Tương Tư

Chương 20



Hứa Niệm vẫn còn có chút không rõ ràng,Đường Trọng Kiêu có thể lợi dụng những sự kiện bất ngờ khiến mọi chuyệntốt lên không thể ngờ, nhưng không thể không nhắc đến sự phối hợp củaChu Kính Sinh. Cô suy trước nghĩ sau, khẳng định Chu Kính Sinh chỉ làphối hợp diễn cùng anh mà thôi, nhưng công tử Chu gia ở Thanh Châu cũngkhông phải nhân vật bình thường, làm sao tùy ý chịu sự phân công củaanh? Ngay cả bạn bè cũng không đến mức để anh bảo sao thì làm.

Đối với nghi hoặc của cô, Đường TrọngKiêu chỉ khéo léo đáp một câu: “Tự nhiên là anh ta được lời gấp đôi.”Nhưng đối với được lời gấp đôi này cho Chu Kính Sinh phải giải thích thế nào, anh không nhiều lời thêm nữa.

Hứa Niệm phát hiện thế giới của nhữngngười này quả thực cách rất xa cô, từ nhỏ cô đã được Lục Sơn bảo vệ rấttốt, sau này mặc dù lăn lộn trên thương trường vài năm, nhưng chung quylà không gặp phải sóng to gió lớn gì. Hiện tại ngẫm lại, cô lấy gì đểđấu cùng Đường Trọng Kiêu?

Hứa Niệm càng nghĩ càng cảm thấy chột dạ, chút tâm tư này của bản thân, chỉ sợ người đàn ông này đều biết nhưngchỉ không muốn nói mà thôi.

Đường Trọng Kiêu thấy cô lại trầm mặc một hồi, bàn tay to vươn đến vỗ gáy cô: “Chuyện này coi như dành cho Lục Từ một chút khích lệ, trẻ nhỏ làm chuyện tốt sẽ có đường ăn.”

Lời này Hứa Niệm căn bản không thể phảnbác được, người đàn ông này ngay cả cách giáo dục Lục Từ cũng làm tốthơn cô rất nhiều. Cô không khỏi lại nghĩ tới Lục Chu, trong khoảng thờigian này từ đầu đến cuối vẫn không điều tra được tin tức của cậu, khôngbiết một mình cậu ở bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

***

Tin tức được công bố ngày hôm sau quảnhiên gây nên sóng to gió lớn, các nhà truyền thông đều lấy tiêu đề về“Tuyệt đại tao nhã” đã xác định được nữ chính. Lục Từ cũng tự mình gọiđiện thoại tới hỏi Hứa Niệm, trong lời nói tràn ngập kinh ngạc không thể tin nổi: “Thật là em? Làm sao có thể là em?”

Hứa Niệm nghe giọng nói hơi nghẹn ngàocủa nha đầu kia, trong lòng cũng tràn đầy xúc động, trước kia Lục Từkhông bao giờ quan tâm đến những cơ hội như thế này…

“Em phải quý trọng cơ hội mà phấn đấu thật tốt.”

Cho dù cách sóng điện, dường như cô cũngcó thể nhìn thấy bộ dạng dùng sức gật đầu cam đoan của Lục Từ: “Em sẽ!Chị dâu chị yên tâm, em nhất định sẽ không khiến chị thất vọng nữa.”

Trước kia Lục Từ từng hứa hẹn rất nhiềuchuyện với cô, lời nói cũng dễ nghe hơn hiện tại, nhưng một câu vô cùngđơn giản lại khiến Hứa Niệm hoàn toàn an tâm. Cô biết trải qua lúc nàyđây, Lục Từ không bao giờ là cô gái hám của hễ có việc gì là chỉ hi vọng dựa vào đàn ông như trước đây nữa.

Hứa Niệm lại hỏi vài câu về tình hìnhbình phục của Lục Từ, đang định gác điện thoại thì nha đầu kia bỗngnhiên gọi cô, thái độ cũng bắt đầu trở nên ấp úng không rõ ràng: “Việcđó, chị dâu, chị và Đường Trọng Kiêu…”

Lục Từ đã biết chuyện Đường Trọng Kiêurót vốn đầu tư vào Trung Ảnh, Hứa Niệm nghe cô bỗng nhiên nhắc tới cáitên đó, trong lòng nảy sinh một trận nóng nảy. Kết quả nha đầu kia cũngchỉ nói: “Thực ra em đã nhìn ra từ lâu, anh ta thích chị, từ lần đầutiên gặp mặt ở Lộ Uyển, em đã phát hiện ánh mắt anh ta nhìn chị khônggiống với bình thường.”

