Tương Tư

Chương 33



Chi Mĩ lại rất sảng khoái đồng ý gặp mặt. Hứa Niệm vô cùng bất ngờ, vốn tưởng rằng đối phương ít nhiều sẽ có chút do dự. Cho nên vấn đề tiếp theo cô cần giải quyết chính là… làm thế nào bỏ tài xế lại?

Hứa Niệm nói với đối phương muốn đi dạophố, đến cửa hàng thì không để anh ta đi theo: “Tôi mua đồ dùng cá nhân, anh theo không tiện.”

Vị tài xế kia dường như càng khó nóichuyện hơn so với chú Hoa, chỉ thấy anh ta mím môi, ngay cả biểu cảmcũng không đáng yêu tí nào, đứng ở đó đanh mặt: “Tiên sinh đã thôngbáo…”

“Dù sao anh cũng không đến mức muốn cùngtôi đến cửa hàng bán đồ lót đi.” Cô như cười như không nhìn đối phương,tài xế kia quả nhiên không lên tiếng.

Thời gian cấp bách, may mắn hẹn được địađiểm cách đây cũng không xa, Hứa Niệm từ cửa sau đi vòng qua, xuyên quamấy cái ngõ nhỏ mới tới được quán cà phê.

Đối phương đã sớm chờ ở đó.

Kỳ thật trước đây Hứa Niệm chưa từng gặpvị trợ lí đặc biệt này, nhưng rất kỳ lạ, ngay cái nhìn đầu tiên cô đãnhận ra đối phương, thậm chí có chút cảm giác mơ hồ giống như đã từngquen biết: “Tôi cảm thấy nhìn cô rất quen mắt.”

Chi Mĩ mặc chiếc áo lông màu hồng đặcbiệt chói mắt, bộ mặt thoạt nhìn trắng trẻo nõn nà rất xinh đẹp, nhấpmiệng chất lỏng màu nâu trong ly, lúc này mới thấp giọng cười cười: “Cóthể trước đây chúng ta từng gặp ở dưới lầu công ty.”

Hứa Niệm gật đầu, tuy rằng còn nghi hoặcnhưng cũng không muốn làm rõ, mục đích hôm nay cô tới cũng không phải vì việc này, trầm ngâm một lát, rốt cuộc cũng mở miệng: “Tôi muốn cùng cônói một chút chuyện về Lục Sơn.”

Theo lý thuyết làm nhân viên của ĐườngTrọng Kiêu, nghe được cái tên này nên lý trí lảng tránh mới đúng, Chi Mĩ lại hết sức bình tĩnh: “Tôi đã đoán được, nhưng mà tôi cùng luật sư Lục cũng không quá quen thuộc, đại khái không thể giúp được gì, nhưng tôibiết gì thì sẽ nói.”

Trong lòng Hứa Niệm rất cảm kích: “Cô chỉ cần nói cho tôi biết những gì mà cô biết. Lục Sơn và Đường Trọng Kiêukhi đó, có phải bất đồng trong công việc không?”

Có lẽ vì cảnh sát đã sớm loại bỏ ĐườngTrọng Kiêu khỏi đối tượng tình nghi, cho nên Chi Mĩ trả lời rất nhanh,hầu như không có chút do dự: “Ít nhiều cũng có chút bất đồng ý kiến, thế nhưng ông chủ rất tín nhiệm luật sư Lục, huống chi cũng chỉ là vấn đềnhỏ. Điều này rất bình thường không phải sao? Một chút xung đột cũngkhông có mới là đáng nghi.”

Nói cách khác, mâu thuẫn trên công việc cũng không lớn.

Chi Mĩ thấy cô thất thần, nhịn không được thấp giọng nhắc nhở: “Kỳ thật cô nên tin tưởng cảnh sát, ông chủ xuấthiện tại hiện trường cũng bởi vì đã hẹn với luật sư Lục, không phải còncó cuộc điện thoại ghi lại chứng minh sao? Hơn nữa cá nhân tôi cho rằngchuyện này cũng không có khả năng liên quan đến ông chủ, ngài ấy luônđối đãi với luật sư Lục rất tốt.”

