Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 89: Hạ sinh (1) +(2)



Chúng tôi nhìn Tiểu Thương Sí húp cháo, húp rất chậm. Tay trái thằng bé vừa động một cái là cái chuông đeo trên cổ tay kêu lên, mới đầu còn thấy ầm ỹ, nhưng bốn tháng trôi qua nghe nhiều rồi cũng thành quen.

Thằng bé thấy chúng tôi nhìn nó, ánh mắt lại dán vào cái chuông, khuôn mặt bình thường bỗng chốc trở nên u ám. Chúng tôi giật mình, nhanh chóng chuyển qua ngó tiền, ngó chỗ này chỗ kia, coi như thằng bé không ở đó.

Tiểu Thương Sí vỗ cái ‘bốp’ xuống bàn, làm bát đũa kêu ‘lạch cạch’, nước canh trong bát tôi cũng suýt bị sánh ra ngoài, tiếng chuông kêu thanh thúy vang dội khắp phòng ăn, như thể đang kháng nghị thay chủ nhân của mình.

Thằng bé húp sạch bát cháo, đặt mạnh đôi đũa lên bàn rồi đứng dậy bỏ đi. Chúng tôi ngoái đầu nhìn thằng bé thở phì phò lao ra khỏi phòng ăn, đợi thằng bé đi xa mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau cười.

Tiểu Thương Sí ấy mà, nhân lúc Phàn Tịnh Đồng không ở đây liền tháo cái chuông xuống, kết quả hôm sau Phàn Tịnh Đồng đến cửa hàng kiểm tra, thấy thằng bé không đeo, không nói hai lời liền quấy rối việc buôn bán, khiến Đồng Phúc tổn thất hơn trăm lượng bạc! Chỉ một lần ấy thôi đã khiến Tiểu Thương Sí rất sợ hãi, sẩm tối trở về phủ lập tức đeo cái chuông lên tay trái. Sau đó Phàn Tịnh Đồng thường xuyên ‘kiêm tra đột xuất’, thấy thằng bé không tháo ra nên không quấy rối nữa.

Còn về Phàn Tịnh Đồng, con bé quả thật có bản lĩnh, thoáng cái đã khống chế được Tiểu Thương Sí, đúng là bá đạo chẳng khác gì người cha mặt lạnh của mình!

Sau bữa tối, tôi lười biếng dựa vào đầu giường ăn dưa hấu được bổ thành miếng, đã bỏ hạt, miếng nào miếng nấy man mát lành lạnh hết sức ngon miệng.

Liệt Minh Dã nằm lỳ ở trên giường, áp nhẹ tai lên cái bụng đã nhô cao tròn xoe của tôi, cậu vừa đảo mắt vừa chăm chú nghe động tĩnh của bảo bảo. Con ngươi đang chuyển bỗng dừng lại, dỏng tai lắng nghe, sau khi nghe xong hưng phấn ngẩng đầu lên nói với tôi: "Diệp nhi, đứa nhỏ vừa cử động đó! Cử động rất mạnh, ta đã cảm nhận được rồi!"

Tôi mỉm cười gật đầu, dùng thìa múc nước dưa hấu trong bát. Cũng đâu phải mới cử động một hai lần đâu, nhìn cậu ấy xem, lần nào cũng vui mừng y hệt như lần đầu cảm nhận thấy.

"Thảo Hồ nói mấy ngày nữa là sinh rồi, ta nóng lòng không đợi được!" Nói xong, cậu lại dán lỗ tai lên bụng tôi nghe máy thai.

Tay phải tôi cầm bát, tay trái vuốt ve mái tóc xõa xuống của cậu hỏi, "Chàng đã nghĩ ra tên của con gái chưa??"

"Xong rồi!" Cậu ngồi dậy, nhận lấy cái bát trong tay tôi, xuống giường đặt lên bàn, sau đó quay lại dựa vào bên cạnh ôm vai tôi, nói một cách hưng phấn đầy rạo rực, "Con gái lớn tên là ‘Liệt Trường Ca ’, con gái nhỏ tên là ‘ Liệt Như Âm ’, nàng thấy sao?"