Trong lòng Hứa Niệm trăm xoay ngàn chuyển, chung quy là cái gì cũng chưa thể nói ra, chỉ có thể im lặng lắng nghe.

Lục Từ thấp giọng cười cười: “Thực ra anh ta thật sự không tệ, mặc dù em nhìn đàn ông không chuẩn, nhưng ĐườngTrọng Kiêu khẳng định là một ngoại lệ. Nếu có thể, chị đừng ngại, hãysuy nghĩ đến anh ta.”

Những lời này cô nói ra cực kì bình tĩnh, từ sau khi nghiêm túc đóng phim mới biết được sự khổ sở của việc kiếmtiền, thế nên cô càng thêm thương Hứa Niệm nhiều hơn. Thấy Hứa Niệm vẫnkhông nói lời nào như trước, cô cảm thấy sáng tỏ: “Có phải lo lắng mẹ em không? Chị yên tâm, em hoàn toàn đứng về phía chị, đến lúc đó nhất định giúp chị thuyết phục bà, hiện tại đã là xã hội nào rồi, chẳng lẽ cònmuốn chị thủ tiết hay sao?”

Trong lòng Hứa Niệm nghĩ đến lại khôngphải những chuyện này, tội danh năm đó của Đường Trọng Kiêu cũng khôngthể nào giấu mãi được, Lục Từ và Lục Chu lúc đó còn nhỏ, án tử lại xảyra ở nước ngoài, cho nên kỳ thực chỉ có một mình Nguyễn Tố Trân hiểu rõtình hình. Nguyễn Tố Trân hiện tại hoàn toàn mặc kệ chuyện lớn nhỏ trong công ty, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ trở lại…

Đến khi tất cả bị phơi trần trước mắt mọi người, cô thật sự không biết phải đối mặt thế nào.

Trước mắt đối với Lục Từ, Hứa Niệm chỉ có thể ậm ờ che giấu: “Đừng nghĩ vớ vẩn, nếu thích hợp chị nhất định sẽnói cho em.” Cho dù là ai, tóm lại không thể là Đường Trọng Kiêu.

Lục Từ lúc này mới yên tâm kết thúc cuộc trò chuyện.

***

Hứa Niệm thuận tiện lấy di động xem ngày, đã là cuối tuần, Đường Trọng Kiêu nói phải rời khỏi Thanh Châu. Mỗingày trong lòng cô đều đếm ngày, lúc này cũng bắt đầu gấp gáp, thậm chícòn âm thầm cầu nguyện, tốt nhất anh chết say trong hương phụ nữ, hoàntoàn quên sự tồn tại của cô đi.

Đường Trọng Kiêu làm sao không hiểu vẻvui sướng mà cô cẩn thận giấu ở đáy mắt, trong lòng phiền chán nhưngkhông cách nào giải quyết, chỉ có thể oán hận ôm người tới hôn như trừng phạt: “Phấn chấn như vậy?”

Hứa Niệm vội vàng điều chỉnh cảm xúc, thở hổn hển đẩy anh ra: “Bộ phim chuẩn bị lâu như vậy giờ đã được ghi hình, tất cả đều thuận lợi, đương nhiên là tôi phấn chấn rồi.”

Đường Trọng Kiêu cau mày, Hứa Niệm sợ lại chọc giận anh, cười tủm tỉm nói: “Lục Từ muốn tôi cám ơn anh.”

Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông kialuôn làm cho người ta không dám đối diện lâu, như thể nếu nhìn lâu sẽtiết lộ cảm xúc chân thật tận đáy lòng. Hứa Niệm phát hiện tim đập cóchút bất thường, đại khái là quá khẩn trương? Vì thế vội vàng dời mắt.

Lại nghe thấy anh thấp giọng thì thầm hỏi: “Cảm ơn thế nào?”

Hứa Niệm nghi hoặc còn chưa nói ra lời,anh đã cúi người ngậm cái miệng mềm mại nhỏ nhắn của cô vào trong miệng, hơi thở nồng đậm của người đàn ông nóng bỏng mà nồng nhiệt. Anh nói:“Còn nhớ anh nói hay không, làm việc tốt sẽ có đường ăn.”