Thành thật mà nói, một ông chủ có lòngđưa nhân viên về nhà, thấy thế nào cũng không giống có mâu thuẫn. Trướckia cô quá tin tưởng lý do thoái thác của Lục Sơn, hiện tại lại cảm giác dường như cái gì cũng không đúng.

Chi Mĩ còn nói: “Lúc ấy án tử liên quanđến ông chủ, nhân viên trong công ty tất cả đều bối rối. Hứa tiểu thưnếu không tin tôi, cô có thể tìm người khác hỏi thăm. Tất cả mọi ngườirất tin tưởng thái độ làm người của ông chủ.”

Hứa Niệm không tiếp lời, lại do dự hỏi một chuyện khác: “Vậy Lục Sơn ở công ty, có bạn bè nào có quan hệ rất tốt không?”

Lời này ngược lại khiến Chi Mĩ trong chốc lát trố mắt: “Anh ta rất tốt với người khác, quan hệ với mọi người cũng không tệ, nhưng muốn nói đặc biệt thân thật đúng là không có. Luật sưLục là người cuồng công việc, rất nhiều lúc đều ở lại công ty tăng ca.”

Cô nói xong như là nhớ tới chuyện gì,cười khẽ: “Kỳ thật khi đó rất nhiều cô gái vụng trộm ái mộ anh ta, cuốicùng Lục Sơn trực tiếp đổi hình nền desktop thành Hứa tiểu thư, khiếncho những đồng nghiệp nữ kia kiếm cớ tiếp cận anh ta tất cả đều rútlui.”

Như thế giống chuyện Lục Sơn sẽ làm, Hứa Niệm nghe xong thì không nói gì. Như vậy xem ra, trước đó là cô quá khẩn trương.

Chi Mĩ thở dài rồi khẽ an ủi cô: “Tôihiểu cảm nhận của cô, nhưng chuyện cũng đã qua nhiều năm như vậy, mỗingười vẫn nên hướng về phía trước. Hứa tiểu thư, hi vọng cô có thể sớmvượt qua.”

“Cám ơn.”

Trên đường trở về, Hứa Niệm tổng kết nộidung cuộc nói chuyện ra hai kết luận: thứ nhất, chuyện có lẽ thật sựkhông liên quan đến Đường Trọng Kiêu, ngoại trừ việc cô nhìn thấy đốiphương ở hiện trường ra, đối phương căn bản không có động cơ sát hại Lục Sơn. Thứ hai, Lục Sơn không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cô.

Thoạt nhìn chuyện này rõ ràng có tiếntriển, cũng không biết vì sao Hứa Niệm lại không vui vẻ nổi, quá thuậnlợi, thuận lợi khó có thể tin. Mặt khác, Chi Mĩ giống như biết cô đanghoài nghi điều gì, tất cả câu trả lời đều hướng tới giải thích nghi hoặc của cô.

Như có chút cố ý dẫn dắt đến.

Hơn nữa Hứa Niệm còn nghĩ đến một việc,chính là nguyên nhân năm đó bị bắt cóc. Cô thật sự không thể nghĩ đượcngoại trừ khúc mắc trong công việc ra, còn có chuyện gì đáng để ĐườngTrọng Kiêu vì uy hiếp Lục Sơn mà bắt cóc mình?

Lúc này cô mới đột nhiên ý thức được mộtchuyện, lúc ấy rốt cuộc uy hiếp Lục Sơn cái gì chứ? Cô sống sót sau tainạn trở về nhà, Lục Sơn chỉ nói cho cô là bị anh liên lụy, hoàn toànkhông có liên quan gì đến Đường Trọng Kiêu.

Khi đó cô rất tin tưởng mà không nghingờ, cũng quên hỏi một câu rốt cuộc khúc mắc bên trong là gì? Hiện tạinghĩ đến, dường như đó chỉ là một lý do thoái thác để trấn an sự mơ hồkhông rõ ràng của cô mà thôi.

