Tương Ngộ Tại Thì Quang Chi Ngoại

Chương 12



Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Hai người đều bộ hành, chờ đi tới trong thành thì chỉ thấy trên đường đã chật như nêm, sóng người cuộn trào mãnh liệt, tất cả đều hướng cảng đông nam mà đi.

Bọn họ liếc nhau, liền theo dòng người đi về phía trước. Ninh Giác Phi vẫn chú ý tạo khoảng cách giữa Giải Ý với làn người, sợ Giải Ý bị thương.

Chờ đi tới cảng, chỉ thấy ở đây đã đông nghịt người, ngoài khơi xa xa có một con thuyền thật lớn đang thả neo, ở phía xa hơn còn 6 chiếc thuyền giống như thế đang lục tục tiến cảng, không biết đội tàu này tổng cộng có bao nhiêu đội thuyền, nhưng quy mô khổng lồ, khó đoán nổi.

Trên con đê, trên bờ cát đứng đầy người, tất cả đều nhón chân ngóng nhìn, nghị luận.

Ở đây vốn là bến cảng thông thường, không chỉ có hải thuyền Nam Sở, thuyền Nam Dương cũng tới cập bến. Bọn họ đối với đội thuyền này bỗng nhiên coi trọng như vậy, chắc chắn có nguyên nhân không tầm thường.

Ninh Giác Phi cùng Giải Ý nhìn nhau, ai cũng đều hiểu cách nghĩ của đối phương.

Giải Ý cười cười, hỏi một vị đại gia bên cạnh: “Lão nhân gia, thuyền đó là từ đâu tới vậy?”

Vị đại gia kia nheo mắt nhìn một lát, phán một tiếng: “Chưa thấy qua thuyền loại này, bất quá, trước đây lúc ta còn nhỏ có nghe gia gia ta nói qua, chỉ sợ đây là thuyền từ phiên bang tới.”

“A? Phiên bang? Trước đây bọn họ chưa từng tới đây sao?”

Đại gia gật đầu: “Đúng vậy, chưa từng tới qua. Lần trước có một đội tàu phiên bang đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, nghe gia gia ta nói, đến bây giờ đã gần một trăm năm rồi chứ ít gì? Từ đó đến giờ ta chưa từng thấy qua.”

“À, vậy đội tàu phiên bang lần trước là tới làm cái gì vậy?”

“Không biết. Bọn họ nói tiếng phiên bang, trong thành không ai nghe hiểu được. Bọn họ cũng không nói chuyện với chúng ta. Kết quả hình như là đánh nhau, sau đó thì họ đi.”

Giải Ý liền minh bạch ngay, nhìn về phía Ninh Giác Phi, nhàn nhạt nói: “Phiên bang.”

Ninh Giác Phi cũng cười, hỏi hắn: “Anh đoán là phiên nào?”

Giải Ý nhìn kỹ một hồi, cố nhớ lại những bức tranh vẽ cổ thuyền Âu Châu, tất cả đều mơ hồ không hề rõ ràng, nhưng có thể khẳng định không phải hải tặc Bắc Âu. Hắn mỉm cười nói: “Không giống Bắc Phiên.”

Ninh Giác Phi lập tức gật đầu: “Em cũng nghĩ không phải Bắc Phiên.”

Tiếu ý Giải Ý càng đậm: “Vậy em nói là phiên nào? Anh phiên? Pháp phiên? Tây phiên? Bồ phiên? Ý phiên?”

Ninh Giác Phi cũng là dáng cười khả cúc, nói lại: “Như vậy đi, chúng ta đánh cuộc một keo.”

Giải Ý chớp chớp mắt: “Tốt thôi, cuộc như thế nào?”

“Chúng ta đem chữ đoán viết trên mặt đất.” Ninh Giác Phi cười hì hì. “Đến cuối cùng xem ai nói đúng.”

