Tướng Quân Vô Địch

Chương 6-1



Mặc dù Ấn Tâm xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nhìn người, nhưng Đông Phương Thú Thiên cũng không tính để nàng tiếp tục né tránh.

Để nàng trốn tránh gần một tháng đã là cực hạn lớn nhất của hắn. Hắn cũng không muốn bởi vì một nụ hôn này mà hù nàng bỏ chạy.

Vì vậy thừa dịp ngày hôm đó, việc tu sửa thành phương Bắc thuận lợi, hắn để cho Tưởng Hổ giám sát tiến độ công trình, lại phân phó lão Mạc đến quặng mõ tuần tra, sau đó ra roi thúc ngựa trở lại nông trường.

Hắc câu vừa mới xông qua hàng rào cửa chính, Thạch Tam Giang đang thu dọn yên ngựa trong chuồng liền vội vàng dừng lại công việc, nghênh đón bên cạnh cửa.

“Tướng quân, tại sao đã trở lại? Có phải không được thoải mái?” Hắn quan tâm hỏi thăm.

“Không có việc gì.” Đông Phương Thú Thiên tung người xuống ngựa, sau khi giao lại dây cương cho hắn, liền nhanh chóng đi ra khỏi chuồng ngựa.

Nhìn thấy hình như hắn có chuyện quan trọng cần phải làm, Thạch Tam Giang cũng không dám hỏi nhiều, dắt ngựa cột lại thành ngựa, sau đó lấy bàn chải ra chăm sóc tốt cho nó.

Mùa xuân sắp tới, Bắc Trường Thành mặc dù còn rét lạnh, nhưng bầu trời quang đãng.

Vài đám mây trắng tôn lên sắc trời xanh thẫm bao la khiến tinh thần con người sảng khoái. Từng đoàn chim hạc du dương bay lượn, ca hót khắp nơi. Tuy rằng vẫn còn lớp tuyết mỏng che phủ, nhưng không ít hoa cỏ xanh tươi cũng đã len lén nhú đầu ra, cỏ xanh lan tràn trên mặt tuyết trắng xóa.

Đi trên con đường quen thuộc, Đông Phương Thú Thiên không chút do dự, nhắm thẳng hướng chuồng dê ở phía Đông đi tới.

Tuy rằng đã mấy ngày nay, hắn ở bên ngoài bận rộn, nhưng dưới sự báo cáo tỉ mỉ của Tiết đại nương, đối với động tĩnh của Ấn Tâm, hắn lại rõ ràng như lòng bàn tay.

Ngoài trừ ba bữa cơm sẽ ở phòng bếp giúp đỡ, thời gian còn lại, nàng đều ở loanh quanh trong nông trường, chỗ nào có việc cần giúp đỡ thì nàng sẽ tới đó giúp một tay.

Có lẽ sau khi thưởng thức qua trù nghệ của nàng, mọi người đã bắt đầu có chút lòng tin đối với nàng. Chỉ cần không liên quan đến chuyện nguy hiểm, ít nhiều gì cũng nguyện ý buông tay để nàng đi thử.

Vừa đúng lúc mấy ngày nay, có mấy con dê cái trong chuồng mới vừa sinh xong. Với sự đồng ý của Phương Nhị, nàng bắt đầu đến chuồng dê điểm danh, ngoại trừ phụ giúp vắt sữa, nàng còn chơi đùa với đám dê con vừa mới sinh.

“Đúng rồi đúng rồi. Nhẹ tay như thế thôi, nhè nhẹ thôi ngàn vạn lần đừng để con dê bị đau.”

