Tùy Ái Trầm Luân

Chương 7



Trong căn phòng tối đen yên tĩnh, Lam Dược nặng nề chìm vào mê man, từ dưới bụng thi thoảng truyền đến vài trận đau âm ỷ làm cho nó rất khó đi vào giấc ngủ sâu.

Trong mơ mơ màng màng nó gặp phải ác mộng, giữa cảnh mộng nó dường như thấy ca ca trong tay cầm một con dao rất sắc nhọn, nhe răng cười cợt hướng đi đến gần nó, nó sợ lắm sợ tới cực điểm, nghĩ muốn gào lên kêu cứu nhưng yết hầu khô khốc cố thế nào cũng không phát ra âm tiếng. Muốn tìm đường trốn tránh lại chợt phát hiện tứ chi cứng ngắc làm cách gì cũng không chịu nhúc nhích.

Mắt nhìn thấy ca ca càng ngày càng đến gần, lòng nó càng rối lên kích thích toàn bộ bộ tri giác mong chúng hoạt động, nhưng cái gì nó cũng không làm được, chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn thấy ca ca giơ con dao nhọn đó lên, hung hăng đâm phập xuống dưới...

“A a a a...” Lam Dược thét lớn một tiếng chói tai, giật mình tỉnh lại, vừa mở mắt lại phát hiện trong căn phòng vốn vắng lặng, không biết từ khi nào đã có một cái bóng đen đứng sẵn ở đó!

Đây là người hay là ma!? Lam Dược bị dọa đến hồn phi phách tán. Kinh ngạc nhìn chằm chằm cái bóng đen kia, động cũng không dám động.

Cái bóng đen đó lặng lẽ di chuyển đến gần giường bệnh, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường. Nương theo tia sáng nhạt nhòa từ ánh trăng rọi xuống, Lam Dược lập tức thấy rõ ràng bộ mặt thật của hắn, chẳng phải là bản thân vừa mới mơ thấy Lam Trạch người anh trai ác ma đó ư, tại sao bây giờ hắn lại xuất hiện ở đây!?

Lam Dược nhịn không được muốn hét ầm lên, nhưng nó còn chưa kêu ra thành tiếng, miệng đã bị bàn tay thô to của Lam Trạch bịt chặt.

“Cái tên đê tiện nhà ngươi, thật là hạ lưu vô sỉ!” Lam Trạch cúi đầu xuống hung hăng trừng mắt nhìn hắn, điềm nhiên nói: ” Tưởng rằng giả chết là có thể trốn thoát khỏi ta ư!? Ngươi xinh đẹp như vậy! Ta còn chưa thượng được ngươi cơ mà, đâu dễ dàng gì cho ngươi chết! Ta nói cho ngươi biết! Ngươi nằm mơ cũng đừng nghĩ rằng sẽ thoát khỏi tay ta! Ngươi đời này kiếp này đều là thuộc về một mình ta! Ta thà rằng tự tay giết chết ngươi cũng không bao giờ buông tha cho ngươi!”

Những lời nói tàn nhẫn điên loạn đến cực điểm vừa tuôn ra làm cho Lam Dược cảm thấy kinh hồn bạt vía, trong đầu óc mê dại của nó mang theo chút hy vọng tàn cuối cùng cũng bị ca ca nhẫn tâm bóp nát, ca ca đến chết cũng không chịu buông tha cho nó, thậm chí nếu nó có chết cũng sẽ không bao giờ cho phép nó được siêu sinh!

“Soạt”! Lam Trạch từ trên bộ đồng phục bệnh nhân của Lam Dược túm chặt lấy xé rách, tiếp theo vo tròn thành một khối nhét vào trong miệng nó. Ngay sau đó, lại dùng mớ vải vụn còn lại buộc thành sợi dài rồi cột chặt hai tay của nó vào mấy chấn song ở đầu giường.

Lam Dược bất lực để mặc hắn tùy ý xắp đặt, miệng bị bịt chặt không thể hét lớn, tay bị trói đến chết cũng không thể động, dù Lam Trạch có làm gì với nó, mọi người ở bên ngoài căn bản là không thể nào biết được. Xem ra số kiếp của nó tối nay đã hoàn toàn được định đoạt!

