Tửu Sắc Tham Bôi

Chương 33



Tư Đồ Thượng Lam ngẩn người nói: “Cậu đồng ý với tôi không làm vậy đi?”

“Tôi đồng ý.” Cố Tiểu Tịch hạ mí mắt, nói.

Tư Đồ Thượng Lam chậm rãi buông tay y ra, Cố Tiểu Tịch liếc nhìn anh một cái rồi trở lại ngồi trên sofa.

Tư Đồ Thượng Lam đi tới ngồi cạnh y: “Cậu biết không, lời tôi nói ra đều đúng cả. Linh hồn này vẫn là cậu, mặc kệ cậu là Diệp Thu Sinh hay Cố Tiểu Tịch.”

Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên tựa lên vai Tư Đồ Thượng Lam, động tác thong thả như một con mèo: “Trước kia cậu đã nói thế, nhưng tôi lại chưa từng nghĩ đến.”

“Cậu đã từng nói chúng ta khác nhau,” Tư Đồ Thượng Lam theo thói quen đưa tay sang ôm vòng eo mảnh khảnh của Cố Tiểu Tịch, “cậu hay nhìn vào mặt ngoài, còn tôi thì quen nhìn vào kết cấu.”

“Giống nhân vật chính trong ‘Vượt ngục’ hả?” Cố Tiểu Tịch cười khẽ.

“Đó là thiên tài, tôi không làm được vậy đâu,” Tư Đồ Thượng Lam thở dài, “thật ra chuyện của tôi, chẳng có ai đến giúp tôi nhìn rõ.”

“Là không ai có thể làm được, hay không ai chịu đến giúp cậu?” Cố Tiểu Tịch hỏi.

“Cả hai,” Tư Đồ Thượng Lam vuốt tóc Cố Tiểu Tịch.

“Tôi quả thật chỉ biết nhìn bề ngoài, nên mới không biết hóa ra bác sĩ cũng nguy hiểm như vậy…” Cố Tiểu Tịch thở dài, ngón tay nghịch cái nút áo blouse của Tư Đồ Thượng Lam.

Tư Đồ Thượng Lam không nói gì, giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Sắp hết giờ rồi, tôi với cậu đi thăm cô, rồi qua Lam Sắc Lệ Thủy luôn.”

Cố Tiểu Tịch đứng dậy khỏi ***g ngực Tư Đồ Thượng Lam: “Ủa? Không cần đặt chỗ hả?”

“…À, tôi có phòng riêng.” Tư Đồ Thượng Lam dời tầm mắt.

“Cái gì! Hóa ra cậu lắm tiền như vậy!” Cố Tiểu Tịch nhảy dựng lên, “Quá đáng, thế mà trước còn bắt tôi mời cậu!”

“Cậu mới mời tôi có một lần thôi đấy,” Tư Đồ Thượng Lam làm bộ như rất bận rộn, đứng dậy dọn dẹp lại bàn làm việc.

“Cậu có biết Lam Sắc Lệ Thủy rất mắc…”

“Nhưng tôi chỉ là bác sĩ nha…” Tư Đồ Thượng Lam vô tội nói, lấy tờ giấy làm ăn trên bàn bỏ vào ngăn tủ rồi khóa lại.

“Bác sĩ…? Bỏ đi,” Cố Tiểu Tịch xùy một tiếng. Tư Đồ Thượng Lam này, cái vẻ luôn tao nhã lịch sự hóa ra đều là giả bộ.

Cố Tiểu Tịch đứng dậy khỏi sofa: “Tôi đi thăm mẹ đây.” Tư Đồ Thượng Lam theo sau: “Cùng đi đi.”

Cố Tiểu Tịch và Tư Đồ Thượng Lam cùng đến phòng bệnh của mẹ. Dọc đường đi không ngừng có bác sĩ cùng y tá chào hỏi Tư Đồ Thượng Lam, và mỗi lần Tư Đồ Thượng Lam đều cười đáp lại cực kỳ ấm áp, đúng hình tượng một bác sĩ tốt.