Mới vừa đến sân chuồng, xa xa, hắn đã nhìn thấy Phương Nhị hạ thấp giọng, quỳ gối bên cạnh con dê, cẩn thận dạy Ấn Tâm kỹ thuật vắt sữa. Bởi vì khẩn trương mà khuôn mặt thô kệch như bị đao chém phủ đầy mồ hôi. Đôi tay bình thường cầm binh khí lại run run đặt trên lưng dê, giống như chỉ cần có gì xảy ra ‘ngoài ý muốn’ thì lập tức ôm dê chạy trối chết. ɖi€ɳɖànLêQuɣĐ©Ω

“Ừ, được, tốt.” Ấn Tâm quỳ gối ở một bên, vẻ mặt lại khẩn trương một cách khác. Nàng khẽ cắn môi dưới, dùng động tác chậm nhất, nhẹ nhất, vắt sữa dê.

Nhìn thấy một già một trẻ vì vắt cả thùng sữa dê mà chảy mồ hôi đầy đầu, Đông Phương Thú Thiên không khỏi mỉm cười, dừng lại bên ngoài thành chuồng.

“Rất tốt, duy trì sức lực này.” Phương Nhị không dám khinh thường, trong suốt quá trình không hề rời mắt khỏi động tác của Ấn Tâm.

“Được.” Gật gật đầu, Ấn Tâm tiếp tục cố gắng. Nhìn thấy sữa bắn ra từng vọt vào thùng gỗ, con dê lại không có phản ứng gì, sự khẩn trương trên khuôn mặt nhỏ nhắn mới tan đi một chút.

Một lúc sau, thùng gỗ cuối cùng cũng đã đầy sữa dê, Phương Nhị mới vội vàng dắt dê đi ăn cỏ, để lại một mình Ấn Tâm ngồi chồm hỗm trên mặt đất.

Đông Phương Thú Thiên cười nhẹ, đang định đẩy cửa thành chuồng đi vào, thì một đám tiểu binh tạp công ở trong thành chuồng giống như trận gió, vượt qua trước mắt hắn, chạy tới bên cạnh Ấn Tâm.

Một đám người vây quanh Ấn Tâm, làm thành một vòng tròn. Trên mặt mọi người in hằn vẻ chờ đợi khẩn cấp.

“Ấn cô nương, tối nay ngươi đến phòng bếp phụ việc phải không?” Tiểu binh chạy tới trước tiên mở miệng hỏi.

“Ách… đúng vậy.” Có lẽ thành công vắt được cả thùng sữa, Ấn Tâm vui vẻ khác thường, bị một đám nam nhân vây quanh, cũng không khẩn trương giống như trước, ngược lại nụ cười còn rất ngọt ngào, từ dưới đất đứng lên.

Đầu bên kia có người hỏi tiếp: “Vậy ngươi có nấu đồ ăn Giang Nam không?”

“Ta còn chưa biết…” Nàng nháy mắt vài cái, nghi ngờ nhìn từng người, “Thế nào? Chẳng lẽ các ngươi lại muốn ăn đồ ăn Giang Nam?” Không thể nào, đã ăn hết sáu ngày rồi.

“Đúng vậy!” Mọi người đồng thanh trả lời.

“Các ngươi rất thích ăn đồ ăn Giang Nam à?”

“Ngươi nấu là thích!” Mọi người lại đồng loạt nói, bộ dạng thèm ăn, không hề giả bộ.

“Thật sao?” Không ngờ có nhiều người thích đồ ăn mình làm như vậy, Ấn Tâm cười toe toét, nụ cười ngọt ngào rực rỡ như ánh mặt trời mùa xuân tháng ba. “Được, vậy thì ta sẽ nấu thức ăn Giang Nam nữa. Nhưng các ngươi muốn ăn cái gì?”

“Ta muốn cá Tam Ti Xao!” Giống như chờ sẳn nàng hỏi câu này, cả đám người lập tức bật ra tên một món ăn.

“Ta muốn thịt viên hầm!”

“Ta muốn đậu hủ nồi đất!”

Gần như trong nháy mắt, trong chuồng vang lên một loạt tiếng ồn lớn nhỏ.

Một đám người bảy miệng tám lời điểm danh món ăn. Vì sợ Ấn Tâm nhớ không được, không ít người còn lớn tiếng lập lại vài lần. Có người còn nghĩ cách chen đến bên cạnh nàng, khoa tay múa chân gia tăng ấn tượng với nàng.

