Túng Sủng – Ngạo Thế Cuồng Phi

Chương 30: Tương kế tựu kế, đấu võ bắt đầu



Ngón tay Hiên Viên Uyên xoa xoa cằm, nhướng mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Ngồi xuống nói.” Tri Nhã biết ngày hôm qua Hiên Viên Uyên phái Phù Trần đi Cẩm Thành tìm hiểu tin tức trước, chắc là đi suốt đêm mới tới được, nghiêng đầu, nhường một vị trí cho Phù Trần.

Ở ngoài cung không cần thiết quy củ nhiều như vậy.

Phù Trần lúc này mới thở từ từ, che mặt báo cáo: “ Mật thám được phái đến Cẩm thành tri phủ đã bị người ám sát, tri phủ bây giờ là giả mạo.”

“Cái gì?” Trong mắt Hiên Viên Uyên khó có thể che giấu phẫn nộ, cổ tay hơi dùng sức: “Bọn họ thực sự là quá lớn mật, lại còn ám sát mệnh quan triều đình.” Hậu Thiệu Thiên đột nhiên làm ra sự tình này, quả thật làm cho hắn hiếu kỳ! Lại không nghĩ rằng là nguyên nhân này, sợ rằng có liên quan tới Hiên Viên Hạo Minh.

“Vương gia, vậy phải làm sao bây giờ?” Phù Trần cũng lo lắng vạn phần, cho nên mới chạy về trước tiên. “Cứ như vậy, chúng ta muốn biết hộ quốc thần kiếm hạ lạc cũng khó.”

“Gấp cái gì?” Tri Nhã miễn cưỡng cầm lấy trà uống một ngụm, Hiên Viên Uyên là Vương gia tất nhiên sẽ lo lắng giang sơn xã tắc, mà nàng lo lắng chỉ là người bên cạnh mà thôi.

Hiên Viên Uyên nghe Tri Nhã vừa nói như vậy, âm thầm cụp mi mắt, quả thực, đều đã thành sự thực, hắn sốt ruột cũng vô ích.

Phù Trần hỏi dò: “Ý của ngươi là?”

“Nếu chúng ta muốn bắt được hộ quốc thần kiếm Cẩm thành, nhất định phải đi qua quan phủ, mà Hậu Thiệu Thiên là người của quan phủ, lại là cừu nhân của Minh Tuyên, chúng ta phải lấy thân phận mới tiếp xúc được người trong phủ.” Tri Nhã xoắn xoắn tóc, lười biếng nói. “Nếu bọn họ thích tiền, chúng ta sẽ đưa tiền cho bọn hắn.”

“Ý của nàng là...” Mắt Hiên Viên Uyên sáng ngời, tựa hồ thấy được kế hoạch tuyệt hảo.

“Vì vậy, chúng ta phải làm...” Hiên Viên Uyên quay đầu đối mặt hai tròng mắt sáng sủa của Tri Nhã.

Ngón tay mảnh khảnh nhẹ gõ bàn, Tri Nhã biết Hiên Viên Uyên cùng ý với mình, trong mắt lóe lên tinh nghịch. “Tương kế tựu kế!”

Bất quá, đầu ngón tay chuyển động nhẫn trên tay, nhân tố tà ác lần thứ hai bắt đầu.

Lần này, nàng sẽ để cho bọn họ chung thân khó quên. Cẩm thành, bốn phía bị nước bao quanh, mỗi khi xuân thu tới, sắc màu rực rỡ, cố vi Cẩm thành.

Lúc này Cẩm thành một tháng một lần đấu võ. Đấu võ, tên cổ tư nghị, dĩ vũ xưng vương. Người thắng trận được hoàng kim vạn lượng, và hứa hẹn của Cẩm thành tri phủ. Bởi vậy mọi người lục tục chạy tới Cẩm thành đấu võ, cố hựu danh vũ thành.

Mấy chiếc thuyền lớn hoa lệ chạy trên sông, lụa đỏ treo khắp thuyền, có vẻ phá lệ huyền mỹ. Lúc này bên bờ đã tụ tập đoàn người chằng chịt, thét to, ồn ào, vô cùng náo nhiệt.

Bất quá lần này để cho người kinh ngạc chính là, lại có người đứng nửa mặt hồ. Xa nhìn sang, chỉ thấy một vị nam tử mặt thẹo, cả người nằm ghế trên. Ánh mặt trời chiếu xuống phía dưới, tản mát ra ánh sáng lóng lánh ánh kim, có thể thấy được một thân đẹp đẽ quý giá cỡ nào. Mười mấy tên thị vệ đứng thẳng phía sau, khí phách mười phần.

Sắm vai phú thương chính là Hiên Viên Uyên, khóe miệng của hắn hơi nâng, không nghĩ tới Tri Nhã cư nhiên dịch dung thành kiểu này. Bất quá đây là biện pháp dễ tiếp xúc được Hậu Thiệu Thiên nhất.

