Tùy Tùng

Chương 4: Sinh nhật



Kỷ Thư đơn phương giận dỗi Bùi Tẫn.

Trong lòng cậu khó chịu gần chết cũng cố nhịn không chủ động nói cho Bùi Tẫn. Một phần vì tính cậu không muốn nói, hai là Kỷ Thư tự thấy bản thân không có phân phận gì để quản hắn.

Cậu tuy sống hướng nội, nhưng cũng chẳng phải người hay cam chịu, thấy người mình thích cùng người khác cười cười nói nói, là ai cũng sẽ tức giận.

Bất quá cậu tức giận cũng sẽ tận lực che giấu không để lộ ra ngoài, ngoại trừ Bùi Tẫn có điểm phát hiện, bọn Dư Hiểu đều không thấy gì bất thường.

Lúc Kỷ Thư đổi ruột bút chì lần thứ ba, Dư Hiểu nhìn trên bàn cậu đã một mảng ruột bút hỏng, tặc lưỡi nói: "Làm sao thế này? Có câu nào không nghĩ ra à?"

Kỷ Thư mím mím môi, cảm thấy Bùi Tẫn đưa tay xuống đáy bàn nắm tay trái cậu, đặt trên đầu gối mình, thấp giọng nói câu "Không có."

Kỷ Thư bất động thanh sắc thu hồi tay, Bùi Tẫn hơi nhướng mày nhìn cậu.

Cậu đang giận chuyện gì?

Dư Hiểu ngó đồng hồ thấy cách giờ lên lớp không còn lâu, liền gọi Bùi Tẫn lên lầu.

Bùi Tẫn gật đầu, đứng dậy sờ đầu Kỷ Thư một cái, Kỷ Thư bị hắn đè, lập tức ngẩng đầu nhíu mày trừng hắn.

Nhưng đôi mắt cậu ngập hơi nước trừng lên không có bao nhiêu lực sát thương.

Dư Hiểu không chú ý hành động nhỏ của bọn họ, nhắc nhở: "Cậu ngày mai nhớ tới a, cái KTV phố sau, đừng có quên." .

||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||

Kỷ Thư qua loa đáp ứng một tiếng, sau đó cũng không thèm nhìn bọn hắn, cúi đầu tiếp tục làm bài.

...

Ngày hôm sau là thứ sáu, cũng là sinh nhật mười tám tuổi của Dư Hiểu.

Kỷ Thư mặc áo khoác ngắn màu trắng, thân dưới mặc cái quần bò rộng, hai chân dài thẳng tắp.

Cậu đến cửa KTV nhưng không vào, mà ngồi ở cửa hàng tiện lợi đối diện quan sát một hồi.

Cậu nghĩ, nếu không phải vì sinh nhật của Dư Hiểu, cậu thế nào cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này.

Cái KTV này có chút loạn, trước cửa đặt cái biển hiệu chuyên tổ chức tiệc tùng, người ra vào không phải phụ nữ ăn mặc thiếu vải thì là nam nhân xỉn say.

Hoặc là nam nhân say đến bất tỉnh nhân sự được nữ nhân đỡ lên taxi không biết tài xế sẽ lái đi đâu, hoặc là nhóm người ăn mặc y như đầu gấu quàng vai bá cổ đi vào, thậm chí còn có nam nhân cùng nam nhân kề cận ra vào.

Nhưng mà cậu cũng biết, bọn Dư Hiểu từ trước đến giờ luôn chơi ở nơi tương tự, như cá gặp nước, căn bản sẽ không lưu ý những thứ này.

Điện thoại di động trong túi rung lên, Kỷ Thư mở ra xem, là Bùi Tẫn hỏi cậu đang ở đâu.

Kỷ Thư thành thật báo vị trí của mình.

Bất quá 2,3 phút, KTV đối diện đi ra một thiếu niên.

Hắn giống như không sợ lạnh, thường thường chỉ mặc cái áo len đơn giản lên người, cổ áo kéo cao, cũng không mặc áo khoác ngoài, Kỷ Thư biết, hắn thích mang mũ len che trán, chỉ miễn cưỡng lộ ra đôi mắt đen sắc xảo.

