Tương Thác Tựu Thác

Chương 9



Chương nài có ngừi rất đáng thương & theo cảm nhận của ta nà rất ngu, thịt dâng đến miệng mà còn chê><.

—————————————–

「 A Trí……」

「 Abbey……」

Lần này không nhiệt tình ôm ấp nữa, mà là Abbey miệng một biển ai oán:「 A Trí, cậu thực không có tình nghĩa huynh đệ, lần trước tôi say ngủ ở ven đường, đau hết cả lưng, vậy mà cậu cứ thế mà bỏ mặc ta, sau đó lại thần bí hề hề đổi địa chỉ, muốn đi tìm cậu, cậu đều nói không thể, cậu căn bản không phải là huynh đệ tốt của tôi mà.」

Lần trước hắn cùng Phong Chú Ngôn làm lành, lập tức lên giường, quên mất Abbey say rượu ngủ ở bên vệ đường, sau đó hắn lại dọn đến nhà Phong Chú Ngôn ở, tự nhiên cũng không tiện để Abbey tới chơi.

Vu Nhân Trí cúi đầu giải thích:「 Thực xin lỗi, Abbey, đều là tôi không tốt, hôm nay cứ uống đi, tôi mời.」

「 Ở đây rất đắt nha, cậu xác định cậu mời a?」

Abbey nhíu mày hồ nghi, Vu Nhân Trí chụp bả vai hắn nói:「 Tôi thất tình, đi uống rượu với tôi.」

「 Thất tình? A Trí, cậu không phải cùng với kim phát cô em rất tốt sao? Nàng phải về Mỹ à?」

「 Kim phát cô em?」

Vu Nhân Trí lập tức nhớ ra, lần trước hắn nói với Abbey rằng mình đang học tiếng Anh, cho nên Abbey cứ nghĩ hắn đang cặp với một cô bé ngoại quốc, hắn cũng chẳng muốn giải thích nhiều, hiện giờ chỉ cần nhớ tới Phong Chú Ngôn là lòng hắn đau như dao cắt.

「 Ăn cơm đi.」

Abbey thấy sắc mặt hắn như vậy, không dám hỏi tiếp, Vu Nhân Trí trước tiên khui một bình cao lương làm Abbey há hốc miệng, hắn chưa từng thấy A Trí uống qua loại rượu này, xem ra lần này thất tình rất nghiêm trọng.

「 A Trí, ăn trước thứ gì lót dạ đi, nếu không uống rượu vào sẽ khó chịu lắm.」

Vu Nhân Trí ăn một chén canh, còn lại phần lớn là uống rượu, Abbey thấy tâm tình của hắn như thế bèn cố gắng pha trò, thậm chí kể cả chuyện ngày xưa để tóc dài gặp rắc rối ra sao để chọc Vu Nhân Trí cười.

Bọn họ uống tới mười một giờ, Vu Nhân Trí đã say đến gần như hôn mê, mấy câu chuyện cười của Abbey cũng nghe câu được câu mất, rốt cuộc nói không nên lời.「 A Trí, tôi mang cậu về nhà ngủ nhé, nhà mới của cậu ở đâu?」

Vu Nhân Trí mơ màng nói địa chỉ, Abbey gọi xe taxi, còn đặc biệt cùng hắn trở về, hắn thấy Vu Nhân Trí lần này là lạ nên không dám để Nhân Trí một mình, sợ hắn xảy ra chuyện gì không hay.

「 A Trí, cậu xác định đúng là chỗ này à?」

Abbey há hốc mồm nhìn căn nhà trước mặt, nơi này vừa thấy đã biết chắc chắn không phải là nơi loại người như hắn cùng Vu Nhân Trí có thể mua được, Vu Nhân Trí mở cửa xe cười hì hì nói:「 Đến, đến.」

Hắn xiêu vẹo bước ra, Abbey vội vàng trả tiền taxi, Vu Nhân Trí rút chìa khóa ra đưa cho Abbey, cười ngọt ngào nói:「 Ngôn, anh giúp em mở cửa.」

Abbey nhịn không được tim đập thình thịch, bộ dạng bình thường của A Trí vỗn dĩ đã rất đẹp, nhưng ngữ khí làm nũng vừa rồi càng động lòng người ác, hơn nữa so với cô gái trẻ còn đáng yêu hơn.