Giải Ý hăng hái dạt dào: “Được thôi, vậy đánh cuộc gì?”

Ninh Giác Phi ghé sát vào người hắn, nhẹ giọng: “Nếu như anh thắng, đêm nay cho anh ở mặt trên. Còn ngược lại, nếu như anh thua, hôm nay do em định đoạt.”

Giải Ý cười tủm tỉm mà nhìn y, một lát mới nói: “Nếu như đều nói đúng hoặc chẳng ai đúng thì sao?”

Ninh Giác Phi chưa hề nghĩ đến chuyện này, gãi gãi đầu, nhất thời không hé răng.

Giải Ý đến gần tai y, mỉm cười nói: “Vậy chúng ta ở riêng.”

“Không được.” Ninh Giác Phi thốt ra ngay lập tức, nhưng rồi lại thấy tiếu ý trên mặt Giải Ý, bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức hắc hắc cười nói: “Ở riêng thì ở riêng, bất quá cũng chỉ đêm nay thôi.”

Giải Ý cười ha ha: “Tốt, cứ như vậy đi.”

Hai người liền ngồi xổm xuống, nhặt miếng đá vụn viết lên cát.

Rất nhanh, hai người liền viết một chữ, sau đó nhìn nhau, Giải Ý viết “Anh”, Ninh Giác Phi viết “Tây”.

Lúc này, con thuyền bỏ neo gần nhất bỗng thả xuống một chiếc thuyền con, hướng trên bờ đi tới.

Thanh âm mọi người nghị luận càng lúc càng lớn, anh anh ong ong không ngừng bên tai.

Giải Ý phóng tầm mắt ra xa, nhỏ giọng hỏi y: “Em xem đó có phải chiến thuyền không?”

Ninh Giác Phi lập tức lắc đầu: “Không phải, hơn phân nửa là thương thuyền.”

Y học qua lịch sử quân sự, đối với hải chiến lịch sử rõ như lòng bàn tay, đối với kết cấu thuyền, loại hình vũ khí, phương pháp sử dụng cùng với thời đại hải chiến thô sơ này cũng đã tỉ mỉ nghiên cứu qua. Kết cấu thuyền kia không lớn như chiến thuyền, chỉ sợ là thương thuyền viễn dương thôi.

Giải Ý nghe vậy, gật đầu. Nhìn cái thuyền nhỏ chậm rãi chèo lại bờ, người trên thuyền vốn là một điểm nhỏ, dần dần càng lúc càng đến gần, ăn mặc lễ phục thân sĩ Âu Châu, mang mũ dạ cao cao. Hắn đột nhiên hỏi: “Em đoán bọn họ uống cà phê không?”

Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Đoán không ra, cũng không biết trên thuyền bọn họ có người hút xì gà hay không?”

Bọn họ ở chỗ đó lẩm bẩm, ánh mắt người chung quanh xem bọn họ càng ngày càng kỳ dị nhưng bọn họ hồn nhiên chẳng hiểu ra.

Rốt cục, thuyền kia cũng đã cập bến. Từ trên thuyền ba người thẳng lưng đĩnh trực bước ra, tất cả đều mặc áo bành tô, đầu đội mũ dạ, chân mang giày ủng, bên hông là kiếm Tây Dương, rất giống quý tộc thời Trung cổ Âu Châu.

Lúc này, có mấy người mặc quan phục ra nghênh đón, hơn phân nửa là quan phụ mẫu bản thành.

Người Nam Sở ôm quyền hành lễ, nhưng mấy người Tây Dương nhìn thấy thế liền sửng sốt, lập tức đứng nghiêm lại, cởi mũ dạ, đông cứng mà hơi khom người, hoàn lễ.

Tiếp theo, mấy người giơ chân múa tay với nhau. Có thể nhìn ra được, song phương câu thông rất trắc trở.

Ninh Giác Phi đột nhiên hỏi hắn: “Anh biết tiếng Tây Ban Nha chứ?”

