Tùy Ngộ Nan An

Chương 3: Em đã tưởng tượng hàng trăm tình huống ta gặp lại nhau



Sau bao nhiêu năm xa cách, không phải Kiều An chưa từng nghĩ đến việc sẽ thế nào nếu họ gặp lại nhau.

Có lẽ cả hai đều là những người bình thường. Trong một ngày thời tiết mát mẻ, dưới ánh dương dần tàn, họ hội ngộ ở một nhà ga nào đó.

Kiều An nghĩ mình sẽ ngồi trên xe buýt, rồi anh nhìn thấy người ấy trên sân ga đợi xe một mình hoặc nắm tay người khác. Họ gặp nhau rồi lại chia xa, chẳng còn điểm giao nhau nào nữa.

Có lẽ bọn họ là mây và bùn cách nhau một trời một vực. Kẻ từng ở trên cao trở thành cát bụi dưới gót giày, bị phượng hoàng tái sinh từ tro tàn giẫm trên mặt đất.

Người đàn ông khí phách kia sẽ nắm tay người khác. Hắn kiêu căng ngạo mạn sai sử anh phục vụ họ. Những giấc mơ thế này không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần trong đầu Kiều An.

Khi còn là nhân viên phục vụ phòng trong khách sạn, những lúc ra ra vào vào các phòng. Khi làm việc đổ xăng hằng ngày tại trạm xăng cho những chiếc xe chạy đến chạy đi. Khi anh loay hoay khom lưng uốn gối vì cuộc sống, từng phút từng giây, không lúc nào Kiều An ngừng suy nghĩ về điều đó, về cuộc hội ngộ với Lê Thư Dương.

Nhiều năm qua, anh nghĩ về điều đó hàng nghìn lần. Kiều An cho rằng mình đã đủ bình tĩnh, anh nghĩ rằng cho dù có gặp lại Lê Thư Dương, anh cũng có thể bình thản, lặng yên xem hắn như một người bạn cũ lâu ngày gặp lại.

Tuy nhiên, khi anh thực sự nhìn thấy người này, khi Lê Thư Dương thực sự xuất hiện trước mặt anh mà không hề báo trước, Kiều An nhận ra anh vẫn không thể kiểm soát được mình.

Hai mắt anh nóng rực, chóp mũi chua xót, bàn tay run rẩy. Tiếng tim đập mạnh mẽ thình thịch bên tai.

Họ chia tay đã lâu, rõ ràng là đã lâu không liên lạc, rõ ràng là đã lâu không gặp nhau.

Nhưng khi nhìn thấy người này, anh vẫn cảm thấy cõi lòng xót xa, ấm ức.

Một mình chịu đựng vất vả bấy lâu nay, ngã rồi lại tự đứng dậy, cả người vừa đau vừa mệt, chật vật, ngơ ngác. Nhưng không ai xót, chẳng ai thương, nên anh chỉ biết phải cố gắng lên, cắn răng chịu đựng vất vả từng ngày.

Thế rồi chợt thấy chỗ dựa, người ấy sẽ chiều chuộng, sẽ vỗ về mình. Bao nhiêu ấm ức tủi thân ùa về, có cố gắng mạnh mẽ mấy rồi cũng sụp đổ. Nước mắt như vỡ đê chảy thành suối, chỉ muốn nói với người ấy rằng em khổ lắm, em buồn, em suy sụp biết bao.

Rất muốn được người ấy cho một cái ôm, xoa đầu và khen em giỏi lắm.

Nhưng Kiều An biết rõ, tất cả đều là những hy vọng xa vời. Anh chỉ có thể cố gắng giả vờ bình tĩnh, để bản thân không đến mức rơi nước mắt trước mặt người ta.

Anh siết chặt lòng bàn tay nơi đối phương không thể nhìn thấy, dùng hết sức lực để giữ lại chút thể diện cho mình.

- Xin chào tổng giám đốc.

Anh vẫn không cách nào gọi nổi tên người kia, cho dù chỉ là họ. Kiều An cảm thấy nụ cười của mình quá mức giả tạo và khoa trương.

- Tôi tên là Kiều An, là trưởng phòng kinh doanh. Về sau còn phải cậy nhờ tổng giám đốc chỉ bảo nhiều.

Anh dùng những lời nghiêm túc đường hoàng nhất để che giấu nỗi lòng mình.

Lê tiên sinh thực sự rất tốt, tốt hơn anh rất nhiều. Người ấy dựa vào thực lực của bản thân từng bước đi đến được như ngày hôm nay.

Mới hơn ba mươi tuổi mà năng lực đã ở mức người bình thường không thể đạt tới. Trong mắt anh, dường như cả người Lê tiên sinh chỗ nào cũng có thể phát sáng.

Kiều An thấy mừng cho hắn.

Lê Thư Dương lăn lộn nửa đời, cuối cùng cũng có được ngày hôm nay.

Cha hắn mất sớm, mẹ già yếu. Đời này, hắn là người hiểu rõ nhất mùi vị của cái nghèo.

Ngay từ tấm bé, hắn đã nhặt chai nhựa rỗng và bìa cứng để bán lấy tiền. Lên tiểu học đã cùng người mẹ thất nghiệp mở quán ăn sáng.

Mẹ hắn không được học hành đến nơi đến chốn, sức khỏe yếu ớt, nhưng bà là người thấu hiểu lí lẽ. Bà biết muốn con mình thoát khỏi đói nghèo chỉ có một con đường, đó là học.

Chỉ dựa vào quầy bán đồ ăn sáng nhỏ với sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao và cháo bà mới có tiền cho Lê Thư Dương đuổi theo con chữ.