Ngón tay hắn run lên tiếp nhận chìa khóa, cứ tưởng là mở không được, không thể tưởng được cửa lại mở ra, làm Abbey khiếp sợ vô cùng, nguyên lai A Trí thực sự sống ở đây, hắn được ai đó bao dưỡng sao? Hay là A Trí vốn là kẻ có tiền, bằng không A Trí tuyệt đối không có khả năng sống ở trong này.

「 A Trí, tôi đỡ cậu vào……」

「 Ân…… Ân……」

Vu Nhân Trí dán sát vào người Abbey, hai tiếng Ân cũng nói rất kiều nhuyễn, làm trên trán Abbey toát cả mồ hôi, đã vậy A Trí lại dùng giọng điệu làm nũng nói tiếp.

「 Ngôn, em muốn tắm, em muốn tắm, ngày mai là thứ sáu đúng không?」

Hắn cứ xoa xoa cọ cọ vào người Abbey, sau lưng Abbey bắt đầu nóng lên, hắn lấy tay lau mồ hôi trên trán, thật vất vả mới khóa được cửa, sau đó kéo A Trí vào trong, hắn sắp chết rồi, khi A Trí say thật là rất đáng yêu.

Bên trong quá lớn, hắn còn không biết gian phòng kia là của Vu Nhân Trí, Vu Nhân Trí thế nhưng đã bắt đầu cởi quần áo, hắn hoảng sợ,「 A Trí, cậu định làm gì? Tôi không muốn xem đàn ông lộ ra ba điểm đâu.」

「 Em muốn tắm rửa……」

Hắn chỉ mặc quần lót, lắc lắc, đi sang bên trái, Abbey cũng theo đuôi hắn đi vào, bên trong là phòng tắm, hơn nữa Vu Nhân Trí bắt đầu xả nước ra rồi không cởi quần lót mà nhảy vào bồn.

「 Bồn tắm thực lớn a.」 Abbey chưa từng thấy cái bồn tắm nào lớn như vậy, không khỏi tán thưởng.

「 Đến đây, đến đây……」

Hắn vỗ vỗ vị trí bên người, gọi Abbey cùng vào, Abbey mặt biến đen.「 Tôi không cần cùng đàn ông tẩy uyên ương dục(*), A Trí, tha cho tôi đi.」

(QT là như vậy nhưng theo ý ta đáng lý phải là uyên uyên dục- 2 con thiên nga đực cùng tắm mới đúng^^)

「 Đến đây đi……」

Hắn cười mị mị yêu cầu Abbey đến, khuôn mặt tươi cười đáng yêu làm Abbey cứng ngắc, càng làm cho người khác muốn trăm y trăm thuận, Abbey đành phải tiến đến bồn tắm, Vu Nhân Trí tự động tự phát dán sát vào ngực hắn, hơi thở nóng nóng hổi phả vào bên tai, Abbey từng nghe qua người say rượu có đôi khi thần trí không rõ, không ý thức được hành vi của mình, nhưng hắn chưa từng nghĩ có thể làm A Trí say đến mức làm như thế này trong bồn tắm.

Hắn cẩn thận đỡ A Trí ra, Vu Nhân Trí lại dán sát vào ngực hắn, đưa bàn tay ấm áp vuốt ve khuôn mặt hắn.「 Ngày mai là thứ sáu đúng không?」

Abbey thật không hiểu hắn làm gì cứ chấp nhất ngày mai nhất định phải là thứ sáu.

「 Không đúng, ngày mai là thứ ba.」

Vu Nhân Trí thất vọng thở dài, Abbey thấy nước đã đầy bồn nên đưa tay khóa vòi nước lại, hơn nữa xem ra Vu Nhân Trí đã ngủ say, hắn đem Nhân Trí ra khỏi bồn tắm, tùy tiện ôm vào một gian phòng, đầu đổ đầy mồ hôi, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của mở, Abbey nhịn không được ánh mắt sáng ngời,「 Kim phát cô em về nhà rồi sao?」

Hắn vội vội vàng vàng lao ra khỏi phòng, nhưng chỉ thấy một người đàn ông cao lớn bước vào, Abbey lờ mờ nhận ra y, nhưng mà rốt cuộc gặp ở đâu, hắn lại không có ấn tượng.