***

Mẹ vẫn già như vậy, im lặng nằm yên tại đây. Thân phận hiện nay của Cố Tiểu Tịch không cho phép y được làm thủ tục chuyển viện, nên đành để bà ở lại bệnh viện của Tư Đồ Thượng Lam như cũ.

“Cậu… cậu không làm gì với mẹ tôi đấy chứ.” Cố Tiểu Tịch nhìn người phụ nữ nằm trên giường bệnh xong thì quay sang nói với người đàn ông ở bên cạnh.

“Sao tôi dám chứ,” người đàn ông lập tức phủ nhận, “tôi đối xử với cô tốt lắm đấy.”

“Đúng rồi, phí nằm viện cùng điều trị vẫn như trước phải không?” Cố Tiểu Tịch hỏi.

“Ừ.”

“…Có thể giảm giá chút không?”

“…Giảm 9,95% nhé?” Tư Đồ Thượng Lam suy nghĩ một hồi lâu mới nói.

“…9,95 %?” Cố Tiểu Tịch nhíu mày, “Đồ nhỏ mọn.”

“Ở bệnh viện mọi thứ đều phải ghi vào sổ sách hết,” Tư Đồ Thượng Lam cúi đầu nhẹ hôn lên tóc Cố Tiểu Tịch, “Tôi sẽ không làm chuyện trái phép đâu.”

“…Đi chết đi,” Cố Tiểu Tịch ghé tới giường bệnh, ngón tay vuốt nhẹ lên cánh tay lạnh lẽo của mẹ, “quỷ keo kiệt.”

“Vậy cậu cần giảm giá nữa không?” Tư Đồ Thượng Lam tỏ vẻ chẳng sao cả, cũng không phủ nhận lời phỉ báng của Cố Tiểu Tịch.

“…Muốn chứ, có còn hơn không.” Cố Tiểu Tịch thì thào.

“Có chút tiền thôi mà.” Tư Đồ Thượng Lam thở dài nói.

“Tôi không có tiền đó thôi, chứ như trước kia thì cần gì cậu phải giảm giả chứ?” Cố Tiểu Tịch bất mãn chề môi ra.

Tư Đồ Thượng Lam ngồi với Cố Tiểu Tịch ở trong phòng một lúc thì chuông di động vang lên, anh nhìn số người gọi đến rồi mới đi ra ngoài nghe điện thoại.

Cố Tiểu Tịch ngẩn người nhìn máy đo điện tim bên cạnh, rõ ràng còn sống, rõ ràng không có gì bất thường xảy ra, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Diệp Thu Sinh thì trái ngược, rõ ràng đã chết nhưng lại còn sống trong thân thể Cố Tiểu Tịch.

Cố Tiểu Tịch không phải người có tính cách hay do dự, thiếu quyết đoán, y nói sẽ không muốn giống với quá khứ, trừ mẹ ra, thì mọi thứ đều có thể chặt đứt… Mấy hôm trước, y còn nghĩ mình đã tạm biệt được quá khứ, nhưng có lẽ lời Tư Đồ Thượng Lam nói là sự thật, người trong gương vẫn chính là y.

Cố Tiểu Tịch quyết định bỏ qua mấy vấn đề phức tạp này, mấy kiểu câu hỏi như vậy sẽ mãi mãi không có đáp án.

***

Lam Sắc Lệ Thủy thật sự là một nhà hàng cực kỳ xa hoa, bởi nó được xây dựng như một cái thủy cung. Hai người lái xe gần ba tiếng mới tới được nhà hàng cạnh bờ biển. Đương nhiên, kiến trúc của nó cũng có một công lao của chính phủ, dù sao nó cũng trở thành một nét đặc trưng của thành phố.

Lam Sắc Lệ Thủy khác Dạ Ngữ, ông chủ ở đây chỉ là người làm ăn đơn thuần. Nhà hàng này mở cửa cho tất cả mọi người, chỉ cần chi tiền để dùng bữa thì ai cũng có thể bước vào.

Hồi trước y cũng từng đến tham quan đại sảnh của Lam Sắc Lệ Thủy. Mà lần nào khách cũng nối đuôi nhau ra vào không ngớt. Tầng hai là nhà hàng, trên đấy cũng có phòng riêng, đặt chỗ cũng tương đối khó, thường phải đặt trước từ nửa tháng trở lên, đương nhiên người đặc biệt giàu có thể được ưu tiên một chút.