"Trường Ca. . . . . . Như Âm. . . . . ." Tôi rũ hai mắt xuống, lẩm nhẩm lại hai cái tên này, sau đó liền ngẩng đầu lên nhìn cậu, gật đầu tán thưởng, “Tên rất hay, mạnh mẽ mà dịu dàng!"

"Ha ha, Thương Sí, Trường Ca, Như Âm, một nam hai nữ, đây là hạnh phúc gia đình mà biết bao người mất cả một đời để theo đuổi, vậy mà chúng ta sắp có được hết thảy!"

Tôi vùi mặt trong ngực cậu đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên đó chỉ cười không nói gì. Đúng vậy, nam nữ đều có, ba đứa nhỏ không nhiều không ít, vừa đủ!



Một trận đau bụng như xé rách người khiến tôi đang ngủ say phải tỉnh lại. Hai tay tôi ôm lấy bụng nghẹn ngào gào lên, "A . . . .”. Cơn đau bất ngờ khiến tôi suýt chút nữa không thở được!

"Diệp nhi!" Việc đầu tiên mà Liệt Minh Dã làm sau khi tỉnh dậy đó là nôn nóng gọi tôi trong bóng tối.

"Tướng công, bụng em đau quá!" Tôi hít một hơi rồi nhanh chóng nói rõ từng chữ, sau đó lại kêu, "A ——"thần kinh toàn thân đều bởi vì bụng đau mà căng lên.

Nghe vậy, cậu nhanh chóng mò mẫm nhảy xuống giường thắp nến.

Tôi ôm bụng quằn quại trên giường kêu đau, trên trán đã lấm thấm đầy mồ hôi.

"Nàng chờ chút, ta đi gọi bà đỡ!" Đây là dấu hiệu rất rõ ràng tôi sắp sinh, cậu đã từng trải qua hai lần nên hiển nhiên rất hiểu. Cậu bỏ lại câu ấy xong không mặc quần áo mà lao ra khỏi phòng.

Ngay từ lúc một tháng bà đỡ đã được cậu mời vào phủ ở vì sợ rằng nhỡ đâu tôi đẻ sớm hơn dự định sẽ trở tay không kịp.

Sau khi cậu gọi một tiếng, bên ngoài đột nhiên sáng ngời, bà đỡ tóc tai bù xù cùng Liệt Minh Dã chạy vào phòng, mọi người trong phủ trở nên tất bật trong nháy mắt.

"A ——" Tôi đau quá nắm chặt đệm giường. Liệt Minh Dã vội vàng nắm chặt tay tôi, đang định nói gì đó nhưng bị bà đỡ túm áo đẩy ra ngoài, muốn cậu ấy và Tiểu Thương Sí chờ ở bên ngoài.

Lần trước sinh đã đau đớn là vậy, nhưng lần này có tới hai đứa bé chen chúc trong bụng nên càng đau đớn hơn! Tất cả đau đớn đều tập trung ở phần thân dưới: sưng tấy, chậm rãi tách ra, đau đến nỗi tôi liên tục thét chói tai thở không ra hơi, "A —— a —— á ——"

"Tam phu nhân dùng sức, nhìn thấy đầu rồi!" Bà đỡ tách hai chân tôi, lập tức báo cáo tình hình. Nghe vậy, tôi tập trung sức lực của toàn thân, vừa rặn vừa hét lên vì đau, cảm giác cái bụng căng cứng khó chịu khiến con người ta phát điên!

Liệt Minh Dã ở bên ngoài vẫn gọi tên tôi, tiếp thêm sức lực cho tôi, bóng hình in trên giấy cửa vô cùng gấp gáp. Tôi nhìn bóng hình của cậu không tiếng động gật đầu, phối hợp dùng sức cùng với tiếng hô của bà đỡ, dùng sức, tiếp tục dùng sức!

