Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Chương 33: Vùi hoa dập liễu không lưu tình



Tống Thế An nói có thể muốn làm gì thì làm, nhưng Tô Đường cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao, ở viện Phúc Thụy vẫn còn lão thái thái nữa.

Tuy lúc trước lão thái thái đã từng nói câu khiến người ta chấn động: “Cháu ở đây, cháu là quy củ”, nhưng trước khi động thủ chấn chỉnh Tây Uyển, cũng phải hỏi ý lão nhân gia ngài một chút đã.

Tô Đường búi một búi tóc đơn giản, thay đổi xiêm y màu xanh đen — bộ y phục này nhìn có vẻ rất điềm tĩnh, thêm khí thế ngập tràn nữa, rất thích hợp với việc đi đàn áp người khác.

Nhưng vừa bước ra cửa, Tô Đường nhìn tiết trời bên ngoài, đột nhiên nhớ ra chiều còn phải đi lo liệu thủ tục, nhưng hiện giờ trong phủ đang có chuyện thế này, nàng cũng không có cách nào ra ngoài được. Nghĩ một chút, Tô Đường liền sai Hỉ Thước ngồi xe ngựa cầm theo bạc ra ngoài tìm tiểu Mạc, để tiểu Mạc toàn quyền xử lý.

Phân phó hết mọi việc xong, nhìn Hỉ Thước rời đi, Tô Đường mới đi về phía viện Phúc Thụy. Có điều, vừa đến cửa viện, còn chưa vào trong nhà, nàng đã nhìn thấy Cẩm Tú tươi cười bước từ trong ra.

“Bà nội có đây không?” Tô Đường hỏi.

Cẩm Tú đáp: “Lão phu nhân thấy người không được khỏe nên đã ngủ rồi, hôm khác thiếu phu nhân lại đến đi.”

Nhìn Cẩm Tú cười hiền hòa như thế, trong lòng Tô Đường hơi lay động, lão thái thái thấy không khỏe đúng lúc ghê.

Cẩm Tú quan sát sắc mặt Tô Đường, thấy nàng không thể hiện rõ vui buồn hay giận dữ gì, liền nói lại theo ý lão thái thái dặn dò: “Lão phu nhân nói, bệnh của bà có lẽ phải mất một thời gian mới khỏe được. Mọi chuyện từ trên xuống dưới của phủ này e phải phiền thiếu phu nhân lo liệu.”

Tô Đường cười cũng hiểu rõ mọi chuyện. Lão thái thái, người cao tay thật, vừa đoán trước được là trong phủ sắp loạn lớn lập tức không thèm quan tâm nữa, là vì vai vế của mình hay vì e ngại thân phận của Tây Uyển? Cứ vậy mà viện cớ tự đẩy mình sang một bên, sau đó dùng người khác làm vũ khí để lợi dụng, quá lợi hại!

Có điều, ừ, dù sao vì mình vì người, nàng cũng muốn xử lý Như Ý, nên không ngại để hai bà cháu nhà này lợi dụng một chút.

Tô Đường ra cửa, đưa người đi thẳng về phía Tây Uyển.

Khi quay về viện Lưu Vận, mí mắt Như Ý giật liên tục, sai người đi đến phòng bếp lấy tổ yến cũng bị trả lời một câu “không có” khiến nàng ta càng bất an hơn.

Nàng ta cắn môi ngồi trên ghế dựa, trong đầu nhanh chóng tính toán, cảm giác trên mặt vẫn hơi rát rát đau đau, nàng ta lại càng oán hận Tô Đường hơn — từ bé đến giờ, chưa từng có ai dám đối xử với nàng ta như vậy, chờ đó, nàng ta sẽ báo với Hoàng thượng, để ngài ấy phân xử cho nàng ta!

Cát Tường đã sớm bị gương mặt thâm trầm của Tống Thế An dọa đến vỡ mất, cũng không suy nghĩ lạc quan được như Như Ý, lúc này, nàng ta đứng ngồi không yên, kích động nói: “Bây giờ phải làm thế nào đây? Tướng quân yêu thương tiểu Tuyên Tử như vậy, hiện giờ tiểu Tuyên Tử rơi xuống nước còn hôn mê không tỉnh nữa…”

“Đúng thế, Như Ý tỷ tỷ, tỷ còn nói thân thế của Tuyên Tử ra, nếu tướng quân biết được thì phải làm sao bây giờ?” Như Thi cũng phụ họa, mặt vừa có vẻ oán trách lại vừa tức giận, oán trách là vì nàng ta bị liên lụy rơi xuống hồ, tức giận là vì nàng rơi xuống hồ thảm hại không chịu nổi lại bị mọi người nhìn thấy hết, mà càng tức giận hơn là tướng quân lại không thèm liếc nhìn nàng ta một cái nào, thậm chí nàng kêu cứu mạng mãi cũng chẳng thấy ngài ấy đưa tay ra cứu, chỉ cứu được thiếu phu nhân là đi ngay. Đúng là tức chết đi được, tức chết đi được!