Kỹ xảo của anh rất tốt, cô kháng cự cũngbị anh quấn lấy chịu không nổi, bất tri bất giác cả người đều mềm xuống. Thế nhưng cô không bị anh trêu chọc đến mức choáng váng hồ hồ, còn biết phòng bị: “Tôi không chuẩn bị đường…”

Đường Trọng Kiêu nhìn cô đỏ bừng gò má thì bật cười, điểm điểm chóp mũi nho nhỏ của cô: “Giả ngu?”

Ánh mắt Hứa Niệm lóe ra, biết lần này dùsao cũng tránh không khỏi, tối hôm qua trở lại Lộ Uyển quá muộn, trênđường lại xóc nảy nên cơ thể anh không khoẻ, cuối cùng là tự mình ngủ ởphòng khách, lúc này mới tránh được một kiếp.

Nào biết lúc này…

Đường Trọng Kiêu yêu nhất chính là bộdạng này của cô, suýt nữa có phần không khống chế được, áp sát cô đemcon ngươi hơi thất thần nhìn về phía mình, nhẹ giọng nói bên tai cô:“Nếu em không chuẩn bị, không bằng tôi cho em ăn, được không?”

Đối với chuyện nam nữ này Hứa Niệm khôngcó kinh nghiệm, hoàn toàn không hiểu ám chỉ của anh, cho đến khi bị anhnắm tay một đường sờ lên đồ vật kia, lúc này mới cả kinh nói không ralời.

***

“Đường Trọng Kiêu, anh thật không biết xấu hổ!”

Lúc Trâu Dĩnh tìm đến Hứa Niệm, đẩy cửaliền nghe thấy một câu như thế, xa xa đúng lúc nhìn thấy hai người kiađi ra từ phòng nghỉ, Hứa Niệm bước chân vừa nhanh vừa vội, tựa như phíasau có quái thú đang truy đuổi. Mặc dù biết hai người này là quan hệ gì, nhưng trong lòng còn có chút không thích ứng, cô xấu hổ ho một tiếng:“Tôi quên gõ cửa.”

Cô và Hứa Niệm tùy ý đã quen, hiện tại mới nhớ tới văn phòng còn có một người khác.

Dáng vẻ Đường Trọng Kiêu không hề gì,lười biếng ngồi xuống sofa bên cạnh, Trâu Dĩnh ít khi tiếp xúc với anh,nhưng cũng phát hiện được một quy luật – đó chính là người này chỉ khitâm tình cực tốt mới có thể chủ động chào hỏi người khác. Ví dụ như hiện tại, anh ta tiện tay lật tạp chí, cũng không ngẩng đầu lên nói với Trâu Dĩnh: “Không sao, hai người cứ nói chuyện đi.”

Trâu Dĩnh đưa văn kiện cần Hứa Niệm xácnhận ký tên lên, lại nhìn cô vẫn luôn ngẩn người, nhịn không được lêntiếng nhắc nhở: “Làm sao vậy?”

Hứa Niệm lúc này mới như tỉnh lại từ trong mộng, do dự đặt bút xuống: “Tớ đi toilet một chuyến.”

Vẻ mặt Trâu Dĩnh ù ù cạc cạc nhìn cô rời đi, nha đầu kia hôm nay có vẻ bất thường.

Trong văn phòng nhất thời chỉ còn TrâuDĩnh và Đường Trọng Kiêu, không khí có chút lạnh, cô không quá sẵn lòngchủ động tìm người này nói chuyện, vì thế làm ra vẻ nhìn xem cái khác,may là di động của Đường Trọng Kiêu vang lên.

Trong phòng rất yên tĩnh, Trâu Dĩnh ngaycả không cố ý nghe lén cũng đều nghe vào trong tai từng câu nội dung đối thoại. Đường Trọng Kiêu hẳn là đang trò chuyện với bạn, thái độ thậttùy ý: “Ngày mai tôi quay về bên kia, không có thời gian tiếp đãi cậu.Hứa Niệm? Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, thành thật chút cho tôi.”

Trâu Dĩnh âm thầm thổn thức, lúc này mớivài ngày thôi, đã đem Hứa Niệm làm tài sản tư hữu của bản thân? Cô đangđùa nghịch chậu cây nhỏ bên cạnh máy tính kia, mấy ngày không thấy hìnhnhư lại lớn lên không ít, bỗng nhiên chợt nghe thấy Đường Trọng Kiêunói: “Thẩm Lương Thần, cậu đừng nhiều chuyện!”