"A ——"tiếng thét chói tai vang lên, một trận đau đớn kịch liệt đánh úp tới, phần thân thể phía dưới bỗng nhẽ bẫng, nhẹ đến nỗi khiến người ta sinh ra ảo giác, như thể mình đang bồng bềnh trên mây vậy!

"Oa a —— oa a —— oa ——" hai tiếng khóc một trước một sau truyền vào ai tôi, làm cho tâm trạng vốn đang căng thẳng của tôi dần thả lỏng. Toàn thân tôi không còn chút sức lực nào, nước mắt rơi xuống, tôi ngước đôi mắt mơ hồ lên nhìn: Sinh rồi. . . . . . Sinh rồi. . . . . .

"Rầm" cửa phòng bị phá, tiếng bước chân dồn dập mà vui sướng đang hướng về phía giường

"Chúc mừng Tam gia, Tam phu nhân đã sinh hạ hai bé gái!" Giọng nói của bà đỡ như sấm vang. Tôi đảo mắt nhìn ra bên ngoài thì thấy bà và một nha hoàn mỗi người ôm một đứa bé cười đến nỗi không khép miệng được.

Liệt Minh Dã nhìn liếc qua con gái, sau đó liền đến ngồi xổm bên cạnh gường, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt tôi. Cậu nói với giọng đầy cảm kích và dịu dàng, "Diệp nhi, nàng phải vất vả rồi! Con gái chúng ta đã bình an đến thế gian này!"

Tôi nói không nên lời, chỉ nháy mắt một cách yếu ớt, tôi muốn cười với cậu, nhưng không còn hơi sức. Cậu thấy tinh thần tôi cực kỳ không tốt nên lập tức dừng hành động lau mồ hôi giúp tôi lại, vội quay đầu gọi Thảo Hồ.

Thảo Hồ lướt qua bà đỡ bắt mạch cho tôi, bắt xong thì yên tâm nói, "Đừng lo lắng, Diệp nhi bị tiêu hao quá nhiều sức lực mà thôi, ngủ một giấc sẽ tốt hơn."

Nghe vậy, sắc mặt sợ hãi của Liệt Minh Dã mới giảm dần. Cậu quay đầu lại đau lòng vuốt ve gương mặt tôi.

Tôi chuyển ánh mắt từ mặt cậu sang đám người Tiểu Thương Sí, bọn họ đều cười và gật đầu với tôi. Tôi cười không nổi, chỉ biết dùng ánh mắt để giao tiếp với họ. Sau đó lại dời mắt lại nhìn Liệt Minh Dã, dưới cái nhìn đầu yêu thương của cậu tôi đã nhắm mắt lại. Một lúc sinh liền hai đứa, quá mệt mỏi, buồn ngủ quá. . . . . .

Hôm sau, tôi mở to hai mắt nặng trĩu ra, dư quang khóe mắt liếc một cái liền thấy Liệt Minh Dã ngồi bên cạnh trên giường. Tôi xoay cổ sang nhìn cậu. Cậu ngồi xếp bằng, một tay chống cằm cười nhìn tôi. Cậu thấy tôi tỉnh lại, thả tay xuống, cúi người vuốt ve trán tôi, dịu dàng hỏi, "Cảm thấy thế nào rồi? Còn mệt không?"

Tôi nhấc tay lên rồi lại đặt xuống, thấy có sức rồi liền phủ tay lên gương mặt cậu. Cậu nắm lấy tay tôi, nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay.

"Con gái đâu rồi?" Tôi giọng khàn khàn mở miệng hỏi. Cậu đặt nhẹ tay tôi xuống rồi bước qua tôi nhảy xuống giường.

Tôi dõi mắt theo cậu. Cậu đẩy cái xe nôi cho trẻ nhỏ cách giường không xa tới, tiếng bánh xe lăn trên nền đất khiến tôi phải bật cười. Chiếc xe nôi này là do cậu tự tay cưa gỗ, tự tay bào gọt mà thành, bên dưới gắn bốn cái bánh xe, nhìn nó giống như một chiếc xe nhỏ.

