Từng Niên Thiếu

Quyển 1 - Chương 2-5: Chồi non (5)



Trước lúc tan học, đúng là tôi đã nghĩ thế thật.

Hôm đó ở ngay trước cổng trường, Lưu Văn Văn bị lão đại tiền nhiệm Lý Cường của trường 421 chặn đường.

Lúc tôi đi ra, thấy Tần Xuyên và bọn Đại Long vẫn đứng ở vị trí bắt mắt nhất như thường lệ, đây có lẽ là đặc quyền của người được gọi là lão đại, nơi mà họ đã đứng những học sinh khác của trường 421 chắc chắn luôn tránh xa. Điểm khác biệt duy nhất là họ không ngóng vào trường đợi tôi như mọi khi, mà nhất loạt nhìn về phía một quầy hàng nhỏ bên tay phải, lúc quay đầu tôi mới biết, thì ra Lưu Văn Văn đang bị quây ở giữa.

Lý Cường rất gần Lưu Văn Văn, hai tay đút túi quần, nhăn nhăn nhở nhở bắt chuyện với cô ta, đại khái là muốn làm bạn gì đó. Lưu Văn Văn vẫn đứng thẳng người, nhưng có thể nhận ra, cô ta đang vô cùng sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nhợt, hai tay nắm chặt quai cặp tới nỗi nổi cả gân xanh. Mấy cái đuôi trong lớp vẫn thường bám riết cô ta không biết đã chạy biến đi đâu từ bao giờ, một vài bạn đi ngang qua vừa liếc mắt nhìn đã bị đám đàn em của Lý Cường quát đuổi, chẳng ai dám “ôm rơm nặng bụng”.

Tôi đi đến bên Tần Xuyên và Đại Long, rất tự nhiên ném cặp sách cho Đại Long, trên người cậu ta đã treo tất cả ba cái cặp, cặp sách của chúng tôi đều do Đại Long “phụ trách”, cậu ta cũng chẳng oán thán bao giờ. Đại Long vội vàng sán lại, “Con bé bị Lý Cường chặn lại kia là bạn cùng lớp với cậu à? Tên là gì mà Văn Văn phải không?”

“Lưu Văn Văn.” Tôi ủ rũ.

“Xinh nhỉ!” Đại Long khen.

“Vậy cậu đi làm anh hùng cứu mỹ nhân đi!” Tôi lườm cậu ta.

“Không không không, không thể manh động, phải nghe theo sự sắp đặt của lão đại.” Đại Long giật lùi về phía sau một bước, nhìn Tần Xuyên.

Tần Xuyên cũng chẳng thèm trả lời cậu ta, chỉ có điều ánh mắt chăm chăm nhìn về phía đó. Tôi nhìn theo ánh mắt của cậu ta, lập tức chạm phải ánh mắt của Lưu Văn Văn. Chưa bao giờ cô ta lại nhìn tôi cầu khẩn như thế, trong mắt long lanh nước, vô cùng đáng thương, rõ ràng là đang muốn cầu cứu tôi.

Có lẽ vì người đẹp nên đến ánh mắt cũng có ma lực, tôi đột nhiên mềm lòng. Cho dù vẫn có tiếng nói âm thầm gào rú nạt nộ tôi rằng: Thêm chuyện không bằng bớt chuyện, việc gì phải quan tâm tới cô ta! Bây giờ cậu thông cảm thương hại cô ta, vậy ngày trước cô ta có thương xót cậu không? Khi cậu cần cô ta giúp đỡ cô ta ở đâu? Chẳng phải cậu rất ghét cô ta à? Giờ đứng xem trò vui tốt hơn không? Nhưng tôi vẫn không kiềm nén được mà níu cánh tay Tần Xuyên, chậm chạp nói: “Xuyên Tử, gì nhỉ…giúp đỡ cậu ấy đi…”

“Chẳng phải cậu ghét cô ta lắm à?” Tần Xuyên nghiêng đầu hỏi.

