Tuổi Thanh Xuân (Cảm Ơn Đã Luôn Ở Đây)

Chương 31



- Hôm nay cậu còn bận việc gì nữa không?

- Không có, bây giờ mình rất rảnh rỗi nên cậu muốn đi đâu mình sẽ đi cùng. – Tuấn chỉ về phía đám đông phía trước họ. – Phía trước sắp tổ chức trò chơi đấy, cậu có muốn xem không?

- Cũng được.

Vy gật đầu rồi bỗng nhiên không biết nói gì nữa. Bọn họ im lặng đi bên nhau, không gian xung quanh bị tiếng ồn ã bao bọc nhưng sự ngượng ngùng vẫn phảng phất giữa hai người. Tuấn nhìn cô mấy lần, thấy cô vẫn cầm điện thoại trên tay, vô thức vuốt ve cái móc cậu vừa tặng. Cậu mỉm cười, chợt muốn nói một cái gì đó.

- May quá, tìm được ông đây rồi. – Một cậu trai mặt áo đỏ hớt hải chạy đến trước mặt Tuấn. – Tổ trọng tài thi kéo co đang thiếu người, ông vào thế chỗ hộ tôi một lúc với.

- Ơ… nhưng mình còn đi với bạn mà.

- Chỉ đứng vào đó cho đủ quân số thôi, tôi tìm được người sẽ thả ông ngay. Ông dắt cả bạn gái đi theo cũng không vấn đề gì đâu!

- Ừ… ừ… được rồi. – Tuấn quay sang hỏi ý kiến Vy. – Cậu không vấn đề gì chứ?

- Không… không có gì.

Vy xua tay, cô bị đoạn đối thoại gấp gáp của hai người trước mặt cuốn theo, nhìn họ vội vã như vậy nên không muốn gây phiền toái, im lặng đi theo Tuấn. Cuộc thi kéo co được tổ chức ở sân lớn, những đội tham gia xếp thành mười hàng ở bên cánh gà. Xung quanh bọn họ vây kín những cổ động viên khí thế bừng bừng. Có lẽ sức lôi cuốn của trò chơi này không chỉ vì giải thưởng mà nó còn thể hiện tinh thần đoàn kết, niềm kiêu hãnh của mỗi lớp. Vy đứng ở hàng cuối cùng của tổ trọng tài, nghểnh cổ lên quan sát từng đội chơi. Tỉ lệ nam nữ ở trường này rất đồng đều, không giống như ở trường cô với đa số là nữ, bởi vậy phong trào thể dục thể thao phát triển hơn hẳn. Mấy tiếng đồng hồ cô ở đây cảm nhận được các câu lạc bộ hoạt động rất mạnh mẽ, với một người mù tịt về thể thao như cô tầm cỡ như thế này đã chẳng khác nào bước vào thế giới chuyên nghiệp rồi.

Tổ trọng tài đủ người, Tuấn dẫn Vy đứng dưới hàng khán giả để trò chơi được bắt đầu. Hai mươi người đến từ hai lớp khác nhau nắm giữ hai phần dây thừng được chia ra bằng tấm vải màu đỏ. Trọng tài vừa hô khẩu lệnh, hai lớp lập tức ra sức kéo đối phương về phần sân của mình. Bây giờ cô mới nhận ra, Dũng là một thành viên của đội kéo co ở phía bên tay phải. Tiếng hò hét cổ vũ càng đẩy khí thế của những người tham gia bừng bừng lên cao. Thành viên các lớp nhiệt tình đến nỗi không chú ý đến xung quanh, chỉ chăm chú kề sát lớp mình mà lớn tiếng cổ vũ. Vy bị tuột xuống phía sau, cô nhón chân lên nhìn diễn biến trận đấu, bỗng đầu bị ai đó vỗ nhẹ.

- Ui… Việt, cậu đến rồi à?

- Ừ. Mình gọi mãi cậu không nghe máy nên đi tìm, may mà tìm được ở đây rồi.

- Mình xin lỗi. – Vy lấy điện thoại ra, quả thật có mấy cuộc gọi nhỡ từ Việt. - Ồn ào quá nên mình không nghe chuông điện thoại.

- Mọi người đâu cả rồi? Có mình cậu đứng đây…

- Việt đến rồi à? – Tuấn không nhìn thấy Vy bèn chen xuống dưới tìm cô.

- Có hai người ở đây thôi hả? – Việt vô thức choàng tay qua vai cô giống như hành động để che chở cô khỏi sự chen lấn trong đám đông.

