Tung Hoành Cổ Đại

Chương 37



Thái hậu nghe Viện Phán nói như vậy thì im lặng suy nghĩ một lúc, dù sao bà ấy cũng là một người bảo thủ, hơn nữa trước giờ đều nghĩ, người bệnh không thể ra gió, điểm ấy luôn giữ vững trong trung y, nhưng mà lúc trước khi Ôn Yến mạo hiểm cứu Vương phi và Hoàng tôn, lúc đó trong phòng sinh đã truyền ra, nói đứa nhỏ trong bụng mẹ đã không còn rồi, cuối cùng qua tay Ôn Yến, cậu bé vẫn sống lại đó thôi. Nhưng mà lúc trước cũng có thể là may mắn, còn bây giờ cũng không thể dựa vào may mắn nữa rồi, bà ấy nói: “Một khi đã như vậy, các ngươi hãy cố gắng cứu chữa, An Nhiên là tôn tử đầu tiên của ai gia, ai gia muốn nó còn sống, nếu không, người trong Thái Y viện các người đều đem đầu tới gặp ai gia đi!”

Lời này vừa nói ra, Viện Phán đại nhân và hai ngự y đều thay đổi sắc mặt.

Dù sao cũng sẽ chết, một ngự y dứt khoát tiến lên nói: “Vi thần cho rằng, cách mà Ninh An Vương phi đưa ra có thể thực hiện được!”

Thái hậu nhíu mày, nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi nói thử xem cách của nàng vì sao lại có thể thực hiện được!”

Tên ngự y kia nói: “Thiên địa vạn vật, tương sinh tương khắc, ngày thì thuần dương, Hoàng tôn ở trong tã lót, lại còn đang bị bệnh, âm khí khá nặng, dương khí đủ nhiều thì có thể xua đi âm khí, cách Trữ An Vương phi nói cũng không phải không có lý.

Thái hậu cực kỳ tin tưởng cái lý thuyết này, bà ta nghe thấy thế thì trên mặt lập tức mang theo vui sướng, nói: “Vậy, nếu nói như thế là có cơ sở đúng không?”

“Tuy rằng trong sách không có cơ sở, nhưng lý thuyết thì có, vi thần không dám che giấu, tình trạng của Hoàng tôn bây giờ cực kỳ nguy hiểm, chỉ có thể binh đi nước hiểm* mà thôi, nếu như vẫn chữa trị quá bảo thủ, chỉ sợ hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.” Thật ra trong lòng ngự y kia cũng không chắc chắn như vậy, nhưng mà hắn tin tưởng Ôn Yến, hắn tin rằng nàng tự tin mới có thể nói như vậy, so với chờ chết thì không bằng thử xem, nếu như cuối cùng Hoàng tôn bình yên vô sự, hắn còn có thể được ghi công; nếu như Hoàng tôn không thể cứu chữa, quá lắm cũng chỉ là chết thôi, kết quả này hắn cũng đã đoán trước rồi.

*Binh đi nước hiểm: là một dạng thành ngữ, chỉ trong tình thế nguy cấp đưa ra kỳ chiêu (chiêu hiểm) có thể sẽ tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế

Tên ngự y này tên là Long Phi, năm nay hai mươi lăm tuổi, hai mươi hai tuổi vào Thái Y viện, phụ thân đã qua đời của hắn trước đây là Viện Phán của Thái Y viện, hắn học y từ nhỏ, y thuật tinh thông, cho nên tuổi còn trẻ đã có thể vào Thái Y viện, trước giờ hắn vẫn luôn yên phận, bây giờ cũng không tính là lợi dụng thời cơ được, chỉ là vì mạng sống, hắn không có cách nào cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.

Thái hậu cân nhắc lợi và hại, cuối cùng ra lệnh: “Được, ai gia tin ngươi, Bạch Lan, con dặn dò nhũ mẫu đi, nên làm như thế nào thì kêu bọn họ làm như thế đó.”

Ôn Yến thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức xoay người nói với nhũ mẫu: “Ngươi lập tức bế Hoàng tôn ra ngoài sân, mang một cái ghế ra, cho Hoàng tôn phơi nắng nửa canh giờ, sau này buổi sáng buổi chiều mỗi ngày cũng đều phải phơi nắng, ta sẽ trao đổi với các ngự y một chút nên dùng liệu pháp gì để điều trị cho An Nhiên!”

Nhũ mẫu nhận lệnh, lập tức ôm lấy Hoàng tôn, nàng ta đưa tay sờ, nói: “Ồ, tiểu ướt rồi, nô tỳ thay tã cho Hoàng tôn trước.”

Nàng ta động tác thuần thục lấy một miếng tã sạch sẽ ra đặt ở một bên, sau đó mở tã lót ra nhìn một chút, nói: “Ô, là đi ngoài rồi, đã nhiều ngày rồi đều đi ra phân trắng!”

Ôn Yến sửng sốt, tiến lại gần nhìn một cái, bắt lấy cánh tay của nhũ mẫu hỏi: “An Nhiên đã nhiều ngày đều đi ra phân trắng á? Không phải màu xanh lá sao? Ngươi cho đứa bé uống cái gì rồi?”