Tuyến Xe Cuối

Chương 1



Tiếng động cơ cũ kĩ vang lên lọc xọc. Ý nghĩ ấy lóe lên trong tâm trí Hà Hi Lân, không phải lần đầu tiên.

Cậu tựa đầu vào khung cửa sổ, vẻ mặt vô hồn, ánh mắt ngây ngốc nhìn khung cảnh phía ngoài xẹt qua. Chiếc cặp kaki có viết dòng chữ triện “Trường trung học Cửu Thích” ôm gọn trong lòng. Đống sách tham khảo và tập đề thi nặng trĩu nhồi cứng chiếc cặp, đè nặng lên hai chân cậu, nhắc rằng, cậu đang là học sinh lớp mười hai.

Ba năm trung học, cậu luôn ở lại trường mãi đến khi nó tắt đèn, sau rồi mới bắt xe bus về nhà.

Đôi mắt mỏi mệt miết qua chiếc ghế trống bên cạnh. Luôn là người đặt chân đầu tiên lên tuyến xe này, lần nào cậu cũng chọn vị trí bên phải, dựa vào cửa sổ của hàng ghế thứ hai từ dưới lên. Chưa từng thay đổi.

Xe khởi hành từ bến bus nằm giữa trường trung học và đại học, đi qua khu mua sắm, tòa nhà thương mại, hồ nhân tạo, vòng tới khu dân cư, dừng chân ở bệnh viện. Quãng đường không dài, nhưng xe đi thực chậm, giống như không gánh nổi sự mệt nhọc của những hành khách ngồi trên nó.

Năm mươi phút trên xe, là quãng thời gian duy nhất Hà Hi Lần có thể tạm quên những tiết học nặng nề và khô khan, tạm bỏ sau lưng sự mong đợi lớn lao của cha mẹ.

Bến đầu tiên dừng trước một nhà hàng đã tối đèn. Có khi, Hà Hi Lân sẽ thấy những nhân viên trong bộ đồng phục, mang theo vẻ uể oải bước lên hoặc có thể là một vị khách chếch choáng trong cơn say, đi men theo hàng gạch trên đường.

Cửa xe mở ra, người lên đầu tiên là một cô gái rất trẻ, mặc chiếc váy bó sát và đôi bốt cao gót. Từng bước chân dọc theo lối đi trên bus vang lớn tiếng cộp cộp, tay cầm túi nguyên liệu nấu ăn lớn, cô ngồi xuống phía chiếc ghế bên trái, hàng thứ ba từ dưới lên. Đặt đồ xuống chiếc ghế bên cạnh rồi thở hắt ra một hơi, cô gái ngửa người tựa vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ tạm.

Tiếp đó là cặp vợ chồng già, ông cụ có gương mặt hiền lành đỡ người vợ gặp khó khăn trong chuyện đi lại. Đợi đến khi bà yên vị trên chiếc ghế bác ái (1) mới ngồi vào vị trí phía sau.

Xe bắt đầu chạy, băng qua con phố còn lác đác ngọn đèn. Một chú mèo hoang nhảy qua bức tường quấn dây trường xuân, lẻn vào màn đêm.

Đường thực dài, xe thực chậm, chậm như thể có thể đi hết một đời. Hà Hi Lân đụng tới nắp cặp, mở ra lại đóng vào, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm ra phía ngoài. Tiếng khóa kim loại lách cách đã bị tiếng động cơ át mất.

Muốn được anh ấy “yêu thương” đến bật khóc.Ý nghĩ đó lại vang vọng trong tâm trí cậu. Hai bên đùi nhẹ nhàng cọ xát với nhau, cổ họng khô khốc.

Phần móng tay được cắt gọn gàng cào qua cào lại mặt túi sách, hình logo của trường được in trên đó đã phai màu loang lổ.

Xe dần tới trạm thứ hai. Lúc này, sẽ có hai chàng, hai nàng bước lên. Nhờ những cuộc đối thoại của bốn người, Hà Hi Lân biết họ là nhân viên phục vụ của một nhà hàng châu Âu nào đó.