Sau khi lo liệu mọi việc xong xuôi, Lam Trạch mới kề sát mặt Lam Dược, khóe môi hắn khẽ cong lên vẽ ra nụ cười quỷ dị “Hiện tại ta phải xem thử miệng vết thương của ngươi trước đã, ta kì thực hoài nghi nó không phải là thật sự!”

Bàn tay to lớn thô ráp lập tức xoa nắn băng gạc chỗ vết thương ở bụng. Lam Dược cả người từng đợt run rẩy, dưới bụng bằng phẳng kịch liệt phập phồng, càng làm nhô lên tất cả các đốt xương sườn gầy yếu.

Thô bạo xốc hết băng gạc lên, Lam Trạch thấy được mấy mũi khâu mảnh nhỏ đan xen trên miệng vết thương đáng sợ, vết máu chưa khô, da thịt đảo lộn. Ý thức được nhẹ nhàng chạm vào một cái, lập tức truyền tới người thiếu niên dưới thân một trận cự đau.

Lam Trạch nhịn không được đắc ý nở nụ cười cuồng tiếu.

Nhìn thấy ánh mắt thê oán cùng hoảng sợ vô vọng của đệ đệ, khóe miệng Lam Trạch khẽ nhếch lên, đưa một ngón tay dừng lại trước miệng vết thương, rồi bỗng nhiên hung hăng ấn mạnh xuống phía dưới! Máu tươi lập tức theo khe thịt trào ra, nháy mắt đã nhuộm đỏ cả một mảng lớn xung quanh.

“Hmm.....” Lam Dược bị bịt chặt miệng phát ra những tiếng kêu rên không trọn vẹn, không rõ ràng. Thân mình nhỏ gầy liều mạng co rút, run rẩy, giãy dụa ngay cả chiếc giường cũng bị nó loạn động đến vang lên những tiếng “cót két” thay lời. Lam Trạch không chút hoang mang đè chặt nó lại, cúi đầu đến bên tai nó, thấp giọng nói: “Ta chỉ mới nhẹ nhàng chạm có một chút thôi mà, lại có thể khiến ngươi đau đớn thành bộ dạng như vậy sao?! Tiểu đê tiện à, ngươi thật đúng là giỏi giả vờ!” Nói xong ngón tay thứ hai dụng sức, tựa hồ phải cường ngạnh chọc khoét đâm vào bằng được miệng vết thương kia mới thôi!

Lam Dược liều mình ngưỡng về phía sau, tựa hồ cùng với trận tra tấn này ngoan cường đấu tranh đến cùng, trên gương mặt thanh tú vặn vẹo hoàn toàn biến dạng, mà áp lực thở dốc rên rỉ tràn lan một góc trong căn phòng yên tĩnh chỉ nghe mấy tiếng phá lệ dị thường chói tai.

“Hắc hắc hắc...” Nhìn thấy bộ dáng thống khổ của đệ đệ, Lam Trạch cười càng sảng khoái, xuống tay càng hung ác hơn, tiếp tục xoa nắn cào cấu ở miệng vết thương mãi cho đến khi máu thịt trộn lẫn mới từ từ buông lỏng tay ra.

Dùng chăn đơn lau khô mấy đầu ngón ta nhơ nhớp dính đầy máu, Lam Trạch bóp chặt mặt đệ đệ, nhìn vào con ngươi đen láy không có tiêu cự kia, cười lạnh nói: “Tiểu đê tiện, tỉnh lại đi, trò chơi còn chưa chấm dứt mà!”

Còn chưa chấm dứt sao? Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ ư? Ca ca, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể thỏa mãn đây! Chút ý thức còn sót lại trong Lam Dược bi phẫn gào thống, đôi lông mi dày đặc run rẩy, giọt nước mắt ẩn nhẫn hồi lâu rốt cục không thể kiềm chế tràn ra rơi xuống.