Cửa tự động mở ra, người bán vẫn đang gọi điện nói chuyện nhập hàng, kinh ngạc há mồm nhìn soái ca bước vào, nắm điện thoại do dự muốn xin cách liên hệ.

Sau đó cô liền thấy đại soái ca kia đi tới chổ cậu trai đang ngồi trong khu nghỉ ngơi bên cạnh, nhẹ nhàng gỡ mũ cậu xuống, ngón tay thon dài chậm rãi cứ như lưu luyến cổ trắng tuyết của thiếu niên, ám muội thân mật.

Người bán hàng còn muốn nhìn thêm, chỉ là có khách muốn tính tiền, cô đành quay mắt lại làm việc.

Kỷ Thư không để ý đụng chạm của Bùi Tẫn, nhìn thấy hắn đến liền đứng dậy nói, "Đi thôi."

Bùi Tẫn theo động tác cậu thả tay xuống, con ngươi sâu thẳm nhìn cổ cậu một chút, lại đem cái mũ của hắn đeo lên cho cậu.

Kỷ Thư kỳ quái liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói gì, tùy ý hắn.

Lúc hai người tới phòng riêng đã là 5 phút sau.

Dư Hiểu mời không ít người, đều là anh em của bọn họ, đại đa số Kỷ Thư đều có chút quen mặt, chỉ số ít học ở trường Ngũ Trung là Kỷ Thư không biết.

Nhìn thấy hai người bọn lần lượt bước vào, Dư Hiểu vội vã bảo hai người ngồi xuống, Kỷ Thư cũng đem túi quà đã chuẩn bị kỹ càng đưa cho anh, "Sinh nhật vui vẻ."

Dư Hiểu cười nhận lấy, nói tiếng: "Cảm ơn!"

Bùi Tẫn ngồi xuống sát bên Kỷ Thư, cầm cốc bia chưa ai uống trên bàn, nhấp một ngụm lớn.

Hắn vừa thả chiếc ly xuống, liền chú ý tới ánh mắt người bên cạnh.

Bùi Tẫn nhìn cậu, "Muốn uống?"

Kỷ Thư trong nháy mắt trợn to, muốn gật đầu nhưng vẫn chọn lắc đầu.

Cậu còn nhớ lần trước nói với Bùi Tẫn bản thân muốn hút thuốc, kết quả người này dùng miệng dạy cậu hút thuốc, làm cho cậu không dám đòi hút thuốc lá nữa.

Nếu lần này cậu nói với hắn muốn học uống rượu, người này cũng làm như lần trước thì sao, tuy rằng Kỷ Thư biết hắn sẽ không ở trước mặt người khác làm vậy, thế nhưng Kỷ Thư sợ hắn sẽ ghi sổ cậu.

Bên này Kỷ Thư một mình mím môi uống nước trái cây, Dư Hiểu cùng Thẩm Đình Vĩ thỉnh thoảng tìm hắn nói chuyện, Bùi Tẫn ngồi bên cạnh Dư Hiểu.

Dĩ Giang toàn thân mùi thuốc lá đi vào, vòng qua bàn thấp đứng trước Bùi Tẫn.

"Làm sao? Nhìn cậu không vui lắm?"

"Không, " Bùi Tẫn vân vê điếu thuốc trong tay, "Cậu gần đây rất rãnh à?"

Dĩ Giang nghi hoặc, "Hả? Tôi rãnh sao? Tuy tôi là học tra*, thế nhưng cho tới bây giờ cũng không có trốn học nha."

*Học tra: học sinh yếu, kém.

"Ồ" Bùi Tẫn nở nụ cười, "Vậy mấy chuyện kết bạn làm quen đều đến tìm nữ sinh trường tôi, làm sao? Nữ sinh Ngũ Trung cậu nhìn không lọt?"

Dĩ Giang sửng sốt, "Cái gì nữ sinh trường cậu, ai vậy?"

Bùi Tẫn thả lỏng dựa vào gối tựa sau lưng, đáp: "Đường Đình."

