Túy Trường Sinh

Chương 17



Bước vào khuôn viên Phượng Nghi cung, xa xa vang lên tiếng trống từ Càn Thái cung.

“Các quan viên đều đã đi qua Vĩnh Yên môn, rốt cuộc cũng bãi triều.” Lê Duy nói, đặt tay lên nắm lấy vai phải hắn. Hắn cũng là người tập võ, lực tay mạnh mẽ, gần như bóp nát xương bả vai của Lạc Tự Túy. Lạc Tự Tuý nhịn đau muốn đẩy tay hắn ra, nhưng khí lực rõ ràng yếu hơn nhiều, một ngón tay y cũng không nhúc nhích.

Nhìn hắn vẻ mặt đau đớn, lại không rên tiếng nào. Lê Duy chậm rãi giảm nhẹ lực đạo, lạnh nhạt nói: “Võ nghệ cũng mất hết.”

“Không thì Thập Nguyệt đại ca nghĩ ta vì sao lại vào cung? Một thân ốm đau, không có võ nghệ, không có ký ức, nếu cứ ở nhà nhàn rỗi mãi cũng thấy hổ thẹn. Phụ thân ta ban đầu để Tự Ngộ nhập cung, nhưng hắn tuổi nhỏ, không biết ăn nói, phải làm thế nào?” Không sai, bây giờ nếu là Tự Ngộ chẳng biết lúc nào sẽ bị người ta gặm không còn một mảnh, xương cốt cũng không chừa.

“Ngươi như vậy có thể tự bảo vệ bản thân sao?” Lê Duy buông hắn ra, nói nhỏ, “Ngày xưa Lạc tứ công tử văn võ song toàn, hôm nay văn không võ cũng không. Bệ hạ hình như muốn xem bản lĩnh của ngươi… Hai bên xung đột, ngươi phải làm sao?”

Lạc Tự Tuý xoa xoa cái vai còn đau, suy nghĩ một chút, cười: “Đi một bước tính một bước.”

Lê Duy giật mình, xoay người than thở: “Ngươi bề ngoài xem ra là nước chảy bèo trôi, chuyện trò vui vẻ, bên trong lại lạnh lùng nhìn thời cuộc, nhìn thấu thế gian mà bản thân lại đoạn tuyệt thế sự, đối đãi với mọi người thân sơ khác biệt. Mất ký ức tại sao tính tình cũng thay đổi nhiều như vậy? Xem ra ngươi cũng gặp không ít khó khăn.”

Lạc Tự Tuý nhìn nhìn y, cẩn thận suy nghĩ. Bởi vì đã không cần phải giấu giếm nên chỉ lặng lẽ.

“Ta khi còn nhỏ đã được đưa đến thánh cung, bái quốc sư làm thầy. Đối với tính cách của người khác, đều có thể nhìn thấy rõ, ngươi không cần đề phòng ta.”

“… Không, không phải lo sợ, chỉ là nghĩ ta che giấu không tốt.”

“Rất tốt. Nhưng mà giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, lời nói cử chỉ, ít nhiều ẩn chứa sự cô độc. Trừ phi ngươi thay đổi bằng không dù sao đi nữa cũng không hoàn toàn che giấu được.”

“Thập Nguyệt đại ca, đáng tiếc cho ngươi. Ngươi nhìn người giỏi như vậy, văn võ đều giỏi. Dù là quan văn hay võ, bất kỳ cái gì cũng có thể tạo nên nghiệp lớn.”

Lê Duy cười nói: “Ta và ngươi chí hướng đều không ở chỗ này, hà tất phải uỷ khuất chính mình.” Nói xong, ánh mắt hướng về phía rừng liễu, xa xa là một tốp người tụm năm tụm bảy.

“Trong cung so với quan trường e là còn thua.” Lạc Tự Tuý theo ánh nhìn của hắn, nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ hoà thuận, nào ai biết bao nhiêu âm mưu dơ bẩn chờ bùng phát?

“Ta ngươi và họ đều không giống nhau. Nếu bị cuốn vào mưu mô của người khác, chỉ mang thêm tai hoạ vào thân.”

Thấy hắn bình tĩnh như vậy, Lạc Tự Tuý trong lòng không khỏi cảm thán: Y chính là loại người nhìn thấu được thị phi, tuy có tài nhưng lại không muốn dấn thân vào quan trường, thật không biết đây là phúc đức của Trì Dương hay là bất hạnh đây. Đáng tiếc, trừ phi hoàng đế cho hắn xuất cung, còn không hắn mãi là thân phận cung phi, sống hết một đời.

Y có thể sống vô vị vậy, lẽ nào cũng nguyện ý cô đơn sao?

Ngoại trừ còn có khát vọng khác, không ai sẽ tình nguyện cô đơn —– như hắn.

Hai người không đi con đường trải đá, mà chọn con đường nhỏ, đi qua nhiều bụi cây liễu và hạch đào. Những cành nhánh xanh mướt lướt nhẹ qua mặt hai người, vài cánh hoa đào màu hồng nhạt lất phất rơi trên vai.

