Tướng Môn Độc Hậu

Chương 43: Giấy sinh tử



Gió thu luôn luôn nhẹ nhàng khoan khoái mà không mất đi vẻ thanh nhã, nhưng mà giờ phút này vì không khí có phần khẩn trương nên ngay cả mùi hoa cũng tựa hồ trở nên nồng đậm.

Thẩm Nguyệt che miệng lại, có chút giật mình nói:“Này...... Ngũ muội nhưng là nữ tử a, như thế nào sẽ có người chọn cái này?”

“Không sai,” Trần Nhược Thu cũng lo lắng nói:“Ngũ Nhi, ngươi đừng ép buộc mình quá. Tuy đại bá là võ tướng nhưng ngươi từ trước đến nay cũng chưa từng học cái đó.”

Trần Nhược Thu nói thế nhưng lại gặp may.Nói Thẩm Tín là võ tướng, Thẩm Diệu thân là nữ nhi không học bắn tên, võ loại cũng không sao, chỉ vì nữ nhi gia không thích vũ đao lộng thương, lý do có thể được thông qua. Nhưng võ không giỏi, văn cũng không thông, cái này thật sự là có chút không xong. Thêm nữa tất cả mọi người biết Thẩm Diệu cầm kỳ thư họa cái gì cũng dốt nát, nay võ loại một chút cũng không hiểu, đồng nghĩa với việc Thẩm Diệu là một người ngu ngốc,cái gì cũng không học được, sâu thêm một chút thì cả Thẩm Tín và đại phòng đều bị xem nhẹ.

“Nhưng là...... quy định của trận tỷ thí này không thể thay đổi nha,” Thẩm Thanh trên mặt thì ra vẻ sốt ruột nhưng giọng điệu như thế nào đều là vui sướng khi người gặp họa:“Một khi bị chọn làm đối thủ, vô luận là nam hay nữ,đã học hay không học qua, đều phải đem tỷ thí hoàn thành. Bất quá người chọn thường là những người ưu tú, Ngũ muội chắc là phải có chút thủ đoạn, nếu không Thái Lâm như thế nào lại chọn trúng ngươi?”

Thẩm Thanh nói những lời này quả thật là có chút chói tai. Nhiệm Uyển Vân còn cố tình không ngăn lại nàng, cười cười nói:“Đại tỷ ngươi nói bậy bạ gì đó. Ngũ Nhi làm sao sẽ học vũ đao lộng thương. Ngũ Nhi, ngươi nếu là không muốn lên đài tỷ thí, nhị thẩm tự mình cùng quan khảo nghiệm nói, ngươi tuổi còn nhỏ, nể mặt đại bá, bọn họ cũng sẽ không khó xử ngươi.”

Tuy rằng lời nói của Nhiệm Uyển Vân đều là từ ái vì nàng giải vây, nhưng nếu ngẫm kĩ lại thì lại không phải như vậy. Dù sao kiểm tra này trên đài, bao nhiêu năm rồi cũng chưa từng có ngoại lệ. Nếu hôm nay Thẩm Diệu mở lời không chừng ngày mai dân chúng Định kinh lại rỉ tai nhau đồn thổi. Hơn nữa còn lấy Thẩm Tín ra bàn hàng đầu, chưa chắc sẽ không sẽ có người nói Thẩm Tín ỷ vào công huân của mình hành sử đặc quyền. Dù gì thì cũng bảo sao hay vậy, thân phận này mang đến nhiều chỗ lợi, nhưng lại không ít chỗ hại.

Mà Thẩm Diệu nàng là vạn vạn sẽ không cho phép bất kì một kẻ nào nói Thẩm Tín một chữ “không”.

“Đa tạ nhị thẩm, không cần.” Nàng từ nhóm nữ quyến đứng lên, từ từ hướng trên đài đi lên. Mọi thứ xung quanh dần dần an tĩnh lại, chỉ có thể nghe được thanh âm rõ ràng của nữ tử khiến mọi người ở đây nổi lên một trận sóng không nhỏ.