Như Thi càng nghĩ càng khó chịu, thấy Như Họa thảnh thơi ngồi uống trà, nhớ lúc trong hồ nàng ta mặc kệ sống chết của mình, chỉ lo đẩy Tô Đường lên, lửa giận lại càng bùng cháy, nàng ta thuận tay cầm nắp bình trà ném về phía đầu Như Họa: “Đồ tiểu tiện nhân nhà ngươi, ăn cây táo rào cây sung, chỉ giỏi nịnh bợ!”

Như Họa bị đập mạnh vào trán, đau đến kêu lên một tiếng, sau đó đưa taôm trán, ánh mắt sắc bén nhìn Như Thi chằm chằm, rồi lại mím chặt môi không nói câu nào.

Ánh mắt phẫn nộ lạnh như băng của nàng ấy nhìn chằm chằm khiến Như Thi hơi rụt rè, còn muốn mắng thêm vài câu lấy lại thanh thế, lại bị Như Ý quát ngăn lại.

“Ầm ĩ gì chứ, hoảng hốt gì chứ?!” Như Ý căm ghét liếc nhìn Như Họa, rồi nói với hai người còn lại: “Tuyên Tử tự mình rơi xuống hồ, là do nó không cẩn thận, sao trách chúng ta được? Hơn nữa, thân thế của nó là sự thật, ta chỉ ăn ngay nói thật thôi, cũng có ai bảo là không được nói đâu, sao trách ta được? Còn các cô nữa, khi ta nói là sẽ nói việc này cho Tuyên Tử biết để chia rẽ Tô Đường kia, không phải các cô đều gật đầu đồng ý cả sao, sao bây giờ lại trách ngược ta?”

Thấy hai người không lên tiếng, nàng ta lại nói: “Các cô đúng là lo sợ thái quá, chúng ta là do Hoàng thưởng ban xuống, có Hoàng thượng là chỗ dựa cho chúng ta, chưa kể chúng ta lại không làm sai gì, dù có làm sai đi chăng nữa, thì lão phu nhân và tướng quân cũng đâu dám làm gì chúng ta…”

Nói tới đây, nàng ta đột nhiên im bặt, vì nàng ta nhìn thấy ngoải cửa phòng, Tô Đường với sắc mặt không tốt đang đi tới đây, đằng sau nàng còn có mấy nha hoàn ma ma nữa.

Nha hoàn ngoài cửa định ngăn lại, nhưng lại bị một ma ma đẩy sang bên cạnh.

Bốn mỹ nhân Tây Uyển thấy thế đều đứng dậy, ánh mắt ba người đầy vẻ hoảng loạn, Như Họa chỉ nhìn chằm chằm Tô Đường, từ ánh mắt sắc bén kia, nàng ấy có thể cảm giác được một cơn bão to sắp ập đến, nên không khỏi lo lắng nhìn ba người còn lại.

Tô Đường nhìn lướt qua cách bài trí trong phòng, không khỏi thầm hít sâu một hơi, rõ ràng còn xa hoa hơn cả viện Hòa Hi của nàng, đúng là ngược đời mà!!! Ngắm nghía phòng xong lại nhìn đến các nha hoàn ma ma đứng đầy trong phòng, hay thật, đếm sơ sơ cũng phải ba mươi người, còn nhiều hơn người hầu hạ nàng! Nhớ đến những khoản mục chi tiêu quá trớn trong sổ sách, Tô Đường thầm nghiến răng nghiến lợi — phí bạc cho mấy cô ả tâm địa rắn rết này, chi bằng ném xuống nước nghe một tiếng ùm lên còn vui tai hơn!

Mặt Tô Đường sa sầm xuống, liếc mắt nhìn qua bốn người rồi khẽ cười, nói: “Viện này cũng không tệ, ta rất thích, sau này ở đây cũng tốt.”

