Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Chương 13-4: Chương đẹp nhất của đời người (4)



Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt rất nhanh đã tìm được đơn vị thực tập. Hứa Tô Kiệt làm thư kí ở một công ty tư vấn tài chính nhưng chẳng khác nào một nhân viên tạp vụ văn phòng, bưng trà rót nước, đánh máy, pho to, nhận điện thoại... các việc lặt vặt đều đưa cho cô làm.

Tô Nhất làm ở một công ty quảng cáo. Mặc dù tài văn chương của cô cũng khá nhưng viết quảng cáo phải mang đậm hơi thở thương nghiệp, so với những truyện tình yêu cô gửi cho các tờ báo trước đây hoàn toàn khác nhau. Lần đầu viết thể loại này, cô cứ ngồi vắt óc trong bộ dạng vô cùng đau khổ. Về đến kí túc, cô than vãn với Hứa Tố Kiệt: “Giám đốc bắt em viết cho một cửa hàng thuốc các lời quảng cáo khuyến mại của tất cả chương trình trong một năm. Trời ạ, chị nói xem ngày lễ ngày tết em phải uốn lưỡi thế nào để nịnh mọi người đến cửa hàng mua thuốc chứ?”

“Đừng oán trách nữa, so với chị thì việc của em vẫn còn tốt chán. Chị giờ là một cô tạp vụ chính hiệu, con sếp tan học cũng bắt chị đi đón, đón rồi còn phải đưa về công ty trông con bé làm bài tập, họ tận dụng triệt để một sinh viên thực tập miễn phí là chị!”

“Cái gì, sếp chị còn bắt chị đón con cho họ, vậy mà chị cũng làm à? Có phải là làm bảo mẫu đâu.”

“Mặc kệ thôi, con bé đó cũng dễ thương lắm, chị rất thích nó. Đành chơi với nó hai tháng vậy, dù sao chị cũng không hi vọng làm nên trò trống gì ở đơn vị thực tập.”

Tô Nhất cũng không tham vọng có đóng góp gì ở công ty quảng cáo nhưng nhiệm vụ giám đốc giao, cô cũng muốn dốc hết sức mình làm cho tốt. Ăn cơm, đi đường cô cũng đều suy nghĩ về công việc. Vài ngày sau, cuối cùng cô cũng viết được một bản quảng cáo mà bản thân miễn cưỡng chấp nhận được.

Giám đốc xem xong, cười rồi vỗ vai cô, nói: “Viết tốt lắm, Tiểu Tô, em rất có tố chất làm nghề này đấy!”

“Cảm ơn giám đốc.”

“Lát nữa tan ca em ở lại, tối nay phải tiếp đãi Tổng giám đốc Tân và người của nhà thuốc, em cùng anh và Tiểu Hà đi ăn. Tiện thể cho anh ta xem bản kế hoạch quảng cáo này còn chỗ nào chưa vừa ý, để còn kịp thời sửa chữa.”

Tiểu Hà là một đồng nghiệp nữ trong công ty, chức vụ là văn thư, hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, ngày nào cũng trang điểm lòe loẹt, nước hoa nồng nặc, đến nỗi Tô Nhất lúc nào cũng có cảm giác trong vòng bán kính mười mét đều là mùi nước hoa của cô ta.

Giám đốc đã có lệnh, tiếp đãi khách hàng cũng là một phần của công việc, Tô Nhất không chút do dự gật đầu đồng ý. Kết quả là khi đến nhà hàng mới phát hiện không phải như vậy.

Cả bàn tám người chỉ có cô và Tiểu Hà là nữ, đám đàn ông ăn mặc bảnh bao không chút kiêng dè kể những câu chuyện cười thô tục trước mặt cô. Tô Nhất nghe mà đỏ mặt tía tai, ngại ngùng hết chỗ nói, trong khi Tiểu Hà thì lại bình thản như không, chỉ bình thản mỉm cười, dáng vẻ như đã từng trải lắm. Hơn nữa, cô ta uống rượu trắng mà cứ như uống nước lọc vậy, hết li này tới li khác, mặt không biến sắc. Tô Nhất chỉ nhìn đã thấy nể.

Tổng giám đốc Tân còn muốn cùng Tô Nhất uống một li, rượu hay bia tùy cô chọn nhưng nhất định phải cạn một hơi. Cô nhất quyết không chịu, trong bụng không ngớt chửi thầm: Tôi với ông có tình cảm gì chứ?

Sao phải cùng ông một hơi cạn li?

Mặt Tổng giám đốc Tân sa sầm, cấp trên của cô cũng tỏ ra khó chịu, cô không để ý đến thái độ của bọn họ, vội vàng đứng dậy, nói: “Xin lỗi, tôi còn có việc ở trường, tôi phải về trước ạ.”

Dứt lời, cô chạy như bay ra khỏi phòng, tới đầu cầu thang, đúng lúc có một người chạy từ dưới lên. Tô Nhất thiếu chút nữa va phải anh ta, vội vàng xin lỗi.

