Tương Ngộ Tại Thì Quang Chi Ngoại

Chương 20: Pn1 – Về nhà



Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Đây là tết âm lịch năm 2010, Giải Ý mang theo Ninh Giác Phi trở về nhà.

Năm 2009, *** thần Giải Ý sa sút hơn nửa năm, đến tận khi người thiếu niên vô cùng phiêu lượng kia xuất hiện, hắn mới dần bình phục lại. Chuyện này, vợ chồng Giải Diễn cùng vợ chồng Giải Tư đều biết. Nghe nói hắn muốn dẫn người trở về, tự nhiên là rất cao hứng, cũng vô cùng hiếu kỳ.

Trước đây, trong tình cảm Giải Ý vẫn biểu hiện nhàn nhạt, luôn giấu những mọi chuyện cá nhân thầm kín trong lòng, đây là lần đầu tiên vì tình mà biểu hiện hỉ nộ ái ố rõ ràng như thế, khiến cho mọi người rất hài lòng, nhưng cũng làm mọi người thấy sầu lo.

Lúc này Giải Ý đã về lại Thượng Hải, chỉ là đơn độc ở trong nhà mình, không ở chung với gia đình.

Đêm 30, sáng sớm Giải Ý liền cùng Ninh Giác Phi ra khỏi nhà, lái xe đi tới nhà cha mẹ.

Giải Tư cùng Đái Cẩm mang theo con trai vừa mới 2 tuổi tới. Giải Diễn cùng Lô Vân vừa nhìn cháu trai đến, thực sự là hai mắt tỏa sáng, không còn có hình dáng trầm liễm của phần tử trí thức nữa, lập tức tiếp nhận, chơi đùa với cháu nội. Đứa bé này vừa học đi, căn bản không muốn người ta ôm, chỉ có giãy giụa đứng lên, lảo đảo đi tới đi lui, khiến cả nhà vui cười thích thú.

Giải Ý vừa đi vào cửa, đứa bé kia đang ngã trái ngã phải mà đi tới trước mặt hắn, mở đôi tay mập mạp ôm lấy chân hắn.

Giải Tư cười ha ha: “Anh, thật là khéo mà, không nghĩ tới Tiểu Hân nhà em nghênh tiếp anh trước hết.”

Giải Ý cúi người ôm lấy Giải Hân, thân thiết cười nói: “Là tới nghênh đón bác hai sao? Hả? Hay là tới đòi tiền lì xì đây ?”

Giải Hân thập phần thích bá phụ này, mặc kệ nghe không hiểu, cứ gật đầu liên tục.

Mọi người càng cười đến ngửa tới ngửa lui, Giải Tư ở một bên nói: “Nhanh lên một chút, chúc mừng phát tài, tiền lì xì đưa ra mau.”

Lấy tiền lì xì từ trong túi ra đưa cho đứa bé. Giải Hân thấy món đồ chơi lạ lạ chưa bao giờ có nên dùng bàn tay nhỏ bé mập mạp bắt lấy, lật qua lật lại nhìn mãi.

Ninh Giác Phi một mực ở phía sau bọn họ cười cười, lúc này cũng móc ra một bao lì xì đưa ra: “Tiểu Hân, đây là chú cho nè.”

Giải Hân ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt to tròn sáng trong có vẻ thập phần phiêu lượng. Nhìn một hồi, nhóc bỗng nhiên mở hai tay nhào về phía y.

Ninh Giác Phi thuận lợi ôm được Tiểu Hân.

Giải Hân thân thiết mà ôm cái cổ y, cười đến hài lòng.

Đái Cẩm có chút kỳ quái cười nói: “Gì? Tiểu Hân luôn luôn sợ người lạ, lúc này lại cùng chú nhất kiến như cố, thực sự là khó có được.”

Giải Ý liền giới thiệu với bọn họ: “Y là Ninh Giác Phi, mọi người gọi y Tiểu Phi là được. Tiểu Phi, đây là ba anh, mẹ anh, em trai anh Tiểu Tư, em dâu Alice. Còn đứa nhóc đang ôm em chơi xấu kia gọi là Giải Hân.”

Ninh Giác Phi cực lễ phép mà gọi: “Ba, mẹ, Tiểu Tư, Alice.”

Giải Diễn cùng Lô Vân nghe xưng hô mình như thế, chỉ cảm thấy tự nhiên cực kỳ, không khỏi cười gật đầu: “Tốt, tốt tốt, Tiểu Phi, nào, nhanh chóng ngồi, uống miếng trà nào.”