Nhìn thấy cả đám tay chân kia thiếu chút nữa là đụng vào thân thể mềm mại kia, mà tiểu nữ nhân kia lại chỉ lo cười, không hiểu phải tránh né, sắc mặt Đông Phương Thú Thiên trầm xuống, lập tức lên tiếng rống to ——

"Các ngươi đều không có chuyện làm hả!”

Gần như tiếng hét vừa vang lên, trong nháy mắt mọi người ôm đầu, xoay người lại.

Nhìn thấy bóng dáng cao lớn không hiểu sao lại về sớm như vậy, còn không biết là đã tới thành chuồng từ lúc nào, sắc mặt mọi người trắng nhợt, thân thể cứng đờ ra, lấp bấp phát ra âm thanh.

"Tướng, Tướng quân. . . . . ."

Cái gì, Thú Tướng quân đã trở lại?!

Ấn Tâm cũng nhận ra tiếng hét này, chỉ thấy mặt nàng đỏ bừng, hoàn toàn trái ngược lại với mọi người.

Tuy rằng đã hơn năm ngày, nhưng nàng vẫn nhớ rõ đêm đó, hắn ‘nhấm nháp’ miệng của nàng như thế nào. Nàng còn nhớ được, mình ngâm nga hưởng thụ ra sao, thậm chí quên cả chống cự…

Sau chuyện mắc cở lần đó, nàng thật hận không đào được lỗ lẫn trốn. Tại sao hắn lại trở về lúc này?

Ôm gương mặt nóng như lửa, bất chấp thùng sữa dê cần được xử lý, nàng nâng váy, hướng về thành chuồng phía bên kia chạy như điên. Chỉ là Đông Phương Thú Thiên sớm đoán được ‘thói quen xấu’ này của nàng, sau khi trừng mắt đông cứng mọi người thành que kem, lắc mình một cái đã phóng tới một cửa nhỏ khác, khoanh tay, ôm cây đợi thỏ.

Đùng!

Con mồi tới cửa rồi.

Nhìn tiểu nữ nhân tự chui đầu vào lưới —— không, là tự ngã vào lòng, Đông Phương Thú Thiên không hề khách khí, hai tay giang ra, ôm dựng nàng lên. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn xoay người nghênh ngang bỏ đi.

“A, buông ta ra! Buông ta ra!” Đến khi Ấn Tâm phát hiện mình bị người bắt giữ thì đã là chuyện rời khỏi thành chuồng.

Không ngờ mình muốn trốn, lại trốn tới móng vuốt của sói. Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng hồng, thoáng trắng, cả người hoảng loạn không ngừng giãy dụa. Nàng vung tay nhỏ bé, đạp chân, không ngừng thấp giọng kêu la, hận mình không thể mọc thêm đôi cánh, bay ra khỏi vòng tay của hắn.

“Im miệng!” Cằm căng lên, Đông Phương Thú Thiên cúi đầu hét lên. Biểu cảm trên mặt giống như vừa nuốt thuốc súng vừa nuốt hàn băng. Nhớ tới nụ cười ngọt ngào nở rộ của nàng đối với mọi người, trong lòng hắn cảm thấy chua chát.

“Ô…” Rụt cổ lại, quả nhiên Ấn Tâm sợ đến mức không dám phát ra âm thanh.

Rõ ràng hắn không để ý đến nguyện vọng của nàng, đã ‘đánh cướp’ nàng trước mà còn gào thét lớn tiếng với nàng như vậy?

Cho dù hắn giận nàng vừa thấy hắn đã bỏ chạy, nhưng đây cũng là vì hắn… và nàng…

Khống chế không được đầu óc của nàng chỉ nghĩ mãi đến những chuyện xấu hổ kia, toàn thân nàng nóng rang, bắt đầu giãy dụa.

