Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 36: Lửa giận Thiên Thanh Hoàng



Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc nháy mắt đã cảm giác được cảm xúc của Thiên Thanh Hoàng, ánh mắt cũng quay đầu nhìn lại, khuôn mặt vốn mang theo ý cười cũng lập tức lạnh đi.

Cách đó không xa trong đội nhân mã, một quản sự đang cầm roi quất vào người lão nhân đang quỳ trên đất, khắp người đều là máu nhưng lão vẫn quỳ, bởi vì, trong lòng còn đang gắt gao che chở một tiểu cô nương. Cô nương kia vẻ mặt hoảng sợ, tuyệt vọng cùng hận thù, nước mắt liên tục chảy xuống, không ngừng la lên.

“Gia gia! Gia gia, các ngươi không được đánh ông nội của ta, các ngươi không được đánh ông nội của ta…”

“Hoan Hỷ!” Chỉ với hai chữ, Hoan Hỷ đã biết ý tứ của tiểu thư, thân mình như tên bắn nhảy khỏi ngựa, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt đội nhân, hai ngón tay mũm mĩm nhẹ nhàng giữ lấy roi của tên quản sự.

“Oa! Hoan Hỷ thật lợi hại!” Hiên Viên Địch vẻ mặt ngạc nhiên.

Không để ý đến Hiên Viên Địch hưng phấn, Thiên Thanh Hoàng cùng Hoan Lạc giục ngựa đi đến, rất nhanh đã đến gần chỗ nhóm người, thanh âm Hoan Hỷ cùng người nọ tranh chấp cũng rõ ràng rơi vào trong tai.

“Tiểu nha đầu kia cút ra cho ta, bằng không ngay cả ngươi ta cũng sẽ đánh!” Quản sự hé ra khuôn mặt gầy gò, một đôi đồng tử làm cho người ta nhìn đã thấy không thoải mái.

Hoan Hỷ hừ lạnh: “Đánh ta? Còn phải xem ngươi có bản lĩnh hay không!”

Người nọ đột nhiên cười khinh miệt: “Ngươi có biết bổn đại gia là ai không? Bổn đại gia chính là tam đẳng quản sự của Thanh Hoàng sơn trang! Ngươi còn dám quấy nhiễu, cẩn thận bổn đại gia không khách khí!”

“Ta thực muốn biết nha, ngươi làm thế nào qua được khảo hạch quản sự sơn trang?” Hoan Hỷ vẻ mặt khó chịu.

Thanh Hoàng sơn trang quản sự phân tứ đẳng, hắn xem như là quản sự tối hạ đẳng, bất quá Thanh Hoàng sơn trang chế độ nghiêm khắc, muốn bay lên cấp nhanh nhất phải nhận sự khảo hạch nghiêm khắc! Mà nhìn hắn như vậy làm sao qua được khảo hạch? Thật không biết tên quản sự này làm thế nào leo lên được?

“Ngươi…” Bị nói trúng chỗ đau, quản sự kia có chút chột dạ, chức quản sự này là hắn nhờ phụ thân đi cầu Đường chủ, chứ không phải thông qua khảo hạch bình thường. Thanh Hoàng sơn trang chế độ nghiêm minh, nếu như những người đứng đầu biết hắn đi cửa sau, vậy thì xong rồi. Nhưng chột dạ cũng chỉ trong nháy mắt, nghĩ đến ngoại nhân không thể biết chuyện bên trong Thanh Hoàng sơn trang, lập tức lại trở nên đúng lý hợp tình: “Ta đương nhiên phải trải qua khảo hạch qua mới được lên làm quản sự, chẳng lẽ ngươi dám nghi ngờ năng lực của ta?”

Hoan Hỷ vẻ mặt khinh thường: “Sai! Ta nghi ngờ không phải năng lực của ngươi, mà là nhân phẩm của ngươi! Đánh lão nhân, khi dễ tiểu hài tử, còn dám mượn danh Thanh Hoàng sơn trang, đúng là cặn bã biến chất!”

“Cái nha đầu chết tiệt kia, xem ta đánh gãy chân ngươi đây!” Người nọ tức giận ngút trời, muốn vung roi lên, nhưng lại bị Hoan Hỷ xảo diệu đoạt được, ném ra xa.

Vỗ vỗ tay phủi tro bụi, Hoan Hỷ vẻ mặt khinh thường: “Công phu ba con mèo này cũng dám khoe khoang?”

