Túy Trường Sinh

Chương 29



Sáng sớm hôm sau khi tỉnh dậy không được bao lâu, Đường Tam đã vội vàng báo cáo: Chính ti của Phượng Nghi cung phụng lệnh của hoàng hậu, đang chờ ngoài chánh điện.

Lạc Tự Tuý sửa lại y quan (áo mũ), mỉm cười ra khỏi tẩm điện.

Một vị thị quan (quan hầu hạ) mặc trang phục đỏ thẩm khá quen mắt đang cung kính hành lễ với hắn.

“Không biết hoàng hậu bệ hạ có chỉ dụ gì?”

“Khởi bẩm Tê Phong quân, bệ hạ phân phó tiểu nhân đem đến bốn gốc cây linh chi ngàn năm, năm đoá băng liên, mười hộp nhân sâm để Tê Phong quân bồi bổ thân thể.” Thị quan nói xong, phía sau liền có tiểu thị khom lưng đưa tới vài hộp gỗ đen cẩn vàng.

Lạc Tự Tuý gật đầu, khẽ cười nói: “Các vị vất vả rồi. Làm phiền chính ti hồi bẩm bệ hạ: Ý tốt của bệ hạ, vi thần vạn phần cảm kích.”

“Còn có —– lúc trước Tê Phong quân đã săn được hổ, nay đã làm thành hổ cẩm (cẩm là gấm, mà k hiểu được da hổ làm sao thành gấm =]]] thế giới thần bí mà : )) ). Bệ hạ nói, hổ cẩm có thể trừ tà trị hung, là vật may mắn, Tê Phong quân có thể treo trong thư phòng.” Thị quan xoay người tiếp nhận một cái hộp trong tay tiểu thị, mở ra, khom lưng, hai tay giơ lên để Lạc Tự Tuý nhìn kỹ.

Quả nhiên lấy da và lông cọp làm thành. Nhìn qua thấy lông trơn mượt, mềm mại, đúng là cực phẩm. Tuy chỉ coi phần da nhưng Lạc Tự Tuý cũng không muốn giật mình khi nhìn đầu con mãnh thú kia. “Đa tạ bệ hạ.”

Đường Tam bên cạnh nhận lấy hộp gỗ. Lạc Tự Tuý lấy từ trong tay áo ra một khối kim đĩnh lớn và vài nén bạc: “Làm phiền chính ti.” Dứt lời, đem vàng bỏ vào tay thị quan, còn mấy nén bạc kia giao cho Đặng nhi phân cho tiểu thị.

“Đa tạ Tê Phong quân ban thưởng.” Mọi người đồng loạt khom người lui ra.

Đợi bọn họ đi xa, Lạc Tự Tuý liếc nhìn hổ cẩm: “Ta muốn tặng nó cho người khác.”

Đường Tam cúi đầu nói: “Đây là do công tử săn được, tặng ai là do công tử quyết định.”

Lạc Vô Cực nhô đầu ra từ thư phòng, hơi nhăn mặt nhăn mũi nói: “Ta không thích con hổ này, tặng cũng tốt.”

“Đem những vật phẩm được ban cho cất đi.” Lạc Tự Tuý nói. Người hắn muốn tặng chính là Lê Duy. Lê Duy đối với hắn quan tâm rất nhiều, lúc trước các loại sự việc đều được hắn lo lắng đều ổn thoả, còn thêm hữu kiếp, chứng tỏ bên cạnh hắn sẽ phát sinh chuyện khó thể tưởng tượng. Vật này nếu có thể bảo vệ Lê Duy, cũng coi như hoà chuyện làm hắn bất ngờ.

Sau khi luyện võ tập viết xong, Lạc Tự Tuý dẫn theo Trương nhi đi Huyền Nguyên điện.

Đây là lần đầu hắn đến đây. Tỉ mỉ quan sát, cảnh sắc ở đây so với Tử Dương điện không giống nhau — hồ nước lớn hơn nhiều, chính điện và hai toà thiền điện đều ở bên hồ, quy mô so với Tử Dương điện nhỏ hơn một chút. Nhưng Huyền Nguyên điện có nhiều lầu các hơn, mà đều cách xa bờ hồ. Lê Duy chọn một căn nhà gỗ nhỏ tĩnh mịch làm phòng ngủ cũng như thư phòng.

Người hầu trong điện đi vào thông báo, Lê Duy dẫn theo Toả Hinh ra ngoài đón hắn.

Lạc Tự Tuý ra lệnh cho Trương nhi đem hổ cẩm giao cho Toả Hinh, Lê Duy liếc nhìn, cười nhạt: “Thánh cung cử hành nghi lễ ba tháng, nguyên nhân là vì nó. Vật trân quý như thế, đệ nên giữ lại cho bản thân.”

