Tương Tư

Chương 18



Hứa Niệm xem như hoàn toàn hiểu được điểm gian xảo của cáo già, hết lần này đến lần khác lý do người này đưa raluôn đường đường chính chính, ngay cả cơ hội phản bác cô cũng không có.

Buổi chiều ánh mặt trời vừa vặn, haingười một trước một sau ngồi đối diện, trong phòng to như vậy chỉ còntiếng lật giấy sột soạt.

Không khí lại tốt hiếm thấy.

Đường Trọng Kiêu bắt đầu làm việc chínhlà một dáng vẻ khác, hoàn toàn khác biệt với bình thường cà lơ phất phơ. Hứa Niệm vốn tưởng rằng người này có tâm tư không tốt nào đó, kết quảanh lại rất thành thật.

Chính là toàn bộ quá trình sắc mặt củaĐường Trọng Kiêu đều khó coi, lông mày anh tuấn hơi hơi vặn lại, HứaNiệm vụng trộm chăm chú nhìn… anh đang xem báo cáo tài vụ hai năm naycủa công ty.

Chẳng lẽ có vấn đề gì?

Hứa Niệm đang cân nhắc, người nọ bỗngnhiên ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, Hứa Niệm thiếu chút nữa thì cắnphải đầu lưỡi, nhanh chóng cúi đầu. Đường Trọng Kiêu trực tiếp đóng vănkiện lại: “Trung Ảnh còn có thể sống sót trên tay em, thật không dễdàng.”

“…” Người này mỗi khi mở miệng đều có thể dày vò người khác tức chết đi được, Hứa Niệm hung hăng liếc trắng mắt.

Đường Trọng Kiêu lại lộ ra cái điệu cườinhư không cười đáng đánh đòn, lời nói quả thực khó nghe đến cực điểm:“Phúc lợi của nhân viên vẫn là tiêu chuẩn của năm năm trước, nhưng nhânviên cao cấp gần như không có gì thay đổi. Xem ra Hứa tổng thật sự làlấy đức thu phục người.”

Hứa Niệm chỉ để ý khi anh nói ngữ điệu âm dương quái khí, nhưng nghĩ lại có chỗ nào đó hơi bất thường, cẩn thậnnghiên cứu lại không thể nói rõ.

Đường Trọng Kiêu nắn vuốt mi tâm, cuối cùng thở dài: “Cục diện rối rắm.”

Hứa Niệm nhìn anh như vậy, không biết vìsao nhất thời không kiềm lại được cười ra tiếng, cuối cùng bị anh thâmtrầm dò xét liếc mắt một cái, lại bắt đầu lạnh mặt: “Còn không phảichính anh gấp gáp muốn tiếp nhận.”

Nhưng Đường Trọng Kiêu lại nhất thời không trả lời, chỉ kỳ quặc nhìn cô, như là đang hoảng hồn.

Hứa Niệm gần như theo bản năng cau mặtvới anh, cũng thật hiếm thấy, Đường Trọng Kiêu lại cũng có lúc bị cô làm cho nghẹn họng. Rõ ràng chỉ là một việc nhỏ, nhưng trong lòng cô lạicảm thấy sảng khoái.

Nhưng giây tiếp theo cô lại buồn bực,Đường Trọng Kiêu không biết từ lúc nào đã đi ra phía sau cô, cúi ngườichặt chẽ vòng quanh cô. Hứa Niệm sửng sốt, sau đó dùng sức giãy dụa:“Đây là công ty!” Quả nhiên vẫn không thể hi vọng người này thành thậtđược bao lâu.

Đường Trọng Kiêu đâu có để ý tới chuyện đó, chỉ hôn lên giữa tóc mai cô, nhẹ giọng nỉ non: “Cười thêm cái nữa cho tôi xem.”

Hứa Niệm là hoàn toàn trợn tròn mắt, cô vừa rồi… nở nụ cười với anh ta?

Người đàn ông này như là cử chỉ điên rồ,đôi môi hơi lạnh chậm rãi di chuyển trên mặt cô , cắn xuống một chút,ngón tay thon dài vuốt ve bên mép tai cô: “Ngoại trừ lần đó sau khi phẫu thuật, đây là lần đầu tiên em cười với tôi.”

Đó là một mùa đông đặc biệt rét lạnh,khắp nơi đều là băng tuyết che phủ, khi Hứa Niệm lấy viên đạn ra giúpanh, trên mặt rõ ràng đều bị đông lạnh đến đỏ lên, trên trán và tóc maiđều bị mồ hôi thấm ướt. Nhưng cô cười rạng rỡ như vậy, đôi mắt tối nhưmực như lộ ra ánh sáng.

