Tung Hoành Cổ Đại

Chương 6: Hoa hồng tây tạng



Bạch Phi lại chỉ coi như nàng đang giả vờ bình tĩnh, người tỷ tỷ này, trước kia khi còn ở trong phủ, nổi tiếng là ngang ngược, trong mắt không chứa được một hạt cát, không nghĩ tới sau khi tiến vào Vương phủ, lại hiểu được đạo lý ẩn nhẫn. Nàng ta cười cười, kéo xuống ống tay áo không để lại dấu vết, nói: “Từ lúc nào tỷ tỷ lại có hứng thú đối với kỹ thuật thêu như thế?”

Ôn Yến nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ nói: “Cũng không thể hoàn toàn nói là có hứng thú đối với thêu, ta là có hứng thú với cây kim!” Làm một bác sĩ ngoại khoa, không ai làm phẫu thuật hoàn mỹ hơn nàng, mà muốn phẫu thuật hoàn mỹ, đương nhiên bao gồm cả việc cuối cùng là khâu vết thương.

Bạch Phi thản nhiên cười, nàng ta ngồi xuống chỗ đối diện Ôn Yến, đánh giá Ôn Yến, hờ hững nói: “Từ sau khi tỷ tỷ gả vào Vương phủ, vẫn chưa trở về nhà mẹ đẻ, lúc muội muội vào phủ, đúng lúc tỷ tỷ bị bệnh, không thể uống trà muội muội kính cho tỷ tỷ. Trong lòng muội muội luôn luôn sợ hãi, mặc dù Vương gia cũng đã nói, muội muội không cần phải kính trà cho tỷ tỷ, vì mặc dù tỷ tỷ là Vương phi cũng chỉ là hư danh, ở trong Vương phủ, chỉ cần biết Nhu Trắc Phi là được. Nhưng muội muội luôn cảm thấy, về tình về lý đều nên kính một chén trà này cho tỷ tỷ. Đúng lúc tỷ tỷ bệnh, muội muội đây bèn sắc thuốc, muội muội liền lấy thuốc thay trà, kính cho tỷ tỷ, mong tỷ tỷ mau khỏe.” Dứt lời, liền sai a hoàn đem thuốc đặt ở trên mặt bàn, cuối cùng, nàng ta lại nói thêm một câu: “Đúng rồi, Vương gia cho muội muội lấy chữ Nhu, không biết tỷ tỷ có cảm thấy dễ nghe hay không?”

Ôn Yến nhìn chén thuốc trên mặt bàn, thuốc kia vẫn còn bốc lên hơi nóng, mùi hoa hồng Tây Tạng ngọt ngào tỏa ra trong phòng, hoa hồng Tây Tạng có tác dụng lưu thông máu làm tan máu ứ đọng điều trị đau bụng kinh, nhưng mà, tuyệt đối không thích hợp với một người vừa khỏi bệnh, bị bệnh trong thời gian dài, khí bệnh nhập vào cơ thể, chỉ nên uống canh nóng bổ dưỡng, Hoa hồng Tây Tạng tính lạnh, nữ tử không thích hợp dùng nhiều, nhất là nữ tử chưa từng sinh con, nếu không phối hợp để điều trị bệnh, nàng không tán thành nữ nhân uống Hoa hồng Tây Tạng.

Với ký ức có trong đầu nàng, Dương Bạch Lan này từ nhỏ thân thể đã không tốt, bệnh tật quanh năm, uống cái này, chắc chắn là tự tìm đường chết.

“Để nguội một chút đi, đợi lát nữa ta uống.” Ôn Yến mặt không đổi sắc nói, cố ý xem nhẹ vấn đề nàng ta hỏi cuối cùng kia. Bạch Phi là địch hay là bạn, bây giờ đã bày ra ở trước mắt, nhưng bản thân nàng vẫn chưa biết rõ tình hình, bây giờ vẫn chưa thích hợp gây khó dễ, nhịn nàng ta một chút xem như thế nào?

“Thuốc nguội, có thể không phát huy được dược tính, tỷ tỷ vẫn nên uống luôn thì tốt hơn.” Bạch Phi chậm rãi nói, tuy rằng khuyên nàng uống thuốc, nhưng trên mặt không có chút gì gọi là lo lắng, dường như Ôn Yến có uống hay không uống, nàng ta đều không quan tâm.

