Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Chương 79: Lúc này không nên làm chuyện 18+



Sau khi tắm rửa xong, tiểu Hoàng đế mang vẻ mặt chờ mong chạy lên giường: “A ha, tiểu Triển Triển, trẫm đến đây!”

Thấy bộ dạng giương nanh múa vuốt của hắn ta, khóe môi Triển Dịch Chi giật giật, sau đó nhanh nhẹn lăn một vòng tránh thoát.

Tiểu Hoàng đế ôm vào khoảng không cũng chẳng bận tâm, tung chăn lên sau đó chui về phía Triển Dịch Chi: “A a a, trẫm chờ ngày này đã lâu lâu lâu lắm rồi, cuối cùng cũng thực hiện được! Hạnh phúc quá Hạnh phúc quá! Huynh xem huynh xem, trẫm tắm rửa trắng ơi là trắng, thơm ơi là thơm này!” Nói xong, hắn ta vén tay áo lên lộ ra nửa cánh tay trắng nõn trước mặt hắn.

Triển Dịch Chi không nói gì, ngăn hắn ta lại, mắng: “Cái đầu heo nhà ngài có khát vọng khác đi được không?” Ngủ cùng với hắn thì có cái lông gì mà chờ với đợi!!!

Tiểu Hoàng đế ôm chặt lấy cánh tay hắn, không ngừng cọ cọ vào người hắn: “Trẫm cũng có khát vọng khác nữa mà, có điều, khát vọng này rất xa xôi, chắc chắn không thể thực hiện được, ví dụ như mẫu hậu trả hết bảo vật gia truyền của trẫm lại này, ngày ngày tỷ tỷ có thể vào cung làm điểm tâm cho trẫm v.v… Trẫm là người rất thực tế, đương nhiên phải theo đuổi những khát vọng có thể thực hiện được chứ!”

Triển Dịch Chi bị đẩy đến không chịu nổi, quay người đẩy hắn ta ra, cũng đá thẳng một cước vào mông hắn ta: “Ngài đừng có lại gần đây! Ngủ xa một chút cho ta!”

“Khó khăn lắm mới ngủ cùng nhau được một lần, sao lại ngủ xa được!” Mặt tiểu Hoàng đế đầy vẻ ‘huynh nói chuyện hoang đường thế’, sau đó lại tiếp tục sán lại gần không chịu thôi!

“A a a!!! Ngài đừng có ép ông đây hành hung!!!” Đến lúc tiểu Hoàng đế nhào cả người vào ngực hắn, rốt cuộc Triển Dịch Chi cũng không nhịn được nữa liền gào lên.

Một lát sau…

“Thì ra tiểu Triển Triển có khẩu vị nặng thế này.” Nhìn dây thừng trói trên người mình, tiểu Hoàng đế tò mò vặn vẹo người.

Triển Dịch Chi nghe vậy, bàn tay đang buộc dây thừng run lên, suýt nữa hộc máu.

“A a a, ngài muốn ta phải bịt miệng ngài lại mới thôi phải không?! Ngài còn nói thêm nửa câu vớ vẩn nữa, ông đây sẽ bỏ chạy đấy!”

“Được rồi!” Tiểu Hoàng đế chớp mắt mấy cái, ra vẻ nghe lời.

Một lát sau…

“Tiểu… Triển… Triển…” Tiểu Hoàng đế đảo tròng mắt, nhỏ giọng gọi.

Triển Dịch Chi giả chết.

“Trẫm quên nói cho huynh biết ba chuyện rất quan trọng…”

Triển Dịch Chi tiếp tục giả chết.

“Chuyện thứ nhất là, tỷ tỷ có em bé…”

“Cái gì? Tô huynh mang thai sao?” Triển Dịch Chi tung chăn ló đầu ra, ngạc nhiên hỏi.

Tiểu Hoàng đế gật đầu liên tục.

Triển Dịch Chi choáng váng một lúc lâu mới nói: “Không thể nào, ta còn chưa lăn lộn được ra chú trẻ cho họ, thì họ đã lăn lộn ra chắt nhỏ cho ta rồi!”