Vậy đây là linh vật đã được tế tự? Càng tốt. Lạc Tự Tuý lắc đầu: “Thập Nguyệt đại ca, đây là tâm ý của đệ, huynh nên nhận.”

“Đệ sau này sẽ gặp nhiều chuyện hơn ta, giữ lại bên người tốt hơn.”

“Thế sự khó lường.”

Lê Duy than nhẹ: “Đã như vậy, ta không từ chối nữa. Vài ngày sau ta sẽ cho người mang về nhà, tốt hơn là để ở đây.”

“Nếu có thể giúp thương tích của Lê nhị ca hồi phục nhanh hơn thì đệ cũng an tâm.” Lạc Tự Tuý cười nói. Lúc đó Lê Tuần bị cắm bao nhiêu mũi tên, không cần phải nói cũng có thể đoán được. Cho dù hắn có cường tráng, cũng không tránh khỏi thương thế hành hạ một phen. Đây đều là vì hắn, thật áy náy không gì sánh được.

Lê Duy mời hắn vào thư phòng, hai người ngồi xuống, Toả Hinh dâng trà.

Thấy hắn mặt ủ mày chau, Lê Duy lạnh nhạt nói: “Nhị ca ta đã không có việc gì.”

“Không cần trấn an đệ. Thương thế của y ra sao đệ biết rõ. Không có khả năng chỉ dùng một câu ‘Không việc gì’.”

Nhìn hắn dứt khoác như vậy, Lê Duy nhấp ngụm trà, nói: “Nhị ca nếu biết đệ lo lắng như vậy, e là sức khoẻ lập tức hồi phục.”

Lạc Tự Tuý bỗng nhớ tới người Lạc gia lúc hắn hôn mê sâu bèn xin thánh thượng cho vào cung, đoán được chắc Lê gia cũng có thể như vậy, liền hỏi: “Thập Nguyệt đại ca có thể xuất cung sao? Nếu được, có thể mang theo đệ thăm Lê nhị ca được không?”

“Ta chỉ có thể xuất cung bốn lần, một tháng một lần. Tháng này đã là lần cuối cùng, ta vừa đi mấy hôm trước.”

Lẽ nào ngay cả cơ hội nói lời cảm tạ cũng không có? Lạc Tự Tuý sắc mặt buồn bã, thở dài: “Aiii, khi nào Lê nhị ca mới vào triều, đệ sẽ đợi ngoài Càn Thái cung nói lời cảm ơn với y.”

“Không vội. Khoảng chừng một tháng nữa y có thể vào triều, đến lúc đó đại ca đệ chắc cũng lập công chiến thắng trở về.”

Lê Duy tuy vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng tựa như trên mặt lại có ra thêm gì đó. Lạc Tự Tuý không rõ vì sao có sự thay đổi này, cũng không hiểu được tại sao sự thay đổi rất nhỏ này khiến lòng y đang dao động. Vì vậy hắn lựa chọn bỏ qua: “Nói về chiến sự của đại ca, quả thật đệ không biết gì. Mấy ngày nay đệ không ra khỏi Tử Dương điện, không nghe được tin tức gì.”

Ra hiệu cho Toả Hinh châm trà, Lê Duy thản nhiên: “Ta cũng không biết, nhị ca không vào triều, tứ ca là quan văn xưa nay cũng không để tâm chuyện này,mà nhị ca và tam ca của đệ gần đây cũng không thấy bóng dáng.”

Không thấy bóng dáng? Là vì thẩm vấn và điều tra? “Đệ lựa thời cơ đi hỏi thăm một chút.” Nghĩ đến Lê Duy cũng không biết tiến triển của việc thẩm vấn nên cũng không hỏi. Lạc Tự Tuý rũ mắt, ăn vài miếng điểm tâm nhỏ, dời đi sự chú ý.

Hai người nói thêm vài chuyện, Lê Duy mang tới mấy cuốn sách. Lạc Tự Tuý thấy hắn vô cùng nâng niu, không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.

Đem sách đặt trước mặt Lạc Tự Tuý, Lê Duy nói: “Tê Phong nhị đệ, đệ xem thử những cuốn sách này, có cảm thấy quen mắt không?”

Lạc Tự Tuý tỉ mỉ lật vài tờ, phát hiện suy nghĩ có chút tương đồng nhưng không phải là mấy bộ nho gia kinh điển. Cái này —– “Nội dung theo đệ đoán mấy cuốn sách này không hề liên quan, nhưng trong câu chữ lại lộ ra nội hàm, cũng chênh lệch không bao nhiêu.” Chẳng lẽ…

Lê Duy trầm ngâm một hồi, cười nhạt: “Đúng như đệ suy đoán, những thứ này là do vị tiền dị thế sứ giả mang tới một bộ thư tịch. Năm đó bốn nước hỗn loạn, dân chúng chưa được khai hoá, bắt đầu từ những thư tịch này được ghi lại trong lịch sử – hình thành bộ máy quan lại, dân phong và tập tục (là phong tục tập quán, editor đoán. Beta: =))) ).”

