Tương Kiến Hoan

Quyển 1 - Chương 36: Đột biến



Một tiếng nổ thật lớn vắt ngang đường chân trời, tia sét như du long đánh tan mây đen lượn lờ, ngay sau đó, vô số thiểm điện như đằng long xuất hải trong nháy mắt đồng thời bắn thẳng về phía Thượng kinh.

Cơn mưa mịt mờ thiên địa đổ xuống, tựa như bầu trời đã bị lật ngược lại, điêu cuồng dốc hết nước trong những đám đổ đi hòng dập tắt đại hỏa trong thành. Tiếng trống trận của Nguyên quân từ xa truyền đến, tạm thời thu binh.

Đoạn Lĩnh ho khan chui ra từ bên trong phế tích, lại quẹo khỏi mấy con đường nhỏ trở về Quỳnh Hoa viện. Chỉ thấy trong viện một mảnh yên tĩnh rợn người.

“Tầm Xuân!” Đoạn Lĩnh hô to, “Có người giết xa phu…”

Y bước nhanh vượt qua góc ngoặt hành lang, thanh âm bỗng nhiên dừng lại, chỉ thấy trong màn mưa xối xả, tại tiền viện có hai người đang đứng.

Một thân trường bào hoa lệ của Tầm Xuân bị xối đến ướt đẫm, tóc mai dán vào gương mặt, trong tay cầm Trảm Sơn Hải.

Lang Tuấn Hiệp đầu đội mũ rộng vành đứng ở trong viện, trên tay cầm Thanh Phong kiếm, hai người đối diện giằng co.

Đoạn Lĩnh thả chậm cước bộ đi vào trong sân, kinh ngạc nhìn Lang Tuấn Hiệp.

“Là ta.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Ta tới đón ngươi rời đi, nơi này quá nguy hiểm.”

“Không nên đi cùng hắn!” Tầm Xuân quát, “Điện hạ!”

Trong lúc nhất thời, Đoạn Lĩnh thật sự có chút không biết phải làm sao.

Lang Tuấn Hiệp: “Ngày hôm nay Thượng kinh nhất định sẽ bị công phá, không thể lưu lại nơi này.”

Tầm Xuân: “Bệ hạ phân phó, trừ phi chính người thân lâm, bằng không không ai có thể mang điện hạ đi.”

Mưa tuôn xối xả mờ mịt cả đất trời, tiếng nước rào rạt khiến người ta không thể nghe được thanh âm nào khác nữa, bỗng một tiếng sét đánh xuống vang dội. Đoạn Lĩnh gào to: “Dừng tay!”

Lời còn chưa dứt, Tầm Xuân đã bất chợt xuất thủ, thanh kiếm trên tay Lang Tuấn Hiệp cũng di chuyển một góc cực nhỏ, phản xạ ánh sáng của tia sét, chiếu thẳng vào mắt Tầm Xuân.

Tầm Xuân hơi híp mắt, lập tức mất đi tiên cơ, Lang Tuấn Hiệp một kiếm đâm thẳng vào yết hầu của nàng, ngay sau đó Tầm Xuân xoay người lại, một bước đạp trên dòng nước, hồng bào tung lên mang theo nước mưa xoay tròn.

Nghìn vạn giọt mưa tung ra, phảng phất đọng lại trong chớp mắt sấm chớp vang rền, giọt mưa trong suốt phản chiếu cảnh tượng nơi trần thế, mỗi một giọt nước đang rơi khỏi mái hiên tựa như cũng đang khóa lại khoảnh khắc trước mắt này —— Đoạn Lĩnh rút kiếm, Tầm Xuân thu tay, Lang Tuấn Hiệp đâm thẳng.

Tầm Xuân rút trâm cài tóc ra, ném mạnh.

Một kiếm của Lang Tuấn Hiệp đâm trúng bụng dưới của Tầm Xuân, trâm cài của Tầm Xuân phá không mà đi, mũi nhọn xé phá giọt nước trên lộ tuyến của mình vỡ ra tung tóe, ghim vào sườn của Lang Tuấn Hiệp.

