Tướng Môn Độc Hậu

Chương 64-1: Hồi phủ (1)



Cánh cửa từ từ mở ra nhưng không một ai dám bước lên xem

Phòng của khách hành hương ở Ngọa Long tự vốn rất trống trải căn bản không bằng quý phủ hoa lệ, thêm nữa phòng này vốn được chọn lựa từ trướn nên trống càng thêm trống. Cái giường kia đặt ngang ở trong phòng, ngay cả một bình phong để ngăn cách cũng không có, tình hình ở bên trong là gì chỉ cần mắt còn nhìn được thì có thể nhìn thấy hết. 

Thẩm Nguyệt là người đầu tiên la lên…

Trên đất những mảnh nhỏ y phục tán loạn – là bị người ta xé nhỏ, thảm trên giường tùy ý ném ở một bên, sách vở trên bàn đều bị ném toán loạn trên mặt đất. Ấm trà bị người ta đập nát giống như vừa trải qua một trận hỗn chiến. 

Nhưng thứ làm người ta kinh ngạc nhất không phải là cái này…

Nữ tử nằm trên giường, thân thể trắng ngần như ngọc cứ thế mà lộ ra, bên người nàng không có cái chăn nào … Nàng nửa ghé vào giường, trên lưng loang vệt hồng, còn thấy vết máu khô cùng bầm tím vừa nhìn đã làm người ta cảm thấy ghê người. Dưới giường còn có một cây roi da dính máu đã gãy thành hai nửa. Lại nhìn dấu vết trên người nàng ai cũng có thể thấy được là bị roi da kia đánh.[editor: Tiểu Vũ - Diễn đàn LQĐ ]

“Trời ơi!” Thẩm Nguyệt che miệng từng bước lui về phía sau:“Kia… Kia là ai vậy....... Không phải đại tỷ chứ?” Nàng bỗng dưng quay đầu nhìn về phía Nhiệm Uyển Vân.

Thẩm Thanh cùng Thẩm Diệu đổi phòng, đáng lý ra Nhiệm Uyển Vân phải biết mới đúng chứ? Nhưng giờ hết thảy đều bày ra trước mắt, Thẩm Thanh xảy ra chuyện! Một nữ nhi chưa lấy chông mà bị như vậy rõ ràng là dáu vết bị người ta lăng nhục!

Quế ma ma không ngờ được rằng trong phòng còn có người khác. Vừa nãy nàng nhìn thấy Thẩm Diệu cùng Nhiệm Uyển Vân nới chuyện nàng còn tưởng mọi chuyện đã xong rồi, tưởng mọi người muốn vào phòng nói chuyện. Kết quả vừa mới mở cửa ra liền nhìn thấy một nữ tử khác. Chẳng lẽ đêm qua còn có nữ nhân khác bị Dự thân vương đùa bỡn? Chuyện của nàng bị phá hỏng rồi sao? Lời của Thẩm Nguyệt vừa thốt ra lại làm cho nàng hồn phi phách tán. Thẩm Thanh? Người bên trong là Thẩm Thanh? 

Diễm Mai cùng Thủy Bích thấy Thẩm Thanh như vậy trong lòng liền lạnh. Tểu thư nhà mình gặp việc này các nàng tất nhiên không co đường sống. Hai người nhìn nhau, đều  thấy được tuyệt vọng trong mắt đối phuowng, đồng thời quỳ xuống hướng Nhiệm Uyển Vân không ngừng dập đầu.  

Nhiệm Uyển Vân đứng ngốc ngoài cửa.

“Nhị Thẩm không muốn vào nhìn sao?” Xung quanh tĩnh lặng, Thẩm Diệu (chỗ này tác giả viết là Thẩm Thanh nhưng bà Thẩm Thanh ko phải là vẫn chết dí trong kia sao???) nhẹ nhàng mở miệng, giọng điệu của nàng bình tĩnh giống như chưa từng nhìn thấy thẩm trạng trong phòng.