Phía sau xe có ba hàng ghế đôi. Hà Hi Lân đã chiếm chiếc bên phải của hàng giữa, nên họ sẽ ngồi sau cô gái trẻ tuổi với túi đồ ăn kia, để tiện tán gẫu.

Tài xế đạp chân ga, xe tiến về hướng tập trung những tòa nhà thương mại. Phía ngoài tòa nhà ốp thủy tinh, ánh trăng và ánh đèn qua từ những chiếc xe vọt qua rọi vào gian hàng bên trong.

Khi xe sắp tới cuối khu buôn bán, Hà Hi Lâu vẫn bồn chồn nãy giờ đột nhiên ngồi thẳng, vội vàng lôi cuốn sách tham khảo từ trong cặp ra, lật mở, giả bộ nhưng đang đọc chăm chú.

Tuy nhìn chằm chằm vào trang giấy, nhưng ánh mắt cậu vẫn không nhịn được mà liếc ra trạm bus sắp đỗ.

Xe dừng lại, cánh cửa gấp giật phăng, tiếng va đập mạnh khiến người ta không khỏi nhíu mày. Mỗi lần có khách bước lên, cả chiếc xe đều khẽ lắc lư.

Ngay thời khắc thấy được người đàn ông đang xếp hàng để lên xe, Hà Hi Lân cảm thấy cổ họng mình như bị ngọn lửa thiêu đốt, dịch dạ dày quay cuồng, thứ vật thể vô hình nào đó nghẹn cứng tại ***g ngực cậu.

Dù người đàn ông có đứng ở vị trí đầu tiên hay không, anh đều nhường cho vị thiếu phụ dắt theo con nhỏ, cụ gà tóc bạc trắng, người thanh niên với bộ quần áo lấm lem mỡ dầu và đôi trai gái lên trước. Đôi khi, anh còn giúp người thiếu phụ hoặc cụ già xách đồ.

Người thiếu phụ bồng bé sơ sinh, tay dắt một cô bé vận bộ đầm ren, có vẻ là con lai. Mái tóc của cô bé nhạt hơn so với người bình thường, chưa tới tuổi đi tiểu học, đôi mắt tròn xoe, long lanh tò mò ngắm nghía những hành khách khác, hai bím tóc cột cao nhún nhảy theo từng bước chân.

Họ ngồi xuống khu ghế bác ái, cô bé vui vẻ đong đưa chân trên chiếc ghế cao quá khổ với mình.

Phần ghế trên chỉ còn một chiếc duy nhất, cụ già lần lần bước đến nơi đó, phủi phủi vài cái rồi mới ngồi xuống.

Người thanh niên mặc bộ đồ trắng dính dầu đen dùng tay xoa mặt, khiến mặt anh chàng đã đen lại càng đen. Ánh mắt hắn đảo qua ba hàng ghế phía sau, rồi bước nhanh về vị trí trước nơi Hà Hi Lân ngồi.

Còn cặp trai gái, dù bước lên xe cũng phải ôm eo bước cùng nhau, chen qua cửa xe chật hẹp, rồi đi tới vị trí cuối, chính là vị trí phía sau Hà Hi Lân.

Tiếp đến không phải người đàn ông cậu mong chờ, mà là một hành khách mới xuất hiện hôm nay – cô nàng mặc chiếc áo phối họa tiết kim cương cùng chiếc quần bò mài rách, trên lưng khoác ba lô lớn, có vẻ như là khách lữ hành vừa đặt chân tới nơi này.

Cô trả tiền vé, rồi bước về khu ghế sau, đứng giữa lối, nghiêng đầu nhìn về chiếc ghế trống bên cạnh Hà Hi Lân.

Hà Hi Lân bất giác nghiến vào mép sách, tay cậu ướt sũng mồ hôi lạnh.

Đừng lại đây, xin cô, để trống vị trí này.

Cô nàng mũ lưỡi trai bước tiếp.

Ngón tay Hà Hi Lân bấu chặt cuốn sách, trang giấy bị xé rách một góc.