Như Ý nghe vậy liền biến sắc: “Cô có ý gì?”

Tô Đường cười tươi như gió xuân, nhưng mắt lại lạnh như mùa đông giá rét: “Có ý gì à? A ha, là muốn nơi này của muội muội thôi mà!”

Đương nhiên Như Ý không muốn buông tha nơi vàng son này, cũng không dám nói thẳng, chỉ hỏi: “Chuyển đi đâu?”

Tô Đường cười nói: “Không xa, tĩnh thất ở đằng trước là nơi tốt nhất.”

Tĩnh thất, là nơi mà Tuyên Tử bị phạt úp mặt vào tường lần trước. Sân hẹp, phòng nhỏ, nằm sâu trong góc phủ, chẳng mấy khi có người lui tới, hơn nữa, đông thì lạnh, hạ thì nóng, thật sự không phải là nơi ở lý tưởng.

Mấy tháng nay, Như Ý đã nắm rõ từng ngóc ngách của phủ tướng quân, sao có thể không biết được, vừa nghe nàng nói vậy, nàng ta biến sắc: “Ta không chuyển đến đó.”

“Vì sao?” Tô Đường hỏi, nụ cười tươi trên mặt cứ như nàng đang nghe một chuyện rất buồn cười vậy.

“Chỗ đó không phải nơi cho người ở! Ta không ở đó!” Như Ý to giọng nói.

“A? Không phải chỗ người ở à?” Tô Đường nhướng mày, dịu dàng cười: “Vậy không phải là rất hợp với cô sao?”

“Cô!!!” Như Ý tức đến run người, sau đó ngồi phịch xuống ghế: “Ta không chuyển!” Nói xong, nàng ta khinh thường nhìn Tô Đường một cái — ta không muốn chuyển, cô dám làm gì ta?!

Vì chuyện buổi sáng, nên dù ra vẻ cứng cỏi trước mặt ba người kia, nhưng trong lòng nàng ta vẫn không yên tâm. Vừa rồi nhìn Tô Đường hùng hổ đi vào phòng, nàng ta lại kinh hãi, nhưng một lúc lâu cũng vẫn chỉ thấy dáng vẻ Tô Đường nhẹ nhàng hòa nhã, không hề đề cập đến chuyện sáng nay, nên nàng ta càng vững tin rằng Tô Đường sẽ không dám làm gì nàng ta cả. Tô Đường đến đây chỉ đơn giản là muốn tìm cớ gây sự với mình mà thôi, chỉ cần nàng ta vững vàng, thì Tô Đường tuyệt đối không dám chạm vào!

Mà rõ ràng là, Như Ý căn bản không hiểu rõ ngườiphụ nữ cười vô cùng hòa nhã trước mặt này.

Tô Đường nhìn thấy hết vẻ khinh thường của nàng ta, lạnh lùng cười nói: “Chắc là muội muội sợ phiền phức đúng không, cũng được, vậy để tỷ tỷ ta vất vả một chút, giúp muội muội một phen vậy!” Nói xong, nàng quay sang nói với đám nha hoàn ma ma theo cùng tới: “Còn không mau thu dọn đồ đạc giúp Như Ý cô nương đi?!”

Nhìn thấy ánh mắt khó tin của Như Ý, nàng lại nói thêm một câu: “Nhớ rõ, cứ thu dọn hết những gì thuộc về Như Ý cô nương ra là được.”

Mang cái gì từ trong cung ra, thì thu dọn cái đó!

Nhìn thấy nha hoàn ma ma định lao vào phòng trong, mọi người trong Tây Uyển đều biến sắc.

Như Ý kích động đứng dậy, lạnh lùng nói: “Ta là người của Hoàng thượng, để ta xem ai dám vào!!!”

Chỉ một câu mà như khiến người trong mộng bừng tỉnh. Đám nha hoàn ma ma vừa nghe câu này đều dừng bước, thật sự không dám cử động nữa, quay sang nhìn nhau hoặc nhìn về phía Tô Đường, sắc mặt đầy vẻ gượng gạo — tuy họ là người của viện Hòa Hi, nhưng cũng không dám đắc tội người của Tây Uyển. Dù sao, bốn vị đám Như Ý đúng là từ trong cung ra, ngay cả lão phu nhân và tướng quân cũng đều kiêng dè vài phần, thân là hạ nhân như họ sao dám làm càn chứ? Nếu ầm ĩ lên, kinh động đến Hoàng thượng thì bọn họ làm sao còn đất sống…

Nhìn vẻ mặt của mấy người theo mình tới, Tô Đường khẽ lắc đầu — xem ra uy tín của mình đúng là thấp đến đáng thương.