“Vì thế nên là, tiểu Triển Triển à huynh càng phải cố gắng hơn nữa!” Tiểu Hoàng đế nghiêm túc nói, sau đó mặt lại nhanh chóng nở nụ cười, “Chi bằng huynh hồi cung với trẫm đi, trẫm chọn cho huynh!”

“Ta không về!” Triển Dịch Chi vội phản bác, “Ông đây còn chưa tìm được Bùi yêu nữ!”

Tiểu Hoàng đế lườm hắn một cái: “Huynh có tìm sao?”

“…” Thôi được, quả thật là cả quãng đường vừa rồi, hắn chỉ bận bịu bắt tội phạm thôi.

“Chuyện thứ hai là gì?” Triển Dịch Chi vội chuyển đề tài, ai ngờ rất lâu cũng không có câu trả lời, tò mò nhìn sang, lại thấy tiểu Hoàng đế nhếch môi lộ ra nụ cười thẹn thùng.

Triển Dịch Chi rùng mình mạnh một cái.

“Tiểu Triển Triển, hình như trẫm tìm thấy tiểu Hoàng hậu của trẫm rồi.”

Triển Dịch Chi ngẩn người.

“Hồng Hạnh rất xinh đẹp, mặt tròn tròn, y như cái bánh nướng lớn, mắt rất to, giống quả trứng chim ấy… à, trẫm thật sự không nghĩ ra từ nào khác để khen nàng!”

“…” Mấy từ này của ngài cũng tính là khen sao?

Một cái bánh nướng lớn thêm hai quả trứng chim, dung mạo này nghe sao ghê người vậy?!

Còn nữa, Hồng Hạnh là cái tên quái quỷ gì thế?! Chẳng lẽ ngài cảm thấy tên ngài chưa đủ xanh nên dù thế nào cũng phải tô thêm màu lên đầu nữa hả?!

“Lần đầu tiên trẫm nhìn thấy nàng, nàng y như một con ma, khiến trẫm yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

“…” Triển Dịch Chi đã hy sinh hoàn toàn!!!

“Tóm lại, sau khi hồi cung, nhất định trẫm phải sai người tìm nàng, sau đó để nàng và tiểu Bạch cùng tiến cung! A ha ha, đến lúc đó trẫm lại có người chơi cùng rồi!”

Hay rồi, cưới một vị Hoàng hậu là để có người chơi cùng!

“A, tiểu Triển Triển, sao nãy giờ huynh không nói gì?!” Tiểu Hoàng đế thấy hắn mãi không đáp lời, nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ huynh ghen à?”

Triển Dịch Chi lại muốn giết người, hắn ngồi bật dậy như tìm kiếm gì đó.

“Ôi dào, huynh không cần phải ghen, tuy trẫm thích Hồng Hạnh, nhưng trong lòng trẫm, huynh vẫn chiếm vị trí đầu tiên!” Thấy sắc mặt hắn không tốt, tiểu Hoàng đế vội ‘an ủi’!

“… Xin ngài, ngài đặt nàng ở vị trí đầu tiên đi! Đừng bám ta nữa!” Nói xong, ánh mắt Triển Dịch Chi sáng lên, tìm thấy rồi.

Nhìn thấy hắn cầm một chiếc tất sạch sẽ, mặt dữ tợn tới gần, tiểu Hoàng đế trợn tròn mắt: “Từ từ đã, trẫm vẫn còn chuyện thứ ba chưa nói!”

“Cái gì?” Triển Dịch Chi tạm thời kìm nén sự xúc động muốn bịt mồm hắn ta lại.

“À, chuyện đó… vừa rồi trẫm quên chưa xi xi…”

Triển Dịch Chi nhìn sợi dây thừng mà mình mất sức của chín trâu hai hổ mới trói được hắn ta lại, lại nhìn gương mặt ngây thơ vô tội của hắn ta… Rất muốn… muốn… chết đi cho xong!!!

Nhất định phải đi! Ngày mai sẽ rời đi! Đi rất xa! Không bao giờ… gặp lại tên ma đầu vừa nhìn đã muốn phát điên này nữa!!!