Nghĩ đến xuất thần, khi Hứa Niệm quađường bị tiếng còi một chiếc xe dọa đến, lúc này mới ý thức được mình đã vào nội thành. Xung quanh quảng trường đều là người, cô thở dài tiếptục đi về phía trước, đoán chừng tài xế đang sốt ruột chờ.

Nhưng cô rõ ràng đi trên lối đi bộ, còn chưa đi được bao xa, xa xa lạicó xe thẳng tắp vọt lên, tài xế như uống say, lái thẳng về phía trướchướng bên này chạy tới.

Đám người xung quanh thét lên trốn khắpnới, Hứa Niệm ngay từ đầu không phản ứng kịp, ý thức được xe không khống chế được liền vội vàng chạy tới bên kia, song xe này như cố ý, đánh tay lái ngược lại chạy qua chỗ cô.

Cô rốt cuộc ý thức được, xe kia là hướng đến phía cô!

***

Hứa Niệm tim đập thật nhanh, may mắn nơi này gần quảng trường, cô mộtđường chạy lên bậc thang, xe kia rốt cuộc ngừng lại, sau đó nghe đượctiếng còi của cảnh sát giao thông…

Chiếc xe màu đen kia nhanh chóng lao đi.

Cô chưa hoàn hồn, lúc này mới phát hiệnchân của mình đã mềm nhũn, người trong xe rốt cuộc là ai? Ở đây cô không quen nhiều người, hơn nữa đều là quen biết lúc học ở trường mà cô cũngkhông có đối thủ nào.

May mắn hậu quả không nghiêm trọng lắm,không có người qua đường bị thương, Hứa Niệm theo cảnh sát về lấy khẩucung, khi hỏi gì cũng đều lắc đầu. Là một người bình thường, trải quachuyện như vậy dù là ai cũng sẽ kinh hoảng. Cô cầm một chén trà nóngngồi tại chỗ, ngón tay không ngừng run rẩy.

Cho đến khi cửa bị lực lớn đẩy ra, ngườiđàn ông kia vẻ mặt khẩn trương xuất hiện tại cửa. Anh giống như rất vội, trong áo choàng chỉ mặc áo sơmi rất mỏng, ánh mắt nhanh chóng đảo quađại sảnh, dừng ở trên người cô mới từng chút một trầm tĩnh lại.

Hứa Niệm ngơ ngẩn nhìn anh.

Đường Trọng Kiêu bước tới, một tay ôm chặt vai cô, đem cô ôm vào trong ngực, hồi lâu mới nói: “Không sao rồi.”

Rõ ràng bàn tay kia lạnh đến khó tin,nhưng lại làm cho tim cô cảm nhận được một tia ấm áp. Cô dán lên nơitrái tim anh, nghe được chỗ đó nhảy lên dị thường kịch liệt, một câu“Không sao rồi” kia không biết rốt cuộc là đang an ủi ai?

Hứa Niệm nhịn một đường không rơi lệ rốtcuộc cũng không kiềm chế được nữa, ngón tay siết chặt góc áo của anh,đem mặt hoàn toàn chôn trong lồng ngực cứng rắn kia.

Có thể nói hoàn toàn không có hình tượng.

Cô nghe được cảnh sát kia đang cười, thấp giọng nói gì đó cùng Đường Trọng Kiêu.

Người đàn ông ôm cô cũng từ lồng ngực nhẹ nhàng tràn ra một tiếng cười, dùng tiếng Italia thuần gốc trả lời đốiphương: “Cô gái nhỏ của tôi bị sợ hãi.”

Đoạn đường này cô đều bị người đàn ông kia ôm thật chặt, dựa vào trong lòng anh không nói lời nào, trong đầu rối bời.

“Hẳn là do rượu điều khiển, đừng nghĩ lung tung.” Anh trấn an vỗ vỗ đầu cô, như vậy thật giống như đang dỗ một đứa trẻ.

