Túng Sủng Kim Bài Yêu Hậu

Chương 11: Những gì đã qua đều không thể lấy lại



Nhưng mà đợi hồi lâu cũng chẳng thấy Hoàng Phủ Vũ Trạch có động tác tiếp theo, Uất Trì Nghiên San chậm rãi mở mắt ra.

Vẻ mặt hắn thống khổ mê mang, tay ôm ngực, dục vọng mê ly trong mắt đã rút đi từ lâu, thay vào đó, chỉ còn lại phức tạp khó hiểu cùng sắc bén, thậm chí con ngươi đen thẳm cũng dần trở nên đỏ quạch!

Vì sao? Vì sao mỗi lần tới gần nàng, tâm lại đau như vậy?

Thân thể hắn rõ ràng khát vọng nàng, con tim rõ ràng cũng muốn tới gần của nàng, nhưng vì sao vừa đến thời khắc mấu chốt, tâm lại đau đớn cứ như bị trùy băng hung hăng nện vào, đau đến hít thở không thông!

Đừng tới gần nàng, nàng là kẻ không có tâm, nếu yêu nàng ngươi nhất định sẽ chết không có chỗ chôn!

Nếu yêu nàng ngươi nhất định sẽ chết không có chỗ chôn!

Nếu yêu nàng ngươi nhất định sẽ chết không có chỗ chôn!

Những lời này tựa chú ngữ lặp đi lặp lại mãi không thôi, đầu hắn như muốn bạo liệt nổ tung cả ra, lộ ra đầy con ngươi là sắc thái thống khổ giãy dụa!

Chợt!

Hoàng Phủ Vũ Trạch hung hăng đẩy thiên hạ trong lòng ra, thả người nhảy vào bên trong màn đêm, biến mất không thấy.

Ngã ngồi xuống đất, Uất Trì Nghiên San cứ ngơ ngác nhìn hướng hắn rời đi, bỗng nhiên, nước mắt tuôn rơi.

Đến tột cùng nàng phải làm như thế nào đây, phải làm thế nào mới có thể chiếm được tâm hắn một lần nữa?

Vũ Trạch, chàng trở về được không? Ta sai rồi mà······ Ta thật sự biết sai rồi, van chàng đấy, trở về được không? Nếu ngay cả chàng cũng vứt bỏ ta, ta phải làm cái gì bây giờ? Ta nên làm cái gì nữa đây ······

Nàng vô lực nằm trên mặt đất, hai tròng mắt vô thần nhìn lên trần nhà, con ngươi không có tiêu cự, giống như một đứa trẻ đã bị câu mất hồn phách, không còn sinh khí, chỉ duy nước mắt không ngừng chảy xuống là đang chứng minh nàng vẫn sống.

Cho dù đang tháng bảy nóng bức, nàng lại cảm thấy âm hàn đến tận xương, giống như khắp thiên địa chỉ còn một mình nàng, cô tịch đến khôn cùng quay chung quanh bóng dáng đơn bạc gầy yếu ấy, trở nên tang thương bi thống không chịu nổi.

“Tiểu thư! Tiểu thư người sao vậy? Sao lại ngủ trên sàn nhà vậy?”

Vừa cầm quần áo sạch sẽ tiến vào liền thấy một màn làm người ta lo lắng như vậy, Uyển Quân lập tức buông đồ trong tay, chạy lên nâng nàng dậy. Nhìn tiểu thư thất hồn lạc phách rơi lệ đầy mặt, Uyển Quân chỉ thấy cái mũi chua xót, suýt nữa cũng rơi lệ theo.

“Tiểu thư người sao thế? Tự dưng lại khóc như vậy? Người có chuyện gì thì nói với Uyển Quân đi, người đừng như vậy mà, Uyển Quân đau lòng lắm!”

“Uyển Quân!” Uất Trì Nghiên San ôm cổ Uyển Quân, rốt cuộc nhịn không được gào khóc: “Ta đã biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi mà, vì sao hắn vẫn không chịu tha thứ cho ta? Hắn đi rồi, hắn không cần ta nữa, không bao giờ trở lại nữa! Ta phải làm cái gì bây giờ? Ta rốt cuộc nên làm cái gì đây?!”

“Rốt cuộc phải làm thế nào hắn mới bằng lòng tha thứ ta, mới bằng lòng trở lại bên người ta? Uyển Quân, ta thật sự rất nhớ hắn ······ Rất nhớ rất nhớ······ Lúc hắn yêu, ta khinh thường. Đến lúc ta biết trân trọng, hắn đã mất rồi······ Vì sao ông trời phải tàn nhẫn như vậy? Vì sao? Vì sao chứ?!”

“Nếu hắn cho ta một cơ hội nữa, ta nhất định sẽ nói cho hắn ······ Ta thương hắn. Nhưng ta thật sự không biết những lời này ta có còn cơ hội nói ra hay không, thật sự không biết phần tình yêu này có thể nhắc đến hay không đây ······”

Nước mắt ấm áp làm ướt vạt áo hai người, gió nhẹ thổi qua cũng khiến tâm lạnh đến băng hàn, chính là tâm của Uất Trì Nghiên San giờ phút này.

Nhìn tiểu thư ngã vào lòng mình mà khóc nức nở như một đứa nhỏ bất lực, Uyển Quân cũng chua xót rơi lệ, ôn nhu vỗ về nàng, ôn nhu an ủi nói:

“Tiểu thư, đừng khóc nữa, tất cả vẫn còn kịp mà, chỉ cần người không buông tay. Uyển Quân tin tưởng, hắn nhất định sẽ trở về. Hắn yêu người nhất a, làm sao hắn có thể bỏ người một mình thương tâm khổ sở như thế chứ?”

Tuy nàng không biết “Hắn” trong miệng tiểu thư là ai, cũng không hiểu tiểu thư có một đoạn khúc mắc như vậy với nam tử từ khi nào, nhưng nàng lại biết, “Hắn” kia đối với tiểu thư mà nói nhất định là phi thường trọng yếu.

“Thật sao? Thật sự còn kịp sao? Hắn sẽ trở lại bên ta sao ······” Hốc mắt đỏ ửng, khuôn mặt tái nhợt, nàng mê man bất lực khẽ lẩm bẩm, từng chữ đều kể rõ hối hận cùng bi thương trong lòng.

Con người, cứ phải đau mới hiểu được, luôn phải mất đi rồi mới biết nên quý trọng.

Bất tri bất giác, nhân sinh cho dù có thể ngẫm lại, nhưng không thể vãn hồi những thứ đã qua.