“Trận chiến này, ta ứng.”

Thái Lâm ánh mắt giật giật. Hắn làm như vậy, đơn giản chỉ muốn vì Thẩm Nguyệt trút giận. Trong võ loại nam tử chọn nữ tử lên tỷ thí vốn là không hợp lý. Bất quá hắn vô liêm sỉ thành quen, đơn giản là trở về bị nhà mình cha mẹ giáo huấn một trận, nhưng nghĩ đến tài năng của mình có thể vì Thẩm Nguyệt trút giận, đáy lòng Thái Lâm liền cao hứng. Hắn nghĩ nếu Thẩm Diệu không dám tiếp trận tỷ thí này, hắn liền hung hăng cười nhạo Thẩm Diệu một phen.

Nhưng không ngờ tới, Thẩm Diệu thế nhưng lại nghênh chiến. Không chỉ có như thế, nàng còn nghênh bằng tư thế thong dong. Trơ mắt nhìn kia tử y nữ tử đang chậm rãi đi tới, trong lòng Thái Lâm dâng lên một cảm giác cổ quái.

Dường như nàng căn bản không ngại.

Nhưng việc này làm sao có khả năng? Thẩm Diệu học bắn tên hay không, hắn so với người khác đều rõ ràng hơn cả. Người chưa từng có tập võ qua, tự nhiên đối với vấn đề này không biết gì cả. Thẩm Diệu ngay cả nắm cung cũng không biết lại đi đối mặt với điều mình chưa rõ, thậm chí chưa bao giờ thử qua, không ai không hoảng hốt.

Nàng thế nhưng có thể giả bộ đến trình độ như vậy sao?

Thái Lâm đang suy nghĩ sâu xa, đột nhiên nhận thấy một ánh mắt đang nhìn mình. Hắn quay đầu, ở nhóm nữ quyến đối diện-là ánh mắt của Thẩm Nguyệt. Thẩm Nguyệt nhìn lướt qua hắn ngượng ngùng một chút lại cúi đầu xuống. Thái Lâm bị nhìn đến trong lòng rung động.

Trong lòng mỗi thiếu niên l đều có một cái gọi là anh hùng cứu mỹ nhângiống như trong kịch. Nay trong mắt Thái Lâm, mình chính là anh hùng thay mỹ nhân xuất đầu, còn Thẩm Diệu là tiểu nhân ác độc lại xấu xí.

Vô luận hôm nay nàng nghênh hay không nghênh chiến, hắn nhất định sẽ làm Thẩm Diệu mặt mất, trước mắt bao người chật vật không thôi.

Muốn làm cho nàng, không dám hoành hành ở trước mặt Thẩm Nguyệt!

Như vậy,hạng nhất của phần“ Chọn” này, đều do người khiêu chiến lập quy củ, muốn như thế nào khiêu chiến liền khiêu chiến như thế, người bị khiêu chiến chỉ có nhận. Mọi người ai cũng không biết kế tiếp sẽ phát triển như thế nào nên hàng năm vòng này luôn hấp dẫn ánh mắt của mọi người  nhất.

Thẩm Diệu bước lên đài.

Quan khảo nghiệm-vai chính của ngày hôm nay cũng có chút khó xử, Thẩm Diệu dù gì cũng là một tiểu cô nương yểu điệu,  nữ tử cùng nam tử chọn văn loại cũng coi như được thông qua, cố tình chọn võ loại, chỉ sợ là Thái Lâm cố ý muốn làm nàng xấu mặt.

“Hôm nay diễn vô cùng tốt.” Chu vương vỗ tay, tựa hồ rất hứng thú:“ Thanh danh của đại phòng Thẩm gia chỉ sợ muốn rớt nghìn trượng.”

Tĩnh vương lắc đầu thở dài:“Thẩm tướng quân chinh chiến ở sa trường có được mỹ danh, nữ nhi cũng không chịu thua kém.” Hắn thầm nghĩ không chỉ có không không chịu thua kém, còn thật sự rất ngu dốt.Rõ ràng hôm nay nàng nghênh hay không nghênh chiến đều là sai, trước mắt mọi người bày ra tư thái này, phía sau sẽ làm người ta bật cười.