Nhiệm Uyển Vân quay đầu chỉ thấy nữ tử kia lẳng lặng nhìn nàng … 

Lồng ngực của nàng giống như bị chèn ép nổi lên sự ghê sợ nhưng rất nhanh liền kiềm chế. Sắc mặt trắng bệch nghiêng ngả bước vào phòng đến bên nữ tử nửa ghé vào giường. 

Tóc nàng rối tung, trên đất có rất nhiều tóc vụn, hiển nhiên là bị người ta kéo không ít. Nhiệm Uyển Vân run run vươn tay, lật nữ tử kia lại.

“Đùng! Đùng” một tiếng nổ vang lên giống như tiếng sét đánh vào tim của nàng. Cơn mưa đêm qua đã ngừng đột nhiên tiếp tục, mây đen kéo đến, sấm chớp đùng đùng vang vọng bên tai mọi người. 

Nhiệm Uyển Vân đau khổ nhắm mắt lại. Nữ tử trong ngực … đúng là Thẩm Thanh!  

Càng nhìn gần càng cảm thấy ghê người… Mặt Thẩm Thanh sung rất to, hiển nhiên là bị làm nhục không nhẹ. Trên cơ thể giờ phút này không có một nơi nào da thịt hoàn hảo. Một tay của nàng mềm nhũn hiện ra tư thế kỳ quái, đây--- giống như bị người ta bẻ gãy…

Dự thân vương rất ngoan! (Ngoan trong ngoan độc)

Nhưng người mà nàng hận nhất là Thẩm Diệu!

Hết thảy mọi thứ này vốn thuộc về trên người Thẩm Diệu giờ phút này lạ chuyển hết sang người Thanh Nhi của nàng. Bị ép  buộc thành bộ dáng này, nưa đờ sau Thanh Nhi của nàng coi như bị hủy rồi. Nàng hận không thể cắn đứt cổ Thẩm Diệu, uống máu Thẩm Diệu, ăn thịt Thẩm Diệu!

Nhiệm Uyển Vân cuối cùng vẫn là trưởng quản của Thẩm Phủ. Tuy giờ phút này nàng có thể không chế chính mình không bj nổi điên nhưng thanh âm vẫn không nhịn được run rẩy phân phó Hương Lan bên người: “Đi tìm xe ngựa, lập tức xuống núi.”

“Nhưng …”Hương Lan sợ hãi nhìn nàng một cái:“Phu nhân, Bây giờ trời đang mưa to, không thể xuống núi.”

Núi cao nhấp nhô, đường xá hiểm trở, uy trận mưa đêm qua đã tạnh nhưng đường vô cùng lầy lội, không thể đi được. Nếu cứ nhất quyết đi xuống núi chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. 

Thời tiết như vậy – không thể ra cửa. 

“Vậy Thanh Nhi của ta phải làm sao bây giờ?” Nhiệm Uyển Vân cuối cùng vẫn không nhịn được hét lên một tiếng chói tai, nàng “Bốp” một tiếng tát Hương Lan một cái hung tợn nói: “ Ngươi nói Thanh Nhi của ta phải làm sao bây giờ?”  

Thẩm Diệu ở ngoài phòng lẳng lặng nhìn.

Nàng đứng dưới mái hiên nhìn cơn mưa giăng 

giăng khắp lôi che kín sơn thủy, che lấp một số quỷ kế dơ bẩn…

Người đáng lẽ ra phải chịu vũ nhục là nàng, người hôm nay làm Thẩm Thanh chịu vũ nhục như vậy cũng là nàng... 

Chính ta nghe được nữ nhi của chính mình bị lăng nhục một đêm, vốn là có thể cứu nhưng lại khoanh tay đứng nhìn một đêm. Nhiệm Uyển Vân, sau này mỗi lần khi nhớ tới ngày hôm nay tâm ngươi sẽ đau sao? Sẽ đau giống như lúc ta nhận được tin tức Uyển Du chết bệnh trên đường sao??? 

Giờ muốn đem Thẩm Thanh về trị bệnh nhưng vì 

trời mưa to nên không thể không dừng lại ở đây. Tiến không được mà lui không được, người luôn tự tin, luôn đắc ý như Nhiệm Uyển Vân có phải đang cảm thấy tuyệt vọng hay không? 