Người đó ngẩng đầu lên nhìn, có chút ngạc nhiên, hỏi: “Tô Nhất, sao em lại ở đây?”

Tô Nhất nhìn kĩ lại, nhận ra người đó chính là Vương Diệp. “Ồ, Vương Diệp! Anh cũng đến đây ăn cơm à?”

“Trình Thực và bố anh mời khách hàng đi ăn, anh đem xe đến cho ông.”

Đúng lúc đó, điện thoại của anh ta đổ chuông. Anh ta nhìn tên người gọi rồi nghe máy, nói: “Mình lên đến tầng hai rồi, đừng giục nữa.” Chưa đầy năm giây sau, cửa phòng chếch phía đối diện mở ra, Trình Thực đứng giữa cửa, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, khi thấy Tô Nhất thì bất ngờ sững lại.

Tô Nhất tươi cười chào cậu: “Trình Thực, cả học kì đến bây giờ mới gặp cậu đấy.”

Vì bận thực tập và viết luận văn tốt nghiệp, cô không dạy thêm cho Minh Minh nữa. Nhập học hơn một tháng, cô chưa gặp Trình Thực lần nào cả. Sau phút ngạc nhiên, Trình Thực bước về phía cô, hỏi: “Phải rồi, nghe nói cậu thực tập ở một công ty quảng cáo, vẫn ổn chứ?”

Tô Nhất thở dài, đáp: “Đừng nhắc nữa.”

Dăm ba câu, cô đã kể hết chuyện của mình và Hứa Tố Kiệt cho Trình Thực nghe, vừa tức lại vừa buồn cười, nói: “Đó chính là hai đơn vị thực tập của bọn mình, ông chủ và giám đốc coi bọn mình như ô sin, bảo mẫu kiêm luôn người hầu rượu.”

Trình Thực nhăn mặt, nói: “Những nơi như thế, ngày mai đừng đi làm nữa.”

Tô Nhất nhún vai. “Đương nhiên là không đi nữa rồi, lần này đắc tội với khách hàng, mình đoán ngày mai có đến cũng sẽ bị giám đốc đuổi. Hà tất phải để ông ta đuổi, bổn cô nương còn chưa thèm phục vụ các người.”

Rồi cô hỏi Trình Thực: “Cậu cũng ở đây tiếp khách à?”

Cậu gật đầu, nói đang thực tập tốt nghiệp ở ngay văn phòng chính tại Thành Đô của công ty bố cậu, hôm nay, bố Vương Diệp đưa cậu đi gặp một số đối tác của công ty.

Tô Nhất nghe xong liền tỏ ý muốn cáo từ. Trình Thực vội nói: “Không sao, cũng ăn xong rồi, nên mới giục Vương Diệp mang xe đến. Cậu muốn về trường à? Mình tiện đường chở cậu một đoạn.”

Tô Nhất từ chối, Vương Diệp liền nói bên ngoài đang mưa, nếu Tô Nhất không mang theo ô thì nên để Trình Thực đưa về. Tô Nhất liền đồng ý.

Trình Thực vào chào đối tác rồi đi lấy xe. Trước khi đi, Vương Diệp còn nói nhỏ vào tai cậu: “Nếu thật sự thích cô ấy thì hãy nói với cô ấy đi, vẫn còn cơ hội mà. Cậu mà không nói đến cơ hội cũng không có đấy.”

Trình Thực dường như không nghe thấy, thản nhiên đi ra khỏi cửa, nhưng bàn tay cầm chìa khóa xe lại đột nhiên nắm chặt.

Bên ngoài đúng là đang mưa, những giọt mưa như những sợi tơ trong suốt dệt thành một bức màn dày đặc, tạo thành một bầu không khí ẩm ướt giữa đêm khuya.

Tô Nhất vừa lên xe thì nhận được tin nhắn của Chung Quốc. Cô lập tức trả lời, tập trung cao độ, thậm chí còn mỉm cười trong vô thức. Trình Thực nhìn dáng vẻ của cô cũng đủ để đoán được tin nhắn do ai gửi đến, những lời ấp ủ trong lòng chưa kịp nói ra đã chìm nghỉm.

Tô Nhất và Chung Quốc mải miết nhắn tin. Trong khoang xe yên tĩnh, trong hồi chuông báo chẳng khác gì những viên đá sắc nhọn lăn qua trái tim Trình Thực, khiến nó đau đớn từng cơn. Với tay bật radio, cậu cần một âm thanh khác để xóa nhòa áp lực do những tiếng chuông kia gây ra.

