Tùy Thân Không Gian Ở Thế Giới Ma Pháp

Chương 16: Lần đầu thấy



Càng tiến gần ốc đảo, mùi máu tươi lại càng mạnh, cát vàng dưới chân cùng những vết máu hỗn tạp bị oxy hóa thành màu đỏ sậm. Giáp xác của các loại cự thú tản ra chung quanh, ở giữa còn có 1 thi thể chiến sĩ nhân loại.

Lâm Hoài nhất thời hoảng hốt. Cậu đến tột cùng là đã tới chỗ nào vậy?

1 đám người tốp 5 tốp 3 đem xác cự thú khuân lên 1 chiếc xe đẩy lớn, mười thước vuông trên mặt đất đã có không ít hài cốt cự thú, trên chiếc xe kia có 1 cột buồm treo lá cờ đỏ tươi – Dũng giả thành (Thành của những con người dũng cảm)

Barron là tiểu đội trưởng đội vận chuyển, trên mặt có râu quai nón, khóe mắt có vết sẹo lưu lại khi chiến đấu. Ông ta chỉ huy các thành viên hành động, nhìn thấy xa xa có 2 người hướng bên này đi tới.

1 thiếu niên quần áo rách nát, trong tay cầm 1 trường kiếm bạc, trên chuôi kiếm quấn 1 cái băng gạc kéo dài đên trên cổ tay, sắc mặt tái nhợt, 1 đôi mắt tối đen như mực, thân thể trông cường tráng, trẻ mà cẩn trọng. Người nhỏ hơn 1 chút trông mũm mĩm, ánh mắt to sáng ngời, mái tóc xanh đậm dài dùng 1 sợi dây buộc lại, vẻ mặt mỏi mệt nhưng vẫn quật cường kiên trì.

Liền bước đến quát 1 tiếng, “2 người kia dừng lại 1 chút!”

Frey dù đã đi qua không ít nơi nguy hiểm nhưng cũng chưa thấy giáp xác cự thú to như vậy – cái đầu dài nhọn hơn nửa thước, cái càng dài 7 8 thước, đôi mắt đỏ như máu.

Thấy có người chủ động đi lên hỏi, tuy thái độ không tốt lắn nhưng hắn cũng không giận, “Xin hỏi, đây là chỗ nào?”

“Dũng giả thành – Corina. Đã đến tận chỗ này mà còn không biết.” Thanh âm Barron khàn khàn mà to, “Chúng ta chỗ này vừa trải qua cuộc chiến với bọ cánh cứng lớn, ta còn thấy lạ là sao lúc này lại có người đến đây? Thấy không, đây là bọn ta vừa mới chiến thắng bọn bọ cánh cứng lớn này, chỉ có con dân Corina chúng ta mới có thể đảm đương danh hiệu Dũng giả –  Người dung cảm!” Barron theo thói quen khoe ra danh hiệu của bọn họ.

“Nhìn qua thật rất lợi hại.” Frey nói.

“Tất nhiên rồi, không có Corina thì lũ bọ cánh cứng đó sẽ xâm nhập nội địa, trở thành mối nguy lớn!” Barron nhếch mày, trông có vẻ rất vui, “Nhưng mà sao các cậu đến được nơi này, nói là đi qua hoang nguyên thật là làm người ta không tin tưởng mấy.” Barron nhìn bọn họ chằm chằm, tay xoa sống đao.

Frey phụ họa nở nụ cười 1 chút, “Tôi cũng không biết, cứ đi 1 mạch liền đến đây.” Lời này nửa thật nửa giả.

Barron nhìn kĩ 2 người 1 lúc lâu mới nhẹ nhàng thở ra nói, “Cũng đúng, 2 thằng nhóc, hắc hắc, 2 đứa nhìn qua thật yếu, ở thành Corina bọn ta tùy tiện 1 người bình thường cũng mạnh hơn so với 2 đứa, muốn nói 2 đứa không đơn giản thì là đánh giá hơi cao rồi.”

