Tung Hoành Cổ Đại

Chương 21: Thay đổi đột ngột



Mọi người biến sắc, theo bản năng nhìn về phía Ôn Yến, ai cũng thật không ngờ vừa mới rõ ràng… Sao chỉ trong chớp mắt bộ dáng liền thay đổi.

Ôn Yến cũng ngây ngẩn cả người, không dám tin hỏi: “Làm sao có thể? Không phải Tuyết liên Thiên Sơn có thể Giải Bách Độc à? Tại sao có thể như vậy?”

Nàng vội vàng chạy vào, chỉ thấy Vương gia Trí Viễn ôm lấy Vương phi, đang thương tâm khóc không ra tiếng.Ôn Yến bước lên phía trước bắt mạch, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, trời ạ, thật sự không mạch đập không hô hấp, rõ ràng vừa mới rồi không có vấn đề, làm sao có thể sau khi ăn Tuyết Liên liền biến thành như vậy?

Tại sao có thể như vậy? Vừa rồi còn tốt mà. Nàng nhìn thấy môi và mặt của Vương phi Trí Viễn còn đen hơn so với trước, hai mắt mở ra, khóe miệng có một tia máu đen chảy ra, đọng lại ở khóe miệng. Rõ ràng là dấu hiệu trúng độc nặng vô cùng! Hay là có người giở trò ở trong Tuyết Liên, không kịp ngẫm nghĩ nữa, nàng vội vã cứu chữa, để cho ngự y vì nàng kim châm kích huyệt, hy vọng còn kịp.”Mau, chuẩn bị nước muối!”

Ôn Yến sốt ruột hô: “Phải nhiều, chất lên bàn lớn!” Vừa rồi tiến hành giải phẫu, luôn luôn phong bế huyệt vị, hy vọng chất độc không kịp lan tràn ra, nhưng mà Vương phi Trí Viễn vừa mới sinh, chỉ sợ bây giờ tình huống thân thể không chịu được hành hạ như thế, nhưng giờ phút này chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống rồi.

Nàng phụ giúp Vương gia Trí Viễn: “Cẩn thận nâng nàng dậy, chú ý miệng vết thương!”

Vương gia Trí Viễn nghe vậy, luống cuống tay chân đỡ Vương phi, để cho thân thể của nàng hơi nghiêng bên giường.

Nước muối rất nhanh liền lấy lên tới, Ôn Yến lấy tay thăm dò nước ấm, sau đó sai người chuẩn bị canh đậu xanh, tuy rằng nữ nhân có thai vừa sinh nở không thể uống thứ gì rất lạnh, nhưng mà, hiện thời sinh mệnh nguy hiểm trong sớm tối, cũng bất chấp rất nhiều, nàng thật sự không có cách nào cam đoan, trong thời khắc nguy hiểm, càng thêm không có đủ loại thiết bị hiện đại, thật sự có thể cứu Vương phi trở về.

Ôn Yến bắt đầu đổ nước muối, nhưng lúc này Vương phi đã không có phản ứng, nước muối này căn bản đổ không xuống. Bên này vừa rót vào trong miệng, bên kia lại chảy ra, nếu vẫn tiếp tục như vậy thì thật sự ngay cả hy vọng cũng không có rồi. Ôn Yến gấp đến độ khóc ra, vừa khóc vừa la: “Ngươi ngàn vạn lần phải sống, không thể bỏ cuộc, hài tử của ngươi mới bảy tháng ra đời, rất suy yếu, cần mẫu thân chiếu cố, ngươi ngàn vạn lần không thể bỏ cuộc, nghĩ lại coi phu quân của ngươi sẽ khổ sở ra sao? Nghĩ lại hài tử của ngươi nếu không có ngươi phải làm sao bây giờ? Nghĩ lại phụ mẫu của ngươi thương tâm ra sao? Bọn họ chịu không nỗi thống khổ người đầu bạc tiễn người đầu xanh…” Loading...