Ở phòng ngủ bên kia, Tuyên Tử tắm rửa xong đã chui vào trong chăn, lăn qua lăn lại vài cái là ngủ. Tống Thế An rém chăn cho cậu nhóc, ngẩng đầu nhìn vào phòng trong.

Phòng trong vang lên tiếng nước, là tiếng Tô Đường đang tắm gội.

Trừ lần trước tắm ở suối nước nóng ra, đã lâu rồi nàng không được tắm một cách thỏa thích, hơn nữa, dù lần trước được ngâm suối nước nóng nhưng cũng không được thay quần áo — Hoàng đế nhỏ hơn Hồng Hạnh một chút, miễn cưỡng cũng mặc được y phục của cô bé, còn nàng thì chỉ có thể mặc y phục bẩn, bây giờ được ngâm mình trong nước nóng, nàng chỉ cảm thấy vô cùng thư thái, thích thú.

Chợt nhớ tới điều gì đó, nàng cúi đầu nhìn xuống bụng dưới của mình, vẫn phẳng lì như cũ, nhưng Tô Đường lại có thể cảm nhận được có một sinh mệnh nhỏ đang tồn tại, cảm giác này quá kỳ diệu, khiến nàng không ìm nén được, khóe môi khẽ mỉm cười.

Tất cả đều ổn cả, tốt quá!

Đúng lúc này, nàng chợt nghe sau lưng có tiếng bước chân đang đến gần, vững vàng, khẽ khàng, không cần đoán cũng biết là mặt lạnh tới. Tô Đường thu lại nụ cười, hơi chìm người xuống một chút, không thèm để ý.

Suốt cả chặng đường, lúc nào nàng cũng có thể nhìn thấy vẻ nín nhịn, bất an của hắn, hì hì, cảm giác này thực sự rất thú vị! Phải kéo dài mới được.

Hận cũ ta còn chưa thanh toán đâu, giờ thêm thù mới nữa, dù thế nào cũng phải trừng trị chàng một chút.

Vì thế, tuy Tô Đường cũng có cả một bụng những lời muốn nói, nhưng nàng vẫn cứng đầu nhịn xuống.

Tống Thế An vòng qua bình phong, nhìn thấy bờ vai trần lộ ra dưới ánh nến, tim hắn đập thịch một cái.

“Nước còn ấm không?” Hắn nghĩ đề tài để bắt chuyện.

“Ừm.” Tô Đường đáp ngắn gọn.

Tống Thế An không có cách nào nhận biết được tâm trạng của phụ nữ, không thể làm gì khác hơn, đành cố gắng đến gần, sau đó thử thăm dò: “Có cần ta giúp không?”

“Không cần!” Tô Đường vẫn đáp không lạnh không nóng, đầu chưa từng quay lại, có điều, nghe giọng điệu thận trọng của hắn, nàng thật sự không kìm được khóe miệng đang cong lên.

Tống Thế An nghĩ một chút, lại thấy không có gì để nói, đành phải nói một câu: “Trời lạnh đấy, nàng tắm nhanh lên một chút, cẩn thận bị đông lạnh!”

Cứ nói chuyện thế này rất kỳ quái, để lên giường rồi nói sau vậy!

Đã gần một tháng không được ôm nàng, nhớ chết đi được!

Khó khăn lắm mới chờ được nàng tắm xong mặc xiêm y bước ta, Tống Thế An sắp ngủ gật đến nơi, có điều vừa nghe thấy động tĩnh, hắn lại vụt mở mắt ra.

“Lạnh chết đi được, lạnh chết đi được.” Tô Đường quấn y phục chạy thẳng tới. Mới đầu đông nhưng Tây Bắc rất lạnh. Ngâm mình trong nước nóng còn không cảm thấy gì, vừa bước ra mặc quần áo đã cảm thấy hơi lạnh không biết luồn từ khe hở nào vào.

Tống Thế An nghe vậy, vội nhích người sang một bên — tối nay quá lạnh, hắn đã sớm làm ấm chăn cho nàng rồi.

Nhìn thấy hắn tỏ ra ân cần, Tô Đường nhịn cười, cũng không õng ẹo nhiều, cởi giầy rồi chui thẳng vào trong chăn.