Cậu dừng chiếc xe nôi ở đầu giường, đỡ tôi ngồi dậy. Tôi dựa vào người cậu, cúi xuống ngắm nhìn hai cô con gái khuôn mặt giống nhau như đúc - được quấn tã nằm trong nôi - mà cười đến không khép miệng được. Con của chúng tôi đó nha, cuối cùng cũng đến với chúng tôi! Tôi khẽ vuốt ve gương mặt non nớt của hai đứa, tò mò hỏi, "Ai là chị? Ai là em vậy?"

"Trường Ca, Như Âm." Liệt Minh Dã dùng đầu ngón chạm nhẹ lên đứa bên phải rồi đến đứa bên trái.

"Ha ha ~~~" tôi cong mắt cười, thấy trên cổ tay Trường Ca và Như Âm đều đeo ruy băng- Trường Ca màu hồng, Như Âm màu phấn trắng - để phân biệt." Da nhăn quá, nhìn không ra là giống ai."

"Ngốc ạ, lúc Thương Sí vừa chào đời cũng như vậy, qua vài ngày nữa da căng ra là có thể phân biệt được giống ai." Cậu ngồi ở đầu giường ôm eo tôi, để tôi tựa vào trước ngực mình. Tôi nhăn mũi, tức giận nói, "Tất nhiên là em biết bây giờ da vẫn chưa căng chứ, ghét!"

"Ha ha ~~~" Cậu cụng nhẹ trán mình lên trán tôi, tiếp đó là một nụ hôn, "Đói không? Có muốn ăn chút gì không?"

"Không đói bụng, em muốn ngắm con." Tôi lắc tay, không nỡ rời tay khỏi gương mặt nhỏ nhắn của hai đứa nhỏ.

Cậu phủ tay mình lên tay tôi. Tôi quay đầu lại nhìn cậu, hai người cùng nhìn nhau cười, đồng thời cùng nhau vuốt khẽ khuôn mặt nhỏ bé của hai đứa nhỏ. Trái tim thỏa mãn, đập vững vàng và tràn đầy sung sướng. . . . . .



Tôi tay trái bế Trường Ca, tay phải bế Như Âm, hai đứa đều đang giương đôi mắt tinh khiết nhìn tôi, cái miệng nhỏ chuyển động bú sữa, cả hai tay đều đặt lên chỗ mềm mại kia. Nửa tháng trôi qua, da mặt hai đứa đã không còn nhăn nữa, dược mặt dần hiện ra, giống tôi nhiều hơn một chút, nhưng xinh đẹp hơn tôi, bởi vì còn có thêm một nửa bộ gien ưu tú của Liệt Minh Dã nữa.

Tôi vừa cho hai đứa bú, vừa ngẩng mặt lên nhìn Liệt Minh Dã đang tựa vào cuối giường lười biếng nhìn ba mẹ con chúng tôi, ánh mắt chuyển động giữa tôi và hai đứa nhỏ.

"Ngày nào cũng nhìn mà chàng không chán sao?" Tôi bị cậu nhìn đến mặt nóng lên, tim đập thình thịch, đâm ra hơi bực mình.

"Cả đời nhìn cũng không chán, chỉ biết là càng lúc càng nghiện. . . . . ." Cậu co đùi phải lên, tay phải khoác lên đầu gối, để lộ ra nửa vòm ngực màu đồng tráng kiện.

Khóe mắt liếc thấy cảnh này, tôi không tự chủ được mà ngơ ngác nhìn cậu, trong miệng hơi khô nên đành nuốt nước miếng để giảm bớt.

Thấy tôi si mê nhìn mình, cậu liền có ý xấu, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt xương quai xanh của mình, lòng bàn tay trượt xuống hai hạt đỗ nhỏ bên dưới. Hai má tôi bất chợt đỏ bừng lên, mải móng cúi đầu không dám nhìn. Hành động trêu đùa của cậu ấy khiến thân thể có chút nóng lên.