Phong Chú Ngôn đóng cửa, quay đầu thấy hắn cả người ướt đẫm, y lạnh lùng hỏi:「 Anh làm sao vào được trong này?」

「 Tôi không phải trộm, là A Trí mang tôi đến đây, chúng ta vừa rồi tắm rửa xong, cậu ấy đã ngủ.」

Phong Chú Ngôn hung hăng liếc mắt trừng hắn, y bước vào trong phòng, toàn thân Vu Nhân Trí đã trần trụi, quần lót còn nằm ở một bên giường, Phong Chú Ngôn không dám tin quay đầu lại liếc Abbey một cái.

Cái liếc mắt này làm Abbey sợ tới mức chân nhuyễn, ánh mắt đáng sợ này, hắn rốt cục cũng nhớ ra y là ai rồi, bởi vì hắn trước kia cũng từng bị y dọa một lần, y chính là tân tổng tài đã thâu tóm công ty của bọn họ, nhưng mà y chỉ đến chỗ bọn họ có một lần, cho tới bây giờ cũng không đến thêm lần nào.

「 Anh cùng cậu ấy……」 Phong Chú Ngôn nghiến răng, trên mặt lộ vẻ khẩn trương, lập tức quay đầu đi nói:「 Tôi không có tư cách hỏi, tôi chỉ trở về thu dọn đồ đạc thôi.」

「 Em muốn tắm rửa, Ngôn, em muốn tắm…… Ngày mai là thứ sáu đúng không?」

Vu Nhân Trí lại bắt đầu tỉnh lại nói hươu nói vượn, Abbey đi đến bên giường, nói với hắn:「A, A Trí, đừng kéo.」

Hắn tới gần quá, bị Vu Nhân Trí nhanh tay ôm lấy, đầu của hắn dụi vào vai Abbey, kiều mị nói:「 Buổi tối hôm nay có thể nga.」

Buổi tối hôm nay có thể làm cái gì? Abbey đầu đầy mờ mịt, bàn tay đang thu dọn đồ của Phong Chú Ngôn chậm lại, y giống như rất muốn quay đầu nhìn Vu Nhân Trí, nhưng rốt cuộc vẫn không quay lại mà càng thu dọn nhanh hơn, hai ba kiện hành lý đã xếp xong.

Y kéo hành lý đi, buông lại một câu.「 Tôi đi đây.」

「 Nga…… vậy tôi không tiễn……」

Hắn cũng không biết mình vừa nói gì, bởi vì Vu Nhân Trí đang bức chết hắn, hại hắn nóng hết cả người, hơn nữa hình dáng đáng yêu muốn chết cùng với giọng nói kiều mị, nếu A Trí mà là nữ, hắn đã sớm đè xuống rồi.

「 A Trí, đừng sờ loạn mà, còn sờ nữa tôi sẽ chảy máu mũi a……」

Hắn giữ lấy bàn tay nhỏ bé đang sờ loạn, Phong Chú Ngôn dùng sức sập cửa lại, Abbey kinh ngạc nghe thấy tiếng đóng cửa điếc tai nhức óc, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

「 Đây là như thế nào a? Sao tổng tài lại cùng A Trí ở chung một chỗ? Còn có sao anh ta lại dùng sức đóng cửa như vậy? Mình đã làm chuyện gì khiến anh ta không vui sao?」



Vu Nhân Trí đau đầu vạn phần tỉnh lại, Abbey nằm bên cạnh còn phát ra tiếng ngáy, ngủ y như con lợn chết, Vu Nhân Trí nhìn xuống thì thấy hắn không có mặc quần áo, nhìn sang bên cạnh thì, Abbey cũng không có mặc quần áo, hơn nữa cả hai người bọn họ cả quần lót cũng không mặc, tất cả đều trắng trợn nằm ở trên giường.

Nhưng mà thân thể hắn không có dị trạng gì, cảm giác không giống như có phát sinh quan hệ với đàn ông, hắn đá Abbey một cước.「 Abbey, cậu định ngủ đến chết luôn hả, mau tỉnh lại cho tôi!」

Abbey mở to mắt, thống khổ nói:「 Không cần náo loạn, A Trí, cậu hại tôi đến gần ba giờ sáng mới ngủ, cả đêm cứ quấn quít lấy tôi, nói cái gì mà muốn tắm rửa, tôi giúp cậu tắm cũng mệt muốn chết, tôi không biết cậu yêu tắm rửa như vậy đó, một đêm đi tắm tới ba bốn lần, làm tôi mệt chết đi.」