“A, ấm quá.” Chui vào chăn xong, nàng không kìm được, khẽ cảm thán.

Tống Thế An ôm lấy hông nàng rất nhuần nhuyễn, vừa ôm được nàng vào long, hắn liền dán sát người tới, chỉ muốn ấn nàng vào sâu trong thân thể mình.

Cảm giác mất rồi tìm lại được, là thế này đây.

Vòm ngực đàn ông rộng lớn mạnh mẽ lại ấm áp khiến Tô Đường trầm luân, cảm thấy vô cùng bình yên, an toàn. Có điều, khi nàng cảm nhận được vật gì đó áp sát vào người mình, nàng lườm hắn một cái rồi muốn tránh ra.

“Đừng nhúc nhích.” Tống Thế An vội kéo lại, “Để ta ôm một chút.”

Nghe giọng nói hơi khàn khàn của hắn, cảm thấy hắn cũng đã mệt mỏi rã rời, Tô Đường không cử động nữa, dù sao hắn cũng bôn ba cả quãng đường dài rồi.

Bầu không khí hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có gió lạnh ngoài cửa sổ như gào thét.

Một lúc lâu sau, Tống Thế An hôn lên tóc nàng, nói: “Xin lỗi, luôn để nàng phải chịu khổ.”

Câu nói này quá dịu dàng khiến Tô Đường ê cả răng, nàng không khỏi liếc nhìn hắn, nói: “Chàng cũng tự hiểu mình đấy nhỉ.”

“…” Tống Thế An lại không biết phải nói gì.

Hắn vốn không nhanh mồm nhanh miệng bằng Tô Đường, lúc này trong lòng đầy cảm giác áy náy, nên càng không biết phải đối đáp thế nào. Có điều, chỉ cần nàng vui vẻ, chỉ cần nàng không rời đi, nàng nói thế nào cũng được.

Nhìn thấy thái độ cúi đầu nhận lỗi của hắn, trong đầu Tô Đường không khỏi hiện lên màn gặp gỡ của rất nhiều năm trước.

Khi đó, hắn đứng ở đầu thuyền, nàng đứng ở cuối thuyền, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng đã động tâm một cách vô cớ. Lúc đó hắn vẫn còn là thiếu niên, lạnh lùng, kiêu ngạo, cũng đã bộc lộ tài năng ở kinh thành, mà nàng chẳng qua chỉ là một ‘cô bé xấu xí’ mồ côi mẹ, cha lại không quan tâm, vì vậy, bị cười nhạo bị xem thường, rất tức giận, rất đau lòng.

Khi đó, hắn là con nhà quý tộc, nàng là con gái thương nhân.

Cứ tưởng rằng một trời một đất cách xa nhau, chỉ có duyên gặp nhau một lần rồi thôi, ai ngờ trời xanh trêu chọc lòng người, lại kết thành một mối nhân duyên không biết nên khóc hay nên cười. Lúc đó, dù không cam tâm không tình nguyện, là vì cố tình hái quả dưa xanh, nhưng chớp chớp mắt vài lần, bao nhiêu chuyện kỳ kỳ quái quái đổ xuống, khiến hai người càng lúc càng dây dưa không tách ra nổi. Mà người kia, cũng không còn lạnh lùng như lúc đầu nữa, dần dần có hơi thở của nhân gian hơn.

Khi đó, hắn là Tống đại tướng quân, còn nàng là phu nhân Tướng quân.

Sau đó nữa, người này đang trên đám mây bị kéo hẳn xuống mặt đất, không còn chút cao cao tại thượng nào nữa, vẻ ngạo mạn tận trời cũng biến mất, vốn trầm mặc ít nói, giờ cũng sẽ nói chuyện cùng nàng vài câu trước khi đi ngủ, khuôn mặt vốn như đóng băng, giờ cũng sẽ thỉnh thoảng nở nụ cười tươi với nàng. Trong việc vua việc nước, khi hắn bị bức vào đường cùng không thể thực hiện được trọn vẹn lời hứa của mình, hắn cũng sẽ bỏ qua phong thái của mình, không bận tâm người đời cười chê, chỉ tìm mọi cách dỗ nàng về nhà, cũng biết thận trọng quan sát sắc mặt của nàng, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ chọc nàng tức giận.