Từ nhỏ Lê Thư Dương đã là một học sinh hiếu học có tiếng. Hắn cần cù, siêng năng, không ngừng tìm tòi học hỏi kiến ​​thức. Vốn đã thông minh, Lê Thư Dương lại may mắn gặp được những người thầy nổi tiếng. Hắn tiến bộ rất nhanh và được nhận vào trường đại học hàng đầu. Lúc đó, lòng hắn tràn đầy hy vọng về tương lai.

Hắn mong mình có thể trở nên nổi bật, cho mẹ được hưởng tuổi già không lo lắng. Hắn mong sau này có được một người bạn đời tâm đầu ý hợp, hai người sẽ cùng nhau xây dựng gia đình nhỏ của riêng mình.

Hắn có cả ngàn ý nghĩ, nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ rằng mình sẽ động lòng với Kiều An.

Người này không có mái tóc dài và vòng eo thon thả như trong tưởng tượng, cũng không phải là người bình như hắn nghĩ.

Kiều An là hoàng tử bé được nuôi dưỡng trong lâu đài kim cương. Kiều An sống vô tư không lo toan, cuộc sống chỉ có hạnh phúc ngọt ngào, chưa từng biết đến khó khăn gian khổ cuộc đời.

Kiều An được bảo bọc tốt đến mức quá ngây thơ, tốt đến mức Lê Thư Dương mất đi lý trí mà cho rằng họ có thể ở bên nhau.

Nhưng một cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối không phải là dòng sông tình yêu mà còn có vô đá ngầm ẩn nấp, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào người ta vỡ đầu đổ máu.

Kiều An thường phàn nàn rằng Lê Thư Dương bủn xỉn, Kiều An không thể hiểu được sự quá quắt của đối phương.

Lê Thư Dương không hiểu sự khác biệt giữa chiếc áo khoác một nghìn và chiếc áo khoác hàng trăm nghìn có gì khác biệt? Giống như Kiều An không hiểu tại sao Lê Thư Dương phải tiết kiệm tiền để mua nhà và mua xe.

Nỗ lực và cần mẫn của Lê Thư Dương không đổi lại được ngưỡng mộ của người yêu mà chỉ toàn là những lời thở than, trách móc.

Tại sao lại phải làm thêm giờ?

Tại sao anh không ở cùng em?

Tại sao lại phải nỗ lực chỉ vì mấy đồng lương ít ỏi đó?

Lê Thư Dương lại một lần nữa bị người yêu phủ nhận thành tựu của mình. Cuối cùng hắn cũng mệt mỏi thừa nhận, Kiều An không hề hiểu hắn.

Sự bao dung của Lê Thư Dương giống như bọt biển, hết lần này đến lần khác rút ​​cạn tình yêu của hắn từng chút một. Thậm chí Lê Thư Dương cũng không biết mình cứ tiếp tục nhượng bộ đối phương như vậy là vì yêu người ta hay chỉ có hắn tự cho rằng đó là yêu?

Những chuyện cỏn con thế mà có thể bào mòn mọi thứ, kể cả tình yêu. Nhất là khi tình yêu của hắn đã trở thành gánh nặng cho đối phương.

Ở bên hắn sẽ khiến mức sống của Kiều An giảm sút. Mà ngay cả khi muốn vun đắp, hắn cũng không thể cho Kiều An một ngôi nhà rộng 5000 mét vuông.

Cuối cùng họ cũng chia tay. Sau khi đường ai nấy đi, Lê Thư Dương bắt được cơ hội ra nước ngoài phát triển. Kể từ ấy, cuộc sống của hắn ngoài công việc cũng chỉ có công việc mà thôi.

Suốt nhiều năm, ngày này qua năm khác, cuộc sống của Lê Thư Dương không có gì khác ngoài công việc. Hắn dành tất cả thời gian rảnh rỗi khiêu chiến với sự nghiệp không phút giây nghỉ ngơi.

Bị công việc bóp nghẹt hắn cũng muốn trở thành người giàu có, tiêu xài hoang phí như nhóc vô lương tâm nào đó.

Hắn cũng có thể mua một biệt thự lớn, mua quần áo năm sáu con số không chớp mắt.

Đôi khi, hắn ngây thơ nghĩ, nếu ngay từ đầu hắn là thiếu gia giàu có như Kiều An, bọn họ có thể cùng nhau bàn bạc nhà đẹp, xe sang thì đã không đến nỗi hai người hai ngả.

Lê Thư Dương cũng nghĩ đến việc khi mình có tiếng tăm địa vị, hắn sẽ rút thật nhiều tiền mặt như người ta hay làm trong TV. Sau đó ném từng tờ một vào mặt Kiều An.

Nhưng hắn chưa hoàn thành ước nguyện trở thành một người giàu có, còn chưa kiếm được nhiều tiền thì đã không còn cơ hội gặp Kiều An nữa.

Không thể tin được.

Người đó giờ đã xuất hiện trước mặt hắn.

Kiều An khéo léo, giỏi ăn nói, là một cấp dưới đủ tiêu chuẩn.

Nhưng Lê Thư Dương không thể nhìn thấu được Kiều An.

Trăm ngàn phương thức chế nhạo Lê Thư Dương đã tưởng tượng trước đó đều biến thành một câu.

Người này rốt cuộc có biết chăm sóc bản thân không? Sao lại để mình gầy như vậy?

Hết chương 03

20.5.22

Nhập điểm cho tụi nhỏ muốn lòi con mắt, thoái hóa cuộc sống nên hôm nay chỉ có một chương ?