「 Tôi tắm thì liên quan quái gì đến việc cậu toàn thân thoát quang?」

Hắn còn dám hỏi, nói ra càng làm cho Abbey bực mình,「 Hừ, cậu còn dám nói, cậu tắm rửa phun ướt hết cả người tôi, rốt cục đến khi cậu chịu ngủ, tôi cũng mệt chết luôn, cởi quần áo xong, liền nằm ở bên cạnh cậu ngủ.」

「 Ngày hôm qua tôi uống nhiều ít?」

「 Rất nhiều a, tôi cũng không nhớ rõ lắm, vài bình, Please, về sau cậu muốn uống rượu không cần tìm tôi, cậu hại tôi mệt gần chết.」

Abbey vẻ mặt thống khổ nói tiếp:「 Còn có, ngày hôm qua tổng tài có đến a, anh ta nói anh ta trở về thu dọn đồ đạc, lại còn dùng ánh mắt siêu đáng sợ nhìn tôi, các người như thế nào lại ở cùng một chỗ, chẳng lẽ cậu cùng anh ta là……」

Một khi đã bị nhìn thấy, Vu Nhân Trí cũng không muốn giấu hắn, dù sao hắn cũng là bằng hữu tốt nhất của mình, hắn tin rằng Abbey sẽ chỉ kinh ngạc chứ không có phản ứng kì thị, hắn thấp giọng đáp:「 Ân.」

Abbey sợ tới mức nhảy dựng lên.「 Cậu cùng anh ta là anh em cùng mẹ khác cha sao? Tôi tưởng rằng chỉ có trong phim mới có, không thể tin được cậu là anh em với người có tiền như vậy a, tuy vậy cậu với anh ta trông không giống nhau lắm nhỉ, sao hai anh em các người nhận nhau được vậy?」

「 Ách……」

Vu Nhân Trí mất cả nửa ngày không nói được nên lời, mà Abbey lại kinh chấn vô cùng nói:「 Nga nga, nhưng mà có loại anh trai này thực khủng bố a.」

「 Đầu tôi sao đau quá, Abbey, tôi muốn ngủ thêm một lúc.」

Abbey này đúng là đồ ngốc khoái xem phim mà, hắn cư nhiên lại suy diễn thành như vậy, Vu Nhân Trí đành nằm xuống, Abbey chợt nhìn thấy đồng hồ báo thức bên cạnh liền nhảy dựng lên.「 Mẹ ơi, đã đến giờ đi làm, tôi phải đi làm đây, lão trưởng phòng gần đây lại kiếm chuyện với tôi, tôi không thể phạm sai lầm gì, gặp lại sau, A Trí, có rảnh thì lại tán gẫu.」

Hắn vội vàng mặc quần áo xong liền xông ra ngoài, Vu Nhân Trí nằm lại trên giường, nguyên lai ngày hôm qua Phong Chú Ngôn có đến đây, hắn xuống giường, mở ngăn tủ bên cạnh, toàn bộ quần áo Phong Chú Ngôn thường mặc cùng đồ dùng cá nhân đều đã mang đi hết.

Hắn đóng ngăn tủ lại, trong lòng chỉ còn cảm giác trống rỗng cùng đau đớn xúc động muốn khóc, nhưng đồng thời cũng rất tức giận, hắn ở trong mắt trong lòng Phong Chú Ngôn cái gì cũng đều không phải, làm gì vì y mà khóc, hắn hiện tại chỉ cần nghĩ đến việc nguyền rủa hai kẻ đó là được.

Hắn trở lại nằm trên giường, trên giường như vẫn còn lưu lại hương vị của Phong Chú Ngôn, hắn thực sự không muốn khóc, nhưng nước mắt lại bất tri bất giác rơi xuống.

Hắn trở lại công việc cũ, có lẽ là quá mức may mắn, hắn lập tức đã được một công ty nhận vào làm, hắn lại trở về vị trí khởi đầu, tuy nhiên tiền lương cũng khá cao. Ngoài ra căn nhà mà Phong Chú Ngôn để lại cho hắn sử dụng cho tới bây giờ hắn không hề trở về, tuy là căn nhà rất lớn nhưng lại tràn ngập hình ảnh hắn cùng với Phong Chú Ngôn ở bên nhau, khiến hắn thực sự không thể chịu đựng nổi, hắn đã dọn ra ngoài, trở lại căn phòng nhỏ lúc trước.

Khiến cho hết thảy đều bắt đầu lại, hắn tự nói với mình như vậy.