Anh thấy được giọt nước mắt vui sướng trong mắt cô, cô giơ cái nhíp lên, nói chuyện cũng không lưu loát: “Lấy ra… được rồi.”

Cô chỉ là một sinh viên trường y, tronghoàn cảnh đơn sơ một mình hoàn thành nhiệm vụ này, cho nên giờ phút nàybộc lộ sự thả lỏng và vui vẻ cũng chỉ là một loại sung sướng đối vớiviệc cứu được một sinh mệnh mà sinh ra.

Nhưng Đường Trọng Kiêu vẫn cảm thấy xúc động từ nội tâm.

Cơ thể anh vốn không tốt, sau khi phẫuthuật thì cực kỳ suy yếu, cuối cùng dùng hết sức nâng tay sờ khuôn mặtnhỏ nhắn thấm ướt của cô, nhìn cô cười vô lực: “Tôi biết em có thể.”

Trên tay anh có máu, dính lên mặt cô, cho nên khi nhắm mắt lại chỉ nhớ rõ khuôn mặt đó của cô.

Nhưng chỉ có một cái liếc mắt đó, cũng không thể quên được.

Hiển nhiên Hứa Niệm cũng nhớ lại đoạnchuyện cũ này, nhưng cô cũng không dám chạm tới hồi ức đó, cô ra sứcmuốn quên đi, lại bị anh lần lượt nhắc đến. Như thế, cô sao còn có thểcười được?

Đường Trọng Kiêu thấy cô từ đầu đến cuối vẫn cứng ngắc, hơi hơi trầm mặt, đưa tay niết cằm cô: “Hử?”

Hứa Niệm giương mắt bộc lộ ý cười: “Anh cho tôi là kẻ ngốc sao, ai không có việc lại cười?”

Đường Trọng Kiêu nhìn trên mặt cô tươicười miễn cưỡng và khách sáo, ánh mắt buồn bã. Anh nâng mặt cô lên, đặtmiệng lên môi cô, tinh tế hôn lên chặt chẽ, lời nói lại khiến cô rét run toàn thân: “Tôi chờ lâu như vậy, em trốn không thoát đâu.”

Hứa Niệm từ từ nhắm hai mắt, cuối cùngvẫn phải chịu đựng. Nếu như giãy dụa kháng cự thì chỉ phí công, hà tấtcòn muốn tự rước lấy nhục.

Nhưng trước mắt, lại so với tự rước lấy nhục tốt hơn bao nhiêu.

Hứa Niệm có thể cảm giác được mỗi lần khi hôn, Đường Trọng Kiêu đều phản ứng kịch liệt, như hoàn toàn không thểkiềm chế được, thậm chí cô cam chịu số phận, chuẩn bị tốt tâm lý. NhưngĐường Trọng Kiêu cuối cùng cũng không tiếp tục, rất nhanh rời khỏi miệng cô.

Hứa Niệm nghi hoặc nhìn anh một cái, anh tránh tầm mắt của cô, trên trán đã có mồ hôi chảy xuống.

Hứa Niệm rốt cục cảm thấy bất thường: “Anh làm sao vậy?”

Đường Trọng Kiêu cũng không đáp lời cô,mà dựa vào mép bàn đứng một lúc, cuối cùng dường như đã bình phục lạimột chút mới khàn giọng lên tiếng: “Không có việc gì.”

Hứa Niệm nhớ tới thím Phúc hôm qua nói từ nhỏ sức khỏe của anh đã không tốt, nhưng từ đầu đến cuối Hứa Niệm không biết rốt cuộc anh bị bệnh gì, với người cảnh giác như Đường Trọng Kiêu, anh nhất định sẽ không nói cho cô.

Cho dù anh không tận lực biểu hiện ra ngoài, Hứa Niệm cũng biết anh đề phòng cô.

***

Cuối cùng chịu đựng đến giờ tan tầm, Tiểu Kỷ tới hỏi cô có muốn dùng xe hay không.

Cả buổi chiều mọi người trong công ty đều phỏng đoán quan hệ của hai người, Tiểu Kỷ hiển nhiên cũng không ngoạilệ, nếu muốn sáng tỏ thì tới xin ý kiến Hứa Niệm, thực tế là muốn thămdò thêm chút gì đó. Lúc này chỉ thấy người nọ an ổn ngồi sau bàn làmviệc, mặt mày nghiêm túc, sắc mặt thậm chí có chút tái nhợt quá mức,nhưng ánh mắt chỉ tùy ý đảo qua cũng khiến người ta run sợ một trận.