Gã lập tức nhớ ra, "Đó không phải người của cậu sao? Tôi làm sao có thể cướp bạn gái của anh em chứ."

Bùi Tẫn cau mày, bất động thanh sắc liếc nhìn Kỷ Thư bên cạnh, Kỷ Thư lại không biết đang suy nghĩ gì, đang cúi đầu phát ngốc.

"Ra ngoài với tôi." Bùi Tẫn không khách khí kéo cổ áo Dĩ Giang, bước nhanh ra khỏi phòng bao.

Dĩ Giang bị kéo có chút mơ hồ, cảm giác trên người Bùi Tẫn toả ra sát khí.

"Cậu từ đâu nghe được, " Bùi Tẫn đứng ở trong hành lang, nhìn nhân viên phục vụ thỉnh thoảng bưng trà đi qua, cuối cùng châm điếu thuốc trên tay, "Đường Đình là bạn gái tôi?"

Dĩ Giang vốn nghiện thuốc lá nặng, mỗi ngày đều hút hơn một gói, ngửi mùi thuốc của hẳn sao mà nhịn được, cũng móc ra một điếu châm lửa hút, nói: "Cô ấy tự nói vậy, lần trước tôi tình cờ gặp cô ấy ở đây, cổ nói với tôi hai người đang yêu đương."

Bùi Tẫn cười nhạo một tiếng, "Cô ta đã nói với cậu như vậy?"

"Ừ, " Dĩ Giang nhìn hắn như vậy, cũng biết là nữ nhân kia đang nói bừa, phi thường khẳng định gật đầu, "Tôi cũng buồn bực, cậu như cây cổ thụ bị đóng băng làm sao đột nhiên nở hoa, hé nụ với loại con gái đó."

Thoạt nhìn thanh cao trong sáng, thế nhưng nữ sinh thường thường ra vào nơi này, có mấy ai thật sự ngây thơ.

Bùi Tẫn hút thuốc xong, cũng không lập tức quay lại phòng bao riêng, "Việc này còn có ai biết nữa?"

"Chỉ mình tôi đi, " Dĩ Giang suy nghĩ một chút, "Cô ta chắc chắn sẽ không ngốc đến mức nói với người trong trường cậu, cho nên chỉ nói với tôi."

Nghĩ như vậy, Đường Đình này có phải coi hắn là tên ngu không.

Bùi Tẫn dùng ánh mắt nhìn trên khờ nhìn hắn, "Được, tôi biết rồi."

Hai người ở bên ngoài tầm 10 phút, lúc Bùi Tẫn tiến vào phòng bao phát hiện Kỷ Thư đang cùng người ta chơi đánh bài.

Bùi Tẫn còn chưa đi đến gần Kỷ Thư, liền nghe thấy người bình thường nói chuyện luôn ngoan ngoãn ôn nhu quăng lá bài cuối cùng trong tay, hô lớn: "Đại vương! Đại vương! Tôi thắng rồi!!"

Bùi Tẫn: "..."

Dĩ Giang vừa bước vào: "..."

Gã biết bên người Bùi Tẫn có một tên tiểu đệ ngoan ngoãn nghe lời, mới nãy lơ đãng liếc nhìn, xác thực là học sinh chuẩn ngoan hiền, thế nhưng bây giờ nhìn lại...

Dư Hiểu đã uống nhiều rồi, nhưng vẫn thấy rõ tấm bài cuối cùng Kỷ Thư vứt ra là "3", bất mãn nói: "Không phải, cậu định lừa ai đó, cậu nhìn kỹ xem đây là đại vương lớn hay là 3 nhỏ?!"

Kỷ Thư sửng sốt một chút, trì độn nhìn lá bài kia, hồi lâu mới nói câu: "Ai nói là 3 nhỏ? Là đại vương!"

"Tôi..." Dư Hiểu á khẩu không trả lời được, không hiểu Kỷ Thư bị làm sao.

Thẩm Đình Vĩ thì triệt để say rồi, cũng theo Kỷ Thư hét to: "Cậu nói ai là 3 nhỏ! Cái gì?! Tên ngu ngốc Dư Hiểu là 3 nhỏ*?!"