Ôn Yến ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nàng không biết bây giờ là tháng mấy, nhưng mà mang máng có thể suy đoán có lẽ là đã qua Trung thu, gió mùa thu lạnh dần. Nàng quay đầu lại hỏi Bạch Phi : “Thuốc của muội muội là thuốc gì? Ta uống thích hợp không?”

Bạch Phi mỉm cười: “Tỷ hỏi thật là nực cười, chẳng lẽ là tỷ cho rằng muội sẽ đầu độc tỷ ư? Đây là thuốc bổ, cơ thể tỷ tỷ vừa hết bệnh, dĩ nhiên là phải tẩm bổ thật tốt.”

Ôn Yến ồ một tiếng, nói: “Muội muội thật có lòng!” Nàng đứng lên, có loại xúc động muốn đi ra ngoài, liền quay đầu hờ hững nhìn Bạch Phi nói: “Nếu là thuốc bổ, vậy thì thưởng cho muội đi.”

Bạch Phi sững sờ, vẻ mặt đột nhiên trở nên rất khó coi, giọng nói cũng trở nên bén nhọn: “Tỷ tỷ có ý gì? Chẳng lẽ thật sự cho rằng muội muội đầu độc mình sao?”

Ôn Yến có chút kinh ngạc, giống như không rõ vì sao nàng ta tức giận, nàng nhìn Bạch Phi , nói: “Ta không có ý gì hết, muội muội nói đây là thuốc bổ, vậy dĩ nhiên là bổ thân thể, sao có thể là thuốc độc hại người? Muội nói cơ thể ta suy yếu, để ta bồi bổ, nhưng ta cảm thấy muội gần đây phải hầu hạ Vương gia, càng cần phải bồi bổ hơn, cho nên ta đem thuốc này thưởng cho muội. Muội phải cảm động người tỷ này quan tâm mình mới đúng, sao có thể nghĩ lung tung về tỷ tỷ đây?”

Bạch Phi ngước mắt lên nhìn Ôn Yến, ánh mắt lạnh lùng, cứ như vậy nhìn chòng chọc vào Ôn Yến. Sau đó, nàng ta đột nhiên nhe răng cười một tiếng: “Tỷ tỷ cho rẳng vẫn còn đang ở nhà ư? Bây giờ ở Vương phủ mặc dù tỷ tỷ là chính phi, nhưng tỷ tỷ cần phải biết, tỷ tỷ sống hay chết, cũng chỉ cần một câu nói của muội. Chén thuốc này, tỷ tỷ uống, thì bình yên vô sự, nếu không uống, thì đừng trách muội muội không khách khí với tỷ tỷ.”

Nàng ta vừa nói xong lời này, ma ma và tiểu Chi đều tiến lên một bước, ma ma tức giận nói: “Trắc Phi Nương nương nói lời này, không sợ truyền đến tai Hoàng hậu Nương nương sao?”

Ánh mắt Bạch Phi lóe lên, liếc ma ma một cái, mang theo nụ cười nửa vời nhìn Ôn Yến nói: “Tỷ tỷ thân thiết với Hoàng hậu Nương nương mà không biết Hoàng hậu Nương nương đã rời kinh đi Hộ Quốc tự cầu phúc, phải cuối năm mới về à?”

Sắc mặt Tiểu Chi và ma ma đột nhiên trắng bệch, chuyện này, hai người bọn họ đều biết rõ. Cũng bởi vì Hoàng hậu Nương nương rời cung, cho nên Vương gia mới có thể thừa cơ cưới Tiểu thư Bạch Phi vào cửa, đến lúc Hoàng hậu Nương nương trở về, gạo đã thành cơm, tất cả đều không thể thay đổi.

Ôn Yến nhìn Bạch Phi , thở dài thườn thượt một hơi: “Ý là, nhất định tỷ tỷ bắt ta uống chén thuốc này?”

Bạch Phi thần sắc bất động, chỉ hơi ngước mắt, nói: “Tỷ tỷ là chính phi, có chừng có mực, uống hay không, trong lòng tỷ tỷ tự có kết quả, không cần hỏi muội muội.”

Ôn Yến bưng bát lên, lộ ra một nụ cười nhạt, nhấc tay lên một chút, sau đó thả từng ngón tay ra, chén thuốc kia liền cạch một tiếng rơi xuống đất, bát sứ vỡ thành năm bảy mảnh, nước thuốc bắn tung tóe, giày thêu của Ôn Yến cũng dính một chút nước thuốc.