“Ngươi… Ngươi…” Người nọ chỉ vào Hoan Hỷ nói không ra lời, đột nhiên vung tay với những người phía sau: “Người tới! Bắt xú nha đầu này về cho ta, bộ dạng cũng không tệ, ai bắt được thì đêm nay cho nếm thử đầu tiên!”

Tiếng nói vừa dứt, những người phía sau liền cười dâm đãng, nhất thời tất cả đều xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử. Tuy rằng khuôn mặt Hoan Hỷ trông giống oa nhi, nhưng tuyệt đối đủ khuynh thành, mười bốn tuổi ngây thơ vô cùng kích thích nam nhân.

“Hoan Hỷ có nguy hiểm!” Hiên Viên Địch hoảng sợ kêu một tiếng, muốn tiến lên lại bị Hoan Lạc kéo cương ngựa.

“Hoan Hỷ nguy hiểm, sao ngươi không đi cứu nàng?” Hiên Viên Địch vẻ mặt sốt ruột.

Hoan Lạc liếc mắt: “Không phải ta khinh thường ngươi, nhưng ngươi đi chỉ làm Hoan Hỷ thêm phiền toái mà thôi. Vì an nguy của Hoan Hỷ, ngươi ngoan ngoãn đợi đi!”

“Thật sự? Thối bánh bao kia lợi hại như vậy?” Nghe được Hoan Hỷ không có nguy hiểm, khuôn mặt Hiên Viên Địch lập tức thay đổi.

Hoan Hỷ nhìn ra xa, bỏ lại một câu “Chính mình xem” rồi không thèm nhắc lại.

“A… A… A…” Nghe một tiếng thất thanh kêu rên, khuôn mặt Thiên Thanh Hoàng cùng Hoan Lạc không chút thay đổi, nhưng Hiên Viên Địch đầu tiên là ánh mắt co rúm, cuối cùng là toàn bộ khuôn mặt đều co rúm. Hắn đột nhiên phát hiện, thì ra ngày đó bị Hoan Hỷ túm như vậy, xem ra cũng tính là tương đối ôn nhu!

Chỉ nhìn kẻ bị đánh vô số quyền cước rồi đá vào vũng nước thối kia cũng đủ thấy nàng quá dữ dội thô bạo, quá cường mạnh bưu hãn! Hiên Viên Địch đột nhiên dâng lên một loại ý thức có nguy hiểm, nếu như sau này hắn chọc Hoan Hỷ trở nên nóng nảy, nàng có phải cũng… cũng như vậy?

“A…” Tiếng kêu rên lại vang vọng toàn bộ rừng cây, người cuối cùng cũng đã bay ra ngoài, Hoan Hỷ vẻ mặt thỏa mãn vỗ vỗ tay, cảm thán: “Đã lâu không được đánh người như vậy, quá thích!”

Hiên Viên Địch thật cẩn thận tiêu sái đến trước mặt Thiên Thanh Hoàng, hỏi: “Hoàng tẩu, đánh người như vậy sẽ không có việc gì chứ?”

Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Ta chỉ là đánh người của Thanh Hoàng sơn trang!”

Hiên Viên Địch: “…” Hoàng tẩu cũng thật bưu hãn, ngay cả câu ta chỉ là đánh người của Thanh Hoàng sơn trang cũng dám nói…! Nghe nói Thanh Hoàng sơn trang chẳng những có được Thiên hạ đệ nhất tài lực, hơn nữa còn toàn chọn người võ công cao cường trong võ lâm, hơn nữa quan trọng là người trong Thanh Hoàng sơn trang cực kỳ bao che khuyết điểm cho nhau, bọn họ không tùy tiện trêu chọc người khác, nhưng nếu người khác khi dễ bọn họ, thì chẳng màng kẻ bị khi dễ chỉ là một tiểu nhị, Thanh Hoàng sơn trang cũng sẽ truy cứu đến cùng.