Lạc Tự Tuý hít một hơi thật sâu.

Mặc dù có chút tù túng, nhưng nơi đây thật sự tốt hơn những nơi trước kia rất nhiều. Sinh mệnh sinh mệnh… Nếu không có chấp niệm sâu nặng với sinh mệnh, hắn làm sao có thể nhìn thấy những thắng cảnh hoa lệ gần như đã tuyệt tích ở thế giới này? Làm sao có thể gặp gỡ người của Lạc gia?

Hoa đào như ngầm cảm tạ, hải đường nở rộ ngào ngạt, hay là hương hoa lê.

Sau này, hắn còn có thể ngắm nhìn sắc xuân này mấy nghìn năm.

Chưa đủ, như vậy cũng chưa đủ…

Kể ra, hắn cũng là một người tham lam.

Qua một nén hương, hai người mới đi đến hành lang ngoài điện. Giản Tư Di, Chu Việt, Trữ Khương, ba người còn mang theo thư đồng, đang đứng chờ. Bọn họ không nói gì mà chỉ đứng ở hành lang, rũ mắt, chẳng biết suy nghĩ gì. Ngay cả Lạc Tự Tuý và Lê Duy từ trong rừng đi ra, bọn họ cũng không phát giác.

Lạc Tự Tuý đi đến gần, vừa muốn bắt chuyện vài câu, nhìn xa xa, tức khắc hiểu ra.

Hành lang thẳng tắp được hoa lá cây cảnh bao bọc, lầu gác đan xen, tận cùng là một cái ao tĩnh lặng nằm phía ngoài hành lang, trên hồ là một cái cầu hình vòm màu trắng thật dài. Ban công đình các, nhà thuỷ tạ mái hiên riêng biệt, cầu bạch ngọc, nước xanh biếc gợn sóng, trăm hoa đua nở, cành lá sum xuê… Đẹp như tranh vẽ, không cách nào hình dung được. Mà giữa bức tranh xinh đẹp ấy, khảm hai hình bóng sống động —- xa xa trong đình ở giữa hồ, rèm lụa tung bay, lộ ra bóng dáng hai người, ngồi đối diện đánh cờ.

Vì xa quá nên không thấy rõ vẻ mặt của hoàng đế và hoàng hậu. Nhưng ai cũng đoán được, vẻ mặt bọn họ lúc này có bao nhiêu ôn nhu, đều chỉ vì đối phương mà biểu lộ.

Hai người hoàn hồn rất nhanh, những người kia vẫn còn thất thần.

Cơ bản chuyện nam tử và nam tử bên nhau,hắn có chút không hiểu, nhưng đối với Lạc Tự Tuý mà nói, loại chuyện phức tạp khó hiểu này vốn cũng không phân biệt rõ ràng —- giữa nam nữ mới có tình yêu, còn nam nam chỉ có thể làm bằng hữu, là thường thức ở thế giới trước, suy cho cùng cũng không liên quan đến hắn. Còn hiện tại xem ra chữ ‘Tình’ có gì đó rất là kỳ diệu, tình thân, tình bằng hữu, tình yêu, liên quan với nhau rất nhiều, khó bề phân rõ, đã như vậy, tất cả chỉ cần không có can hệ gì đến hắn, hắn đều có thể tiếp nhận.

“Giản Vũ tam đệ, Diêu Tinh tứ đệ, Dật Vân ngũ đệ đến thật sớm.” Lê Duy thanh âm nhẹ như gió, thổi đi hết thảy tạp niệm.

Lạc Tự Tuý nhàn nhạt cười nói: “Trên đường đi ta gặp Thập Nguyệt đại ca, cả hai đều trễ nên mới đi đường tắt. Hoa viên ở trước điện thật đúng là đẹp.”

“Đúng vậy. Hương thơm hạch đào, tơ liễu tung bay, đến lúc hoa lê nở, lại càng làm cho người ta lạc mất mấy phần hồn.” Giản Tư Di đáp, “Nhưng mà, chúng ta đều đi đường lớn, Thập Nguyệt đại ca và Tê Phong nhị ca thật sự hoà hợp.”

“Lần vấn an tới cũng là lúc hoa lê nở, không bằng năm người chúng ta đi sớm một chút, chậm rãi thưởng thức.” Ninh Khương cười trả lời.

“Nói phải.” Chu Việt phụ hoạ, nghĩ một chút rồi nói, “Hậu cung hoa hoa thảo thảo cũng rất nhiều, đáng tiếc các vị ca ca đều không thể vào thưởng ngoạn.”

“Nghe nói hậu cung có nhiều kỳ hoa dị thảo, dân gian chưa ai từng thấy qua những cây hoa hồng, mẫu đơn, thược dược, thuỷ tiên, bạch ngọc lan… trân quý như vậy. Dật Vân ngũ đệ thật sự mở mang tầm mắt.” Lạc Tự Tuý nói.