Hắn bởi vì thông hiểu tiếng Anh, cũng có thể tiếp một vài vị khách nước ngoài, cho nên tiền lương lại tăng cao thêm một chút, thậm chí bọn họ còn hợp tác làm ăn với tổng công ty của Phong Chú Ngôn.

Hắn tâm tình ác liệt sửa sang lại bền ngoài, bởi vì hắn phải đi bái phỏng công ty của Phong Chú Ngôn, hắn chỉ hy vọng không gặp Phong Chú Ngôn, nhưng khi đến nơi thì hắn rất thất vọng, Phong Chú Ngôn có ở đây, hơn nữa thủ trưởng của hắn lại muốn hắn cùng tới chào hỏi Phong Chú Ngôn.

「 Phong tổng tài, đây là tân nghiệp vụ của chúng tôi, họ Vu.」

Hắn cố gắng đưa danh thiếp ra,「 Phong tổng tài, đây là danh thiếp của tôi, có chuyện gì cần, phiền ngài làm ơn gọi điện thoại cho tôi.」

Bạch Nhân Trí đứng ở bên người Phong Chú Ngôn, Phong Chú Ngôn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó ôm ngang lưng Bạch Nhân Trí, Bạch Nhân Trí khẽ kêu lên một tiếng, thần tình đỏ bừng, còn trán hắn thì đầy mây đen.

Cái gì vậy, muốn thân thiết cũng không cần diễn cho hắn xem, bệnh thần kinh!

Hắn càng nhìn càng tức, vốn muốn quay đầu đi, nhưng nếu chuyển đầu chính là yếu thế, hắn giương mắt trừng trừng nhìn Phong Chú Ngôn, hừ, muốn hắn yếu thế, không có cửa đâu.

Hắn ngữ khí bình thường, dùng vẻ mặt như không có gì nói.「 Phong tổng tài, tôi biết ngài bề bộn nhiều việc, bằng không chúng tôi đi trước.」

「 Hôm nay tôi không có nhiều việc, vừa vặn giữa trưa, cùng nhau ăn cơm đi.」

Thủ trưởng của hắn há hốc miệng, có thể là không thể tưởng tượng nổi với chức vị của mình, như thế nào có thể cùng Phong Chú Ngôn ăn cơm, lập tức liền gật đầu đồng ý.

Bọn họ đi đến nhà ăn, Phong Chú Ngôn ngồi rất gần hắn làm hắn từ đầu tới cuối đều thấy Phong Chú Ngôn sờ tay Bạch Nhân Trí, ghê tởm muốn chết, hại hắn buồn nôn đến độ ăn không được.

Nếu muốn thân thiết, sao không về mà làm, làm gì đi biểu diễn tại nơi công cộng, hắn tức quá ăn gì cũng không thấy ngon, rốt cục đến khi bên kia càng lúc càng ngọt ngào, hắn đã muốn chịu không nổi, cố gắng nhẫn nại ăn cho xong, hắn giả vờ như không thấy hình ảnh thân thiết vừa rồi, đơn giản cáo biệt rồi bỏ đi.

「 Tiểu Ngôn, anh vừa rồi làm cái gì vậy?」

Phong Chú Ngôn thu hồi tay, sắc mặt có chút căng thẳng nói:「 Không có gì, tôi chỉ là muốn cho cậu ta biết chúng ta tốt lắm, thái độ hôm nay của cậu ta đối với cậu rất kém cỏi, cho nên tôi mới……」

Bạch Nhân Trí vẻ mặt ưu lự, hôm nay Vu Nhân Trí căn bản không hề liếc hắn một cái, càng huống chi đề cập đến thái độ, đâu có gì là kém cỏi, là biểu hiện hôm nay của Phong Chú Ngôn rất kỳ quái, xem ra hắn cần phải rõ ràng y rốt cuộc bị làm sao.

「 Tiểu Ngôn, chúng ta trở về đi.」

「 Được, được……」

Y không hề nhúc nhích, còn nhìn theo hướng Vu Nhân Trí rời đi, trên mặt thậm chí còn ẩn ẩn xuất hiện biểu tình bi thương.

「 Phiền chết đi, hắn rốt cuộc muốn thế nào đây?」

Có việc lẫn không có việc gì đều đánh điện thoại đến, Vu Nhân Trí muốn phát điên lên được, Phong Chú Ngôn thường xuyên đánh điện thoại tới, ngay cả những việc nhỏ như kê khai bao bì, làm cho hắn tức điên.