Hứa Niệm chỉ lắc đầu, lầm bầm thốt ra một câu: “Không phải.”

Đường Trọng Kiêu cũng không nói chuyện,ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ là hai tay vòng lấy côcàng thêm chặt chẽ.

***

Buổi tối Hứa Niệm ngủ không được an ổn, nhưng mỗi lần tỉnh lại đều cóthể nhìn thấy người bên cạnh đang im lặng đọc sách, thấy cô mở to mắt,liền đưa tay tới ôm sát cô: “Có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì.”

Ban đêm ánh sáng biến tất cả đều trở nênnhu hòa, ngay cả giọng anh dường như cũng dịu dàng không ít, cô lần nữanhắm mắt lại, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không ngủ được, vì thế nghẹnhọng hỏi anh: “Anh có thể trò chuyện với tôi không?”

Đường Trọng Kiêu mặt đối mặt với cô nằm xuống, cánh tay rắn chắc để ngang bên hông cô: “Muốn nghe chuyện gì?”

“Gì cũng được.”

Kỳ thật yêu cầu này có chút ép buộc, anhkhông phải là người nói nhiều, ngoại trừ thỉnh thoảng độc miệng ra. Thấy anh cau mày suy nghĩ hồi lâu, mặt lộ vẻ khó xử, Hứa Niệm nhịn khôngđược nở nụ cười: “Vậy nói chuyện trước đây của anh đi.”

Đường Trọng Kiêu như cũ một lúc lâu cũngchưa lên tiếng, Hứa Niệm nghi hoặc nhìn anh, lúc này mới nghe anh gắnggượng nói: “Đọc sách, luyện chữ, học xem thị trường chứng khoán.”

“…”

“Rất nhàm chán đúng không?”

Hứa Niệm thực sự không muốn gật đầu, nhưng vẫn đành thành thực nói: “Không có tiết mục giải trí sao?”

Đường Trọng Kiêu như lao lực suy nghĩ thật lâu: “Đánh golf có tính không?”

Cô đã hoàn toàn không nói tiếp được, vậythơ ấu của họ cũng quá không giống nhau. Hai người nhất thời đều rơi vào trầm mặc. Hứa Niệm lặng lẽ nghĩ, quả nhiên là hoàn toàn không có tiếngnói chung.

Đường Trọng Kiêu nhìn chằm chằm vào cô,như đang đợi cô chủ động phá vỡ cục diện bế tắc, cô đành phải ho khanmột tiếng hỏi tiếp: “Vậy anh không chơi với bạn tốt sao?” Không phải nói từ nhỏ đã quen biết với Thẩm Lương Thần, Chu Kính Sinh, hai người kiathấy thế nào cũng không giống như người nỗ lực học tập.

“Bà nội tương đối nghiêm khắc, khôngthích anh tùy tiện kết bạn.” Anh nói điều này ngữ khí hơi trầm, “Bác cảtrong nhà có một đứa con cùng tuổi, nhưng cũng chỉ khi tụ họp mới có thể gặp gỡ.”

Tưởng tượng những cảnh tượng đó, tronglòng Hứa Niệm sinh ra vài phần thông cảm với anh, khó trách người nàytính cách luôn hỉ nộ vô thường, chắc có lẽ lúc còn nhỏ phải kìm nén tậtxấu .

Đường Trọng Kiêu bỗng nhiên niết phần thịt mềm bên hông cô: “Trong lòng em đang cười anh?”

Hứa Niệm bị anh quấy nhiễu phải lui vềsau, nhịn không được thật sự cười ra tiếng: “Bị chứng mơ mộng hão huyềnnghiêm trọng rồi, anh nên đi gặp bác sĩ đi.”

Đáy mắt người đàn ông kia cũng có ý cười, nghiêng người chặn cô, từ trên nhìn xuống cô: “Người khác nghĩ thế nàoanh không thèm để ý, anh chỉ để ý đến em.”