Đường Trọng Kiêu không nói chuyện, chỉ liếc mắt nhìn Tiểu Kỷ một cái khiến cho cậu sợ hãi.

Buổi tối Hứa Niệm muốn trở về Lục gia, để Đường Trọng Kiêu đưa đi thì bất tiện. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Kỷ đã đổi giọng: “Nếu chị không cần… Em cùng bạn gái đi xem phim đây.”

Đầu của cậu cúi càng thấp, dáng vẻ như bị hăm dọa. Hứa Niệm quay đầu liếc mắt một cái nhìn Đường Trọng Kiêu liềnhiểu rõ, cuối cùng cũng không làm khó cậu: “Cậu đi đi.”

Tiểu Kỷ đi rồi, Hứa Niệm cuối cùng cũng không nhịn xuống: “Đường Trọng Kiêu, chúng ta lúc ấy đâu có…”

“Tôi đưa em đi, được chưa?”

Đón nhận đôi mắt giống như hiểu rõ tất cả của anh, Hứa Niệm trầm mặc. Thực ra cô cũng không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, chỉ là muốn trở về xem, đã ba ngày cô không thấy bức ảnhcủa Lục Sơn, thật giống như trong lòng có chuyện gì đó không yên, phảiquay về nhìn một cái mới có thể an tâm.

Đường Trọng Kiêu nhìn chằm chằm cô, nhưng cũng không vạch trần cô: “Nếu không có việc gì thì về nhà.”

Về nhà…

Trái lại Hứa Niệm phức tạp nghiền ngẫm đi đi lại lại hai chữ này.

Hứa Niệm cuối cùng cũng không thể làmtrái ý Đường Trọng Kiêu, mỗi khi vẻ mặt của người đàn ông này ôn hòa đều chứa một cơn gió lốc ở đáy mắt, mới chỉ vài ngày cô đã lĩnh giáo rồi.

Trên đường trở về trong xe thật yên tĩnh, dọc đường đi Đường Trọng Kiêu đều nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh như sợ ánhsáng, bên kia cửa sổ đều được che chắn nhưng lại nghiêng đầu vẻ mặtkhông thoải mái, cuối cùng lại trực tiếp gối mặt lên vai Hứa Niệm bêncạnh.

Hứa Niệm nhìn chú Hoa, lại nhìn Đường Trọng Kiêu nhíu chặt mi tâm, tay nâng lên một nửa lại thả xuống.

Nhưng Đường Trọng Kiêu cũng không thể ngủ an ổn, bởi vì không bao lâu sau di động trong túi Hứa Niệm vang lên. Cô lấy ra nhận máy, là tổ phim bên kia của Lục Từ gọi tới : “Hứa tổng, Lục Từ bị thương khi quay phim, cô có tiện qua đây không?”

Đường Trọng Kiêu cũng tỉnh, theo bản năng nắm lấy tay kia của cô.

Hứa Niệm run rẩy.

***

Cô biết nếu vấn đề nhỏ tổ phim sẽ khônggọi điện thoại tới, tổ phim cũng sợ rước lấy phiền toái, nghĩ đến quayphim có thể phát sinh đủ loại ngoài ý muốn, sắc mặt cô cũng thay đổi.

Đường Trọng Kiêu tiếp nhận điện thoại hỏi địa chỉ, dặn dò chú Hoa, sau đó mới ôm vai cô kéo vào trong ngực vỗ về: “Không có việc gì, trước tiên đừng hù dọa chính mình.”

Hứa Niệm hít sâu, mờ mịt nhìn anh mộtcái, hiện tại cô thật sự cực kỳ sợ hai chữ “bệnh viện”, mỗi lần nghethấy ai gặp chuyện không may đều có thể nghĩ loạn. Đường Trọng Kiêu cúiđầu nhìn cô: “Ở bệnh viện thị trấn, nếu vấn đề nghiêm trọng đã chuyểnđến bệnh viện thành phố từ lâu rồi.”

Hứa Niệm hoảng hốt liền tự mình rơi vàotình trạng hỗn loạn, ngay cả chi tiết đó cũng không chú ý đến, cô siếtchặt ngón tay, giống như đang an ủi chính mình nói: “Không có việc gì .”

Lục Sơn đã không còn, cho nên Lục Từ và Lục Chu tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

Đường Trọng Kiêu nắm bả vai gầy yếu của cô, cuối cùng cũng không nói thêm gì.

Xe trực tiếp đi tới Chu Sơn, lần này LụcTừ bọn họ lấy cảnh chính là nơi này, quay bộ phim cổ trang, cảnh trí khu vực Chu Sơn đều rất có tiếng ở trong ngoài nước.