"Ha ha ~~~" Cậu cười một cách vô lương, tiếng cười khàn khàn đầy mị hoặc, từng tiếng từng tiếng có tiết tấu kích thích mọi dây thần kinh và tế bào trong tôi.

"Trường Ca, Như Âm bú sữa của em vì sao chàng không giành?" Tôi đổi đề tài khác để hóa giải ‘miệng lưỡi khô khốc’.

"Con gái và nàng đều cùng một giới tính, có gì mà phải giành." Cậu lười biếng hừ một tiếng, tay trái chống lên giường, thân mình hơi nghiêng.

Nghe vậy, tôi ngẩn ra, ngay sau đó bật thốt lên: " Là vì lý do này à?!"

"Chứ không thì là gì?" Cậu vừa nói vừa buồn cười, hỏi ngược lại như thể câu hỏi của tôi là thừa vậy.

"Chàng……. chàng chỉ vì lý do hoang đường này mà tước bỏ quyền lợi bú sữa của Thương Sí ư?!" Giọng tôi lên cao quãng tám, Trường Ca và Như Âm bị giật mình nhất thời không bú sữa nữa. Thấy thế, tôi vội dịu sắc mặt nhẹ nhàng dỗ tụi nhỏ. Hai đứa thấy khuôn mặt hết sức hòa ái dễ gần của tôi mới tiếp tục bú sữa. Dỗ dành hai đứa nhỏ xong tôi giận đến nghiến răng nghiến lợi phóng ánh mắt lạnh như băng về phía Liệt Minh Dã.

Cậu nhún vai, bộ dạng vô lại đáng đánh đòn, "Nam nhân có thể chạm vào nàng chỉ có ta mà thôi, cho dù là con trai ta thì cũng đừng có mơ!"

Nghe vậy, suýt chút nữa tôi tắt thở! Rất muốn mắng cậu một trận nhưng lại sợ sẽ làm phiền Trường Ca và Như Âm sợ nên cố nhẫn nại, rũ mắt xuống không thèm nhìn cậu nữa. Tôi tức chết mất thôi, đúng là tên ‘bạo quân hoang đường, đáng ghét’!

Sau bữa tối, Liệt Minh Dã tự mình giết cá làm canh. Tiểu Thương Sí chạy vào trong phòng tôi, đóng cửa lại, dùng tốc độ chạy trăm mét nước rút mà nhào về phía tôi.

Thấy thế, tôi vội giang hai tay ra ôm lấy thân mình ngày càng chắc khỏe của thằng bé. Tôi chưa kịp mở miệng thằng bé đã vội vàng nói, "Mẹ, nhân lúc cha không có ở đây, con muốn bú sữa mẹ!"

Nghe vậy, tim tôi nhảy lên, đúng rồi, Liệt Minh Dã cần thời gian để giết cá làm canh, có cơ hội tốt như vậy sao không tận dụng? Nghĩ đến đây, tôi kéo áo để lộ phần mềm mại bên phải rồi nói với Tiểu Thương Sí: "Mau bú đi, bú xong trở về phòng con nhớ súc miệng kẻo cha con biết!"

Thằng bé không nói hai lời, cúi đầu bú liền một hơi. Bú xong bình phẩm, "Hơi tanh."

"Con còn có thời gian xem nó tanh hay không tay à, mau bú đi! Cha con mà phát hiện ra là cả mẹ và con đều không có kết cục tốt đâu!" Tôi chụp một bên vai thằng bé, thò cổ nhìn ra cửa.

Thằng bé không nói gì nữa mà liên tục bú sữa – dòng sữa mẹ tươi mát cách bảy năm không bú. Nếu không phải Liệt Minh Dã bá đạo không nói đạo lý, thằng bé cũng không phải lén lút như thể ăn trộm như bây giờ.

Tiểu Thương Sí bú no nê xong liếm môi thỏa mãn ợ lên, hiểu ra vấn đề nói, "Vẫn là sữa mẹ thơm nhất! Mới đầu có hơi tanh nhưng càng về sau càng ngo…o..nn!"

