Túng Sủng – Ngạo Thế Cuồng Phi

Chương 15: “Quả phụ nan giá”*



Edit: Ngân Đường

Beta: Sally

*Quả phụ nan giá: Phụ nữ đã quá chồng, muốn xuất giá lần nữa là một chuyện khó khăn, nhất là trong thời đại này

Mỗi năm hoàng cung thịnh yến một lần, trong cung giăng đèn kết hoa, các quan viên mang theo gia quyến, quần áo ngăn nắp, vẻ mặt tươi cười mà đến. Tất cả cổ xe đều nhanh chóng tiến vào hoàng cung, chợt một cỗ kiệu tinh xảo dừng trước cửa nam.

“Phượng tiểu thư, đến rồi.” Bùi công công vung phất trần trên tay, xoay người hướng Tri Nhã nói.

Hai gã nha hoàn tiến lên xốc màn kiệu lên, một đạo thân ảnh liền lộ ra, Tri Nhã đi ra cỗ kiệu, chỉ thấy, nàng kẹp tóc đơn giản, mặc váy sam màu vàng nhạt, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, trên mặt không có thần tình. Váy sam dài rơi trên mặt đất, lại cùng người khác bất đồng phiêu dật.

Bên ngoài cửa cung thị vệ vừa thấy là Bùi công công, nghĩ người nhất định là có lai lịch, vội vàng cung kính.

Tri Nhã chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: “Cha ta đâu?”

“Thừa tướng đại nhân và hoàng thượng ở ngự hoa viên uống trà, nô tài dẫn người qua.”

Tri Nhã gật đầu, nói vậy ở trong hoàng cung hoàng thượng cũng không dám quang minh chính đại làm gì với cha, hơi yên tâm. “Vậy thì mời công công dẫn đường.”

Lúc này trong ngự hoa viên một mảnh náo nhiệt, ở giữa, Hiên Viên đế – Hiên Viên Hạo Minh ngồi nghiêm chỉnh, cẩm bào phi long có vẻ khí vũ hiên ngang. Ngồi ở đối diện chính là thừa tướng Phượng Hạo, mi tự lợi kiếm, thần sắc lại thoáng cứng ngắc.

Các quan viên quần áo ngăn nắp ngồi vào hai bên trái phải, bởi vì là yến hội không cần giữ lễ tiết. Phẩm rượu ngắm trăng, hỗ kết giao tình, tràng diện vô cùng náo nhiệt.

Nhãn thần Tri Nhã từ trên người Phượng Hạo đảo qua, môi nhất câu. Quả nhiên, không có gì bất ngờ xảy ra phụ thân quả thật bị khống chế. Lập tức không nói chuyện, an tĩnh ngồi xuống, hiện tại biện pháp tốt nhất chính là lấy tịnh chế động.

“Thái hậu đến, Ly Vương đến!”

Thanh âm bén nhọn từ phía xa truyền đến, tràng diện vốn náo nhiệt trong nháy mắt an tĩnh.

Tri Nhã nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một nữ tử quý giá đoan trang đẹp đẽ đi tới. Sắc mặt hòa ái, cẩm bào tơ trắng, quá mức là cao quý, chắc là thái hậu.

Tri Nhã thu hồi ánh mắt, vậy có phải như kịch truyền hình hay không, nhìn qua người càng hòa ái lại càng thâm hiểm.

Đột nhiên chu vi vang lên một ít kinh ngạc từ phía đám nữ tử của quan viên. Phía sau, một thân ảnh màu lam xuất hiện dưới đáy mắt mọi người, Hiên Viên Uyên mãng bào màu lam đậm, khuôn mặt đẹp đẻ phá lệ loá mắt, nhấc tay giậm chân đều câu phách nhân tâm.

Tri Nhã âm thầm buồn cười, người nam nhân này tới chỗ nào đều là yêu nghiệt.

Yến hội chính thức bắt đầu.

Hiên Viên Hạo Minh mỉm cười xoay người hỏi thăm thái hậu: “Mẫu hậu đối với yến hội hôm nay có ý kiến gì không?”

Hoàng thái hậu tươi cười khả ái hướng phía Hiên Viên Hạo nói rõ, ánh mắt lại hiện lên tinh quang.