Nha hoàn ma ma của Tây Uyển thấy các nàng yếu thế, không khỏi đứng thẳng người, ra vẻ ngăn cản, còn trên mặt Như Ý lại nở nụ cười đầy đắc ý.

Cát Tường và Như Thi nhìn thấy tình cảnh này cũng dần vững tâm hơn, xem ra bản lĩnh của vị tân phu nhân này cũng chỉ đến thế thôi.

Chỉ có Như Họa hơi nhíu mày, nàng ấy có cảm giác, Tô Đường này không đơn giản như vậy.

Đương nhiên là Tô Đường không đơn giản. Nàng chỉ cười híp mắt, bước vài bước tới trước mặt Như Ý, sau đó kéo vạt áo nàng ta, hung dữ nói: “Cô lặp lại lần nữa!”

Các ngươi không dám đắc tội với người, thì bà đây đành phải tự động thủ vậy! Trừng trị các nàng xong, sẽ chỉnh đốn các ngươi!!!

Dáng Tô Đường cao gầy, lại vô cùng có uy, Như Ý nhỏ bé, lại bị nàng kéo, vì thế, nhìn Tô Đường gần trong gang tấc, Như Ý cảm thấy cực kỳ áp lực, nhớ đến cái tát thẳng tay lúc sáng, mặt nàng ta lại bắt đầu tê tê đau đau, nàng ta cố nén cảm giác hoảng sợ, nói: “Cô định làm gì?! Ta là người của Hoàng thượng, cô không thể đối xử với ta như thế được!”

Ngay sau đó, một tiếng “bốp” chát chúa lại vang lên, một cái tát mạnh tay của Tô Đường lập tức hạ xuống khuôn mặt nõn nà xinh xắn của nàng ta.

“Cái tát này, đánh là vì cô không biết liêm sỉ!” Tô Đường quát: “Cô đã được Hoàng thượng ban xuống đây, là người của phủ tướng quân ta, tức là người của tướng quân, vậy mà cô còn có mặt mũi nói luôn mồm rằng mình là người của Hoàng thượng, cô làm như vậy, tướng quân sao có thể chịu nổi?! Cô vứt thể diện của tướng quân đi đâu?! Lẽ nào cô muốn hai người họ quân thần không hòa thuận, muốn nước Đại Tụng ta không yên bình sao?”

“Ta…” Bị chụp mũ như vậy, Như Ý á khẩu không thể đáp lại gì, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Một lúc lâu sau, nàng ta mới hồi phục tinh thần, phản bác lại: “Cô đã biết là ta được Hoàng thượng ban xuống, sao còn dám làm càn như thế?”

Tô Đường ghé sát mặt vào nàng ta, nheo mắt lại: “Ta làm càn à?”

Thấy nàng hơi giơ tay phải lên, Như Ý cuống quít lùi về phía sau.

Tô Đường cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Vậy thì phiền Như Ý cô nương nói cho ta biết, ta làm càn thế nào? Là trong mắt không hề có bề trên như cô sao? Hay là không biết trời cao đất dầy như cô? Hay là không tự biết mình là ai như cô?”

Thấy Như Ý tức đến nghiến răng nghiến lợi, Tô Đường nói tiếp: “Đúng, cô được Hoàng thượng ban xuống đây, nhưng thế thì đã sao? Chẳng lẽ cô cho rằng chỉ với điều đó là cô có thể làm xằng làm bậy trong phủ tướng quân? Cô nói xấu sau lưng chủ nhân, lại vừa bịa đặt lung tung gây chia rẽ, hiềm khích, khiến cả phủ không yên còn suýt mất mạng người, hừ, chỉ với những điều này thôi, bà đây cũng có thể trừng trị cô thật nặng tay rồi!”

“Hoàng thượng sẽ không cho phép cô đối xử với ta như vậy! Cô thế này là bất kính với Hoàng thượng!” Như Ý quát.

Tô Đường khẽ lắc đầu, thở dài: “Như Ý à Như Ý, cô đúng là tự nghĩ mình cao đến không thể với nổi rồi. Nếu Hoàng thượng thật sự coi trọng cô, vậy thì sao lại ban cô cho tướng quân?”

Nàng vừa nói ra câu này, mặt Như Ý liền tái nhợt đi.