Cô gái trẻ tuổi nhìn như đang ngủ đột nhiên đặt túi đồ trên ghế xuống chân, rồi nở một nụ cười nhẹ với cô nàng mới lên, sau lại nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đến khi cô nàng mũ lưỡi trai ngồi xuống cạnh cô gái trẻ tuổi, Hà Hi Lân suýt hoan hô thành tiếng. Nhưng cậu tự nhủ, mình phải tập trung vào cuốn sách trên tay. Dù vậy nhưng ánh mắt cậu vẫn bất giác đưa về phía người đàn ông theo sao cô nàng đó.

Người đàn ông mặc chiếc áo bành tô đen – chiếc áo khiến dáng người anh dong dỏng mà vẫn săn sắc. Lúc bước lên xe, anh mỉm cười gật đầu với người tài xế. Quần âu xám sẫm hợp người, mỗi bước đi đều tôn lên đường cong trên cơ thể. Đôi giày da bóng lộn, đặt từng bước chậm rãi, vững vàng.

Ánh mắt anh đảo qua, cuối cùng, dừng lại vị trí còn trống cuối cùng.

Khi người đàn ông ngồi xuống cạnh Hà Hi Lân, cũng là lúc xe khởi động.

Trời hôm nay rất lạnh. Dù kín bưng không chút gió nhưng trong xe vẫn cảm nhận được cái tê tái. Thế nhưng, thân thể Hà Hi Lân cứ nóng bừng lên, ánh mắt không dám rời trang sách.

Người đàn ông nhấc một chân lên vắt chéo, hơi ngả về phía Hà Hi Lân. Không đụng đến cậu, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ anh, cùng với hương nước hoa gỗ đàn.

“Đè em xuống, dùng cách nào cũng được.” Hà Hi Lân nuốt ngụm nước bọt trào lên, ngón tay siết lấy cuốn sách.

Người đàn ông nhẹ nhàng thở ra một hơi, giống như thở ra hết mọi mỏi mệt.

“Đưa em về nhà anh, nhốt em lại như một con thú cưng.”

Hà Hi Lân phải dùng hết thảy ý chí mới khiến ngón tay mình không run rẩy, mới có thể giả vờ lật sách đầy bình tĩnh, rồi trộm ngắm bóng anh in trên cửa kính.

Nhiệt độ trong xe ấm hơn phía ngoài, người đàn ông cởi cúc áo bành tô, để lộ bộ âu phục phía trong. Anh dùng ngón trỏ kéo chiếc caravat đỏ thẫm xuống. Gỡ ra thứ dây kìm kẹp khiến anh thở dài khoan khoái. Rồi chiếc caravat được cởi hẳn, nhét vào túi áo bành tô.

Dường như người đàn ông rất ghét caravat, mỗi lần lên xe, việc đầu tiên anh làm luôn là gỡ nó xuống.

Hà Hi Lân tiếp tục lén nhìn anh qua cửa kính xe bus, nhìn phần xương đòn ẩn hiện của anh.

“Cầu anh – làm tình với em đi, khiến em hoàn toàn thuộc về anh.”

Người đàn ông khép hờ hai mắt, không hề nhận ra vọng tưởng chứa chan dục vọng của Hà Hi Lân.

Xe vẫn tiếp tục chạy, chỉ chớp mắt đã qua hai bến.

Hà Hi Lẫn bỗng nhiên cảm thấy, sao xe lại đi nhanh thế, mới thoáng đó mà đã tới bến tiếp theo?

Ánh mắt cậu không ngừng dao động giữa tấm kính cửa sổ và cuốn sách. Thực ra cậu không đọc được sách trên xe vì như thế sẽ say. Chẳng qua, cậu muốn anh ấy cảm thấy mình là một học sinh chăm chỉ, mong rằng, điều ấy sẽ để lại ấn tượng tốt trong lòng anh.

Người đàn ông khoanh tay lại, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì trong lòng.

Hà Hi Lân ngửa người ra sau, tựa vào thành ghế êm, nhìn về phía cửa sổ.

Đột nhiên, người đàn ông cũng nhìn về phía đó, ánh mắt trong bóng hình phản chiếu đụng vào cái nhìn của Hà Hi Lân.