Giải Tư dựa vào tay vịn sofa, dáng dấp lười biếng, thét to: “Tiểu Phi, cậu phải gọi tôi là anh. Ai, cậu thành niên chưa vậy? Anh tôi không phạm tội đó chứ?”

Ninh Giác Phi nhìn cậu một cái, trầm ổn cười cười, một điểm cũng không có sự quẫn bách của thanh niên. Bề ngoài y hiện tại nếu không giống như là mới 20 tuổi, thì cũng giống học sinh cao trung.

Giải Ý ở một bên chắc chắc nói: “Hắn đã 19 rồi, trên mặt pháp luật hẳn là thành niên rồi chứ? Giải đại luật sư.”

“19 tuổi?” Giải Tư nhìn Ninh Giác Phi một lát, không ngừng lắc đầu. “Anh, anh cũng quá mức a? Y còn nhỏ như vậy.”

Giải Diễn thân thiết hỏi: “Tiểu Phi, cha mẹ con đâu? Chuyện con cùng Tiểu Ý nhà chúng ta, cha mẹ con đồng ý sao?”

Ninh Giác Phi ôn hòa cười nói: “Con không có cha mẹ, con được Tiểu Ý nhặt được ở ven đường. Nếu như không có hắn, con đã chết rồi.”

Giải Diễn cùng Lô Vân nhất thời nổi lên thương tiếc, liên tục gật đầu: “Vậy tốt, vậy cũng tốt, sau này con cũng như con của chúng ta.”

Giải Tư ở một bên trêu chọc: “Tiểu Phi, dù là anh tôi cứu cậu, cậu cũng không cần lấy thân báo đáp. Giúp người là căn rễ niềm vui thôi, ảnh giúp cậu ảnh cũng vui rồi, cậu chẳng cần để ý đến ảnh làm gì.”

Ninh Giác Phi nhìn cậu một cái, mỉm cười: “Là tôi sống chết theo đuổi Tiểu Ý đó chứ, không phải hắn theo đuổi tôi.”

Giải Ý cười cười ôm lấy Giải Hân từ tay Tiểu Phi, đưa lại cho Lô Vân, ôm vai y, thị uy với Giải Tư: “Tiểu Tư, em đừng có chia rẽ bọn anh, anh cùng Tiểu Phi là cái gì cũng không ly gián được hết, chuyện gì cũng không rời nhau hết đó. Hơn nữa, em phải gọi y là anh, có nghe hay không?”

Giải Tư nhăn nhăn mũi, cười ha hả: “Được rồi được rồi, anh Tiểu Phi, hoan nghênh anh.”

Ninh Giác Phi cười rất khoái trá: “Gọi tôi là Jeames cũng được.”

Đái Cẩm cười nói: “Jeames, theo chúng ta đi siêu mua đồ đi? Anh muốn ăn uống cái gì, cứ theo chúng tôi cùng đi.”

Giải Diễn lập tức gật đầu: “Đúng vậy, mấy người thanh niên các con đi đi. Hiện tại đường phố tấp nập, cha mẹ đã già, xương cốt yếu rồi, thực sự là chen chúc không nổi.”

Bốn người liền vui vẻ mà ngồi trên chiếc xe Jeep của Giải Ý, đi tới Hoa Liên Thượng Hải.

Bên trong quả nhiên chen vai thích cánh, chật ních người, sóng người cuộn trào mãnh liệt.

Giải Tư một bên lắc đầu một bên cảm thán: “Giống như là mua hàng không cần tiền ấy, quả thực tranh đoạt thấy sợ.”

Đái Cẩm nghiêm trang nói với họ: “Mua rượu vang đỏ có phải không? Có cần mua rượu đế với bia không?”

Giải Ý hỏi Ninh Giác Phi: “Em nghĩ sao?”

Ninh Giác Phi mỉm cười: “Có lê hoa bạch hay không?”

Đái Cẩm cùng Giải Tư liền nghiêm túc tìm tòi.

Đái Cẩm cầm một lọ rượu hình dạng thon dài, hỏi y: “Chỉ có lê hoa trần nhưỡng, anh xem được không?”

“Được a.” Ninh Giác Phi lập tức cười gật đầu.

Lúc này, có người ở cách đó không xa lướt qua đụng Giải Tư, Giải Tư đang chuyên tâm chọn rượu, căn bản không chú ý.

Ninh Giác Phi phi thân lại, một tay kéo gã.