“Có ý kiến?” Đột nhiên bên người truyền đến một thanh âm miễn cưỡng, Tri Nhã liếc mắt nhìn nam tử mặt xấu xí, tùy ý ngồi vào bên người Hiên Viên Uyên.

“Sự tình thế nào?” Hiên Viên Uyên cúi người sờ sờ tóc của nàng, nhìn vẻ mặt nàng buồn bực, tâm tình không khỏi cũng trầm thấp không ít, tất cả nói hắn giúp nàng, nào biết nha đầu kia lại còn nói đại tài tiểu dùng, hắc hắc, đây coi như là biến tướng khoa pháp sao?

“Bất quá có chút phiền phức.” Không nghĩ tới Hậu Thiệu Thiên còn có chút bản lĩnh, nàng phái người lại tìm không được tội chứng của hắn, và Hậu Thiệu Thiên chân chính, có thể nói là cẩn thận.

Tri Nhã vuốt tóc, bất quá, không có nàng sẽ không xong. Nếu đáp ứng người khác, nàng cũng sẽ không cho phép bất kỳ sai lầm.

“Đấu võ tiến hành thế nào?” Tri Nhã nhướng mi hỏi.

“Cũng không tệ lắm.” Hiên Viên Uyên chỉ vào trên thuyền chính đang biểu diễn ca vũ rồi giải thích cho Tri Nhã, nào biết nàng nhíu mày lại, hiển nhiên bất mãn cực độ.

“Làm sao vậy, không hài lòng, không muốn ta đội mặt lổ.” Nhìn mặt khả ái biến thành nhiều nếp nhăn, Hiên Viên Uyên nhịn không được nhéo nhéo mặt nàng.

“Đừng nhéo!” Tri Nhã liếc mắt nhìn hắn, thật táy máy tay chân. “Cũng không biết nhiều người như vậy chạy đến nơi đây làm chi, nhàm chán vậy mà cũng có người xem.” Nhảy bất quá đều là vũ điệu cổ điển, ngay cả lần trước nhìn Hồ Nhã Mộng vũ đẹp hơn những người này nhiều.

Hiên Viên Uyên không khỏi cúi đầu cười ra tiếng, phải biết rằng vũ Cẩm thành tuyệt nhất thiên hạ, nếu như biết bị nàng ghét bỏ như thế, người khác sẽ có biểu tình gì?

“Tri Nhã, chừng nào nàng múa cho ta xem?” Hiên Viên Uyên tràn đầy chờ mong, chỉ cần nàng múa cái gì, hắn đều thích xem.

Tri Nhã híp mắt lại, lười nói chuyện. Lần trước vũ kiếm, cũng không gặp hắn có biểu tình gì, miễn cưỡng ở trong lòng Hiên Viên Uyên tìm một chổ, cũng không trả lời hắn.

Hiên Viên Uyên thường thấy nàng tùy ý, cũng không nói chuyện, chỉ đưa tay ôm chặc tiểu nha đầu này.

Nhu Mễ bên cạnh nhét bánh bao vào trong miệng, liếc mắt nhìn tiểu thư ngủ say, không khỏi có chút buồn bực, có đồ ăn mà phải nhìn, tiểu thư tại sao cứ ngủ mãi vậy? Chẳng lẽ Vương gia ôm ấp rất có lực hấp dẫn?

Đôi mắt nhỏ mắt liếc Minh Tuyên, tuy rằng dịch dung, nhưng trên mặt vẫn buồn bã, nói vậy lại nghĩ tới chuyện cửa nát nhà tan. Nàng không khỏi tiến tới, vỗ hắn một chút. “Hắc, cho ta mượn một cánh tay để ngủ đi.”

“A -” Minh Tuyên giật mình nhìn Nhu Mễ cười hì hì, một đầu lớn đập vào trên người của hắn.

Theo một tiếng trống gõ dồn dập vang lên, đấu vũ chính thức bắt đầu. Trên thuyền, các nhà thiên kim lên đài đăng nghệ, các màu vũ đạo nhìn hoa cả mắt.

Bỗng nhiên mành phía sau thuyền bị vén lên, một thân ảnh lửa hồng đập vào mắt, nữ tử che nửa mặt, kỹ thuật nhảy hào phóng, toàn thân chỉ dùng một lụa màu đỏ bao lấy, mơ hồ lộ ra da thịt trắng noãn, theo kỹ thuật nàng nhảy càng thêm hào phóng, chung quanh âm thanh ủng hộ càng thêm cuồng mãnh.

Nữ tử thân ảnh giương lên, đầu ngón chân chỉa xuống đất xoay tròn, trên mặt cái khăn che mặt rơi xuống đất.

Mặt thanh tú bại lộ ra ngoài, con ngươi Hiên Viên Uyên đen nhánh sáng ngời.

Tại sao là nàng?