“Hôn em, đặt em nằm dưới cơ thể anh –”

Hà Hi Lân kẹp chặt hai chân. Cậu cảm thấy sức nóng  xoáy tròn dưới vùng hạ bộ, dồn ứ lại vật nằm giữa hai bắp đùi. Cậu….cương.

Chỉ một ánh mắt thôi cũng khiến trái tim cậu bị hút lại, kêu gào đòi nhảy ra khỏi ***g ngực, tiến về phía người đàn ông.

Cậu đè chiếc cặp xuống, tự cảm thấy may mắn khi còn có nó để che đậy chuyện mất mặt này. Hà Hi Lân không ngừng tự nhủ, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Người đàn ông tựa như cười khẽ một tiếng, nhưng tiếng cười ấy bị tiếng động cơ nuốt chửng. Ánh mắt anh nhìn ra con đường, dường như không nhận ra sự kỳ lạ của Hà Hi Lân.

“Mau đè em xuống, khiến tâm trí em mụ mị, ngập tràn hình bóng anh.”

Dù cố gắng, nhưng Hà Hi Lân nhận ra, những ảo tưởng trong lòng mình không biến mất mà ngày càng mãnh liệt, “cậu nhỏ” đã đau tấy.

Muốn mau chóng về nhà để thoát khỏi thế khó xử này, nhưng lại không nỡ rời xa người đàn ông.

Cô nàng mũ lưỡi trai và cặp trai gái xuống xe trước, bến  sau là người thiếu phụ cùng hai đứa con, hai nam giới trong nhóm bốn người và cặp vợ chồng già, tiếp là cô gái trẻ rồi đến người thanh niên.

Bến nữa là xuống rồi. Hà Hi Lâm cất sách vào cặp, cúi gằm gương mặt đỏ ửng, định đứng dậy trước để bình tâm lại.

Cậu che cặp trước người, lí nhí thưa: “Xin lỗi….” Người đàn ông co chân để cậu ra ngoài. Quá bối rối, Hà Hi Lân vội vàng đứng lên.

Chiếc xe đột nhiên giật nảy, không biết nghiến phải thứ gì.

Hà Hi Lân vừa đứng dậy liền thét nhẹ một tiếng rồi ngã sấp xuống, đè lên người đàn ông. Một tay cậu đặt lên đùi anh, tay kia chống vào thành ghế. Mà nơi căng phồng giữa hai chân lại đụng vào đầu gối người ấy —

Người đàn ông đỡ eo cậu, mỉm cười, không để ý đến vật thể kỳ lạ kia: “Xe đang chạy đừng đi lại, có va đập vào đâu không?”

“A…” Gương mặt ngập tràn vẻ kinh ngạc của Hà Hi Vật vội vã nâng lên.

Người cậu vẫn mong nhớ ngày đêm gần ngay trước mắt, chỉ sát thêm chút nữa thôi là có thể hôn lên bờ môi ấy.

“Ôm em, yêu em.”

Không, không được!

“Xin, xin lỗi!”

Sau khi tỉnh táo trở lại, Hà Hi Lân hốt hoảng nhảy lên, rồi lao thẳng xuống ngay khi cửa xe vừa mở. Cậu đứng dưới bến, thở hổn hết, hít vào lại thở ra từng luồng khí lạnh băng.

Những hành khách còn lại quăng một ánh nhìn nghi hoặc khi cậu vội vã chạy khỏi cửa, nhưng cũng chỉ thoáng qua, rồi lại quay đầu về hướng khác.

Sờ…Cậu sờ vào anh ấy.

Hà Hi Lân nhìn tay mình, hít hà mùi hương còn vất vương trên đó, nhớ lại bàn tay vừa âu yếm eo mình.

Rồi cậu ngồi thụp xuống, rền rĩ từng tiếng nức nở và đau đớn.

Ngáo:

(1) ghế bác ái: ghế dành cho người tàn tật, người giả, phụ nữ có thai và trẻ em

Chữ in nghiêng, màu này là những suy nghĩ của thụ

Hố mới, cao H, thực ra không cao lắm