Lời này rõ ràng có ý khác, Hứa Niệm lại giả vờ không nghe hiểu, nhấc chân đá anh: “Nặng chết, xuống dưới.”

“Dù sao cũng không ngủ được, không bằnglàm chút gì khác?” Giọng anh bắt đầu khàn xuống, ngữ khí mập mờ bên taicô, tay từ bên hông cô đã chậm dãi dò xét vào trong.

Hứa Niệm muốn chạy trốn, lại bị anh ngănchặn vớt trở về một lần nữa, ngón trỏ để ở bên môi ý bảo cô đừng lêntiếng: “Tiểu Kỷ sẽ nghe thấy.”

Hai người cũng đã làm rất nhiều lần,nhưng hôm nay người này rất kiên nhẫn, khúc dạo đầu dài lâu mà dày vò,khiến toàn thân cô đều toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Hứa Niệm chịu đựng thật sự vất vả. NhưngĐường Trọng Kiêu cũng không biết có phải cố ý hay không, mỗi lần lên lên xuống xuống khiến cho cô nhanh điên rồi, nhưng từ đầu đến cuối khôngcho cô thống khoái, chậm rãi cọ sát – nghiền nát, còn có lòng đùa giỡncô: “Ngoan, nhìn anh.”

Cô không thuận theo, anh lại càng dùnglực, từng chút chống đẩy khiến cô đau, đành phải mở đôi mắt thấm ướt,kết quả lập tức chạm phải đáy mắt đen tối của anh.

Lúc này anh mới hài lòng cười, như đứa trẻ được ăn kẹo, thỏa mãn vui sướng nhẹ nhàng hôn lông mi cô : “Em có muốn sờ anh không?”

Trong lời nói có ý trưng cầu, nhưng tayđã bắt cô dò xét tới nơi đó. Hai người gắn bó nối tiếp thật chặt chẽ,anh còn cố ý để cô cảm thụ, kết quả vừa chạm được một trận ẩm ướt kialiền sợ tới mức lui về.

“Tất cả đều là của em.” Anh cười ở bên tai cô, tiếp tục cắn lấy thùy tai hồng đậm của cô, “Tiểu Niệm lớn rồi.”

Lần này toàn thân cô đều nóng lên, cầm lấy gối đầu bên cạnh che mặt, thật muốn tìm cái lỗ chui vào.

Dường như Đường Trọng Kiêu tâm tình càngtốt, lôi kéo cô cùng nhau chơi trốn tìm, thấy cô vẫn không chịu lộ mặt,dứt khoát nhấc chăn lên cùng nhau che hai người lại, sau đó hôn môi côtừng tiếng gọi cô “Nhím con” .

Hứa Niệm lộ ra đôi mắt tối như mực, haingười trong chăn bốn mắt nhìn nhau, cách gần như vậy vốn cái gì cũngkhông thấy rõ, nhưng cô lại thấy rõ đáy mắt dịu dàng của anh, hoàn toànkhác biệt với trước đây.

Động tác của anh chậm lại, hôn cô, mỗimột lần đều đâm vào chỗ sâu nhất, miệng còn mơ hồ nói: “Đây là lần đầutiên em cảm thấy hứng thú với chuyện anh đang làm.”

Hứa Niệm thừa nhận một khắc kia đáy lòngcó chút tình cảm khác thường lướt qua, quá nhanh, căn bản không kịp bắtgiữ, sau đó liền bị anh mưa rền gió dữ đưa lên đỉnh.

***

Hôm sau Hứa Niệm định về nước, trong công ty còn rất nhiều việc phải xửlý, trên bàn dùng bữa sáng cô do dự hỏi anh: “Anh muốn cùng về không?”

Lúc trước thấy thế nào đều là anh vội vội vàng vàng chạy tới, có lẽ còn có kế hoạch khác… Mơ hồ lại nhớ tới đứabé kia, nhưng cô không thể nhìn thẳng vào mắt anh, vội vàng cúi đầu ăn.