Frey cũng sẽ không sửa lời người này nói. Tại chỗ xa lạ này tùy tiện khiêu khích người khác không phải là biện pháp sáng suốt. “Chúng tôi có thể ở tạm trong thành 1 thời gian không?”

Barron nói, “Nếu là bằng hữu phương xa tất nhiên là hoan nghênh rồi. Tôi là đội trưởng số 3 trong 11 đội hộ vệ của thành Corina – Barron , 2 cậu có việc gì có thể tìm tôi.” Ông ta quay về đám người đang bận rộn đi đến, tóm 1 người nói, “Cậu trước dẫn 2 người họ về thành, trong thành gặp tai họa không nhẹ, giờ cũng cần trợ giúp.”

Thành Corina quả nhiên gặp tai họa không nhẹ giống lời Barron. Nơi nơi đều là 1 mảnh đổ nát, không ít phòng còn phải dùng bó củi dựng tạm lại. Chung quanh có không ít người bị thương, đi ngang qua đều nhìn họ với ánh mắt kì quái, Frey không coi ai ra gì, Lâm Hoài theo sát đằng sau cũng không có bao nhiêu bị ảnh hưởng. Người kia đem bọn họ đến 1 gian phòng nhỏ liền không nói lời nào rời đi.

Frey đặt kiếm lên trên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ không biết nghĩ cái gì.

Lâm Hoài thấy không khí trong phóng áp lực khó chịu bèn hỏi, “Anh chuẩn bị làm cái gì bây giờ?”

Frey chỉ có thể được bước nào lo bước nấy, chỉ cần phương hướng không sai thì chả sao. Nhưng lần này lại không theo dự kiến đến 1 địa phương hoàn toàn xa lạ, nhớ đến tình cảnh ở trung tâm ma thú sơn mạch lúc ấy, càng thấy đường về khó mà phân biệt, nghe vậy liền nói, “Ta cũng không biết, khẳng định là tìm cách trở về.” Hắn nhất định phải trở về, hắn còn chuyện chưa làm nêu cứ chậm trễ ở đây sẽ rất phiền toái. Lâm Hoài có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới hắn thật sự trả lời mình, nhưng mà nghe xong cũng trầm mặc, Clyde gia gia vẫn còn đang chờ cậu, cậu không ở đó hẳn là ông lo lắng lắm, không biết tình huống thế nào rồi.

“Còn cậu chuẩn bị làm gì?” Frey đứng lên ném lại câu hỏi cho Lâm Hoài.

“Có ý gì?” Lâm Hoài khó hiểu.

“Cậu định đi theo ta – đây không phải là 1 ý kiến hay, chúng ta đến cùng 1 chỗ nhưng không cùng 1 chiến tuyến đúng không? Cậu nếu đi theo ta, ta cũng không cam đoan sẽ làm những chuyện giống Berger đã làm.” Frey khóe miệng cười trào phúng nói, “Nếu cậu không có dự định ta có thể đề xuất ý kiến. Cậu thấy chung quanh người bị thương không ít, nghe lời ông râu xồm kia nói thì hình như tai họa này không phải chuyện lần 1 lần 2. Cậu nếu ở đây học làm y sư thì an toàn hơn đấy.”

Lâm Hoài đang nuốn nói thì bên ngoài có người kêu lên, “Bên này có ai rảnh không? Tôi cần vài người đi vác củi.”

Frey đứng dậy ra ngoài, trước khi xoay người còn nói thêm, “Ta đã nói đến nước này, cậu muốn làm gì thì làm.”

Lâm Hoài nắm chặt tay, trong phòng không 1 bóng người, lại làm cho cậu có thể suy nghĩ sâu xa.

1 ngày hôm nay đã trải qua đủ chuyện, thay đổi bất ngờ, cậu sẽ không đi trách tội người kia nhưng cậu nghĩ mỗi người đều sẽ vì chính mình mà trả giá đại giới, đến chỗ này cậu đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Đến 1 chỗ hoàn toàn xa lạ lại tràn ngập nguy hiểm cùng tai nạn, tương lai mịt mờ, cậu phải mạnh mẽ lên, lại mạnh mẽ hơn nữa! Đây là ý nghĩ thoáng qua khi cậu nhìn Berger biến mắt trước mắt.

