Tung Hoành Cổ Đại

Chương 47: Chàng bị liệt rồi 2



Dương Bạch Phi khóc đến sưng cả mắt, nàng ta nói: “Thiếp ở đây với chàng, chàng ngủ đi!”

Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu:”Không cần, mọi người đều đi ra ngoài đi.”

Hoàng hậu biết tính cách của nhi tử vẫn luôn hiếu thắng, có lẽ bây giờ cũng muốn ở một mình để chấp nhận tin dữ này, bà ấy khổ sở trong lòng, nhưng cũng phải để cho nhi tử một không gian riêng, nói với Dương Bạch Phi: “Đều đi ra ngoài đi, cho nó nghỉ ngơi thật tốt một chút.”

Sao Dương Bạch Phi chịu đi cho được? Nàng ta chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được chàng bình an trở về, bây giờ nàng ta chỉ muốn ở bên cạnh chàng, hầu hạ chàng thật tốt.

Tống Vĩnh Kỳ bỗng nhiên mở to mắt, nhìn một vòng những người đang đứng trước giường, chợt mỉa mai nói: “Bản vương xả thân cứu nàng, như thế nào, nàng ngay cả tới gặp mặt bản vương một lần cũng không muốn sao?” Loading...

Hoàng hậu khẽ sửng sốt, lập tức nghĩ ra chàng đang nói Ôn Yến, bà ấy thở dài một hơi, nói: “Bây giờ Bạch Lan vẫn còn đang hôn mê.”

Tống Vĩnh Kỳ thay đổi sắc mặt, chống tay muốn ngồi dậy, lại khẽ động đến miệng vết thương, lập tức đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng chàng cũng không quan tâm, chỉ vội hỏi: “Hôn mê? Vì sao nàng lại hôn mê? Không phải hoàng huynh đã nói nàng bình an rồi sao?”

Hoàng đế kể chuyện hôm ấy ra, Tống Vĩnh Kỳ bị dọa sợ sau một lúc lâu vẫn không nói chuyện.

Cuối cùng, chàng lẩm bẩm: “Ý phụ hoàng là, hoàng huynh có thể tìm được nhi thần, là bởi vì nàng sao?”

“Đúng vậy, tình hình hôm đó nghĩ tới vẫn còn thấy cực kỳ nguy hiểm, ngự y nói nếu như đập trúng cạnh giường, chỉ sợ thần tiên cũng khó cứu.” Hoàng đế thở dài nói.

Tống Vĩnh Kỳ nằm ở trên giường, trong lòng rối loạn, ngày đó chàng ở trong sơn động, nghĩ rằng mình đã chạy trời không khỏi nắng, không thể trở về được nữa rồi, trước khi chết, chàng còn lẩm bẩm gọi tên của nàng. Đây là không phải là tâm đầu ý hợp? Tâm ý tương thông hay sao?

“Nhi thần muốn đi thăm nàng.” Tống Vĩnh Kỳ im lặng nhìn Hoàng đế chăm chú.

Thái hậu dứt khoát từ chối: “Không được, bây giờ con đang bị thương, không thể di chuyển, chờ Bạch Lan khỏe hơn, ai gia sẽ đưa nàng tới đây thăm con.”

Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu, nói: “Không được, tôn nhi có một thứ rất quan trọng trên người nàng, phải lập tức lấy về mới được.”

Dương Bạch Phi nói: “Vương gia muốn lấy cái gì, Thần thiếp có thể lấy thay, Vương gia chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được rồi!”

Tống Vĩnh Kỳ nâng khuôn mặt trắng bệch lên, cầu xin nhìn Hoàng đế: “Phụ hoàng, cho nhi thần đi đi, nhi thần có một thứ rất quan trọng trên người nàng, nhất định phải đích thân đi lấy về!” Chàng chỉ lặp lại những lời này, nhưng lại không nói cuối cùng đồ vật quan trọng đó là gì.

Hoàng đế thấy chàng khăng khăng muốn thế, chỉ có thể nói: “Trẫm sai người dìu con đi qua!”

Tống Vĩnh Kỳ nhắm mắt lại, cử động cơ thể một chút, ngoài cảm giác đau đớn trên người, hai chân đều không có phản ứng gì cả, trong lòng chàng cũng rất tuyệt vọng, nhưng chàng không biểu hiện ra ngoài, chỉ lẳng lặng rên rỉ một tiếng, tự lừa mình rằng hai chân vẫn có cảm giác đau đớn.

Chàng được dìu đến phòng ngủ của Ôn Yến, Ôn Yến còn đang hôn mê, bây giờ đang được thị nữ Tiểu Chi và ma ma hầu hạ ở bên người, thấy Hoàng đế và Hoàng hậu đi vào, họ lập tức vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Tống Vĩnh Kỳ được dìu vào, hai người thấy Vương gia bị thương nặng còn kiên trì tự mình đến thăm Vương phi, trong lòng đều rất vui vẻ.