Tô Đường tiếp tục nói: “Làm người, đừng quá tự cao tự đại! Cô kiêu ngạo, càn quấy như vậy chẳng qua là vì tự cho mình là đúng, cho rằng có Hoàng thượng làm chỗ dựa cho cô, người khác sẽ không dám làm gì cô! Nhưng cô có từng nghĩ tới không, dù Hoàng thượng có sủng ái cô thật, nhưng nếu ta trừng trị cô, chẳng lẽ ngài ấy là vì một người như cô mà làm gì đó với một người đường đường là phu nhân tướng quân như ta sao? Cô đừng quên rằng, hôn sự của ta là do chính Hoàng thượng ngài chỉ hôn!”

Như Ý đã sắp đứng không vững nữa rồi. Đúng thế, hôn sự này là do Hoàng thượng chỉ hôn, lúc trước nàng ta làm ầm lên, muốn Hoàng thượng hạ chỉ lệnh cho tướng quân cưới nàng ta, nhưng kết quả là Hoàng thượng không đồng ý, còn nói là bát tự không hợp, tướng quân không chịu, chỉ sau đó không bao lâu, Hoàng thượng lại chỉ hôn cho Tô Đường ở thành Bình! Nói như vậy, thì trọng lượng của nàng ta trong lòng Hoàng thượng cũng không bằng tướng quân, vậy thì Hoàng thượng sao có thể vì nàng ta mà gây phiền phức cho phu nhân tướng quân chứ?!

“Còn nữa, các cô được Hoàng thượng ban xuống đây, nhưng theo ta được biết, Hoàng thượng chỉ nói ‘ban thưởng bốn vị mỹ nhân’, cũng không nói rõ thân phận của các cô là gì! Như vậy, thì các cô được sắp xếp thế nào, toàn bộ phụ thuộc vào việc tướng quân cao hứng ra sao, mà hiện giờ, tướng quân để ta xử lý việc này, vậy cũng còn phải xem, ta có cao hứng hay không!” Ý của ‘muốn làm gì thì làm’ là thế này phải không?!

Tô Đường nhìn Như Ý, dịu dàng cười nói: “Nếu ta cao hứng, cũng có thể tùy tiện nạp các cô làm di nương, tiểu thiếp. Nếu ta mất hứng, thì dùng các cô như nha hoàn để sai khiến cũng được.”

Nghĩ đến chuyện phải làm nha hoàn thấp kém, Như Ý chỉ cảm thấy lòng càng lúc càng lạnh, môi run rẩy không nói được thành lời.

Tô Đường rất vừa lòng ngồi xuống, chậm rãi nói tiếp: “Lúc trước, lão thái thái và tướng quân vì nể mặt Hoàng thượng mà đối xử lễ độ với các cô. Nhưng ngược lại, các cô đúng là càng lúc càng coi mình là ghê gớm lắm! Ta gả vào phủ tướng quân, tuy đã biết cô liên tục gây phiền phức cho ta, nhưng chỉ luôn nghĩ dĩ hòa vi quý, nên không so đo với các cô! Vậy mà cô, rượu mời không muốn uống, việc tốt không biết làm! Không phải là muốn chết hay sao?!”

Như Ý nghe thấy vậy, ngẩng đầu hỏi: “Cô muốn thế nào?”

“Ta chẳng muốn thế nào cả, chỉ là vừa ý viện này, nên muốn cô chuyển đi chỗ khác thôi.” Đi một vòng, Tô Đường lại quay về lời nói lúc đầu.

Nhưng lúc này, Như Ý đã không còn kiêu ngạo được nữa, Tô Đường lại vẫn nhẹ nhàng, có điều, người phụ nữ này nói trở mặt là trở mặt, nói đánh là đánh!

Sau lưng Như Ý đã ướt đẫm, lòng hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng nàng ta không cam lòng: “Ta muốn đi gặp tướng quân! Ta muốn đi gặp lão phu nhân! Ta muốn đi gặp Hoàng thượng!”

Nhìn bộ dạng này của nàng ta, Tô Đường cảm thấy rất phiền phức: “Cô có thể gặp Hoàng thượng được hay không thì ta không biết, nhưng tướng quân và lão phu nhân, ta e rằng cô không gặp được. Tướng quân bận bịu nhiều việc, lão phu nhân không khỏe, đóng cửa không gặp người. Vì thế, có chuyện gì, thì cô cứ trực tiếp nói với ta đi!”