“Đừng có ở trước mặt ta giả vờ làm bộ đáng thương nữa! Chiêu này không dùng được với ta đâu!” Không thèm nhìn đến sự thê thảm của đệ đệ, Lam Trạch tiếp tục hung ác hành hạ nó. Sau khi lột hết quần của nó xuống, hắn lại đem một cái ống nghiệm suốt nhét vào mật động nơi hạ thân đệ đệ.

Thủy tinh lạnh lẻo truyền đến cảm giác rợn gáy khiến Lam Dược rùng mình run rẫy, nó biết rõ ca ca đang muốn làm cái gì. Nhẹ nhàng khép lại hai mắt, nó đã hoàn toàn rơi xuống tận đáy tuyệt vọng.

“Phốc”! Lam Trạch dùng một bình chưa đầy nước biển mạnh mẽ dốc xuống dưới, hung hăng dẫn vào chỗ vết thương chưa khép miệng bên trong bí huyệt của Lam Dược. Nó giống như con cá giãy chết bám lấy chút hơi tàn mãnh liệt nảy lên liên tục, không ngừng giãy dụa, mãi cho đến khi cả người mềm nhũn không còn chút sinh khí nào mới dừng lại.

Khinh thường hừ lạnh một tiếng, Lam Trạch xuống tay cũng không hề buông lỏng, vẫn bóp chặt nắp bình cho đến khi không còn giọt nào nữa mới ngừng thủ.

Những chuyện xảy ra tiếp theo, Lam Dược cũng mơ hồ không rõ, đau đớn củng sợ hãi đã gần như phá hủy toàn bộ ý chí của nó, mất máu quá nhiều làm cho nó lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Trong mơ mơ màng màng nó cảm giác được ca ca thay nó mở dây trói.

Rốt cục cũng xong rồi phải không? Nó trong cõi lòng tê lạnh nổi lên một tia gợn sóng, nhưng loáng thoáng nó lại cảm thấy sự tình sẽ không thể nào đơn giản như vậy được, có lẽ sau lúc này còn có một loại khổ hình kinh hoàng nào đó đang chờ đợi nó.

Quả nhiên, sau khi thả nó xuống, Lam Trạch thô lỗ túm lấy nó ném xuống giường, khiến mặt nó đập mạnh xuống nền đá cẩm thạch lạnh băng cứng rắn. Sau vài tiếng thống khổ rên rỉ, nó dùng khóe mắt dư quang đảo nhìn ca ca đang ở phía sau nó nâng hai chân lên.

Bất lực nhắm chặt hai mắt, lập tức nó liền cảm giác được bờ mông trúng ngay một cú đánh rất mạnh, lực đạo to lớn đó đủ có thể làm cho mông nó sưng tấy phù thủng.

Ngay khi cơn đau lan ra khắp toàn thân, nó rõ ràng nghe thấy một tiếng giòn tan vang lên, một tiếng giòn tan ấy dường như có cái gì vừa vỡ vụn. Nó bắt đầu hoảng hốt, rốt cuộc là thứ gì đã vỡ ra? Rất nhanh nó đã tìm được nguyên nhân, từ tận sâu trong thân thể truyền đến một trận đau âm ỷ làm cho nó tức thời hiểu được, thì ra thứ bị vỡ vụn đó chính là cái ống thủy tinh suốt đáy bị mạnh mẽ nhét vào bên trong bí huyệt nó!

Phía sau truyền đến tiếng cười điên loạn biến thái của Lam Trạch, Lam Dược cả người suy sụp, mọi thứ xung quanh mình càng ngày càng u ám tăm tối, tiếng cười của Lam Trạch cũng càng ngày càng nhỏ, cơn đau đớn trên thân cũng càng ngày càng phai nhạt. Cuối cùng cũng có thể giải thoát rồi, Lam Dược mặc cho ý thức chậm rãi chìm vào bóng tối, có lẽ chỉ có khi bị hắc ám vây quanh, bị hắc ám nuốt chửng, mới có thể đường đường chính chính bình yên ra đi.

Ngay khi nó sắp chìm vào trong đêm đen, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người ta mạnh mẽ đẩy ra, Chính thời điểm đó nó nghe thấy một thanh âm cực kì quen thuộc, chất giọng trong trẻo ấy lên tiếng: “Ngươi là ai?! Ngươi đang làm gì vậy!”