Thái Lâm đắc ý bĩu môi một cái:“Năm nay ta nghĩ ra một quy củ thú vị. Quy hàng năm đều rất không thú vị. Năm nay bắn tên, ta cùng với ngươi đối bắn. Ngươi đem thảo quả tử đặt ở trên đầu, ta dùng tên bắn ngươi, sau ta lại đặt ở trên đầu, ngươi dùng tên bắn ta. Như thế nào?”

Lời này vừa nói ra, toàn trường ồ lên!

Kia quan khảo nghiệm cũng hoảng sợ, đây là muốn giết người a. Thẩm Diệu suy cho cùng cũng là nữ nhi của Thẩm Tín, nếu thật sự ra cái cái gì không hay xảy ra, cuối năm Thẩm Tín trở về truy cứu, ai chịu trách nhiệm?

Hắn vội vàng nói:“Thái đệ tử.......”

Thái Lâm vung tay lên:“Tiên sinh, Quảng Văn đường cũng không vì người nào đó mà phá vỡ quy củ. Quy củ hàng năm như thế nào thì giờ sẽ là như thế, người khiêu chiến-ta nói quy củ gì thì là quy củ ấy. Thế nào? Đường đường là nữ nhi của đại tướng quân gan cũng chỉ lớn bằng chuột nhắt?”

Thẩm Nguyệt cúi đầu che khóe miệng đang nhếch lên. Phùng An Ninh nhíu nhíu mày, trước mắt lại không biết nên làm thế nào cho phải.

“Nói không sai.” Thanh âm này có chút khàn khàn, đến từ bên Dự thân vương vẫn đang nhắm mắt. Khuôn mặt dữ tợn của hắn hiện lên một tia cười cổ quái, nói:“Tự nhiên sẽ không vì người nào đó mà sửa lại quy củ. Nếu ở trên chiến trường, bởi vì địch quân cường đại, Thẩm tướng quân liền lâm thời trốn chạy vậy liền có thể lý giải.” Sau khi nói xong, tự mình cảm thấy buồn cười, cười ha hả.

Ánh mắt Thẩm Diệu đột nhiên sắc bén.

Những người này luôn miệng châm chọc Thẩm Tín, nàng đúng là nhược điểm của đại phòng Thẩm gia. Nàng nhìn ánh mắt đang xem kịch vui của Thái Lâm đối diện, lại nhìn lướt qua mọi người dưới đài đang ác ý đùa cợt, tức giận tích góp từng chút từng chút một rốt cuộc tràn ra.

Trùng sinh trở về Thẩm Diệu có thể nhẫn, nhưng Thẩm hoàng hậu đứng đầu  hậu cung là tính tình có thù tất báo.

Nàng lạnh lùng nói:“Gia phụ chiến trường đẫm máu chiến đấu hăng hái, bảo vệ quốc gia, mới có Cúc hoa yến sắc màu rực rỡ hôm nay, mới có kiểm tra làm học sinh " trăm hoa đua sắc "  .” Trong mắt của nàng hiện lên một tia trào phúng:“Ngày hôm nay tỷ thí thắng không tính là cái gì, chân chính trải qua chiến trường giết qua người mới xuất sắc. Về phần ngươi lập quy củ, ta vì cái gì không dám?”

Mọi người sửng sốt.

“Ta vì cái gì không dám? Tài bắn cung của ngươi tốt, tự nhiên sẽ bắn trúng thảo quả tử, mà ta bắn cung không tinh, nếu là bắn trật, người nên lo lắng tánh mạng cũng là ngươi.”

Nàng mỉm cười, thanh âm giống như từ xa phương truyền lại, giống kinh lôi nổ ở bên tai mọi người.

“Nói như vậy, ký giấy sinh tử đi. Bị thương hoặc chết, tự gánh lấy hậu quả.”

“Ngươi dám sao? Thái Lâm?"