Tôi lấy tay lau khóe miệng của thằng bé, đẩy nhẹ bả vai nó thúc giục, "Nhanh đi súc miệng."

"Ha ha, phải đi ngay!" Thằng bé nhìn một bên mềm mại đã xẹp của tôi gian xảo cười một tiếng rồi rời đi với tốc độ nhanh nhất.

Sau khi Thương Sí đi, chỉ sau thời gian uống một ly trà Liệt Minh Dã đã bưng bát canh cá nóng hổi trở lại, cười híp mắt nói với tôi: " Diệp nhi, canh cá tươi sống đây, không chỉ bổ cho thân thể mà còn có thể thúc sữa nữa, nàng để nguội một chút hãy uống." Cậu vừa nói vừa đặt bát canh xuống bàn rồi bò lên giường, kéo tôi vào trong ngực.

"Vâng." Tôi khéo léo gật đầu một cái, mới vừa làm việc trái với lương tâm không nên nói nhiều thì tốt hơn.

Cậu vòng hai cánh tay ôm qua ngực tôi, mới vòng tay ôm được một lát liền dừng lại, ngay sau đó nhanh như chớp bỏ tay ra nhảy lên trước mặt, kéo áo tôi xuống một cách thô lỗ để bầu ngực của tôi lộ ra.

Thấy thế, tôi có tật giật mình lấy tay vòng trước ngực, biết rồi còn cố tình hỏi, "Chàng muốn làm gì?!"

Cậu không nói gì chỉ kéo tay tôi ra nhìn chằm vào hai bên ngực, một lớn một nhỏ. Cậu so sánh xong, mặt mũi đột nhiên tối sầm lại, hung tợn gầm nhẹ, "Nàng lại dám cho Thương Sí bú sữa!" Không phải câu nghi vấn mà là một câu khẳng định đầy chắc chắn.

Tim tôi giật thót, há miệng thở gấp không hề phát ra âm thanh. Sắc mặt cậu quá kinh khủng, hai chân tôi trực chuẩn bị chạy trốn, nhưng cậu không cho tôi cơ hội. Cậu không nói hai lời ấn tôi ngã xuống giường, há miệng ngậm một bên ngực vẫn căng đầy sữa của tôi như thể ‘sói ác bổ nhào vào dê non’ mà ra sức hút.

"Ưmh. . . . . ." Tôi kêu rên, đau đến nỗi phải nhăn mày, vỗ vào sống lưng cậu kháng nghị, "Đừng như vậy, Trường Ca và Như Âm tỉnh lại sẽ không có gì để ăn!"

"Còn có canh cá, hết sữa ăn vào lại có!"

"Sao chàng lại ‘cướp miếng ăn’ của con gái thế!!"

"Câm miệng!" Cậu chê tôi ồn ào, cắn một cái ở đầu ngực tôi để trừng phạt.

"Ưmh. . . . . ." Tôi ngậm miệng rên rỉ. Cậu phát tiết hút hết một bên, hút xong cậu mới ngẩng đầu lên hằm hằm nhìn tôi nói, "Nếu nàng còn dám cho Thương Sí bú sữa một lần nữa, ta bảo đảm sẽ để cho thằng bé bú vào bao nhiêu sẽ cho ra bấy nhiêu!"

Nghe vậy, toàn thân tôi phát run, hai mắt trợn to thở hổn hển.

Cậu nhảy xuống giường, mặt mày nghiêm nghị khuấy canh cá, thổi nguội một chút sau đó đưa tới trước mặt tôi, "Không lạnh cũng không nóng, uống đi!"

Tôi đang giận cậu nên không có tâm trạng uống canh, nhưng không còn sữa nữa, nếu như Trường Ca và Như Âm thức giấc sẽ không có sữa bú vì vậy tôi cố nén giận nhận canh uống từng ngụm cho đến hết. Uống xong tôi trả bát lại cho cậu, lau miệng rồi nằm soài trên giường bày lưng cho cậu xem. Cậu không nói gì, quăng bát đặt lên bàn sau đó hờn dỗi đặt mông ngồi xuống ghế. Cậu tức giận, tôi cũng tức giận, không thèm để ý đến người còn lại.