Một chút thì muốn tiến hóa báo cáo, một chút thì phải thối hóa báo cáo, y chắc chắn là cố ý chỉnh hắn, tuyệt đối đúng vậy, nếu còn gọi nữa, hắn nhất định hôm nay gặp lại, hắn chuyện gì cũng không cần làm, liền hầu hạ y là được.

Vu Nhân Trí lập tức trở lại hiện thực, hiện tại cũng không đến phiên hắn hầu hạ, bởi vì bên cạnh y còn có một vị “trợ lý đặc biệt” có thể hầu hạ y.

Hắn đến công ty Phong Chú Ngôn, Thụy Thu vừa nhìn thấy hắn liền lui lại ba thước, đại khái là vì lần trước bị hành vi dã man của hắn làm hoảng sợ không nhẹ, hắn mặc kệ cô nàng, nhìn thấy Bạch Nhân Trí, cũng xem như là người vô hình, hắn trực tiếp đẩy cửa văn phòng Phong Chú Ngôn.

Phong Chú Ngôn vừa thấy hắn đến, đứng thẳng lên, hắn đem toàn bộ sổ sách đưa tới trước mặt Phong Chú Ngôn.「 Phong tổng tài, đây là toàn bộ bản ghi chép có liên quan của quý công ty cùng tệ công ty, mời ngài tường tra.」

Phong Chú Ngôn chậm rãi giở tư liệu ra xem, làm Vu Nhân Trí đứng ngồi không yên, hắn nhớ rõ y luôn xem rất mau, hiện tại là cố ý chỉnh hắn sao? Sao lại xem chậm như vậy?

「 Cậu…… cậu gần đây vẫn tốt chứ?」

Hiện tại mới hỏi thăm, không phải rất nhàm chán sao? Vu Nhân Trí ngữ khí tràn ngập tiêm toan khắc bạc:「 Tốt lắm, tôi không gầy yếu mười cân, cũng không chạy đi tự sát!」

Ánh mắt Phong Chú Ngôn có chút sửng sốt, sau đó lại chậm rãi kéo màn lại, làm cho trong văn phòng chỉ nghe thấy tiếng vang sa sa, Phong Chú Ngôn hỏi:「 Cậu với bằng hữu hiện tại rất tốt à?」

Càng lúc càng không hiểu y đang hỏi cái gì, Vu Nhân Trí nghĩ hay là y ám chỉ lễ phép với khách hàng? Vì khi trải qua những lúc khó khăn, hắn chẳng có người bạn nào đến.「 Tôi không biết anh đang nói đến bằng hữu nào.」

「 Chính là kẻ cậu cùng hắn lên giường!」

Vu Nhân Trí giật mình hiểu ra, lúc ấy hắn uống rượu, toàn thân thoát quang, chỉ sợ Abbey cũng không ăn mặc chỉnh tề, Phong Chú Ngôn về nhà thu dọn, gặp một màn này, đương nhiên là nghĩ theo nghĩa kia rồi.

「 Cũng được, mỗi ngày chúng tôi đều rất nồng nhiệt, đa tạ anh lúc trước đã giáo dục, nên tôi càng ngày càng không đau, anh ấy chỉ là không có biện pháp làm tới năm lần như anh, chẳng qua cũng bởi vì mỗi ngày đều làm, ít nhất không thể để ảnh hưởng đến công việc được.」 Hắn nói thập phần khoa trương cùng hạ lưu, bàn tay Phong Chú Ngôn đang kéo màn đột ngột dừng lại, sau đó ngón tay kịch liệt phát run.

Phong Chú Ngôn thong thả ngẩng đầu lên, ánh mắt y đỏ đậm, Vu Nhân Trí thối lui từng bước, bộ dáng của y trông thực đáng sợ, lập tức Vu Nhân Trí ưỡn ngực lên, là y có lỗi với mình trước, sợ cái gì!

「 Ngài xem xong rồi sao, vậy tôi đây có thể đi rồi.」

Hắn không quản y đã xem xong chưa, hắn vội vã thu hồi văn kiện, nhét vào bao công văn rồi xoay người rời đi, vừa mới đưa tay lên chưa kịp mở cửa, Phong Chú Ngôn liền áp sát phía sau, ngực y dán sát vào lưng hắn, trông rất giống như muốn đặt hắn trên cửa mà thượng.