“Thế thì thôi vậy!” Tôi nhắm nghiền mắt lại quay đầu đi chỗ khác, nhưng chỉ mấy giay sau, tôi đã nghe giọng Tần Xuyên lạnh lẽo vang lên: “Người ta không muốn đi cùng mày, đàn ông đàn ang lịch sự chút, bỏ tay ra đi.”

Tần Xuyên đứng trước mặt Lý Cường, chóp mũi của hai người gần như chạm vào nhau, ánh mắt khóa chặt đối phương, sắc lẹm như dao.

“Tần Xuyên, mày có địa bàn của mày, tao có đường của tao, đừng chuyện gì cũng thò một chân vào như thế.” Lý Cường gầm gừ cảnh cáo.

“Nhưng tao không thích con đường mày chọn.” Tần Xuyên chậm rãi đáp lại.

“Mày thích găng phải không?” Lý Cường nghiến răng.

“Ừ đấy!” Tần Xuyên ngẩng cao đầu không chịu lép vế, cậu ta vốn cao hơn Lý Cường cả cái đầu, giờ nhìn như đang dùng cằm nói chuyện với Lý Cường vậy.

Nhân lúc Tần Xuyên đối đầu với Lý Cường, Lưu Văn Văn hất tay Lý Cường ra nấp sau lưng Tần Xuyên.

Hành động dựa dẫm đó là giọt nước tràn ly khiến cơn thịnh nộ của Lý Cường bùng nổ, cậu ta gầm lên: “Mẹ mày chứ, lại đây!”, rồi giơ tay túm lấy Lưu Văn Văn. Lưu Văn Văn kinh hãi hét lên, Tần Xuyên vội túm chặt lấy cổ tay Lý Cường, Lý Cường giằng ra, nhưng không giằng nổi.

Ngày hôm đó cuối cùng tôi cũng biết, sức mạnh mà Tần Xuyên luôn khoe khoang lợi hại tới mức nào rồi. Lý Cường tức đỏ cả mặt, hất qua hất lại mãi không thể rụt tay về, đám đàn em đi theo cậu ta chắc chắn đã nghe kể về Tần Xuyên, lần này tận mắt chứng kiến nên càng không dám xông lên đối đầu với cậu ta.

“Mẹ mày, cứ đợi đấy!”

Lý Cường ném lại một câu tồi cúp đuôi chuồn thẳng. Tôi thở phào nhẹ nhõm, đi đến bên Tần Xuyên, đang định nói vài câu khen ngợi nịnh cho cậu ta vui, nhưng lại bị Lưu Văn Văn nhanh chân chen ngang.

“Cảm ơn cậu.”

“Ừ, không có gì.” Tần Xuyên xoa xoa mái tóc húi cua của mình.

“Hôm nay nếu không có cậu giúp, thì mình thảm rồi.” Lưu Văn Văn cười rạng rỡ, cô ta chưa bao giờ cười với tôi như thế, nụ cười ấy thật đẹp, đẹp tới mức tôi thấy không thuận mắt.

“Đi thôi! Không phải đã hẹn cùng nhau đến thôn Đạo Hương mua thịt dê xiên nướng à!” Tôi đẩy Tần Xuyên một cái, ý giục cậu ta.

“Biết rồi biết rồi! Đại Long dắt xe tao ra đây!” Tần Xuyên sai Đại Long.

“Hi, bạn ơi!” Thấy chúng tôi định đi, Lưu Văn Văn vội gọi giật cậu ấy lại, “Bạn tên gì?”

“Tần Xuyên.” Tần Xuyên đã đặt chân lên pê đan, không quay đầu lại nhìn cô ta.

Tôi và Đại Long cũng đạp theo Tần Xuyên, suốt dọc đường đi, càng nghĩ tôi càng thấy không vui, từ đầu tới cuối Lưu Văn Văn không hề cảm ơn tôi một câu nào! Ngẩng đầu lên nhìn thấy Tần Xuyên đạp ngay phía trước mình, đeo tai nghe miệng ngâm nga một giai điệu tiếng Quảng chẳng đầu chẳng cuối tôi lại càng tức giận.