Vậy mà hiện tại người bọn họ khi dễ không chỉ là một tiểu nhị, mà là một quản sự cùng đại đội nhân mã! Tuy rằng đối phương không đúng, nhưng thảm trạng như vậy…

Ngay tại thời điểm Hiên Viên Địch nội tâm rối rắm, thanh âm Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng lại truyền đến: “Hiên Viên Địch! Ngươi có nhớ rõ ngươi là hoàng tộc? Hoàng tộc nên có kiêu ngạo cùng đại khí của hoàng tộc, không phải như ngươi sợ đầu sợ đuôi, giống hệt một đứa nhỏ không thể lớn! Hôm nay là do bọn họ không đúng trước, chúng ta ra tay chính là bênh vực kẻ yếu, cần gì phải để ý nhiều chuyện. Đối phương cường đại thì sao, chúng ta cũng phải có chính kiến của mình.”

“Nếu ngươi muốn làm một hoàng tộc tốt, hoặc không muốn trở thành gánh nặng của hoàng huynh ngươi, thì nên học tập dần đi! Hiên Viên Tuyệt sủng ngươi, nhưng ta thì không! Ta không hi vọng ngươi biến thành kẻ ngu muội không biết gì, người như vậy ta khinh thường!”

“Hoàng tẩu…” Hiên Viên Địch chăm chú nhìn Thiên Thanh Hoàng, rõ ràng là ngữ khí khinh thường, nếu đổi lại là các đại thần trong triều nói, hắn khẳng định sẽ phát giận, nhưng là nghe hoàng tẩu nói, hắn lại cảm thấy mỗi câu đều rung động tâm tư!

“Đi thôi!” Thiên Thanh Hoàng giục ngựa xoay người, trên mặt hàn sương như trước, nhìn ra được tâm tình phi thường không tốt!

“Tiểu thư xin dừng bước…” Đột nhiên lão già vẫn quỳ trên mặt đất không để ý chính mình toàn thân bị thương, lập tức lao đến trước ngựa của Thiên Thanh Hoàng Mã, gian nan quỳ xuống.

“Có việc?” Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng quay đầu.

“Tiểu thư…” Lão già nghẹn ngào nói: “Lão Hán ta tạ ơn tiểu thư cứu mạng, đại ân đại đức này lão Hán kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng nhất định báo đáp cho người!”

“Không cần!” Nàng không tin có kiếp sau.

“Tiểu thư! Lão Hán biết tiểu thư đã cứu tổ tôn hai chúng ta, lão Hán không nên đưa ra yêu cầu vô lễ như vậy… Nhưng mà… cháu gái ta còn nhỏ, lão Hán lại không còn nhiều thời gian, để nó một mình cô linh lão thật sự không đành lòng, vậy nên cầu tiểu thư thương xót thu nó làm nha hoàn!”

“Nha đầu kia tay chân lanh lợi, làm được việc khó, chịu được mệt nhọc, chỉ cần tiểu thư có thể cho cơm ăn là tốt rồi!” Lão già nói xong nước mắt không ngừng rơi xuống, thân mình liên tục run rẩy.

“Tiểu thư…” Hoan Hỷ nhìn có chút không đành lòng, ánh mắt dừng trên người tiểu cô nương vẫn im lặng, muốn nói lại thôi!

“Hoàng tẩu…” Hiên Viên Địch cũng không đành lòng, trong trường hợp như vậy, chỉ cần không phải người có ý chí sắt đá, thì không ai lại đành lòng.

Ba ánh mắt nhất thời nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng, mà tiểu cô nương bên kia cũng nhịn không được nhìn qua. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người cùng sự chờ đợi của lão già, Thiên Thanh Hoàng rốt cục cũng mở miệng: “Hoan Lạc, lưu lại chút bạc, chúng ta đi thôi!”

“Tiểu thư!” Lão già cả kinh ngẩng đầu, ánh mắt bi thiết khi chạm vào con ngươi Thiên Thanh Hoàng lạnh như băng bỗng run lên, một chữ cũng nói không ra lời!

“Tiểu thư… Bọn họ…” Hoan Hỷ còn muốn nói nữa, nhưng lại bị Hoan Lạc giữ chặt, thả xuống bạc vụn trước mặt lão già rồi xoay người thúc ngựa rời đi.

“Tiểu thư! Vì sao không thu nhận nha đầu kia? Nàng thật đáng thương.” Nghẹn ngào hồi lâu, Hoan Hỷ nhịn không được hỏi.

“Đáng thương?” Thiên Thanh Hoàng cười lạnh, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, thanh âm lạnh lùng hỏi lại: “Nhìn một gia gia yêu cháu gái như vậy vì mình quỳ xuống cầu xin lại thờ ơ, đây là phản ứng của một cháu gái nên có?”

Ba người: “…”