Ôn Yến nghĩ tới phụ mẫu của mình, khổ sở trong lòng một mảnh hỗn độn, giống như nhìn thấy cha mẹ của mình nhìn thi thể của mình khóc rống! Mà bản thân lại không khác gì đã chết, không có cơ hội nói cho bọn họ, làm cho bọn họ đừng thương tâm.

Đổ vào một hồi, lại đi làm ép tim và hô hấp nhân tạo. Nàng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm lâm sàng biết được, Vương phi chẳng qua là gặp cơn sốc, không phải đã chết thật, nhưng mà vì trúng độc quá nặng, lại không có dụng cụ tiên tiến cấp cứu, cho nên mặc dù là cơn sốc, cũng rất có khả năng sẽ không tỉnh lại.

Bây giờ biện pháp duy nhất của nàng chính là làm Vương phi tỉnh lại, bất kể dùng phương pháp gì, chỉ cần nàng tỉnh lại coi như qua Quỷ Môn quan, chuyện còn lại nàng cũng sẽ nắm chắc.

Bên ngoài, Hoàng đế tức giận, sai người tra rõ chuyện Tuyết liên Thiên Sơn bị hạ độc. Ở trước mặt Thiên Tử cũng dám đùa giỡn chuyện ác độc như vậy, thật không muốn sống nữa, đối với Hoàng đế mà nói Vương phi chết là chuyện nhỏ, nhưng mà dám can đảm khiêu chiến quyền uy của Hoàng đế, cũng khiến ngài tức giận.

Tống Vĩnh Kỳ chủ động nhận chỉ điều tra, Hoàng đế ân chuẩn, hắn dẫn Thái Y Viện tự mình đốc tra, từ các khâu lấy thuốc sắc thuốc đưa thuốc, phàm là cung nhân tiếp xúc qua thuốc toàn bộ đều thẩm tra một lần, nhưng mà cũng không có phát hiện người khả nghi.

Thuốc lấy ra từ hầm băng, do Vệ công công tổng quản bên người Hoàng đế dẫn hai gã cung nhân đi lấy, trong quá trình lấy thuốc, Vệ công công luôn luôn giám sát toàn bộ quá trình, thuốc không có rời khỏi tầm mắt của ông.

Thuốc được đưa đến Thái Y Viện, bởi vì Tuyết liên Thiên Sơn là dược liệu mười phần hiếm lạ, cho nên do Trần ngự y của Thái Y Viện tự tay sắc thuốc, trong quá trình sắc thuốc, Vệ công công cũng giám sát toàn bộ quá trình, không có lúc nào rời đi.

Sau khi sắc thuốc, là cung nữ Úc Tử chưởng sự trong cung Du phi tự mình bưng đi, mà trong đó, Vệ công công cũng giám sát toàn bộ quá trình, cũng trong suốt cả quá trình, hai mắt Vệ công công đều không có rời khỏi tuyết liên Thiên Sơn.

Từ khố phòng lấy ra Tuyết liên Thiên Sơn, cho đến sắc thuốc bưng lên, Vệ công công đều có thể chứng kiến.

Tống Vĩnh Kỳ hoài nghi Vệ công công, nhưng mà từ tất cả người tham dự nói, Vệ công công giám sát toàn bộ quá trình, nhưng bản thân ông ta không có chạm qua dược liệu, cho nên không có khả năng là ông ta hạ độc.Nhưng mà thuốc bị người hạ độc, là chuyện thiên chân vạn xác.

Nói cách khác, ở trong quá trình này, nhất định có người hạ độc, hơn nữa khiến thần không biết quỷ không hay. Phàm là người tiếp xúc qua thuốc đều có hiềm nghi, thái y sắc thuốc, Vệ công công luôn luôn giám sát toàn bộ quá trình, còn có cung nữ Úc Tử trong cung Du phi, đều có hiềm nghi, nhưng mà sau khi thẩm vấn qua, thì ai cũng không có hiềm nghi nữa rồi. Trong lúc đó đều có thể chứng minh, không có khả năng tất cả những người này đều nói láo đi!!