“Hoàng thượng, bên ngoài đồn đãi chi nữ Phượng thừa tướng lấy kiếm vũ vang danh, thi từ cũng phá lệ xuất sắc, ai gia ngày hôm nay muốn thử kiến thức một phen.”

“Có chuyện thế sao?” Hiên Viên Hạo Minh biểu tình nhu hòa đáp lại. “Nhã công chúa tài nghệ cũng xuất chúng, không bằng để hai người tỷ thí một phen, trợ hứng thế nào?”

“Thần nghĩ cái chủ ý này rất tốt.” Hiên Viên Uyên yêu nghiệt cười, ly rượu trên tay giương lên, uống một hơi cạn sạch.

Tri Nhã mím môi uống trà, khóe môi lãnh ý càng đậm, rõ ràng là muốn tìm phiền toái cho mình. Nhưng con hồ ly này lại còn theo xem cuộc vui, thật đúng là buồn chán.

Tri Nhã xoay người đứng dậy, chào một cái: “Dân nữ là Phượng phủ – Phượng Tri Nhã, chúc thái hậu hoàng thượng thân thể khỏe mạnh.”

“Nhã Nhã chúc phụ hoàng thái hậu thân thể an khang.” Một nữ tử chậm rãi đứng dậy, thân chanh hồng quần lụa mỏng rơi xuống đất, trên ngọc nhan lịch sự tao nhã vẽ nhẹ hoa mai trang, đó là Hiên Viên Nhã.

Hiên Viên Nhã cười nhẹ với Tri Nhã, liền khom người một cái, nụ cười ưu nhã lại giấu diếm lạnh lùng.

Tri Nhã âm thầm nghiêng mi mắt, nàng từ lúc nào lại đắc tội vị công chúa này.

“Nhã Nhã đặc biệt chuẩn bị một bài thơ, muốn thử trợ hứng.” Hiên Viên Nhã triêu thái hậu nâng chén đón chào, ánh mắt mập mờ đảo qua mặt Hiên Viên Uyên.

Nhưng không nghĩ Hiên Viên Uyên căn bản không để ý, trái lại hướng về Tri Nhã lộ ra một dáng tươi cười đẹp đẻ. Trong im lặng phun ra một câu nói, ta chờ mong biểu hiện của ngươi.

Chờ mong cái rắm!

Tri Nhã âm thầm hiện lên tia sáng, lại cảm giác được ánh mắt ác độc của Hiên Viên Nhã. Nguyên lai có liên quan đến con hồ ly này.

“Hảo, hảo.” Hoàng thái hậu nâng chén cùng uống, mắt toát ra tia mẫu thân từ ái.

“Nữ nhi đây tự bêu xấu.” Hiên Viên Nhã đạm cười khanh khách nói.

***

“Sỏa sái lạc lạc chân thi hào

Nữ kỷ sơn đầu xuân tuyết tiêu

Tiến đăng ngọc bệ điều đỉnh điến

Cung khuyết vạn niên tinh đấu cao.”

Ngôn ngữ vừa ra, dưới đài liền truyền đến tiếng cười, Phượng Hạo sắc mặt cũng trầm xuống.

Người nào không biết trước kia đích nữ Phượng gia là người ngu, không nghĩ tới Nhã công chúa cư nhiên trước mặt mọi người dùng thơ ứng đối. Ám chỉ ngốc nữ tiến cung.

“Hảo, thực sự là hảo!” Thái hậu thoả mãn gật đầu, Phượng Hạo không chịu được, Hiên Viên Nhã tự xả giận, nàng tất nhiên vui vẻ.

“Rất hay!” Ngón tay mảnh khảnh phất qua chén rượu. Nữ nhân này lại muốn chiêm tiện nghi nàng, kia nàng ta nên chuẩn bị tâm lý là vừa.

Bột phấn vô hình chảy vào chén, Tri Nhã lạnh nhạt nâng tay lên. “Nhã công chúa, ta mời người một chén.”

Hiên Viên Uyên cúi đầu nhấp một miếng rượu, tiếu ý làm nhạt ở trong rượu. Nha đầu này quả thực không chịu chút thua thiệt.

Hiên Viên Nhã hiển nhiên ngẩn ra, nhận lấy chén rượu từ Tri Nhã. “Cảm tạ.” Liền uống một hơi cạn sạch. Trong lòng cười thầm, Phượng tiểu thư này thật đúng là kẻ ngu si.