Sau một khắc, Lang Tuấn Hiệp rút Thanh Phong kiếm ra, Tầm Xuân lại liều mạng đỡ lấy một kiếm hung hiểm đó, nhoài người lao tới, song chưởng đồng thời đánh vào giữa ngực của Lang Tuấn Hiệp. Nội lực của nàng bạo phát trong cơ thể y, thêm nữa vị trí của cây trâm vừa rồi chính là ngay đại huyệt cản trở đường lưu thông nội tức, khiến lục phủ ngũ tạng của Lang Tuấn Hiệp nhất thời chấn động thụ thương.

Lang Tuấn Hiệp xoay người tựa vào cột gỗ, hướng về phía Đoạn Lĩnh vọt lên một bước, Đoạn Lĩnh bỗng nhiên giơ trường kiếm lên chỉ về phía Lang Tuấn Hiệp, Lang Tuấn Hiệp hiển nhiên đã bị thương rất nặng, bước tiếp theo không kịp thu về, ngã thẳng vào mũi kiếm. Đoạn Lĩnh lập tức lùi về phía sau, rất sợ sẽ làm y bị thương..

Lúc này Lang Tuấn Hiệp mới phun ra một ngụm máu, cả lưỡi kiếm trên tay Đoạn Lĩnh đều nhuốm máu tươi, sau đó y xoay người chạy khỏi Quỳnh Hoa viện, biến mất. Trước khi rời đi, Lang Tuấn Hiệp còn ngoái đầu đối mặt với Đoạn Lĩnh một lần cuối cùng, Đoạn Lĩnh nháy mắt cảm nhận được gì đó, thế nhưng lại nói không nên lời.

Bạo vũ cuồng phong, Đoạn Lĩnh đuổi theo vài bước, khó khăn lắm mới quyết định dừng lại cước bộ, xoay người quay vào.

“Tầm Xuân!” Đoạn Lĩnh lo lắng gọi.

Bụng dưới của Tầm Xuân bị đâm xuyên, cả áo bào đều thấm máu đỏ. Đoạn Lĩnh dìu nàng vào trong phòng, Đinh Chi từ bên trong bước ra, kinh hô một tiếng, bước lên phía trước kiểm tra thương thế của Tầm Xuân.



Cùng lúc đó, quân Nam Trần đã tiếp cận Tây sơn, chỉ còn cách Thượng kinh hai trăm dặm, mưa chợt kéo đến, càng lúc càng lớn, đường núi lầy lội chậm chạp tiến tới, gần bốn vạn quân cứ thế tiếp cận hậu phương của Nguyên quân.

“Báo ——” thám báo vọt đến.

“Tăng viện của Nguyên quân đã đến Thượng kinh, tổng cộng mười vạn!” Thám báo nói.

Lý Tiệm Hồng môt thân ướt sũng, nước mưa dọc theo áo giáp của hắn chảy xuôi xuống thấm vào da thịt, vô cùng băng lãnh.

“Thành phá?”

Lý Tiệm Hồng chỉ cảm thấy thanh âm cưc kỳ xa xôi, phảng phất như cũng không phải của bản thân mình.

“Đang chiến đấu trên đường lớn.” Thám báo thở hổn hển nói, “Bộ đội tiên phong đã cứu được một nhóm học sinh từ Ích Ung quán thoát ra. Bọn họ nói, Gia Luật Đại Thạch đã chết.”

“Dẫn người đến đây.” Lý Tiệm Hồng nói.

Vài học sinh được dẫn tới, cả người đầy nước bùn, vừa nhìn thấy Lý Tiệm Hồng đã chạy đến gần, không quản mặt đất lầy lội, đồng loạt quỳ xuống.

“Tướng quân!” Nhóm học sinh khóc lớn, “Tướng quân, xin cứu mạng —— “

“Có bao nhiêu người trốn ra được?” Lý Tiệm Hồng thở hổn hển hỏi.

“Cũng chỉ có mấy người tiểu nhân!” Học sinh khóc ròng nói, “Tế Sự trông chừng cho mọi người chạy trước, bị một mũi tên của quân Nguyên bắn chết?…”

Lý Tiệm Hồng chỉ cảm thấy một trận đất trời đảo lộn, mấy ngày hành quân gấp gáp tinh thần của hắn đã căng thẳng đến đỉnh, vừa nghe được những lời này thì không khỏi cảm thấy một trận choáng váng.