Lầu ba là dãy phòng VIP được bao trọn năm, Cố Tiểu Tịch đã từng có cơ hội được đến. Lầu hai thì thật ra còn được tới mấy lần, chứ lầu ba thì chỉ được đến một lần duy nhất.

Cố Tiểu Tịch vừa đi theo Tư Đồ Thượng Lam vừa ngó xung quanh, sau đó bắt đầu xuýt xoa: “Nhiều tiền chính là nhiều sức mạnh mà.”

Tư Đồ Thượng Lam quay đầu lại: “Ủa, không phải nhiều người nhiều sức mạnh hả?”

Cố Tiểu Tịch mặc kệ Tư Đồ Thượng Lam.

Hành lang trong suốt có thể thấy đại sảnh ở lầu hai, thiết kế như vậy thật khiến người ta có cảm giác như được ngồi tít ở trên cao. Mà càng là cảm giác vượt trội thì càng phải bỏ nhiều tiền?

Cố Tiểu Tịch nhớ rõ một người đã từng dẫn y tới đây. Đó là một viên chức, dù tiền lương ít ỏi nhưng lại sẵn lòng chi một khoản lớn để bao phòng VIP nguyên một tháng.

Ở đây, ngay cả cái cảm giác khi bước lên cầu thang thủy tinh xoắn vòng cũng tựa như làm cho người ta lập tức thỏa mãn hết thảy những hư vinh. Dạ Ngữ thì khác, bởi mục đích của Dạ Ngữ cũng không chỉ kiếm tiền.

Tư Đồ Thượng Lam lấy ra chìa khóa, mở cửa một phòng ra.

Là một gian phòng ngủ, cạnh đó được ngăn ra làm phòng ăn nho nhỏ, trừ việc không có phòng bếp thì ở đây được bài bố chẳng khác nào ở nhà. Khác biệt là, cho dù bố trí trong nhà xa xỉ thế nào cũng cũng không thể dựng vách tường như vậy được.

Đối diện phòng ngủ chỉ có một vách tường được làm bằng chất liệu trong suốt, có độ cứng cao. Mà một căn phòng bình thường sẽ không áp dụng kiểu thiết kế này, dù sao càng hiện đại thì con người ta lại càng chú trọng đến vấn đề riêng tư, chẳng qua bây giờ thì cũng không cần quá lo lắng. Hai bên treo rèm cửa mềm mại, nhưng đối với người bình thường thì nó lại chẳng có tác dụng gì. Bởi đối diện vách tường này chính là thủy cung rực rỡ.

Đó là một hồ cá thật lớn, tuy bên trong nuôi rất nhiều sinh vật biển nước cạn, nhưng vẫn khiến người nhìn vào thấy thật thanh thản.

Một bên là căn phòng thoải mái, một bên là thế giới nơi đáy biển sâu thẳm. Tuy vách tường trong suốt như nước tinh khiết, nhưng lại không có một tia sáng phản chiếu, dường như trong suốt hoàn toàn, chỉ vươn tay ra là có thể đụng vào nước biển.

Cố Tiểu Tịch say sưa nhìn, trong đó còn có rất nhiều đèn, khiến toàn bộ thủy cung biến đổi màu sắc thật đẹp.

Theo như giới thiệu thì vách tường được làm bằng chất liệu đặc biệt, từ bên ngoài hoàn toàn không nhìn được gì ở bên trong, cũng không thể dùng thiết bị để rình mò, thật chẳng khác gì một căn phòng bí mật.

Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên nghĩ, nếu lần này người đến cùng y là Ngụy Tiếu Ngữ thì cũng được đấy…

Cố Tiểu Tịch đang mải suy nghĩ thì đột nhiên thấy một con cá mập chầm chậm bơi qua, kỳ quái là miệng con cá mập này lại trông như đang vểnh lên? Cái kiểu này này tự nhiên lại cực kỳ giống Ngụy Tiếu Ngữ.