“Thập Nguyệt đại ca lo là đệ sẽ thay đổi toàn bộ những thứ hiện tại?” Quả thật nếu như lật đổ chế độ ổn định hoà bình của bốn nước, tuyệt đối sẽ gây ra sự rối ren lâu dài, chưa kể có thể làm cho dân chúng phản loạn hay là chiến tranh giữa các nước. Từ lúc nghe quốc sư nói về thiên mệnh thay đổi gì gì đó của dị thế sứ giả, Lạc Tự Tuý chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về sứ mệnh của mình, bây giờ nghĩ lại, thật vô cùng nặng nề.

Lê Duy cất sách, nói: “Bất luận kết quả ra sao, về lâu dài đối với bốn nước chỉ có lợi chứ không hại. Bởi vậy, ta ủng hộ suy nghĩ của đệ. Nhưng mà ta đoán đệ bây giờ còn chưa có ý nghĩ gì.”

Lạc Tự Tuý gật đầu, “Đệ còn chưa rõ được tập tục cùng lễ nghĩa của bốn nước, không thể nhận xét được gì. Còn nữa, đệ xưa nay không thích tăng thêm gánh nặng, bởi vậy nếu không phải thời cơ, đệ tuyệt đối không muốn thay đổi hay sáng tạo cái gì.”

“Từ từ sẽ đến.”

Vị sứ giả trước cũng đến từ thế giới khác, không biết giữa đất trời có bao nhiêu nền văn hoá tương tự thậm chí là các thế giới chồng chéo lên nhau? Chẳng biết địa cầu có từng bị ngoại giới ảnh hưởng? Đại khái là có. Hắn sẽ mang đến điều gì cho bốn nước? Tai nạn? Hay là bình an? Thật không đủ tin tưởng chính mình.

Hai người đều trầm tư im lặng. Lát sau, Lê Duy muốn giữ Lạc Tự Tuý lại dùng cơm trưa, Lạc Tự Tuý lại lo lắng Vô Cực gây sự, chỉ nhẹ nhàng chối từ. Cũng đem chuyện thái tử kể ra để xin ý kiến của hắn, Lê Duy cảm thấy hơi bất ngờ, nhất thời cũng không có biện pháp gì.

Sắp trưa, Lạc Tự Tuý mang theo Trương nhi cáo từ, trở về Tử Dương điện.

Mới bước vào Tử Dương điện, trước mắt chính là người hắn không muốn nhìn thấy —– hai người kia đang đánh nhau hăng say trên hành lang.

Cũng như hôm qua, không ai đem tình cảnh xung quanh để vào mắt, chỉ lo đấu đá, hắn trở về cũng không hay biết.

Mạch máu trong người Lạc Tự Tuý như chạy nước rút, nghĩ đến tối hôm qua hắn đã khuyên răn Lạc Vô Cực như thế nào? Người nào đó còn nói được? Vì sao hôm nay lại thành như vậy?

Thấy hai người đánh đến dễ sợ, hắn ở bên cạnh quan sát nửa ngày cũng không ai để ý, Lạc Tự Tuý lạnh lùng vòng qua bọn họ, trở lại nội viện.

Phía trước chính điện, Đường Tam cùng Cổ nhi, Nguyên nhi, Đặng nhi, Điền nhi vây tròn, như đang đợi hắn về giải quyết tình hình. Nhưng thấy vẻ mặt hắn lạnh lúng, hiển nhiên tức giận không nhẹ, ai cũng không dám lên tiếng, chỉ tự tản ra.

Bên kia là mấy người tuỳ tùng của thái tử, nước mắt lưng tròng, bộ dạng đáng thương, thấy Lạc Tự Tuý trở về như thấy cứu tinh, vội vàng nhao nhao dập đầu.

Lạc Tự Tuý không kịp tránh, vừa vặn bị bọn họ cản lại.

Tuy rằng hắn vừa giận vừa tức, vẫn là dừng chân, lạnh lùng nhìn bọn họ.

“Tê Phong quân, xin người khuyên nhủ điện hạ!”

“Chúng tiểu nhân không có biện pháp! Không dám chống lại điện hạ!”

“Hôm qua quý phi nương nương phát hiện vết thương trên người điện hạ, nếu không phải hoàng hậu bệ hạ nói là do điện hạ ngã, quý phi nương nương sớm đã đem chúng tiểu nhân trừng trị!”

“Tê Phong quân, mau cứu chúng tiểu nhân với.”