Chu Việt cười nói phải.

“Có điều, hoa viên trong Phượng Nghi cung cũng coi như là tuyệt thế phong cảnh. Một năm bốn mùa, biển hoa như nước thuỷ triều, mùi thơm đặc biệt lưu động, phàm ai ngắm qua đều rung động.” Ninh Khương nói, nhìn Lạc Tự Tuý, Giản Tư Di, Chu Việt đều có chút ngạc nhiên, lắc lắc tay, “Chúng ta chỉ vấn an, sẽ không đi sâu vào trong cung., cũng không có duyên được thấy. Cha đệ có lần được mời đến đây dự tiệc, mấy tháng sau đều nhớ mãi không quên.”

Đang nói chợt nghe người hầu hô to: “Thánh thượng, hoàng hậu bệ hạ giá lâm.”

Năm người nhìn lại, hoàng đế và hoàng hậu đang từ hành lang đi tới.

Năm người xếp thành một hàng ngay thẳng. Mười lăm vị phu quân cũng lần lượt ba người một tổ xếp sau lưng bọn họ.

Chớp mắt, hai người đã đến trước mặt, hai mươi người đồng loạt quỳ xuống dập đầu.

“Thánh thượng, hoàng hậu bệ hạ an khang!”

“Miễn lễ.” Hoàng đế nói.

Mọi người cúi đầu đứng lên.

Chợt nghe hoàng hậu cười nói: “Thánh thượng, hôm nay ta cảm thấy có chút phiền muộn, hai ngày sau muốn đi săn bắn.”

“Đáng tiếc trẫm gần đây toàn tâm tiêu diệu loạn đảng, không thể cùng ngươi đi được. Như vậy đi —– lát nữa trẫm truyền lệnh Chung Tức sơn trang chuẩn bị, hai ngày sau ngươi đến đó là được.”

“Một mình ta săn thú có gì vui?”

“Hoàng hậu muốn ai đi cùng, cứ việc nói.”

“Chi bằng hai mươi vị công tử cùng xuất cung thư giãn gân cốt một chút.”

“Vậy cũng tốt. Đều lui ra đi.”

Mọi người khom người tạ ơn, lui về sau vài bước, cung tiễn Đế Hậu (hoàng đế, hoàng hậu) rời đi.

Hoàng hậu cười cười liếc nhìn bọn họ, ánh mắt dừng lại trước năm người: “Ta rất chờ mong tài bắn cung của các vị công tử.”

Dứt lời, bóng dáng hai người mờ mịt.

Lúc mọi người ngẩng đầu, hành lang đã không còn bóng ai cả. Nhìn về phía xa, hai người kia vẫn đang trong đình chuyên tâm đánh cờ, như vừa rồi chỉ là ảo giác.

“Săn bắn…” Từng tốp người cáo từ rời đi, nhỏ to nghị luận đều rơi vào trong tai năm người.

“Nói đến săn bắn, ta từ nhỏ không giỏi võ nghệ, đến lúc đó xin ba vị ca ca chỉ điểm.” Giản Tư Di nói.

“Ta cũng vậy, làm phiền các ca ca chỉ dạy.” Chu Việt cũng nói.

Ninh Khương và Lê Duy chỉ cười cười, khiêm tốn nói mình bắn cung không giỏi. Lạc Tự Tuý chỉ có thể cười nhạt, luôn miệng nói đâu phải, nhưng trong lòng âm thầm kêu khổ — Ngay cả cung còn không thể kéo, làm sao mà bắn?

Trên đường hồi cung, trong lòng hắn bộn bề lo lắng.

Giản Tư Di và Chu Việt cáo biệt, Lạc Tự Tuý quay sang Lê Duy và Ninh Khương gật đầu: “Đệ cũng cáo từ.”

“Tê Phong nhị ca, đến lúc đó sợ rằng bệ hạ muốn nhìn tài bắn cung của huynh, huynh nghĩ nên ứng phó sao đây?” Ninh Khương hỏi. Hắn còn không biết Lê Duy cũng đã biết việc này, vừa nói xong, đã nhìn Lê Duy áy náy.

Lê Duy cũng không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn Lạc Tự Tuý nói: “Lạc tứ công tử võ nghệ cao cường, kiếm, tiễn, đao, thương không cái nào không giỏi. Giản Vũ, đệ nói gì vậy?”

Ninh Khương lặng lẽ, chắp tay xin lỗi.

Lạc Tự Tuý biết rõ Lê Duy không muốn để cho người khác biết bọn họ thân cận, vì vậy lắc đầu nói: “Thập Nguyệt đại ca có chỗ không biết, ta bảy năm nay đều ở nhà dưỡng thương, võ nghệ từ lâu đã không còn. Đừng nói bắn tên, chỉ sợ cưỡi ngựa cũng không thể như trước đây nữa.”

Lê Duy nhẹ chớp mắt, làm bộ kinh ngạc, tựa như không tin nhìn hắn.