Y vội dụi mắt, mới phát hiện ra vừa rồi gặp ảo giác.

Chỉ trong chốc lát, người phục vụ đã bày biện xong những món ăn đặc sắc ở chỗ nhà ăn nhỏ.

Tư Đồ Thượng Lam vẫn muốn uống rượu Sherry, Cố Tiểu Tịch ghé mặt vào tường nhìn sinh vật biển bơi lội trong nước, mãi cho đến khi Tư Đồ Thượng Lam kêu y, y mới quyến luyến đi qua dùng bữa.

Tuy ở nhà ăn cũng có thể nhìn thấy thủy cung, chẳng qua nếu coi ở vách tường gần giường thì thoải mái hơn. Cố Tiểu Tịch thở dài, tự rót cho mình một ly Sherry.

Tư Đồ Thượng Lam cười nói: “Làm sao vậy, cậu nói muốn tới Lam Sắc Lệ Thủy, thì tôi cũng đưa cậu đến đây rồi, sao lại thở dài.”

Cố Tiểu Tịch chớp chớp mắt trông cực kỳ ngây thơ: “Này không thể trách tôi được, ai biết cậu lại có tiền thế chứ…”

“Tôi có tiền đâu, có tiền chính là ông chủ ở đây nha.” Tư Đồ Thượng Lam nhún vai.

Cố Tiểu Tịch tiếp tục thở dài: “Sớm biết cậu có tiền như vậy, trước kia theo người khác làm gì, cứ trực tiếp theo cậu còn hơn.”

Tư Đồ Thượng Lam rót rượu cho Cố Tiểu Tịch: “Giờ biết hối hận rồi hả?”

Cố Tiểu Tịch nhìn rượu chậm rãi rót vào ly, cảm khái một tiếng: “Hối hận rồi.”

“Vẫn còn kịp đấy,” Tư Đồ Thượng Lam đặt chai rượu xuống, đôi mắt màu trà nhìn Cố Tiểu Tịch.

Dưới ánh nhìn chăm chăm của anh, Cố Tiểu Tịch có chút mất tự nhiên, vội vàng cầm ly lên định che đi vẻ ngượng ngùng của mình. Y vội ho một tiếng, giơ ly về hướng Tư Đồ Thượng Lam: “Cậu không ở trong nghề nên không biết đó thôi, giờ tôi cũng đổi nghề rồi, không ăn chén cơm kia được.”

Tư Đồ Thượng Lam cười cười: “Hóa ra tôi không kịp nữa rồi.” Anh giơ ly lên, chạm nhẹ vào ly trong tay Cố Tiểu Tịch: “Cạn ly vì ngày đã qua.”

Cố Tiểu Tịch mỉm cười, một hơi uống cạn rượu Sherry trong ly.

Rượu Sherry có độ cồn từ 17%~20%, theo tiêu chuẩn quốc tế thì nó không được xét vào rượu mạnh.

Nhưng còn phải xem người nào uống nó đã. Người lần đầu tiên uống rượu tuyệt đối không thể uống rượu đến say khướt được, Cố Tiểu Tịch không phải lần đầu uống rượu, nhưng thân thể này lại còn quá trẻ. Tuy làm bartender, nhưng ngoại trừ Baileys thì y không hề đụng tới loại rượu khác. Cố Tiểu Tịch tự biết, bản thân đã không được như trước, chỉ uống nhiều chút thôi cũng sẽ say.

Bầy cá sặc sỡ đang men theo tường thủy tinh chậm rãi bơi qua, Cố Tiểu Tịch chống cằm, một tay khác nhẹ nhàng đặt lên mặt tường.

Thế giới bên kia tuy rực rỡ sắc màu nhưng lại thật yên lặng, chẳng chút nào quan tâm đến thế giới bên này.

Cố Tiểu Tịch say mê nhìn bầy cá, ngắm những ánh đèn lấp lánh những hoa văn xinh đẹp trên mình chúng, sau đó ẩn mất trong bóng đêm.

Tư Đồ Thượng Lam cũng không nói gì thêm, lẳng lặng cùng Cố Tiểu Tịch nhìn cảnh vật tựa bức tranh đáy đại dương rộng lớn.