Tôi đang nằm trên giường thì hình ảnh tươi cười của Tiểu Thương Sí lúc gần đi bỗng hiện lên trong đầu tôi. Tôi mở to hai mắt, lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra rằng mình bị thằng bé chơi xỏ! Nó biết rõ Liệt Minh Dã thích ôm tôi còn cố tình đến đòi bú sữa, hành động này không phải là ngấm ngầm đâm tôi một nhát sao?! Tôi đấm bùm bụp xuống giường, khá lắm tiểu tử thối! Đồ tiểu tử đáng ghét!!



Từ sau lần đó Tiểu Thương Sí không trở lại nữa, tôi thì bó tay với Liệt Minh Dã hay ghen muốn độc chiếm toàn bộ nên đành mặc cậu.

Tôi hưởng thụ sự chăm sóc của Liệt Minh Dã, tháng ở cữ đầu tiên được hầu hạ rất cẩn thận: thức ăn bổ, đồ uống bổ, canh bổ đều đủ cả. Trong thời gian ở cữ tôi phát hiện ra mình mập lên, hiện tai mới sinh con được hai tháng thế mà tôi đã có thêm hai vòng thịt!

Tôi nhìn vào gương đồng, thấy trên người nhiều thịt béo mà khóc không ra nước mắt, tôi véo thật mạnh, chỗ ‘thịt thừa’ kia khiến tôi cảm thấy lỗ chân lồng toàn thân đều dựng ngược lên. Tôi càng soi gương càng kích động, liền để gương xuống xoay người lao lên giường đánh vào lồng ngực Liệt Minh Dã, vừa đánh vừa oán giận, "Đều tại tại chàng suốt ngày bồi bổ cho em, nhìn em bây giờ đã béo thành dạng gì rồi này!"

Cậu nắm quả đấm của tôi, nằm trên giường quan sát tôi từ đầu đến chân, quan sát xong lật người đè xuống dưới, bàn tay dò vào áo tôi vuốt ve cái bụng ‘phao cứu sinh’ của tôi, khàn khàn cười nhẹ, "Nhiều thịt không phải rất tốt à, trước kia nàng quá gày ấy."

"Tốt cái gì mà tốt, tất cả đều là mỡ béo!" Tôi trừng cậu, nếu không phải cậu cứ bồi bổ cho tôi chẳng kiêng thứ gì thì tôi đâu có mập thành ra như vậy!

Cậu không nghiêm túc, nhấc áo tôi hôn xuống phần bụng béo của tôi, môi mỏng mút mát, đầu lưỡi nhô ra liếm.

"Đừng, đừng như vậy. . . . . ." Cảm giác tê dại truyền từ ‘phao cứu sinh’ ra khắp toàn thân, khiến cả người tôi run lên, thịt nạc cùng mỡ béo đều không tự chủ được mà căng cứng.

"Đừng nói mình mập, ta cảm thấy rất cân đối mà. Nhìn này, nhiều thịt xờ mới có cảm giác, lúc đầu chỉ toàn thấy xương." Cậu vừa nói vừa dùng hai tay vuốt ve thân thể tôi, ngón tay dài đẩy chiếc áo bên ngoài ra để lộ cái yếm bên trong. Bắt đầu từ ‘phao cứu sinh’ rồi dần dần đi lên theo đường thẳng lên hôn môi tôi.

Miệng lưỡi giao nhau, tôi quên mất sự oán giận trước đó mà dịu dàng dựa vào cậu, tim đập theo tiết tấu, ngực phập phồng lên xuống, thân thể tự động giãy dụa dưới người cậu. Sự nhiệt tình của cậu lây truyền sang tôi khiến tôi có chút không thể kiểm soát được.