“Đi tìm đại phu! Mặc kệ dùng biện pháp gì, mau 

đi tìm đại phu! Nếu tìm không được đại phu, ngươi liền chết ở chỗ này đi!” Nhiệm Uyển Vân hướng Hương Lan thét chói tai.

Hương Lan theo Nhiệm Uyển Vân nhiều năm như vậy, chưa bao giờ bị Nhiệm Uyển Vân như vậy trách cứ, vừa ủy khuất vừa sợ, bụm mặt chạy thật nhanh ra ngoàiLúc chạy còn không nhị được liếc mắt nhìn Thẩm Diệu một cái..

Kế hoạch rõ ràng tù tính rất tốt, người đêm qua nằm đây phải là Thẩm Diệu mới đúng chứ? Thẩm Thanh từ trước đến giờ không phải là một người có không nói có, nàng vốn có khúc mắc với Thẩm Diệu đương nhiên sẽ không cùng Thẩm Diệu đổi phòng. Việc này tất nhiên có điểm kì quái. Nàng nhìn nữ tử mặc tố y (váy trắng) rõ ràng là mặt mày phúc hậu không biết vì sao toàn thân lại sinh ra một thân sát khí

“Thải Cúc, ngươi đi kêu vài người lại đây, đem cửa đóng lại.” Nhiệm Uyển Vân nghiến răng nghiến lợi nói.

Cửa đóng, trong phòng, ngoài phòng giống như hai thế giới tách biệt.

Thẩm Nguyệt vẫn còn chưa hồi phục tinh thần, nàng nhìn Thẩm Diệu, không thể tin nói:“Ngũ muội, đại tỷ là bị kẻ xấu lăng nhục sao?”

Thẩm Diệu từ chối cho ý kiến. Dự thân vương quả thực chính là tính đùa bỡn đối phương, trước khi trời sáng liền rời đi. Hắn biết, đối với nữ tử được nuôi trong nhà cao cửa rộng mất đi danh tiết là đáng sợ nhất. Bất quá Dự thân vương cũng không kẻ ngốc, không lâu sau có thể đã phát hiện ra manh mối dù sao thủ pháp đánh tráo này rất bình thường nên ra tay có chút thô bạo.  

Nàng lúc này còn đang ngẩn người, bộ dáng này rơi vào trong mắt Thẩm Nguyệt làm lòng Thẩm Nguyệt run lên. Thẩm Nguyệt giật mình: “ Ngũ muội, không phải ngươi hại đại tỷ chứ … “ 

Đêm qua rõ ràng Thẩm Thanh ở nam các, Thẩm Diệu ở bắc các, nhưng cuối cùng lại thay đổi vị trí, sau liền ra chuyện này. Nếu không đổi phòng, người giờ phút này nằm ở đó lphải là Thẩm Diệu mới đúng. Mà lấy hiểu biết của Thẩm Nguyệt đối với Thẩm Thanh, Thẩm Thanh tuyệt đối sẽ không đem phòng đổi cho Thẩm Diệu.

Chẳng lẽ hết thảy đều do Thẩm Diệu làm? Thẩm Nguyệt nhìn về phía Thẩm Diệu, ánh mắt giống như nhìn một thứ cực kì đáng sợ.

Lại Thẩm Diệu nhẹ nhàng cười:“Nhị tỷ, cơm có thể ăn bậy nhưng nói cũng không thể nói lung tung. Ta nào có gì có thể hại đại tỷ, ngươi quá xem trọng ta rồi.”

“Nhưng......” Thẩm Nguyệt trong lòng vẫn còn có chút hoài nghi, không biết vì cái gì, nàng cảm thấy Thẩm Diệu tựa hồ có cái gì đó không thích hợp. Mà đối với việc đêm qua, tất nhiên không thoát khỏi liên quan.

“Có tâm lo cho việc này không bằng cho chính ngươi đi.” Thẩm Diệu nói.