Trong phòng sinh, Ôn Yến vẫn như cũ không ngừng đổ nước muối, đã rót hết vài bát nước đậu xanh, không thể đổ nữa, Vương phi vừa sinh xong, thân thể thật suy yếu, nước đậu xanh quá mức lạnh, từ góc độ trung y vừa sinh nở xong tất kỵ dùng đậu xanh.

Không có công cụ rửa ruột, Ôn Yến chỉ có thể dùng ngón tay thọc vào trong cổ họng Vương phi ép nàng ói ra, ép buộc như vậy, tổn thương nguyên khí, nhưng cũng là chuyện không còn cách nào khác.

Vương gia Trí Viễn đã hoàn toàn bỏ cuộc, hắn ngã ngồi ở trên ghế, hai tay che mặt, bả vai co rúm, lệ anh hùng chảy ra từ giữa kẽ tay, rơi từng giọt xuống đất, nước mắt hóa thành tan nát cõi lòng.

Ôn Yến không có bỏ cuộc, nhường ngự y tiếp tục vì nàng ấn nhân trung, bản thân dùng thuật cấp cứu hiện đại cứu giúp.

Nàng phân phó người chuẩn bị hoàng kì canh Linh Chi, hoàng kì có tác dụng tăng cường nhịp đập của trái tim bình thường, đối với người trúng độc hoặc mệt nhọc mà trái tim suy kiệt tác dụng rõ ràng hơn; có thể mở rộng mạch máu mà có tác dụng giảm áp cùng lợi niệu, chức năng Linh Chi giải độc cũng hết sức rõ rệt, hôm nay là tật bệnh chạy chữa loạn, cũng quản không được chuyện khác, trước dùng rồi nói.

Ói một hồi, liền bắt đầu đổ hoàng kì canh Linh Chi, rót hết một chén, người không tỉnh lại, liền tiếp tục rót hết chén thứ hai. Hoàng kì có tác dụng hổ trợ tim, tuy rằng không có châm cường tâm hữu dụng, nhưng mà vì thân thể của con người chưa từng bị kích thích qua, hy vọng loại thuốc trợ tim này hữu dụng đối với nàng, ít nhất có thể để cho nàng tạm thời trở lại bình thường.

Người chờ ngoài cửa trong lòng như có lửa đốt, Du phi đã cùng Thái hậu quỳ ở trong phật đường, cầu Phật tổ phù hộ Vương phi Trí Viễn, chẳng qua là trong đôi mắt đẫm lệ đã có một chút chợt lóe khác, quá nhanh không để người ta phát hiện.

Hoàng đế còn không muốn rời đi, hôm nay chờ ở trong điện, chờ tin tức bên kia phòng sanh. Chỉ thấy cung nhân rất bận rộn, thần sắc hốt hoảng, lòng Hoàng đế cũng căng thẳng. ông có thể hiểu nhi tử, cái loại thống khổ mất đi tình cảm chân thành, ông hiểu rõ nhất, hoảng hốt nhớ tới bản thân cũng từng có loại cảm xúc này, bản thân thiếu chút nữa không có… Không khỏi vì nhi tử này sốt ruột.

Dương Bạch Phi cùng một đám tần phi ở ngoài cửa phòng chờ đợi, tất cả mọi người hết sức bận tâm, duy chỉ có một mình Dương Bạch Phi , nàng hy vọng một hồi Ôn Yến sẽ ủ rũ đi ra, nói với mọi người không cứu được Vương phi Trí Viễn.

Nàng không hận Vương phi Trí Viễn, nàng chỉ không muốn Ôn Yến lập công, Ôn Yến vốn đã được hoàng hậu thưởng thức, sủng ở trong lòng, hiện thời Thái hậu đối với nàng lại vài phần kính trọng, nàng cứu được hoàng tôn, mượn sức Du phi và Thái hậu, ngay cả Hoàng đế đều dùng ánh mắt tán thưởng đối với nàng, nếu để nàng cứu Vương phi Trí Viễn trở về, được Vương gia Trí Viễn cảm kích, bản thân muốn lật đổ nàng ngồi lên vị trí Vương phi, thì khó càng thêm khó rồi.