Trong nháy mắt ngón tay của Trâu Dĩnh đãbị gai tiên nhân cầu* đâm bị thương, giọt máu đỏ sậm nhanh chóng từ ngón tay ứa ra. Cô hốt hoảng ngồi ở đó, cho đến khi Hứa Niệm xuất hiện cũngkhông phát hiện ra.

Hứa Niệm kí văn kiện xong, đưa cho côthấy cô không phản ứng, lần này đổi lại Hứa Niệm nở nụ cười: “Tối hômqua cậu ngủ không ngon à?”

Trâu Dĩnh như hoàng hồn, chậm chạp gậtđầu, nhanh chóng cầm tài liệu muốn đi, đúng lúc gặp Đường Trọng Kiêu cầm điện thoại đi ngắm cảnh, lúc này mới hạ giọng nói với Hứa Niệm: “ĐườngTrọng Kiêu người này, cậu cẩn thận một chút.”

Lời này Trâu Dĩnh trước kia cũng từngnói, nhưng giờ phút này ánh mắt cô lại khiến Hứa Niệm cảm thấy kỳ quái.Cô còn muốn hỏi lại, Trâu Dĩnh đã không nói thêm gì nữa: “Tớ muốn nghỉvài ngày, về nhà với ông bà.”

Hứa Niệm lúc này mới chú ý sắc mặt củaTrâu Dính cũng trở nên có chút bất thường, lo lắng đến gần cô: “Sao thế, nhiều năm không về như vậy, sao đang êm đẹp bỗng nhiên lại nhắc đến?”

Trâu Dĩnh chỉ cười: “Aizz, tóm lại phải đi về xem.”

“Cậu không phải… là trốn ai chứ?” Thờigian Hứa Niệm và Trâu Dĩnh quen biết nhau quá dài, đối với chuyện của cô nắm như lòng bàn tay, nhìn đáy mắt hoảng hốt thậm chí còn mang theo sợhãi như vậy, không cần nghĩ cũng đoán được có liên quan tới ai.

“Người đó lại tìm cậu?” Ngay cả tên côcũng thay đổi, bỏ nhà ra đi, nếu đã như vậy còn không buông tha, quảthật người đàn ông này thật sự nguy hiểm.

“Không có.” Trâu Dĩnh mắt thấy ĐườngTrọng Kiêu đã trở lại, chỉ dặn dò Hứa Niệm, “Chuyện của công ty cậu hãynắm chắc, còn có, đừng quá tin anh ta.”

Hứa Niệm không biết Trâu Dĩnh rốt cuộcngấm ngầm muốn nói gì, nhưng đó là người bạn tốt nhất của cô, cô có thểtín nhiệm vô điều kiện. Về phần cùng Đường Trọng Kiêu, từ đầu tới cuốicô đều nhớ rõ bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác.

Thời gian đến, tất cả đều chấm dứt, sẽ không có những điều khác.

***

Đường Trọng Kiêu trước khi đi giống nhưsắp xếp bài tập nghỉ hè, đẩy bản ghi chép tài vụ của công ty năm năm này đến trước mặt cô: “Lúc tôi về hãy nói cho tôi biết em xem thấy điềugì.”

Mấy thứ này Hứa Niệm trước kia đã sớmnhìn rồi, nếu có vấn đề cũng không cần chờ anh nhắc nhở, nhưng nghĩ lạiphương pháp làm việc của người đàn ông này, anh tuyệt đối sẽ không làmchuyện dư thừa, vì thế Hứa Niệm nhận lấy còn thật sự nghiêm túc nghiêncứu những tài liệu này.

Đường Trọng Kiêu vừa đi, tòa nhà Lộ Uyểnchỉ còn lại thím Phúc và Hứa Niệm. Trong lòng Hứa Niệm thấy nhớ nhà, dodự vẫn là thuyết phục thím Phúc: “Cháu muốn về nhà vài ngày.”

Thím Phúc chần chừ: “Ngộ nhỡ tiên sinh biết…” Lấy tính tình của Đường Trọng Kiêu, nhất định sẽ rất giận dữ.

Hứa Niệm trấn an vỗ lên mu bàn tay của bà: “Thím yên tâm, cháu nhất định tranh thủ trước khi anh ta trở về.”

Thím Phúc rốt cuộc mềm lòng, cuối cùngvẫn là đồng ý, dù sao tiên sinh trở về đại khái cũng không tiện gọi điện thoại lại đây, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.