- Lúc nãy mình có đi với Hân nhưng cậu ấy có việc, giờ chẳng thấy đâu cả, chắc là tan hội rồi bọn mình tụ tập sau.

- Ừ đúng rồi, hôm nay đội mình giành chiến thắng nên sẽ mời mọi người, cậu cũng đi chứ Việt?

- Tất nhiên rồi.

Ngại ngùng vì hành động có phần “mờ ám” của Việt, Vy khẽ nhích lên phía trước, thoát khỏi cánh tay của cậu. Thấy cậu không nói gì, sợ cậu giận, cô nở nụ cười nịnh nọt, biết làm thế nào được, da mặt cô rất mỏng, chuyện bọn họ yêu nhau cả lớp cấp ba vẫn chưa ai biết đâu.

Hai đội chơi trên sân vẫn ra sức thi đấu, đội của lớp Dũng dường như đã nắm bắt được cơ hội đánh bại đối thủ, tấm vải đỏ chậm chạp di chuyển về phía bên phải. Khoảnh khắc trọng tài thổi còi quyết định chiến thắng, toàn bộ thành viên lớp nhảy cẫng lên ăn mừng. Có mấy người vô ý xô đẩy Vy, khiến cô lảo đảo sắp ngã. Cô cuống lên bắt lấy cánh tay người bên cạnh.

- Cậu có sao không? – Cô bám lấy Tuấn, ngã nhẹ lên người cậu.

- A… xin lỗi nhé… á…

- Cậu có ngã cũng phải ngã vào bên này… biết chưa?

Việt gần như thô lỗ kéo mạnh cô vào lòng mình. Cậu trừng mắt cảnh cáo, cô chỉ biết giả vờ kêu đau, đánh lạc hướng sự chú ý của cậu. Lúc đó không thể nào trách cô được, bị người ta đẩy ngã theo phản xạ sẽ bắt lấy thứ đứng gần mình trước, trùng hợp người đó là Tuấn, cô không hề cố ý mà. Tiếng ồn ào là Tuấn không nghe thấy lời Việt nói, biết Vy không có việc gì, cậu yên tâm vòng ra phía cánh gà, hỗ trợ ban tổ chức sắp xếp các đội thi tiếp theo. Việt lắc đầu ngán ngẩm, cô bám lấy tay cậu đầy nịnh nọt, cô biết cậu cũng chỉ vì lo lắng cho cô thôi, Việt của cô là chu đáo nhất mà! Tránh cho sự việc tương tự xảy ra, cậu để cô đứng phía trước mình cho đến khi kết thúc trò chơi kéo co.

Trong đại hội thể thao hôm nay, chiến thắng dường như đều mỉm cười với những người bạn cấp ba của Vy, mọi người kéo nhau đi ăn mừng. Chủ xị của buổi liên hoan đã thống nhất là Tuấn và Dũng. Lớp Dũng giành chiến thắng cuộc thi kéo co, thân là cán bộ lớp cậu ấy vui mừng ra mặt, cầm cốc bia đi mời từng người trong bàn.

- Ơ kìa Vy, ai cho cậu uống nước ngọt. Đã bảo hôm nay là không say không về mà!

- Nhưng… mình có biết uống đâu, thôi tha cho mình đi mà. – Cô chắp tay.

- Không được, cậu không được ngoại lệ. Nhìn Mai mà học hỏi kia kìa, cậu ấy đã uống cạn một cốc bia đấy nhé!

- Mình không uống được thật mà…

- Để mình…

- Để mình uống thay cho. – Tuấn cướp lời Việt. – Hôm nay mình cũng là chủ xị mà, cứ để mình uống thay cậu ấy cho.

Tuấn tự rót đầy cốc của mình, uống cạn rồi giơ lên trước mặt mọi người. Dũng tặc lưỡi, mở giọng trêu chọc:

- Hai người này… có mùi gian tình nhé. Khai mau, Tuấn là gì của Vy mà thay mặt cậu ấy uống?

- Làm gì có gì…

- Không có gì thì không tính, phải uống nghe chưa? – Dũng không chịu bỏ cuộc, vẫn tiếp tục ồn ào.

- Cái cậu này, dù sao mình cũng đã uống rồi, tha cho cậu ấy đi.

- Thôi được rồi, mình sẽ uống.