Thế nhưng trong nháy mắt biến cố nổi lên, một học sinh trong đám người bỗng nhiên ngẩng đầu, cánh môi vừa hé, một mũi phi châm xuyên qua màn mưa phá không bay tới ghim lên tay phải của Lý Tiệm Hồng. Lý Tiệm Hồng lập tức lui thân, tay trái rút kiếm, nghiêng người, thích khách hóa trang thành học sinh cũng nhanh chóng nhào tới, bị một kiếm của Lý Tiệm Hồng xuyên thủng yết hầu.

“Bệ hạ!”

Tùy tùng vô cùng sợ hãi, chen chúc tiến lên, không đến mấy chốc đã đem vài tên ‘học sinh’ kia bắn thành tổ ong. Tay phải của Lý Tiệm Hồng trúng châm, hít sâu một hơi đã cảm thấy cảm giác tê dại lan tràn khắp cả cánh tay, hắn lập tức gác ngón áp út trúng châm lên lưỡi kiếm, nhấn mạnh một cái, đem cả ngón tay cắt xuống, tại miệng vết thương máu đen tuôn trào, sau đó lại chuyển thành đỏ sậm, độc tố đã lan đến toàn bộ cánh tay.

“Mau gọi quân y!” Có người hô.

“Không cần.” Lý Tiệm Hồng nói, “Phân phó gấp rút khởi hành, nói cho Liêu quân trong đội ngũ, Thượng kinh còn chưa phá, vẫn còn cơ hội, bảo bọn họ xốc lên tinh thần tiến về phía trước!”

Xế chiều hôm đó, Lý Tiệm Hồng dẫn một vạn binh mã mượn từ Liêu quốc và bốn vạn kỵ binh Nam Trần trèo đèo lội suối vượt qua Tây Sơn, mạo hiểm chọn lối tắt chênh vênh nguy hiểm chạy thẳng đến Thượng kinh.

“Báo —— “

Bộ đội tiên phong lại phát ra thám báo, một người mạo hiểm mưa to giục ngựa chạy về.

“Tiền phương có phục binh.” Vũ Độc lấy nón che mưa xuống, gương mặt ướt sũng, hướng về phía Lý Tiệm Hồng nói, “Khoảng một vạn người, mai phục trong sơn cốc hiểm yếu của Tây Sơn. Khống chế cả sơn đạo, bệ hạ, quá nguy hiểm.”

“Nghiền qua.” Lý Tiệm Hồng nói, đồng thời kiên quyết quát to: “Đưa nhóm Liêu binh theo quân lên làm tiên phong! Binh mã Đại Trần nối tiếp theo đó! Một canh giờ sau phải vượt qua Tây Sơn! Cung tiễn thủ cũng lên!”

Vũ Độc ngạc nhiên, Lý Tiệm Hồng lại đem hai cây trường đao ném về phái hắn, Bôn Tiêu hăng hái dẫn trước vọt vào sơn cốc.

Ngay sau đó, đám Liêu quốc tâm đặt tại Thượng kinh thét lớn như bài sơn đảo hải vọt vào thung lũng Tây sơn, mỗi người đều tự giơ lên tấm chắn hộ vệ cho trung quân càn quét, móng ngựa đạp xuống nước bùn văng tung tóe. Năm vạn đại quân của Lý Tiệm Hồng suất lĩnh lần này chính là vô tình đụng phải trận phòng ngự của quân Nguyên.

Nguyên quân đã bày sẵn không ít bẫy rập cơ quan trên dọc đường đi, chỉ đợi Lý Tiệm Hồng dẫm vào liền đem bố trí phát động. Lại không ngờ Lý Tiệm Hồng trực tiếp mãnh liệt xông vào, song phương vừa va chạm, Trấn Sơn Hà một kiếm chém qua, đem lá chắn thịt của Nguyên quân lập tức chia thành hai nửa, máu thịt văng tung tóe. Phi phong đỏ tươi của hắn đón gió tung bay, những nơi đi qua đều như cối xay thịt nghiền ép, một đường đao quang kiếm ảnh lạnh lùng vô tình nghiền qua sơn cốc Tây sơn.