“Tê Phong quân! Cầu ngài thương xót cho chúng tiểu nhân!”

“Ta nếu khuyên được bọn họ, còn ở đây sao?” Lạc Tự Tuý một câu lạnh lùng, trở về thư phòng, khép cửa, lấy mấy cuốn sách đọc.

Đọc một hồi cũng không thấy vô bao nhiêu chữ, Đường Tam ở ngoài cửa nói cơm trưa đã chuẩn bị xong.

Lạc Tự Tuý đứng dậy, đi đến phòng khách dùng bữa. Không lâu sau nghe được âm thanh ầm ĩ ngày càng gần.

“Ngày hôm nay là ta thắng!”

“Cuồng ngôn! Ngươi thắng? Rõ ràng là ta…”

“Ngươi bị ta đánh trúng năm mươi hai lần! Thế nào không phải ta thắng!”

“Ta đánh trúng ngươi năm mươi ba lần!”

“Nói bậy!”

Lạc Tự Tuý mi cũng không chớp, lạnh lùng buông đũa: “Đường Tam, bỏ hết đi.”

Hai người bước vào phòng khách, do đánh đấm đã lâu nên vừa mệt vừa đói, nghe nói đổ hết thức ăn, lập tức ngậm miệng, lúng túng nhào tới cái bàn trước mặt, mở to mắt nhìn hắn. Hai người dù ít dù nhiều đều tỏ ra ý tứ trẻ con.

Đường Tam ho khan một cái, nhẹ giọng nói: “Công tử, đều không phải còn chưa dùng hết sao?”

Vẫn lạnh như băng: “Ta no rồi, đổ đi.”

Đường Tam bất đắc dĩ, chỉ có thể quay đầu phân phó Nguyên nhi và Điền nhi dọn dẹp thức ăn.

“Lui ra!” Thái tử hét một câu, hai người đều sợ đến không dám nhúc nhích. Hắn quay sang nhìn Lạc Tự Tuý, vội la lên: “Ta muốn dùng cơm trưa ở chỗ Tê Phong quân, Tê Phong quân cũng không chịu mời sao?”

Lạc Tự Tuý lạnh lùng liếc hắn, nói: “Ta còn tưởng là ai, hoá ra là thái tử điện hạ. Lúc nãy còn tưởng là hai đứa trẻ không hiểu chuyện náo loạn ngoài hành lang, lại không biết chính là thái tử điện hạ nên không có gọi người chuẩn bị cơm trưa. Xin điện hạ thứ lỗi, di giá nơi khác thôi.”

Thái tử bị lời nói lạnh nhạt của hắn làm cho ngẩn ra, há miệng mà không nói được nửa lời.

Lạc Vô Cực mím môi, trừng mắt thái tử, cúi đầu không nói. Bất kể trước đây thái tử khiêu khích ra sao, hắn đánh trả chính là không hợp đạo lý, nhớ tới chuyện hôm qua, thầm nghĩ không thể mất mặt trước kẻ thù không đội trời chung, chỉ cắn răng trầm mặc.

“Hôm qua coi như không có gì. Ta ra lệnh không cho Vô Cực rời cung, hắn nhất định không rời Tử Dương điện, không biết thái tử điện hạ vì sao đột nhiên giá lâm bổn điện?”

“Ta… Chỉ là tìm hắn vui đùa một chút mà thôi.” Thái tử cả người sợ hãi. Xưa nay cũng chỉ sợ hai vị kia, lúc này bỗng cảm thấy có chút sợ sệt Lạc tứ công tử trước mặt. Vì vậy lúc trả lời có phần bất an.

Lạc Tự Tuý khẽ cười một tiếng, trong mắt vẫn bốc lên hàn khí.

Đường Tam thấy thế, thở dài nói: “Bẩm công tử, thái tử điện hạ sáng sớm đã ở ngoài Phong Minh cung chờ, đợi khoảng một canh giờ không thấy Vô Cực mới chạy ào vào Tử Dương điện.”

“A, thì ra là thế.” Giọng nói bình thường, nhưng lại làm người ta ớn lạnh. Lạc Tự Tuý gật đầu, chuyển từ Lạc Vô Cực sang mặt thái tử.

Thái tử ngồi thẳng tắp, ưỡn ngực, đón nhận ánh mắt của hắn lướt qua, một lúc sau mới nói: “Tê Phong quân, hôm qua là ta nông nổi, ta đã nghĩ thông suốt, quả không thể trách tội Lạc Vô Cực. Nhưng hắn làm ta khó chịu, vì vậy ta mới muốn cùng hắn tranh đấu, đến khi nào hắn tâm phục khẩu phục mới thôi. Cái này là cạnh tranh công bằng, xin Tê Phong quân chấp thuận.”