Tôi giơ chân đạp vào xe Tần Xuyên một cái, chiếc xe lảo đảo, suýt thì đổ kềnh ra đường.

“Cậu làm gì thế?” Tần Xuyên giật tai nghe ra hét.

“Ai bảo cậu lo chuyện bao đồng!” Tôi lườm cậu ta.

“Chẳng phải cậu năn nỉ tôi à?”

“Tôi đã nói thôi rồi còn gì! Sao cậu không nghe?”

“Đã bước ra rồi làm sao mà vờ như không có chuyện gì thu chân về được! Để Lý Cường nhìn thấy lại tưởng tôi sợ nó! Hơn nữa, cổng trường cậu là địa bàn của tôi, Lý cường dựa vào cái gì mà dám gây sự trên địa bàn của tôi!”

“Xì, cậu thấy người ta xinh đẹp, muốn thể hiện chứ gì?”

“Tôi còn chưa nhìn rõ mặt mũi cô ta thế nào kìa!”

“Vậy sao cô ta hỏi cậu tên gì, cậu lại trả lời nhanh thế?”

“Thế tôi phải trả lời thế nào?”

“Bảo tên Tần Thủy Hoàng ý!”

Tôi đã sớm có sự chuẩn bị, nói xong câu đó là nhấn pê đan đạp điên cuồng, tiếng gầm thét của Tần Xuyên sau lưng tôi vang khắp con phố. Đại Long đi sau cùng đeo ba cái cặp sách cong mông lên đạp, vừa đạp vừa gọi tôi và Tần Xuyên đợi cậu ta, còn tôi không sao nhịn nổi bật cười thành tiếng.

Không biết tại sao, việc Tần Xuyên không “rung động” trước Lưu Văn Văn lại khiến tôi đặc biệt vui vẻ.

Chuyện Lưu Văn Văn bị chặn đường làm quen lan truyền trở thành đề tài bàn tán hot nhất trong lớp tôi. Có điều, khác hẳn với hoàn cảnh nhếch nhác của tôi lần trước, “trải nghiệm” lần này của Lưu Văn Văn được thêu dệt thành nội dung của một cuốn truyện ngôn tình: hai nhân vật bóp bu của trường 421 đối đầu với nhau ngoài cổng trường vì Lưu Văn Văn, ân oán giang hồ, hồng nhan gây họa, cuối cùng vẫn là lão đại trường 421 giành thắng lợi, anh hùng giải cứu mĩ nhân là khởi đầu cho một câu chuyện tình yêu lãng mạn. Tôi bị thêu dệt thành em út theo chân lão đại, còn Lưu Văn Văn xinh đẹp lại trở thành người con gái của lão đại!

Và như thế, mọi người đều nhìn Lưu Văn Văn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, còn cái cổ trắng ngần cao ba ngấn của cô ta càng ngày càng dài ra hơn. Tất cả mọi lời đồn đại liên quan tới mình. Lưu Văn Văn chưa bao giờ giải thích, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, cô ta chỉ im lặng hưởng thụ những lời bàn tán đầy ngưỡng mộ dành cho mình, tiếp tục làm bông hoa quý mọc tít trên vách núi.

Tôi vốn còn có chút băn khoăn, không biết lúc gặp lại cô ta thì nên nói gì, chí ít thì cũng phải gật đầu chào hỏi chứ. Nhưng lúc đi lướt qua nhau ngoài hành lang, cô ta thậm chí còn không buồn chớp mắt, tôi biết tôi chẳng cần phải làm gì cả. Quan hệ giữa tôi là Lưu Văn Văn vẫn giống hệt trước kia, không có gì thay đổi.

Vì vậy, tôi thật sự không ngờ, sau giờ học ngày hôm ấy, đứng đợi tôi ngoài cổng trường lại có tận ba người: Tần Xuyên, Đại Long và…Lưu Văn Văn. <Aaaaaa, ghét mấy đứa mặt dày như này quá!!!>