Vy dứt khoát cầm cốc bia, nhắm mắt tu một hơi. Mùi bia xộc vào mũi kèm theo vị đắng nghét của nó khiến cô ho sặc sụa. Chi nhanh tay róc nước đưa cho Vy. Hơi men bắt đầu lan ra khắp cả người Vy, hai má cô nóng bừng, thần trí có dấu hiệu sắp sửa rời khỏi mặt đất. Cô quay sang cười một cách ngu ngốc với Việt, tầm mắt cô chìm vào mông lung, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cậu, cả người lâng lâng rốt cuộc cả cơ thể dựa vào hẳn người cậu.

- Ha ha… tửu lượng Vy kém thật đấy. Mới uống mà đã đổ luôn rồi à?

- Thấy chưa, cậu ấy đã bảo là không uống được rồi mà.

Việt im lặng, nhâm nhi hết phần của mình. Một cảm giác phiền muộn không tên đang dần nhấn chìm trái tim cậu. Đột nhiên cảm thấy chướng mắt, đột nhiên cảm thấy tức giận. Cậu bực chính bản thân mình lúc nào cũng chậm chạp… Dường như cảm nhận được sự khó chịu của cậu, người nào đó đang tựa vào cậu khẽ dụi đầu vào lòng cậu. Việt thở dài, dịu dàng chỉnh lại tư thế để cô dễ chịu hơn.

- Ợ… - Không chỉ có Vy, Mai ở bên kia sau một hồi cũng bị ma men chiêu hổi, cô bạn ôm chầm lấy Hân bắt đầu lảm nhảm những thứ không rõ.

- Đấy, tại ông đấy Dũng, thấy hậu quả chưa?

- …

Buổi liên hoan cũng vì thế mà đi vào vãn hồi. Mọi người lục đục kéo nhau ra về. Việt để Vy tựa vào bàn, cầm túi xách để đưa cô về. Một con vịt màu vàng lăn xuống chân, cậu cúi xuống cầm nó lên. Đây là chiếc móc điện thoại của cô mà, bị rơi ra rồi sao? Cậu mở túi tìm điện thoại của cô, phát hiện chiếc móc đã được thay thế bằng một cái mới…

- Để mình đưa Vy về cho? – Tuấn tốt bụng đề nghị.

- Không cần. – Giọng Việt trở nên lạnh lùng. – Cậu uống nhiều rồi nên tự lo cho mình thì hơn.

- Mình không sao…

- Nhà bọn mình gần nhau, tiện đưa về.

Không đợi Tuấn nói thêm gì, Việt cõng Vy lên lưng, đi thẳng ra ngoài. Từ sáng đến giờ, hết lần này đến lượt khác Tuấn đã vô tình chọc vào điểm giới hạn của Việt. Sự quan tâm của cậu ta, sự chu đáo của cậu ta dường như đã vượt quá giới hạn của một người bạn. Nếu không phải là bạn, Tuấn không là cái gì của Vy cả, cậu mới chính là người có tư cách để bảo vệ cô. Cậu không nói thì không có nghĩa là không có chuyện gì, một lần, hai lần chạm vào giới hạn còn có thể tha thứ, đến lần thứ ba… cậu không chắc sẽ như thế nào đâu.

Cõng cô trên lưng, bước chân cậu nặng trĩu như chính nỗi lòng của cậu. Không biết vì sao, cậu cảm thấy thật hoang mang. Bọn họ mới chỉ bắt đầu thôi mà, tình cảm cần thời gian để vun đắp. Liệu có khi nào… bây giờ cô đã cảm thấy lung lay rồi không? Cũng như con vịt đã bị sứt ra… một con vịt cũng chẳng nói lên được điều gì cả, có lẽ vậy.

- Ợ…

- Cậu tỉnh rồi hả?

- Việt…

- Ơi?

- Sao mặt cậu giống quả mướp đắng vậy? – Cô cọ cọ vào vai cậu. – Mướp đắng… mướp đắng.

Việt lắc đầu, chỉnh lại tư thế ngay ngắn cho cô, lái xe về nhà. Đến đầu ngõ, cậu dừng xe tại vườn hoa, chờ cô tỉnh táo lại gặp bố mẹ cũng dễ bề ăn nói. Buổi chiều, mọi người bắt đầu tản bộ đến công viên trong tâm thế thật thanh thản. Cách chỗ bọn họ ngồi không xa, người ta đang mở nhạc nhẹ nhàng để khiêu vũ. Một bài hát thật quen thuộc.

