

Đúng lúc này một tiếng sấm vang trời thu hút sự chú ý của mọi người, Nhạc Sương cũng theo đó dừng động tác.

Lại một tiếng sấm vang lên. Mọi người đa phần cho rằng là trời sắp mưa cũng không để ý tiếp tục đi. Lâm An muốn kéo Nhạc Sương đi thì nghe nàng lấp bấp nói.

“An…An…ca…nơi…nơi…đó..”

Lâm An nhìn theo hướng Nhạc Sương chỉ, lập tức mở to mắt thất thanh kêu: “Khang ca mau nhìn bên đó!”

Hai nhóm người khó hiểu, theo lời Lâm An nhìn lại. Không nhìn thì thôi vừa nhìn liền hoảng sợ.

Chỉ thấy cách đó khá xa, trên bầu trời là một mảnh mây đen cuộn tròn theo hình xoắn ốc, lôi điện không ngừng chớp nhá. Có một tia lôi điện từ trung tâm xoắn ốc đánh thẳng xuống đất.

“Chuyện…chuyện…gì thế này?” Ngô Bảo khó khăn nói nhưng không ai đáp lời hắn,
mọi người đều bị cảnh trước mắt dọa ngây người.

Bình lão nói thế nào cũng là lão nhân kiến thức cũng có chút rộng rãi. Sũy nghĩ một lúc liền nghĩ đến có thể là có kỳ bảo xuất thế mới dẫn phát dị tượng. Nghĩ vậy, Bình lão không kiềm được vui sướng và kích động trong lòng, vội vã chạy về hướng
lôi điện đang buông xuống.

Ngô Bảo thấy Bình lão chạy đi cũng chạy theo mặc dù hắn chẳng hiểu ất giáp gì.

“Thịnh, đệ cùng mọi người về trước đi, ta đi xem thử là có chuyện gì” Tần Khang giao Tô Thanh cho Tần Thịnh.

“Khang ca, đệ đi cùng huynh” Lâm An tỏ ý muốn đi cùng.

“Được” Tần Khang nghĩ một chút rồi đồng ý. Hai người nhanh chóng đuổi theo nhóm Ngô Bảo.

Lúc này, ở những nơi khác trong Lạc Nhạn sâm lâm, phàm là tu luyện giả nhìn thấy dị tượng đều hiếu kỳ lục tục chạy đến. Trong đó không thể thiếu hai huynh đệ La Thư, La Kỳ.

“Ca, huynh nói dị tượng này là sao a? Còn có, tiểu thư cũng sẽ giống chúng ta chạy đến đó sao?” La Kỳ vừa chạy vừa hướng La Thư hỏi.

“Đến nơi thì biết” La Thư chỉ đáp lại bốn chữ rồi tăng nhanh tốc độ. Hắn phát hiện vị đệ đệ này gần đây có rất nhiều câu hỏi.

…..

Tại một nơi thuộc nội vi Lạc Nhạn sâm lâm, một lão giả tóc bạc lăng không mà đứng. Thân ảnh lão giả mờ ảo như một ảo ảnh tùy thời tan biến. Lão giả sửng sờ, không thể tin nhìn từng tia lôi điện buông xuống, cho đến khi tia thứ chín kết thúc, hào quang thăng cấp ẩn ẩn tỏa ra mới hồi thần.

“Lôi kiếp! Là lôi kiếp! Ha ha ha. Trời không diệt gia tộc ta! Không diệt!” Lão giả cực độ vui sướng cười to rồi tan biến như một làn khói.