Vu Nhân Trí hao hết thiên tân vạn khổ xoay người, hắn không muốn bị áp như vậy, giận dữ hét:「 Anh muốn làm gì hả!」

Hắn vừa quay đầu lại, Phong Chú Ngôn lại có vẻ tức giận, lại có chút biểu tình ảm đạm, đại khái là tiếng rống giận của hắn làm Phong Chú Ngôn hồi thần chút, y lập tức lùi lại từng bước, khàn khàn nói:「 Tôi hy vọng cậu thật sự tốt, bởi vì tôi cùng Tiểu Trí cũng– cũng rất rất tốt.」

Như thế nào? Là đến khoe ra sao? Không ai so đo với y, thì y càng quá phận, muốn so đo sao? Hắn cũng sẽ không thua đâu.

Vu Nhân Trí giơ ngón giữa ra,「 Anh là đồ khốn, tôi mỗi ngày đều nguyền rủa các người tách ra, nguyền rủa anh nhiễm mai độc, AIDS, anh là đồ tử hỗn đản!」

Hắn mắng một hơi, mà phản ứng duy nhất của Phong Chú Ngôn là ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi đang mở ra khép lại liên tục của hắn, tựa như trúng tà. Vu Nhân Trí khiêu khích đưa mặt tới trước,「 Anh hôn tôi thử xem, tôi gọi Tiểu Trí của anh đến xem miễn phí, ngô ngô……」

Ánh mắt buồn rầu của Phong Chú Ngôn phóng đến, hắn đoán y chỉ nghe được nửa câu đầu, liền đem hắn lãm tiến vào trong lòng ngực điên cuồng mà hôn, hắn dùng sức đánh vào sau lưng y, nhưng y tựa hồ như không chút cảm giác, chỉ lo hung hăng hấp duyện đầu lưỡi của hắn, tựa như chưa từng được hôn.

「 Buông…… buông ra…… anh là hỗn…… hỗn…… A…… Ân ân……」

Phong Chú Ngôn quyết không ly khai, hàm trụ đôi môi đỏ mọng của hắn, nhiệt liệt liếm bên trong khoang miệng, hắn đã sớm nói Phong Chú Ngôn hôn rất giỏi mà, hắn bị hôn đến toàn thân tô nhuyễn, hơn nữa y áp sát vào người hắn, thứ nam tính nhiệt trướng vừa vặn để ngay giữa hai chân hắn, thứ nóng rực như lửa kia giống như truyền nhiệt độ sang, một chút liền khiến cho hạ thân hắn có phản ứng, còn tiểu thí thí phía sau thì nhịn không được dục hỏa đốt người mà co rút lại.

Mẹ nó, tên đàn ông chết tiệt, đã chia tay rồi mà còn muốn chiếm tiện nghi của hắn, hắn tuyệt không tha cho y.

「 Anh dừng tay cho tôi, dừng tay lại……」

Phong Chú Ngôn không những không dừng tay, ngược lại bàn tay còn tiến vào trong quần hắn, nắm lấy tiểu đệ đệ của hắn, hại chân hắn muốn nhũn ra, y thừa dịp tuột quần hắn ra, thô bạo kéo khóa quần của mình xuống, thứ đó của y đã ngạnh đĩnh đĩnh, y lập tức dùng hung khí hung ác đang trướng lớn kia đâm thẳng vào, làm hắn thiếu chút nữa thở không được.

Đáng chết, hậu huyệt của hắn lại co thắt lại, cảm giác đau đớn dần mất đi, hơn nữa khoái cảm lại càng dâng cao, ấn tượng lúc trước với Phong Chú Ngôn cùng một chỗ tất cả đều sống lại.

Hắn bịt miệng mình, nhưng hạ thân cứ co rút lại không lừa được người, rõ ràng lâu như vậy không làm, theo lý thuyết sẽ không dễ dàng tiếp nhận kẻ khác tiến vào như vậy, nhưng mà thân thể mẫn cảm này đã sớm quen với khoái cảm mà Phong Chú Ngôn mang đến…… Ô, thực đáng giận mà.

「 Ân…… Ân…… A a…… A…… A……」

Hắn há miệng cuồng loạn phát ra kiều âm, mà đầu Phong Chú Ngôn áp sát vào cổ hắn, hết hôn lại liếm, phần eo y cuồng dã ra vào, tiến công thêm một lần cuối cùng, y thấp giọng gầm nhẹ một tiếng, giải phóng dục vọng vào trong cơ thể Vu Nhân Trí.