Đường Trọng Kiêu không phát hiện ra sựkhác thường của cô, xếp chồng báo xong, trên mặt quả nhiên có chút chầnchờ: “Có thể phải muộn một chút.”

Hứa Niệm “Ừ” một tiếng tỏ vẻ đã biết.

Cơm trưa xong Tiểu Kỷ cùng tài xế dọnhành lý lên xe, Đường Trọng Kiêu hình như có việc gấp, cũng không đưa cô đi sân bay mà đã rời đi.

Dọc trên đường đi Hứa Niệm cũng từ từnhắm hai mắt lại ngủ, hoàn toàn không chú ý tình hình giao thông xungquanh, cho đến khi xe bị bắt dừng lại. Có chiếc xe hơi màu đen đứng ởphía trước, chặn ngang đường đi của họ, sau đó có người phụ nữ bộ dạngquản gia trầm ổn đi tới, ngược lại nói chuyện vô cùng khách khí: “Hứatiểu thư, phu nhân có lời mời.”

“…”

Đường gia, gia tộc này Hứa Niệm trước đây từng nghe nói tới, trong giới người Hoa bản địa đặc biệt có tiếng,trước đây cô chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ bị “Mời” đến nơi đây.

Xe chạy thật lâu mới đến, một trang viênlớn đứng sừng sững trong tuyết, giống như cung điện thông thường, nhưngnó được giữ lại rất nhiều yếu tố Trung Hoa, càng đi vào bên trong càngcó kiến trúc xưa cổ.

Hứa Niệm một đường theo vị quản gia mặtkhông chút thay đổi kia đi vào trong, Tiểu Kỷ cũng không biết bị đưa đinơi nào. Đoạn đường này cô ngược lại đi cực kỳ bình tĩnh. Lão phu nhânkia vì sao mời cô đến, quả thật cô có hứng thú nghe một chút.

Rốt cuộc theo người phụ nữ kia đến đạisảnh. Bài trí của đại sảnh cũng là kiểu Trung Quốc, còn đốt một loạihương thơm mát lạ kì.

“Phu nhân lập tức tới ngay, Hứa tiểu thư xin chờ.”

Cũng là điệu bộ của gia đình giàu có, cho dù không thích đối phương cũng phải lễ phép chu đáo. Quản gia rót tràcho cô mới rời đi. Hứa Niệm chỉ có thể kiên nhẫn mà chờ.

Không phải “Lão phu nhân” trong truyềnthuyết kia đến đầu tiên, mà là một đứa trẻ, đứa bé đó vài ngày trước Hứa Niệm mới nhìn thấy trong di động của Đường Trọng Kiêu.

Tiểu gia hỏa một chút cũng không sợ hãi,nghiêm trang ngồi xuống đối diện cô, đôi mắt đảo tròn đánh giá cô, cònkhông quên tự giới thiệu: “Cháu là Cầu Cầu.”

Hứa Niệm sửng sốt xong, thái độ tàn khốcmười phần như vậy nói ra hai chữ này thật đúng là không thích hợp, nhưng mà cô cũng không chê cười nó, cũng đặc biệt chính thức chào hỏi: “Cô là Hứa Niệm.”

“Cháu biết.” Cầu Cầu híp mắt, ôm cánh tay nhỏ tới gần trong sô pha, đôi chân ngắn lúc ẩn lúc hiện, “Cô là bạn gái của cậu cháu.”

Đường Trọng Kiêu là cậu của bé… Hứa Niệmtiêu hóa những lời này một phen, mới hơi thu vẻ mặt lại: “Cô không phảibạn gái anh ta.”

Cầu Cầu nghe xong lời này nhất thời trừng mắt to, như là giật mình: “Nhưng cậu về nước vì tìm…”

Tiểu gia hỏa chưa nói xong, có người từ cửa bước vào, nó nhất thời thè lưỡi, quay đầu từ cửa sau chạy ra ngoài.