Người nọ trong nháy mắt có chút kinh hoảng, quay đầu lại thì thấy là một thiếu niên tướng mạo tú mỹ, không khỏi khinh thường, quát mắng: “Mày con mẹ nó mắt bị mù à, kéo loạn cái gì?”

Ninh Giác Phi chỉ cười nhạt, một đôi tay như kìm sắt hung hăng mà nắm bờ vai của gã, khiến gã đau đến thét lên, lập tức mềm oạt ngã xuống đất.

Giải Tư có chút khó hiểu, nhanh chóng ngăn cản y: “Tiểu Phi, đừng như vậy, có cái gì từ từ nói.”

Giải Ý trái lại gọi cậu: “Tiểu Tư, em đừng quản, Tiểu Phi làm như vậy nhất định có đạo lý của y.”

Ninh Giác Phi ngồi xổm xuống, phi khoái lục soát người gã kia, lập tức lấy ra vài cái bóp tiền trong người gã, trong đó có một cái là của Giải Tư. Y cười lạnh một tiếng: “Thằng quỷ, hên đồng bọn của mày chạy nhanh, bằng không tao bắt cả hai luôn.”

Lúc này Giải Tư mới phản ứng lại, hắc hắc cười nói: “Không nghĩ tới con mắt Tiểu Phi sắc bén như thế, thân thủ tốt như vậy.”

Nhiễu nhương trong chốc lát, có nhân viên bán hàng gọi bảo an tới, đem tên móc túi đi.

Lại một lát sau, có tiếng gọi khách hàng bị mất bóp tiền tới văn phòng nhận lãnh.

Đến khi cả bọn vô cùng cao hứng mà đẩy xe chất đầy đồ tới bàn thu ngân, một vị quản lý cao cấp chờ ở đó, cám ơn bọn họ, còn kiên trì muốn giảm giá 50% cho họ, biểu thị lòng biết ơn.

Bọn họ hỉ hả cười nói: “Lần sau mua đồ nhất định phải mang theo Tiểu Phi.” Liền đẩy xe đồ ra bãi xe.

Dọc theo đường đi, Giải Tư kéo Ninh Giác Phi đến một bên, thần bí nói thầm nửa ngày. Giải Ý vẫn đẩy xe, không đi tham gia cùng bọn họ.

Đợi đến khi đến bên xe, Đái Cẩm cùng hắn đem từng túi từng túi đồ để lên xe, sau đó nhìn Giải Tư: “Andy, anh nói xong chưa? Thế nào bỗng nhiên biến thành lão bà bà vậy?”

“Nói xong rồi nói xong rồi.” Giải Tư cười ha ha, vỗ vỗ Ninh Giác Phi. “Anh Tiểu Phi, có anh bảo hộ anh tôi, tôi an tâm.”

“Không thành vấn đề.” Ninh Giác Phi mỉm cười nhìn về phía Giải Ý. “Có tôi ở đây, không ai có thể đụng vào hắn dù chỉ là một cọng tóc.”

Giải Tư liên tục gật đầu, hăng hái mà nói: “Anh Tiểu Phi, chờ qua lễ, chúng ta tỷ thí xem sao? Anh cũng dạy tôi hai chiêu coi.”

Ninh Giác Phi nhìn cậu một cái.

Giải Ý cười nói: “Nó là cao thủ nhu đạo đó.”

Ninh Giác Phi cảm thấy rất sửng sốt: “Thật không nghĩ tới, luật sư các anh cũng có thân thủ tốt như vậy? Lẽ nào giống như kịch trên TV, có người trả thù các anh?”

Giải Tư hì hì cười: “Đây là tăng năng lực tự bảo hộ mình. Hơn nữa, mấy năm nay ai có thể biết được? Anh tôi dữ thế vô tranh như vậy, cũng có người bắt cóc hắn đấy thôi?”

Giải Ý nhìn cậu một cái.

Giải Tư lập tức nhấc tay đầu hàng: “Anh, Tiểu Phi ca cũng không phải người ngoài, cho nên em mới tùy tiện nói một câu thế thôi.”

“Đúng vậy, Tiểu Ý, anh đừng giận Tiểu Tư. Hắn nói cho em biết chuyện đó, bất quá là để em đề cao cảnh giác, tuyệt không cho người khác thương tổn đến anh nữa.” Ninh Giác Phi lên xe, cười nói. “Tiểu Ý, lên xe đi, chúng ta về nhà thôi.”

Giải Ý khoái trá gật đầu: “Được rồi, chúng ta về nhà.”

HẾT PHIÊN NGOẠI