*Ở đây đây đang chơi chữ, ý Thẩm Đình Vĩ nói Dư Hiểu là tiểu tam.

"..."

Bùi Tẫn đến gần mới phát hiện trước mặt Kỷ Thư có ly trái cây uống dở, là cocktail, khả năng Kỷ Thư tưởng là đồ cậu có thể uống, cho nên bất tri bất giác uống quá nửa.

Người trên bàn tửu lượng ở mức trung bình, nhưng uống rất nhanh, đặc biệt là Kỷ Thư không uống được rượu, một ngụm sẽ say.

A, ba con ma men đang đánh bài.

Dư Hiểu bị Thẩm Đình Vĩ hét, lập tức hít sâu một hơi, đè Thẩm Đình Vĩ một bên đánh một bên chửi ầm lên: "Mẹ kiếp, nói ai là tiểu tam hả? Con mẹ nó, mi mới là tiểu tam, đánh chết mi!"

"..."

Sự tình thế nào từ đánh bài biến thành "Ai là tiểu tam?"

Kỷ Thư hiển nhiên đã rất say, vừa vỗ tay vừa nhảy nhót, "Đánh mạnh vào! Đánh đánh đánh!"

Uống rượu vào, Kỷ Thư như tìm ra nhân cách thứ hai, tung tăng lên bục nhỏ muốn chọn bài.

Bùi Tẫn đứng cách đó không xa quan sát cậu đến cùng muốn làm gì.

Chờ nhạc dạo vang lên, Bùi Tẫn mới nhận ra bài cậu chọn... (Thấp thỏm).

Kỷ Thư cầm lấy microphone, hất cằm lên hắng giọng một cái, hoàn hảo hát câu thứ nhất, cơ hồ là đang rống lên, "A a a a ồ ồ ồ, a a a ồ ồ ồ nha nha nha!"

Một bên hát một bên lắc lắc cái cổ, đôi mắt đen xoay tròn bất định, đầu lưỡi đỏ mọng thỉnh thoảng lại lộ ra.

Dĩ Giang bị ma âm quấy rối, khóe miệng giật giật bịt chặt lỗ tai, đang muốn kêu Bùi Tẫn đem người kéo xuống, kết quả phát hiện Bùi Tẫn đang... nín cười.

Bùi Tẫn "Xì xì" một tiếng rốt cục không nhịn được, chống tay đỡ trán cười đến nửa ngày không dừng được.

Qua mấy phút, (Thấp thỏm) cuối cùng cũng kết thúc, Kỷ Thư đã triệt để giữ chặt micro không cho ai giành, tiếp tục chọn bài khác.

Là một bài hát tiếng Hàn vui nhộn, Bùi Tẫn chỉ mới nghe qua, cũng không biết bài hát tên gì.

Kỷ Thư cư nhiên dị thường quen thuộc bài hát này, giọng Hàn tiêu chuẩn trôi chảy, làm xung quanh hô động theo cậu, "Các anh em cùng lên đi!" Cậu hát xong một đoạn, tự nhiên không biết lúc nào đưa tới bên cạnh Dư Hiểu, Dư Hiểu cầm nhẹ micro hát tiếp một đoạn, mới hát mấy câu chưa tận hứng, Kỷ Thư đã lấy lại microphone, đưa tới bên mép Thẩm Đình Vĩ muốn cho hắn hát, nhưng tiếng hát của Thẩm Đình Vĩ thực sự khó nghe, Kỷ Thư chỉ để hắn hát vài giây liền thu micro, đưa tới người đứng gần cậu nhất.

Kỷ Thư chóng mặt cầm micro, thế nhưng người này vẫn chưa hát, dáng dấp còn cao như vậy, cậu giơ tay một hồi liền mỏi, lúc muốn thả tay xuống, micro lại bị Bùi Tẫn đoạt mất.

Nhạc đệm tiếng Hàn còn đang phát lớn, Kỷ Thư nỗ lực ngước mắt, muốn nhìn rõ mặt người cướp micro của cậu.