Nàng cùng các phi lẩm bẩm trong miệng giống nhau, ngày xưa quan hệ chúng phi không tốt lắm, nhưng mà hôm nay nằm ở bên trong, rốt cuộc không phải là phi tử trong cung, không có quan hệ ích lợi, các nàng đứng trên lập trường phái nữ ủng hộ Vương phi Trí Viễn, nữ nhân sinh sản, là một chân rảo bước đến Quỷ Môn quan, phi tử từng sinh sản cùng với phi tử chưa sinh sản đều biết đến tình huống này, cho nên, làm nữ tử, cáo khóc tang thỏ, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, khổ sở cũng là không thể tránh được, cho nên giờ phút này các nàng không có tâm tư gì, đều hy vọng Vương phi có thể qua khỏi mới tốt!

Vương gia Trí Viễn si ngốc ngồi ở trên ghế, trong tay ấn chặt trường kiếm bên hông, chỉ cần ngự y tuyên bố Vương phi qua đời, hắn liền lập tức tự vận trước mặt Vương phi. Để hắn sống một mình, rất tàn nhẫn, rất tàn nhẫn, hắn phải làm sao đối mặt thiên thiên vạn vạn ngày sau này không có nàng chứ?

Người người đều nói con người hắn là anh hùng sắt đá, trên chiến trường không hề khiếp sợ, cũng không chùn tay, phòng thủ biên cương, dựng lên một bức tường thành che chở, khiến địch quốc dừng chân.Mà hắn, mưu cầu đời này, chẳng qua là một mái nhà ấm áp, có nữ tử hắn yêu, nữ tử yêu hắn vì hắn sinh con, như thế là đủ.

Nhưng hết thảy đều mất đi, hắn cũng mất đi dũng khí để sống sót.

Nói hắn là người nhu nhược cũng được, nói hắn cô phụ thánh ân cũng thế, hắn chỉ trung thành với cảm tình bản thân, ngày ấy cưới nàng, đã nói sống chết bên nhau, nàng chết, hắn sẽ không sống một mình. Mà hắn cũng tin tưởng, nếu như hắn chết trận sa trường, nàng cũng sẽ đi theo hắn.

Ngự y đã bỏ cuộc, Ôn Yến lại như là ma nhập, vô luận như thế nào cũng không buông tay.Vương gia Trí Viễn nói khẽ: “Đệ muội, thôi, không cần ép buộc nàng, để cho nàng an tâm đi thôi!”

Ôn Yến ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy thần sắc vô cùng lo lắng, nàng cố chấp nói: “Không, nàng còn chưa có chết, còn có thể cứu! Chỉ cần nàng tỉnh lại…”

Vương gia Trí Viễn cười khổ, buồn bã nói: “Hô hấp đã ngừng, bổn vương không thể lại để nàng chịu khổ!” Hắn đẩy Ôn Yến ra, tiến lên dịu dàng ôm lấy Vương phi Trí Viễn, ôn nhu nói: “Dĩnh Nhi, vi phu mang nàng về nhà!”

Ôn Yến ngăn ở trước mặt Vương gia Trí Viễn, mồ hôi trên trán chảy xuống, mặt tràn đầy cố chấp, khuyên nhủ: “Vương gia, không thể bỏ cuộc, chỉ cần nàng trở lại bình thường, ta có thể cứu nàng, cầu ngài để ta thử xem!”

Vương gia Trí Viễn lắc đầu, ôm Vương phi muốn đi.

Ôn Yến chợt đứng lên, giương tay cho Vương gia Trí Viễn một bạt tai, cả giận nói: “Buông nàng ra, nàng là bệnh nhân của ta, không có người nào có thể động vào nàng.”

Vương gia Trí Viễn sững sờ nhìn nàng, trong mắt có chút chán ghét, “Nàng đã ra đi, ngươi tội gì còn muốn giày vò nàng?”