Chỉ là đường không dễ đi.

Một đường xóc nảy, xe dù cho tốt cũngkhông thể không bị ảnh hưởng, Hứa Niệm cảm thấy trong bụng xóc nảy cuồncuộn như sắp say xe, lại nhìn Đường Trọng Kiêu, khuôn mặt vốn không cóchút sắc máu thoạt nhìn lại càng dọa người.

“Anh có khỏe không?” Cô không nhịn được hỏi một câu.

Đường Trọng Kiêu lắc đầu, nhưng lại khẽho khan, chú Hoa từ gương chiếu hậu nhìn anh vài lần, lo lắng hỏi: “Tiên sinh, không bằng nghỉ ngơi một lúc rồi lại đi?”

“Không có việc gì.” Đường Trọng Kiêu từđầu đến cuối vẫn nắm tay Hứa Niệm, lại kéo cô qua, một lần nữa gối lênbả vai cô, “Không cần phải để ý đến tôi.”

Hứa Niệm nhìn biểu cảm nhẫn nại của anh,biết anh đang chống đỡ, tuy rằng bình thường cực kỳ hận người này, nhưng lúc này trong lòng còn có chút khó chịu.

Cuối cùng vào được nội thành, vòng vèo một lúc mới tìm được bệnh viện đó.

Chú Hoa đi đỗ xe, Hứa Niệm cùng ĐườngTrọng Kiêu dọc theo đường đi lên tầng, cô đi thẳng đến bàn hướng dẫn bác sĩ muốn hỏi số phòng bệnh, Đường Trọng Kiêu lại kéo cô đi sang bên kia.

“Aizz…”

Tất cả nghi vấn của cô đều được giảithích, dọc theo ánh mắt của Đường Trọng Kiêu nhìn qua, liếc mắt một cáiliền nhìn thấy dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Chu Kính Sinh.

***

Hứa Niệm từng gặp Chu Kính Sinh vài lần,bộ dạng cũng không tệ, nhưng nhân phẩm thật sự… Tóm lại dùng một thànhngữ để hình dung cực kì chuẩn xác, đó là “Có tiếng xấu.”

Hứa Niệm nhìn hắn một cái, ngay cả chào hỏi cũng chả muốn, trực tiếp đẩy cửa phòng bệnh bước vào.

Cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lục Từ nằm trên giường, một bên tay và chân đều bị bó thạch cao, cả người khísắc cũng kém không ít.

Lục Từ thấy cô cũng rất bất ngờ, nhìn trợ lý trẻ bên cạnh: “Không phải đã nói đừng cho chị dâu tôi sao?”

Trợ lý này là Trâu Dĩnh tạm thời điềuđộng tới chăm sóc cuộc sống của cô, vốn đã nhát gan, một câu này cũngkhông dám giải thích nhiều, chỉ ấp úng nói: “Là tổ phim báo tin .”

Hứa Niệm tỉ mỉ nhìn cô một lần, nào còncó thời gian so đo những vấn đề này, hỏi tình hình mới an tâm một chút:“Đã như vậy còn không nói cho chị biết, nhỡ để lại di chứng gì thì phảilàm sao bây giờ? Ngã xuống từ chỗ cao như thế…”

Khi treo dây tình huống gặp chuyện khôngmay cũng không hiếm, nhưng Hứa Niệm là lần đầu gặp phải, không nghĩ tớiLục Từ còn trấn định hơn cô, miêu tả sinh động như thật tình hình lúc đó cho cô, cuối cùng còn cười an ủi cô: “Thực sự không có chuyện gì, nghỉngơi một thời gian là tốt lên rồi. Em thấy chị bận rộn như vậy, khôngmuốn cho chị thêm chuyện phiền lòng.”

Khi đang nói chuyện thì Chu Kính Sinhcùng Đường Trọng Kiêu cùng nhau tiến vào, Lục Từ ngay cả nhìn cũng không liếc hắn một cái, một bộ dạng tức giận không thèm quan tâm. Thấy cô nói cười thoải mái, Hứa Niệm lúc này mới ý thức được, cô gái nhỏ cô vẫnluôn che chở đã thật sự trưởng thành, còn biết đau lòng vì người khác.

Lục Từ lại nói mấy câu với cô, lúc này mới giống như bừng tỉnh hiểu ra: “A, Đường Trọng Kiêu vì sao lại ở đây?”

Hứa Niệm cũng nhất thời quên mất điều này, sững sờ ở đó không biết nên trả lời thế nào.