Giơ bàn tay bé nhỏ lên, nàng đấm thình thịch lên vùng ngực rắn chắc của hắn, mơ mộng hảo huyền muốn lợi dụng ‘ưu thế’ của bản thân để bỏ chạy. Chỉ là nàng đấm đến mệt nhoài, miệng nhỏ bắt đầu thở hòng hộc, nhưng từ đầu tới cuối hắn vẫn bất động như sơn.

Nhìn bàn tay trắng mềm của mình, nàng hoang mang nhíu mày, vẫn chưa từ bỏ ý định, đấm thêm mấy cái nữa. Chỉ là kết quả vẫn như nhau.

Dọc theo đường đi, hắn ôm nàng vững vàng, đi như bay về phía trước. Cho đến khi thành chuồng biến mất sau sườn dốc, bốn phía không có một bóng người, hắn mới buông nàng ra như nàng mong muốn.

Bịch!

Khi bàn chân vừa chạm mặt đất, nàng lập tức giở ra chiêu cũ, bắt đầu tháo chạy khắp nơi. Chỉ là bóng nhỏ chỉ chạy được vài bước thì mém chút nữa đập mặt vào vách núi. Nàng kêu lên một tiếng rồi vội vàng chuyển hướng, chỉ là không bao lâu sau thì nàng lại mém đâm sầm vào vách núi khác.

Nhìn thấy hai bên trái phải đều là đường chết, nàng cắn môi dưới, chuyển hướng một lần nữa…

“Phía sau là khe suối, nếu nàng không muốn bị chết rét thì ngoan ngoãn đứng yên.” Đông Phương Thú Thiên lập tức lên tiếng cảnh cáo.

“Cái gì?” Mời vừa giơ chân lên thì lập tức rụt trở về. Nhìn từng mảnh băng nổi trên mặt suối, nàng khẽ thở ra một tiếng, đương nhiên không muốn hành động thiếu suy nghĩ.

“Chúng ta nói chuyện.” Hơi thở của hắn lạnh thấu xương, rảo bước tiến về hướng của nàng.

“Nói… nói chuyện gì?” Nhìn hắn càng ngày càng tới gần, mình lại không có đường trốn, nàng vừa xấu hổ lại vừa sợ, định dùng đôi tay che khuất gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng, lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, từ chối đối mặt với hiện thực.

Chỉ thấy bàn tay hắn tìm kiếm chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve lên da thịt mềm mại của nàng khiến nàng ngứa ngáy. Thừa dịp nàng lúc nàng rụt cổ trốn tránh, hắn nhanh chóng kìm lại bàn tay bé nhỏ của nàng ra sau lưng, bắt buộc nàng phải nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, không thể nào trốn tránh được.

“Đã xảy ra chuyện gì với những người đó?” Đôi mắt long lanh còn chưa kịp mở, hắn trực tiếp hỏi ngay, giọng điệu chua chát, giống như dấm chua lâu năm được nhà bếp dùng cao lương sản xuất ra.

“Người nào?” Gương mặt nàng đỏ hồng, vẫn là xấu hổ đến mức không dám nhìn hắn. Nàng chỉ dám cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm chiếc cằm cương nghị của hắn. Thân thể nhỏ nhắn thơm mát mềm mại khẽ run lên vì thẹn thùng quá độ.

“Đám nam nhân trong chuồng dê kia!” Dường như hắn nặn mấy chữ này ra từ kẽ răng, “Bọn họ đến gần nàng như vậy mà nàng không biết tránh sao?”

Rốt cuộc Ấn Tâm cũng hiểu được hắn tức cái gì rồi.

À, thì ra hắn không phải giận nàng chạy trốn, mà là đang tức những đại ca, đại thúc kia tới gần nàng quá mức!

Xác định đầu sỏ chọc giận hắn kia không phải là mình, rốt cuộc nàng an tâm không ít, nhưng không phải vì thế mà sự thẹn thùng trong lòng giảm đi chút nào.