Liêu quân tiên phong xông qua, ngay sau đó chính là bốn vạn kỵ binh Nam Trần, nhất thời khí thế như nước lũ xông phá phòng tuyến Nguyên quân. Lý Tiệm Hồng chém giết đến cánh tay thoát lực, đã gần như không nhìn thấy phía trước là gì. Mưa to che mờ hai mắt, đường nhìn một mảnh không rõ, trong lúc đánh nhau kịch liệt, độc tố trên cánh tay vẫn chưa tan hết đã dọc theo máu lan tràn, xâm nhập trái tim.

Bờ môi của hắn trở nên tái nhợt, thế nhưng vẫn ở giữa chiến trường liều chết xung phong, mắt thấy cự ly thoát khỏi thung lũng còn chưa đến ngàn bước, đã có thể thoát ra trong gang tấc. Trên vách đá bỗng nhiên vang lên một tiếng gió thổi, có bóng người như khỉ vượn từ trên cao lao xuống vạn quân.

Một khắc kia, trực giác đã trải qua tôi luyện của vô số lần sinh tử sát na báo cho Lý Tiệm Hồng một dự cảm, hắn trong nháy mắt ngửa người ra sau, một chân đạp lên lưng ngựa, tung người xoay tròn lên không trung. Bôn Tiêu cũng hý dài một tiếng tránh né, ngay sau đó một gã thích khách phi thân xông tới, trên tay cầm một thanh cự kiếm, đem tên Liêu binh đang đứng trước mặt mình chém thành hai nửa!

Khóe miệng của thích khách hơi cong lên.

Đất bằng chấn động, mưa xối ầm ầm, sấm chớp rền vang, song phương không nghe được lời nói của nhau. Tại trong chiến trường vạn quân náo loạn, thân hình của thích khách cực kỳ linh hoạt khóa chặt vị trí của Lý Tiệm Hồng, bước qua chiến mã cùng binh sĩ, cầm đại kiếm một đường truy giết. Lý Tiệm Hồng xoay người nhảy lên vách đá, thích khách đuổi tới, xuất kiếm.

Lý Tiệm Hồng huơ Trấn Sơn Hà, thích khách vung cự kiếm, hai bên va chạm, “keng” một tiếng, thanh âm kim khí ma sát vang rền quẩn quanh trong sơn cốc, lại chợt bị tiếng thét tuyệt vọng của vạn quân lấn át chìm đi.

Vũ Độc chìm trong đại quân nhắm thẳng về phía lối ra sơn cốc, trong tiếng mưa xối xả nhạy bén bắt được thanh âm kia. Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía Lý Tiệm Hồng.

Lý Tiệm Hồng nói cũng không nói, song phương trực tiếp cuốn vào nhau giao thủ hơn mười chiêu trên vách đá, càng đánh càng nhanh, đường kiếm của thích khách tựa tật phong sậu vũ, chiêu thức của Lý Tiệm Hồng lại là nộ hải cuồng lan[1]. Tới sau cùng, tất cả đều hóa thành chiêu thức bản năng của những người đạt đến đỉnh cao võ học. Thiên địa mênh mông, một đạo sấm chớp rạch ngang, trong đồng tử của Lý Tiệm Hồng hiện ra ảnh ngược của thanh kiếm kia.

Đoạn Trần Duyên——

Nhân sinh khổ đoản, liễu đoạn trần duyên.

Lý Tiệm Hồng gầm lên một tiếng giận dữ, cầm Trấn Sơn Hà liều mạng, trái tim của hắn lại đột nhiên cảm thấy như dao cắt khiến cánh tay run rẩy dữ dội. Hai kiếm va chạm lần nữa, mũi kiếm chênh chếch, Lý Tiệm Hồng liền dùng sức nặng cơ thể tựa lên, men theo Đoạn Trần Duyên áp thẳng tới trước. Thích khách nọ nhanh chóng nhảy lùi lại, bốn ngón tay theo đó bị chém đứt đoạn!