Mà lời của Frey lại làm cho cậu thấy đã đến thế giới này thì không thể dựa vào ai cả, phải trang bị cho chính mình, chỉ có thể tin tưởng bản thân! Chỉ có làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn thì mới có thể không bị làm hại.

Buổi tối Barron mang 1 ít thức ăn lại đây thuận miệng hỏi, “2 anh em cậu muốn làm việc gì trong này a? Thành Corina bọn tôi chưa bây giờ nuôi người rảnh rỗi cả, nếu chuyện gì cũng không muốn làm thì chỉ có chết đói thôi.” Barron nhìn đến bọn họ 1 lớn 1 nhỏ, tự nhiên sẽ cho 2 người là anh em.

“Cho tôi gia nhập đội hộ vệ đi.” Frey không chút do dự nói.

“Được! Đội hộ vệ của bọn tôi có thể nói là bộ binh lợi hại nhất đế quốc, gia nhập chúng ta là không tồi. Nhưng mà nhìn cậu không cường tráng lắm, phải rèn luyện nhiều thêm!” Barron vỗ vai Frey.

Frey cả buổi trưa đều khuân vác gỗ, gỗ nơi này nặng bất ngờ, may mắn hắn là ma vũ song tu nên tố chất thân thể mạnh hơn so với ma pháp sư đơn thuần nhiều, nếu không đúng là ăn không tiêu. Đấu khí không thể mãi hộ thể, bả vai hắn đã có chỗ sưng đỏ, nhịn không được “tê” 1 tiếng.

Barron cũng nở nụ cười, “Thằng nhóc không được rồi à.” Barron chỉ xem Frey là chiến sĩ thuần túy, nói xong ánh mắt chuyển hướng sang Lâm Hoài, “Thế còn nhóc, nếu không cũng tham gia đội hộ vệ?”

“Tôi muốn làm y sư.” Giống như đề nghị của Frey, cậu cũng hiểu được y sư mới càng phù hợp với mình hơn thân phận của ma dược sư.

“Y sư à.” Barron nhíu mày, ông không xem thường y sư nhưng mà ở thành Corina, y sư là 1 nghề rất khó khăn, tuy không cần vào sinh ra tử, hệ số an toàn cao hơn nữa cứu người còn được tán dương nhưng trong mắt ông lại không phải người dũng cảm. “Được rồi, mai tôi mang cậu đến nghiệp đoàn y sư xem sao. Nếu không có đủ trình độ thì sẽ không có y quán nhận cậu đâu.”

Lâm Hoài vâng 1 tiếng, cậu không biết là khó khăn như thế.

“Đúng rồi, có chuyện quên nói, nếu 2 cậu muốn sinh sống ở thành Corina thì phải đợi đến sau tai họa bọ cánh cứng 5 năm 1 lần mới được rời đi. Đây là luật bất thành văn.” Barron bỗng nhiên nói.

“5 năm 1 lần?”

“Các cậu đã biết bọ cánh cứng lớn là cái gì, nhưng đó chỉ là ma thú cấp 5! Tai họa 5 năm 1 lần cần không ít bộ đội tiếp viện của đế quốc phái tới, nhưng mà mấy tên này đều không dùng được, 1 đám yếu như sên.” Barron khinh thường nói.

5 năm không dài không ngắn, với cậu mà nói, năm nay 6 tuổi, năm năm sau thì 11 tuổi, nếu muốn đem 5 năm phí ở đây thì Lâm Hoài thế nào cũng không muốn. (aka phải làm được gì có ích ở chỗ này)

Frey cũng có ánh mắt kiên nghị, ánh mắt lướt qua trường kiếm, lạnh giống như băng.

“Được rồi, tôi đi trước.” Barron tạm biệt ra về, trong thành bị phá hoại nghiêm trọng, ông còn không ít chuyện phải làm