Lúc này, hắn chỉ là một trượng phu, cách cư xử của hắn, chỉ là một người chồng vô cùng yêu thương thê tử của mình mà thôi.

Nghĩ vậy, Tô Đường nhoẻn miệng cười, ngẩng đầu nhìn mặt hắn, không ngờ, cái mặt lạnh này, xé bỏ lớp vỏ cứng rắn bên ngoài đi, thì trong bản chất cũng mềm mại như vậy!

Thoạt nhìn có vẻ thâm sâu khó dò, thật ra lại vô cùng đơn giản!

Hơn nữa, hiển nhiên là hắn bị nàng ăn sạch rồi!

A ha ha ha ha! Mặt lạnh ơi mặt lạnh, chàng cũng có ngày hôm nay!!! Tô Đường thực sự muốn chống nạnh cười to!

Rất có cảm giác đạt thành tựu!!!

Nhìn người phụ nữ trong lòng cười cười nhìn mình, ánh mắt giảo hoạt lại đầy nhu tình, lòng Tống Thế An thoáng rung động, hơi siết thắt lưng nàng lại, cúi đầu muốn hôn nàng.

Ai ngờ Tô Đường lại đưa ngón tay ra ngăn cản, nhướng mày nói: “Tống đại tướng quân, bà đây cũng không rảnh rỗi làm việc này đâu!”

Quả nhiên Tống Thế An không dám cử động nữa, có điều, trong mắt hiện rõ vẻ dục cầu bất mãn.

Tô Đường nói: “Đừng nghĩ rằng chàng bôn ba vạn dặm cứu chúng ta thì ta có thể tha thứ cho chàng, có thể bỏ qua hết mọi chuyện trước kia, hừ hừ, hơn nữa, chủ yếu là chàng cứu Hoàng thượng, đừng cho rằng ta không biết ý đồ của chàng lúc đó khi muốn Bùi Thụy Hòa thả một người trước là vì lý do gì!!!”

Tống Thế An trợn tròn mắt: “Không phải lúc trước nàng đã đồng ý với ta rằng sẽ quay về phủ sao?” Đó không phải là tha thứ à?

“Đồng ý về phủ chẳng qua là bị chàng ép, không có cách nào khác phải làm vậy. Ta cũng chưa nói tha thứ cho chàng!” Tô Đường nói rất hợp tình hợp lý.

Tống Thế An không có cách nào: “Vậy phải thế nào nàng mới tha thứ?”

“Chuyện này à, còn phải xem biểu hiện sau này của chàng cùng với tâm trạng của bà đây đã! Sau chuyện bị bắt cóc này, ta thật sự nghĩ rằng nương tử của chàng không phải người bình thường có thể làm được! Ra được phòng khách vào được phòng bếp cũng chưa đủ, còn phải có bản lĩnh quản lý nhà cửa, có công việc có thể nuôi sống được gia đình! Bị ép chấp nhận chuyện tướng công nhà mình hòa thân là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là phải đa mưu túc trí, vì chưa biết chừng ngày nào đó sẽ bị chàng liên lụy, bị bắt cóc, phải học được bản lĩnh sinh tồn nơi hoang dã, làm thế nào để đối phó với kẻ thù cũng là một môn học khó, nếu muốn giữ mạng, thì có khi còn phải học các loại kỹ năng khác… Ôi, thật sự không phải việc cho người làm đâu!!!” Nói tới đây, Tô Đường bắt đầu giả vờ thở dài.

Tống Thế An nghe mà hết hồn, nghĩ tới cái gì đó vội nói: “Thế nên, nàng chính là nữ anh hào, Hoàng thượng cũng đã đề chữ cho nàng rồi!”

“Có sao? Lúc nào? Sao ta không biết?” Tô Đường nhíu mày hỏi.