“Không cần!” Như Ý muốn sụp đổ, từng lời từng chữ của Tô Đường như biến thành những mũi dao đâm vào tim nàng ta, đập nát giấc mộng của nàng ta. Nàng ta biết, ưu thế đã mất, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, muốn giãy dụa lần cuối: “Ta không chuyển đến tĩnh thất, ta không đi! Cô đuổi ta về cung đi!”

Nói xong, nàng ta quỳ xuống trước mặt Tô Đường: “Phu nhân, xin cô đuổi ta về cung đi!”

Tĩnh thất chẳng khác gì lãnh cung trong hoàng cung, mà theo thái độ của tướng quân với nàng ta, nàng ta biết đời này không còn cơ hội được sủng hạnh nữa rồi, chi bằng quay về cung, quay lại bên Hoàng thượng! Hoàng thượng trẻ người non dạ, vẫn còn ham chơi, chỉ cần nàng ta khéo dỗ dành, nhất định nàng ta sẽ lại nở mày nở mặt!

Nhìn bộ dạng xin xỏ của nàng ta, Tô Đường thở dài một hơi: “Như Ý à Như Ý, ngu ngốc cũng không sao, nhưng ngu đến mức như cô, thì thật sự buồn cười!!! Hoàng thượng ban phi tử cho đại thần thì có, nhưng cô có từng thấy vị Hoàng thượng nào nhận lại thứ đã ban đi không? Hơn nữa, còn là một con người? Dù tướng quân chưa từng chạm vào cô, cô vẫn hoàn hảo quay về, nhưng ai biết được chứ? Chẳng lẽ cô muốn Hoàng thượng trở thành trò cười cho người trong thiên hạ? Theo ta được biết, tuy Hoàng thượng nhỏ tuổi, nhưng cũng không ngu ngốc đến mức đó! Đừng nói là ta không cho cô về, dù ta có đưa cô về đi chăng nữa thì trong cung cũng không tiếp nhận cô! Cô tỉnh lại đi!”

Như Ý ngã sõng xoài xuống đất, nước mắt chan chứa, thời khắc này, lòng nàng ta như tro tàn.

Đúng thế, nàng ta có muốn về cũng không về được, dù Hoàng thượng có đồng ý, thì Hoàng thái hậu cũng không đồng ý! Lúc trước, chính vì Hoàng thái hậu không thích mình, nên mới để Hoàng thượng ban mình cho tướng quân, nàng ta có khóc lóc cầu xin cũng chẳng có ích gì!

Nhìn dáng vẻ rơi lệ đầy mặt, vô cùng tuyệt vọng của nàng ta, Tô Đường thoáng mềm lòng, nhưng lại nhanh chóng lạnh đi — tự làm bậy, không thể sống!!!

Vốn cứ tưởng rằng nàng ta thông minh, ai ngờ lại ngu ngốc như vậy, đúng là khiến người ta thất vọng!

“Thu dọn đồ đạc chuyển đi đi!” Tô Đường dời mắt nói với đám nha hoàn ma ma đang sững sờ đứng đó.

Mấy người này vừa nghe Tô Đường quát nạt như vậy, đã sớm hiểu rõ nặng nhẹ, mấy người thông minh một chút đều biết vừa rồi mình chần chừ như vậy chắc chắn đã khiến thiếu phu nhân không vui, nên lần này không chờ nàng nói hai lời liền lập tức xông vào. Đám hạ nhân Tây Uyển cũng biết mình đã không còn uy thế gì cả, đành phải đứng yên đó.

Tô Đường lạnh lùng nhìn thấy tất cả, sau đó quay sang nói với Như Ý đang khóc không thành tiếng: “Đi tới tĩnh thất suy nghĩ cho kỹ đi, cô chỉ mới mười bảy tuổi, tương lai còn rất dài… Tự thu xếp cho ổn thỏa!”

Nhìn Như Ý bị hạ nhân kéo đi, Tô Đường ôm trán, hơi đau đầu. Đã giải quyết xong kẻ cầm đầu, còn hai người đồng lõa, thậm chí còn có cả kẻ mật báo, thấy gió đổi chiều nữa!

Lúc này, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, hơn mười người đều cúi đầu đứng đó, không dám phát ra chút tiếng động nào.

Tô Đường đảo qua một vòng, cuối cùng lại thầm mắng trong lòng — khỉ thật, nguyệt sự tháng nào cũng đau đến chết đi sống lại!