Radio đang phát chương trình tâm sự, hết người này đến người khác gọi đến để thổ lộ tâm sự của mình, trong đó có một cô gái kể về sự tan vỡ của mối tình kéo dài năm năm của mình. Người dẫn chương trình liền kể một câu chuyện có tên Ai là người chôn bạn kiếp trước để an ủi họ. Truyện kể rằng:

Ngày xửa ngày xưa, có một chàng thư sinh cùng vị hôn thê hẹn ước, không ngờ vị hôn thê của anh ta lại bị ép gả cho người khác. Chàng thư sinh buồn khổ đến nỗi hôm liệt giường. Một nhà sư tình cờ đi qua nhà chàng thư sinh, liền lấy một chiếc gương ra bảo anh ta nhìn vào. Chàng thư sinh nhìn thấy biển rộng mênh mông, có một cô gái bị giết hại rồi bỏ thây trên bãi biển. Một người đi qua, nhìn một cái, lắc đầu rồi đi luôn. Lại một người khác đi qua, cởi áo ra đắp lên thi thể cô gái rồi bỏ đi. Sau đó lại có một người nữa, người này đã đào một cái hố, cẩn thận chôn cất thi thể cô gái xấu số kia.

Nhà sư giải thích rằng: “Cô gái bị hại trên bãi biển đó chính là kiếp trước của vị hôn thê của cậu. Cậu là người thứ hai đi ngang qua, từng tặng cô ta một chiếc áo. Đến kiếp này, cô ta yêu chỉ vì trả cậu ân tình đó, còn người cô ta phải báo đáp cả đời cả kiếp lại là người mai táng cho cô ta. Người đó chính là người chồng hiện tại của cô ta.” Chàng thư sinh đến lúc này mới ngộ ra.

Câu chuyện này khiến Trình Thực vô cùng tập trung lắng nghe. Tô Nhất cũng nghe rồi nhắn tin hỏi Chung Quốc: “Anh có biết câu truyện Ai là người chôn bạn kiếp trước không?”

Cậu trả lời rất nhanh: “Biết chứ, anh chính là người chôn em ở kiếp trước đây, thế nên kiếp này em nợ anh, phải trọn đời trọn kiếp báo đáp anh.” Kèm theo tin nhắn là một hình mặt cười.

Tô Nhất chợt bật cười, thấy Trình Thực quay sang nhìn, cô vội vàng giải thích: “Câu chuyện vừa rồi rất thú vị, mình gửi tin nhắn hỏi Chung Quốc đã nghe bao giờ chưa, anh ấy trả lời một câu phát sến, làm mình không nhịn được cười.”

Trình Thực vẫn nhìn về phía trước, tỏ vẻ rảnh rỗi hỏi chơi một câu: “Có phải Chung Quốc nói cậu ta chính là người chôn cậu kiếp trước?”

Tô Nhất vừa cười vừa gật đầu rồi lại tiếp tục nhắn tin, không phát hiện ra ánh mắt Trình Thực thoáng chốc đã tối sầm lại, cả quãng đường sau đó, cậu không nói thêm một câu nào nữa.

Sau khi đưa Tô Nhất về kí túc xá, Trình Thực lái xe lên đường cao tốc. Đêm tối, lái xe trên đường cao tốc là một việc rất thú vị, đặc biệt là trong những đêm mưa như thế này. Trên đường gần như không có bóng dáng chiếc xe nào khác.

Trong luồng sáng trắng chiếu ra từ hai chiếc đèn pha, cậu có thể nhìn thấy vô số sợi mưa trong suốt đang bay lượn, đan xen như một tấm lưới.

Radio đang phát bài hát Lưới tình của Trương Học Hữu.

... Và em là tấm lưới vô bờ vô hạn, nhẹ nhàng trói gọn anh, Anh càng lún sâu càng mê muội, đường càng đi càng dài, làm sao anh mới có thể khóa chặt ánh mắt em...

Trình Thực có cảm giác mình đã bị mắc lưới, chiếc lưới đang dần siết chặt mà cậu lại không biết làm thế nào để thoát khỏi nó.

Vương Diệp gọi điện tới, hỏi với vẻ quan tâm: “Thế nào rồi, cậu đã nói chưa?”

Trình Thực không trả lời, sự im lặng của cậu khiến Vương Diệp rất nhanh đã hiểu ra. “Vẫn chưa nói à? Cậu chưa từng nói những lời này với con gái, chắc là có chút khó mở lời, hay là để mình đi nói giúp cho...”

“Cậu dám...” Vương Diệp vẫn chưa nói dứt lời, Trình Thực đã đột nhiên gầm ngắt lời cậu. “Việc của mình không cần cậu phải lo.”

Cậu rất ít khi tỏ thái độ gay gắt như vậy, khiến Vương Diệp cũng phải sững sờ hồi lâu, sau đó chỉ thở dài, cúp máy.

Trình Thực tiếp tục lái xe như điên, cho đến khi nhìn thấy phía trước là tấm biển để hàng chữ Hoan nghênh đến với thành phố Nam Sung, cậu mới ngớ người ra. Dừng xe bên đường, cậu nhìn tấm biển, lặng đi rất lâu...