Tống Thế An nhớ đến một xấp “Nữ Anh Hào” ở trong thư phòng còn chưa lấy ra bao giờ, đập đập vào đầu nói: “Có, có rất nhiều nữa ấy, sau khi quay về nàng cứ tha hồ chọn lựa, thích cái nào thì treo lên.”

“…” Chữ Hoàng thượng đề tặng sao lại còn phải chọn? Tô Đường thoáng nghi ngờ, có điều, nàng cũng không quản được việc này, hơn nữa, tiểu Hoàng đế chưa bao giờ làm việc theo khuôn phép cả, nàng nói tiếp: “Tóm lại, làm phu nhân tướng quân ta thực sự khổ không sao tả xiết, ngày nào đó không muốn làm nữa, ta sẽ thật sự đặt xuống rồi bỏ chạy, chàng lại đi tìm cao nhân khác vậy nhé!”

Nhìn nét mặt của nàng, Tống Thế An không rõ thật hay giả, nghĩ một chút mới nói: “Hay là, ta treo ấn từ quan nhé?!”

Nếu nàng làm phu nhân tướng quân mệt mỏi như vậy, vậy thì để nàng làm phu nhân thôi!

Tô Đường nghe thế rất kinh hoàng: “Mặt lạnh, không phải chàng ngốc rồi đấy chứ?”

Hàng này là chiến tướng cơ mà, vẫn luôn hô hào muốn khởi chiến cơ mà?! Huống chi, hắn mới hai mươi tám, mà đã muốn… cáo lão hồi hương sao?

Nhìn vẻ mặt này của nàng, Tống Thế An cười nói: “Tô Đường là bảo bối, đánh mất rồi khó tìm lại được.”

Ai ngờ một lúc lâu sau, Tống Thế An lại bồi thêm một câu thế này: “Hơn nữa cũng đã đàm hòa rồi, đâu được cầm binh đánh giặc nữa đâu!”

Một chậu nước lạnh rót xuống, Tô Đường ngẩng đầu trợn mắt: “Chàng lăn sang một bên cho bà!!!”

Mừng hụt!!!

Sau đó, nàng nghĩ tới điều gì, lại nheo mắt cười gian xảo.

“Tướng công”, vừa gọi, cơ thể lại động đậy, cố ý cọ cọ vào người hắn, mắt chan chứa tình cảm.

Nghe tiếng gọi này, đến xương của Tống Thế An cũng tê dại, nhìn nàng cắn môi, đầu hắn nóng lên, cúi đầu hôn lên môi nàng, một bàn tay cũng luồn vào trong quần áo.

Một lát sau…

“Ưm… ưm… Tuyên Tử ở bên cạnh… A, không phải… người ta quên mất… người ta có thai… không thể… không thể…”

Tống Thế An nghe vậy vội dừng lại, mặt đã đỏ ửng, nhìn khuôn mặt tươi cười đầy giảo hoạt của nàng, trong lòng hắn biết mình lại bị bỡn cợt một lần nữa, nhưng không làm cách nào được, chỉ có thể hơi tránh người ra một chút để cho lửa dần hạ xuống.

Nhìn bộ dạng nín nhịn đến khó chịu của hắn, Tô Đường cười đắc ý, vô cùng đắc ý.

Ha ha, ha ha.

Một lúc lâu sau, rốt cuộc Tống Thế An cũng bình tĩnh lại.

“Cái đó… mất bao lâu?” Hắn nhíu mày hỏi.

“À, cái này à, mang thai mười tháng, tối thiểu cũng phải mười tháng. À, không phải, còn phải kiêng trong cữ nữa, ít nhất thêm ba tháng nữa. Ừ ừ, phải khoảng một năm nữa mới được.” Tô Đường nói rất nghiêm túc.

Một năm nữa!

Mới được à?!!!

Tống Thế An vô cùng phiền muộn, cảm thấy tương lai cực kỳ ảm đạm.

Sao tự dưng, tự dưng lại có chứ?

Thật vướng víu!!!

Tô Đường lại vùi mặt trong chăn, lén cười trộm.

— Đã bảo chàng ngốc mà, chàng đúng là ngốc thật! Cứ từ từ mà nhịn đến nghẹn đi! Ha ha!

——HOÀN CHÍNH VĂN