Cậu vẫn luôn nhẫn nại đợi tôi điều dưỡng tốt thân thể, đã nhiều tháng không làm chuyện phòng the, bây giờ tiếp xúc nhiệt tình đầy kích thích, tình dục nóng bỏng không cách nào ngưng lại.

Cậu đụng chạm đoạt lấy như thể kẻ điên, hơi thở nặng nề phả lên thân thể tôi từng đợt lửa nóng. Hai chúng tôi đòi hỏi lẫn nhau bao nhiêu cũng không đủ, dường như muốn lấp đầy quãng thời gian không hoan ái. Chúng tôi lăn lộn trên giường, ván giường kêu ‘kẽo kẹt’ như tiếng chuột con náo loạn. Đêm khuya yên tĩnh, Trường Ca và Như Âm đều đã ngủ rồi, tôi che miệng lại, đè nén tiếng rên rỉ đứt quãng truyền ra từ kẽ tay. Tôi và cậu cuồng loạn liều chết cùng nhau giao thoa!

Điên cuồng, rên rỉ, gầm thét, phát tiết. Hai người chúng tôi mệt nhoài ngã xuống giường thở hồng hộc, thân thể trần như nhộng đầy mồ hôi, trong không khí tràn ngập mỹ vị tình dục.

Trong mắt tôi tất cả đều là màu hồng, rất nhiều rất nhiều bong bóng bảy màu nhẹ nhàng tung bay, càng ngày càng nhiều, nhưng không vỡ một trái nào.

Xúc cảm thô ráp giúp tôi lấy lại tinh thần. Tôi ngoái đầu lại nhìn thì thấy Liệt Minh Dã dùng khăn vải lau mồ hôi trên người tôi, hơi thở vẫn bất ổn, trong mắt và trên mặt cậu còn lưu lại sắc dục chưa tan. Tôi cầm tay cậu kéo lại bên môi hôn, mùi vị ngọt ngào trong lòng sắp nhấn chìm tôi rồi!

Cậu véo nhẹ đầu mũi tôi, rút tay về tiếp tục lau người giúp tôi sau đó vệ sinh phía dưới. Tôi nhắm nghiền mắt, nhiệt độ trên mặt lại một lần nữa tăng cao.

Cậu lôi chăn mỏng qua đắp lên người tôi, tôi hí mắt nhìn lén cậu. Cậu đang thấm ướt khăn, vắt khô rồi lau thân mình. Thân hình tráng kiện cùng những đường cong mê người khiêu gợi kia không khỏi khiến tôi say mê. Tôi như thể sắc nữ tham lam quan sát thân thể cậu, cho đến lúc cậu quăng khăn đi mới vôi vàng nhắm mắt lại giả bộ như chưa từng mở mắt ra.

Cậu trèo lên giường, cắn vành tai tôi rồi nói những lời hết sức xấu hổ, "Vóc người vi phu thế nào, có phải hết sức hoàn mỹ không?"

Nghe vậy, mặt tôi đỏ như trứng tôm, kéo cao chăn mỏng che kín mặt mình. Tôi muốn độn thổ. Cậu đúng là đồ đáng ghét! Biết tôi nhìn trộm rồi còn cố tình châm chọc, đồ đáng ghét!

"Ha ha ha ha ~~~" Cậu hài lòng trêu chọc, cách chăn mỏng hôn lên mặt tôi, sau đó nằm xuống, chui vào trong chăn cùng tôi tiếp xúc da thịt.

Tôi sợ hãi hô khẽ. Tôi không dám cử động, thân nhiệt của cậu vẫn rất cao, vừa chạm vào người cậu một cái là nhiệt độ cơ thể tôi như thể đột nhiên tăng vọt.

"Đừng căng thẳng, nàng đã mệt rồi, ta sẽ không khiến nàng không chịu nổi, ngủ đi." Cậu cọ cọ trán tôi, đơn giản chỉ có ôm thôi!

Tôi đỏ mặt gật đầu, nhiệt độ tăng lên đã dần hạ xuống. Tôi nhắm mắt lại, vùi vào trong ngực cậu từ từ chìm vào giấc ngủ. . . . . .