- Bài hát này, tớ biết đấy. – Vy lại bắt đầu lảm nhảm.

- Cậu còn nhớ à?

- Mình còn biết… ợ… từng nốt nhạc của bài này cơ. Đồ mi la đố…

Thì ra cậu ấy còn nhớ. Một góc tâm hồn của Việt bắt đầu lắng lại, trái tim trở nên mềm nhũn. Trong giai điệu của bài hát, cậu như nhìn thấy hình bóng của một người đàn đang ngồi trên xe lăn, ông chậm chạp xoa đầu cậu cho đến khi rối tung rồi lại dịu dàng sửa sang lại mái tóc cậu. Quãng hồi ức đẹp đẽ đó luôn là nguồn suối mát xoa dịu tâm hồn rối như tơ vò của cậu.

- Cậu làm gì vậy? – Việt đứng dậy đỡ cơ thể đang lảo đảo của cô.

- Chúng ta… khiêu vũ đi. – Vy cười hì hì, quàng hai tay lên cổ Việt.

- Ừ… ừ… đừng có phá nữa.

Chiều theo ý Vy, cậu để cô bám chặt, cả hai cùng đong đưa theo điệu nhạc. Mặc dù nói là khiêu vũ nhưng cả hai người chỉ đứng yên tại chỗ, có lẽ đến cả âm nhạc cũng chỉ có mình cậu lắng nghe. Cứ tưởng cô đã an phận làm một con ma men, không quậy phá nữa, không ngờ cô ngẩng đầu, chỉ vào cậu:

- Cậu… không được giở trò lưu manh với tớ.

- Ừ, ừ… mình biết rồi.

- Thế thì tốt. – Con ma men yên tâm gục đầu trên vai cậu. Năm phút sau, chẳng biết tại sao, ma men ngồi dậy nói tiếp. – Nhưng mà… chết rồi… tớ muốn lưu manh với cậu.

- Ừ… - Việt nén cười.

- Tớ-muốn-lưu-manh-với-cậu. – Như sợ Việt không nghe rõ, cô tiếp tục nhấn mạnh.

- Được rồi, cậu muốn làm gì thì làm đi.

- Vậy… cúi xuống đây.

Việt nghe lời cúi đầu xuống gần Vy, chờ đợi xem cô sẽ làm gì tiếp theo. Ngoài sức tưởng tượng của cậu, cô choàng hai tay lên cổ cậu, chủ động gắn môi mình vào đôi môi cậu. Không hề có một chút kinh nghiệm nào, cô chỉ biết chà sát hai đôi môi với nhau, khiến chúng đỏ ửng cả lên. Cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, cô càu nhàu:

- Ngoan nào, để tớ giờ trò lưu manh với cậu.

Ở giữa vườn hoa, có một chàng trai ngốc nghếch bị cô nàng bạn gái cưỡng hôn đến sững sờ, đứng hình tại chỗ mặc cho người ta làm loạn. Mặc dù chỗ này vắng vẻ nhưng không phải là không có ai qua lại, mấy người trẻ tuổi ý tứ quay mặt đi xem như không thấy, có người lớn tuổi lại cảm thấy nó khiếm nhã tặc lưỡi cảm thán. Bố Vy đi ngang qua vườn hoa, lắc đầu đầy ngán ngẩm, tuổi trẻ bây giờ chẳng coi ai ra gì cả, ở chốn công cộng mà hôn hít chẳng ra thể thống gì. Hình ảnh này làm ông chợt nhớ đến lần đầu tiên hẹn hò cùng mẹ Vy, thời kì đó chẳng có ti vi hay internet, đầu óc cứ như tờ giấy trắng chưa được viết qua. Lần ấy vừa chở mẹ cô đến công viên, ngồi chưa được bao lâu thì nhìn thấy một đôi trai gái nấp sau gốc cây lén lút hôn nhau, ông xấu hổ quá liền tức tốc đưa mẹ cô ra chỗ khác ngay. Nghĩ lại thấy thật buồn cười, cũng lâu lắm rồi chưa đi chơi với bà ấy, có lẽ phải giành cơ hội mới được! Ông liếc nhìn hai người ở vườn hoa, chợt nhìn thấy bóng lưng của người con gái trông rất quen mắt. Trong đầu ông dấu chấm than to đùng bật ánh sáng màu đỏ báo động, đôi chân nhẹ nhàng tiến đến sát đôi tình nhân.

- Nguyễn Tường Vy!