Nhưng không nghĩ vừa uống rượu xong, cổ họng vô cùng đau, không phát ra được thanh âm nào. Nàng nhất thời trợn to mắt nhìn Tri Nhã, nàng hạ cái gì bên trong rượu?

Ánh mắt bình tĩnh của Tri Nhã nhàn nhạt đảo qua mặt nàng. Phượng Tri Nhã nàng mặc dù không tính người tốt lành gì nhưng cũng sẽ không hại người, thuốc kia bất quá để cho nàng ta không thể nói chuyện vài ngày mà thôi, cũng coi như giáo huấn.

“Dân nữ cũng muốn tặng Nhã công chúa một bài thơ.” Thanh âm Trong trẻo nhưng lạnh lùng phiêu đãng trong hoa viên.

“Thư phượng cô phi nữ long quả

Ân cần vi báo lương gia phụ

Chích tại nhân tâm bất thị nan

Đãi ngã hưu quan tái hôn giá.”

Ngôn ngữ vừa ra, nhất thời toàn trường sợ hãi than!

Ai điều biết Hiên Viên Nhã đã từng có phu quân chết bệnh, hơn nữa trước đó không lâu Ly vương cự hôn, Tri Nhã nàng lại còn dám dùng đuôi thơ ám chỉ “Quả phụ nan giá!”

Tri Nhã đón nhận ánh mắt của nàng ta, ánh mắt dường như kiếm bắn thẳng đến Hiên Viên Nhã. Người đắc tội nàng, nàng tuyệt sẽ không bỏ qua, huống chi, ở thịnh yến, cũng không có ai dám giở mặt.

Hiên Viên Nhã sắc mặt xấu xí, nhưng bởi vì không phát ra được thanh âm nào, mặt tức giận đỏ bừng. Đánh một quyền vào trên bàn, hoàn toàn không có tác phong công chúa.

“Phanh ——”

“Phốc ——” Hai đạo thanh âm đồng thời phát sinh, một ngụm nước từ trong miệng Hiên Viên Uyên phun ra. Che lại thanh âm của Hiên Viên Nhã.

Hiên Viên Uyên quả đấm che khuất khuôn mặt tươi cười, nha đầu kia thật là trực tiếp. Hắn lập tức phất tay một cái: “Bản vương thất thố, công chúa và Phượng tiểu thư thật là thích nói đùa! Hoàng thượng, ngươi nói phải không?”

Hiên Viên Uyên giả vờ nghiêm chỉnh nói, đôi mắt còn hướng Tri Nhã chớp chớp mắt. Tri Nhã lại lười nhát ngẩng đầu lên một chút, nếu không phải bởi vì hắn châm ngòi thổi gió, làm sao có nhiều chuyện như vậy.

Nhàm chán ——

“Quả thực rất có ý tứ, ban thưởng!” Hiên Viên Hạo Minh phất phất tay với Bùi công công. Thái hậu cũng quá sốt ruột, cư nhiên dùng loại biện pháp ấu trĩ này, lập tức sắc mặt trầm xuống.

“Quả thực, tạm được.” Thái hậu cảm giác được Hiên Viên Hạo Minh mất hứng, lập tức cũng không phản bác, trên mặt khôi phục hiền lành.

“Tạ ơn hoàng thượng.” Tri Nhã ưu nhã nâng người, vứt cho Phượng Hạo một ánh mắt trấn an, rồi ngồi xuống. Phượng Hạo lúc này mới an tâm, Tri Nhã cái gì cũng không biết, lại lâm vào thử cục, nếu như có người muốn thương tổn nàng, ông sẽ không tiếc bất cứ giá nào bảo hộ nàng.

“Nếu thời gian cũng không còn nhiều, không bằng giải tán thôi.” Hiên Viên Hạo Minh giơ tay lên, đôi mắt âm lãnh phức tạp đảo qua Tri Nhã, sắc mặt khôi phục ôn hòa.

Ly rượu trên tay vừa chuyển, khóe miệng câu ra lãnh ý, xem ra sát khí chân chính hiện tại mới bắt đầu. Bất quá, nếu tới, nàng sẽ để cho bọn họ cả đời hối hận!