Mà Đoạn Trần Duyên cũng kéo qua hộ thủ của Lý Tiệm Hồng, bàn tay của hắn nhất thời máu tươi nhễ nhại. Lúc Lý Tiệm Hồng nhào người tới dự định đem thích khách kia phân thây dưới kiếm thì vừa vặn đối phương cũng đột nhiên mở miệng, phun ra một nắm phi châm mảnh như lông trâu.

Thời điểm đó Vũ Độc rốt cục cũng chạy tới, hai tay tung lên đẩy về phía trước, giữa bàn tay hiện ra một cái vật nhỏ hình bánh xe, toàn bộ phi châm bay đầy trời đều bị hút tới leng keng dính vào chỉ nam thạch[2] trên tay hắn. Lý Tiệm Hồng lại xông lên phía trước, thích khác cũng đã rớt xuống vách núi, rơi vào trong thiên quân vạn mã.

Lý Tiệm Hồng chống kiếm lên đất, trước mặt một mảnh đen kịt.

“Bệ hạ?!” Vũ Độc lớn tiếng gọi.

“Cho ngươi lập công chuộc tội.” Lý Tiệm Hồng nói, “Là một trong những quyết định chính xác không nhiều mà ta đã đưa ra trong cả đời…”

Vũ Độc nói: “Bệ hạ, đã thu được ám khí của bọn họ, hẳn là xà độc, cái này thuộc hạ có thể phối chế giải dược.”

Lý Tiệm Hồng thở dốc một lát, cảm nhận được độc tố qua tràng tỷ đấu vừa rồi đã khuếch tán khắp toàn thân khiến hắn có chút tê dại. Hắn chỉ có thể kiệt lực vận công, đem độc tố áp về cánh tay phải.

“Để ta nghỉ ngơi một chút.” Lý Tiệm Hồng trầm giọng nói, lại nhìn tình thế binh mã dưới sơn cốc, vẫn không ngừng thở dốc.

Vũ Độc không dám nói lời nào chỉ đứng cạnh lẳng lặng chờ đợi. Lý Tiệm Hồng chậm rãi lấy lại sức, tra Trấn Sơn Hà vào vỏ, nói: “Đi!”

Đại quân lao khỏi thung lũng, đã có thể thấy được thành Thượng kinh ở phía chân trời. Mưa tuôn xối xả, tường thành đã bị phá hủy đi mấy đoạn, bên trong khói đặc cuồn cuộn xông thẳng lên không trung.

“Báo ——” lính liên lạc xông lên trước nói: “Tây Lương thông lộ đã mở, Hách Liên Vương phi về nước, binh mã Trung kinh đã qua khỏi biên giới Tây Lương, đang hỏa tốc đuổi về Thượng kinh ——!”

“Đã đến nơi nào?” Lý Tiệm Hồng nhìn một mảnh tàn tích mơ hồ của Thượng kinh, mưa to tiếp tục đổ xuống, Nguyên quân cư nhiên có thể chú ý đến có quân địch áp sát, hậu quân liền biến trận, điều ra năm vạn người ứng phó bọn họ.

“Còn có hai ngày nữa có thể đuổi đến!” Lính liên lạc nói.

“Vũ Độc đâu?” Thanh âm của Lý Tiệm Hồng trầm thấp mà khàn đặc.

“Đã đi tìm thuốc giải cho bệ hạ.” Tùy tùng bên cạnh nói, “Vào trong A Nhĩ Kim sơn, nửa ngày có thể quay về.”

“Không sai, theo ta xông lên.” Lý Tiệm Hồng nói, “Giết vào Thượng kinh ——!”

Lời còn chưa dứt, trận quyết chiến sau cùng rốt cục triển khai. Bốn vạn binh mã Nam Trần, một vạn Liêu quân dưới sự thống lĩnh của Lý Tiệm Hồng dùng khí thế khuynh đảo thiên địa giết vào đại trận vừa mới bố trí của Nguyên quân.

————————-

1/ Tật phong sậu vũ và nộ hải cuồng lan: Tương đương với ‘mưa to gió lớn’ và ‘biển cuộn sóng gầm’. Nhưng trong ngữ cảnh này mình thích để Hán Việt.

2/ Chỉ nam thạch: Là nam châm.