Giải Ý gật đầu: “Biết chút chút. Còn em?”

Ninh Giác Phi lắc đầu: “Tiếng Tây phương em chỉ nói được tiếng Anh, tiếng Pháp cùng tiếng Đức, nghe được chút tiếng Ý, khác thì không được.”

“Rất giỏi.” Giải Ý tán thưởng giơ ra ngón cái lên. “Ngày sau quốc gia chúng ta cư nhiên có quân nhân như em, anh an tâm rồi.”

Ninh Giác Phi nở nụ cười: “Đừng có chuốc thuốc mê cho em, em rất cảnh giác à.”

Giải Ý cũng cười.

Mắt thấy mấy người kia câu thông không thành, cuống tới độ vò đầu bứt tai, Ninh Giác Phi bỗng nhiên nói: “Anh không dự định đi hỗ trợ sao?”

Giải Ý do dự: “Làm vì giúp người à?”

Ninh Giác Phi cũng chần chờ: “Ừ. Tuy nói như thế, nhưng chỉ sợ có khi đưa lại mầm tai vạ.”

Giải Ý không hiểu chút nào: “Vì sao?”

Ninh Giác Phi thở dài: “Nếu như bọn họ muốn đi Lâm Truy gặp hoàng đế hay gì đó, chỉ sợ anh phải theo vào cung.”

Giải Ý lập tức minh bạch: “Có thể lắm, vạn nhất bọn họ là tới đàm phán thông thương, mở đường tơ lụa trên biển thì sao?”

Bọn họ đang ở chỗ này nói chuyện, bỗng nhiên có người cao giọng hỏi: “Lưỡng vị tiên sinh có biết tiếng phiên bang đấy, lưỡng vị tiên sinh biết tiếng phiên bang đấy.”

Nhất thời, quần chúng chấn động, tất cả đều kiễng đầu ngón chân nhìn họ.

Hai người bất ngờ không phòng bị, lại càng hoảng sợ, liếc nhau, thấy sự tình đã không thể trốn được nữa rồi, đành thong dong đi qua đoàn người, tới bến tàu.

Đến gần mới nhìn rõ, vị hội trưởng tổng thương hội Tưởng Ngọc Sanh kia cũng ở chỗ này. Thấy bọn họ liền sáng cả mắt ra, cười nói: “Nguyên lai là Giải công tử, Ninh công tử.”

Giải Ý vừa chắp tay vừa nói: “Đúng vậy, bỗng nhiên nghe được trong thành vang tiếng chuông lớn, cho rằng có chuyện nên chúng ta tới đây nhìn.”

“Tốt tốt tốt.” Tưởng Ngọc Sanh vui mừng vô cùng, quay đầu nói chuyện vài câu với vị mặc quan phục, quan viên liền mỉm cười gật đầu.

Lúc này, ba người Tây Dương cũng xoay người đánh giá hai người kia. Giải Ý thấy ba người bọn họ tuổi trẻ, dẫn đầu là một người tóc vàng mắt xanh, khí chất cao quý, chỉ sợ thân phận bất phàm, liền cười cười với gã.

Người nọ vừa thấy mặt hai người, một anh tuấn, một phiêu lượng, trên người mặc tơ lụa thần kỳ của đông phương, trên vải còn mang hoa văn *** tế, nhất thời hai mắt tỏa sáng, bật thốt lên: “Hello. How are you?”

Giải Ý cười cười nghiêng đầu tới gần Ninh Giác Phi, nhẹ giọng nói: “Anh phiên.”

Ninh Giác Phi luôn luôn rất tốt tính, thua cũng không buồn, lúc này mỉm cười gật đầu: “Phải, em thua.”

Giải Ý nhìn người nước ngoài kia, rõ ràng mà dùng tiếng Anh nói: “Hello. I’m Dennis. Nice to meet you.”

END 12